Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Hứ, ai thèm giận với dỗi!"
"Tôi mong là những tiếng động dưới nhà khi không phải là do chị làm ra!"
Dật Nhi nghe thấy vậy cũng chẳng nói gì liền bỏ xuống lầu, để lại cho anh chiếc điện thoại của nình được người bố đáng kính của mình gọi tới.
Cô đi ra ngoài đằng trước cửa phát hiện ra một điều cực kì thú vị đó là, phòng của Nhã Kỳ và phòng của Trạch Dương đối diện nhau. Vì vậy, có rất nhiều trò để chơi.
Với một người có cái đầu thông minh như Dật Nhi thì nghĩ ra mấy trò phá phách cũng nhanh chẳng kém gì Trạch Dương.
Cô đi vào trong nhà lấy một cây gậy bóng chày đập phá cả cái nhà kho, làm như vậy cũng xả stress không kém gì lúc cô đấm cái bao cát. Nhưng mà, khi lấy gậy bóng chày đập như này lại sướng tay hơn rất nhiều.
Đến bây giờ cô mới hiểu vì sao mà khi mấy đứa đang có tâm trạng muốn xả stress lại toàn muốn đấm người như Hào Kiệt, đúng là sung sướng vãi ra thật.
Đôi mắt của Dật Nhi dần trở nên điên loạn hơn bao giờ hết, những tiếng động ngày một càng lúc càng to khiến cho Trạch Dương nằm trên phòng cảm thấy rất ồn ào và khó chịu. Vậy nên, anh liền đi xuống nhà kho xem thử rốt cuộc là có chuyện gì.
Đập vào mắt anh lúc này đã không còn là vỏ bọc điềm tĩnh và dịu dàng của cô nữa mà thay vào đó, là một con ác quỷ đang đội lốt người. Ánh mắt thích thú khi phá hoại của cô ấy... rất giống với ánh mắt khi giết người của ba anh.
Trạch Dương sốc lắm! Anh có cảm giác như muốn nôn ra ngay lập tức luôn vậy, nhưng điều đó là không thể! Anh phải cố hết sức bình tĩnh để có thể gắng gượng ra vài câu.
"Ê Nhi ơi, điện thoại này! Chơi ở đây có thích không?"
"Có thích lắm, tao đang suy nghĩ xem ngày ngày có nên tơi nhà mày chơi thêm không..."
"Chơi cái con khỉ ý! Mày làm như thế này rồi thì ai dọn đây hả?"
"Dĩ nhiên là mày rồi, hỏi thừa nhà mày mà!"
"Cút lên để ông đây dọn!"
Dật Nhi khi nhìn thấy anh cáu gắt như vậy cũng chẳng dám ho he gì thêm, liền ngoan ngoãn đi lên nhà. Được thời cơ, cô tranh thủ đi lên phòng của anh.
Việc đầu tiên mà cô làm đó là mở bung cánh cửa sổ ra để nhìn cô gái khả ái đối diện ở nhà bên, cô ngồi xuống bàn học tự nhiên như nhà của mình vậy.
"Hello xin chào Nhã Kỳ, mày đang học bài à?"
"A, là Nhi đây mà! Mày đang làm gì ở đây thế? Hình như tâm trạng của mày đang rất vui mà phải không?"
"Ừm đúng rồi là như vậy đó, tao đang ở nhà của Dương ăn cơm! Việc này cũng là bình thường mà nhỉ?"
"À thì... đúng là như vậy, nhưng mà một nam một nữ như vậy thì có sao không? Nó không có làm gì mày đó chứ?"
"Ừm, bạn trai tao tốt lắm vậy nên là cậu ấy không có làm gì tớ hết đó!"
Như vậy là Nhã Kỳ có thể yên tâm hơn rồi! Cô cười nhẹ lòng vẻ thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng lại có điều gì đó khiến cho cô cảm thấy rất đau lòng giống như là đang không muốn cậu bạn thanh mai trúc mã của mình có bạn gái vậy.
Đáng nhẽ cô phải vui vẻ và chúc mừng cho hai ngươi mới đúng chứ, sao bây giờ bản thân cô lại thấy không vui và có cảm giác rất ghen tị với cô ấy vậy? Có phải là cô chưa bao giờ ăn cơm cùng với Trạch Dương đâu mà sao lại cảm thấy ghen tị được chứ?
Bỗng nhiên, cánh cửa phòng của Trạch Dương bị bật tung ra khiến cho Dật Nhi và cả Nhã Kỳ ở bên kia cũng phải giật mình, thì ra là Trạch Dương đang tức giận đi lên mở cửa ầm ầm.
Khi anh vừa lên tới nơi nhìn thấy Nhã Kỳ ở phía đối diện kia, anh cố gắng giữ bình tĩnh hết sức có thể nói lời tạm biệt cô sau đó đóng cửa sổ lại. Giờ đây, mới chính là giây phút sinh tử chuẩn bị bắt đầu đối với Trạch Dương và Dật Nhi.
Anh tức giận lườm nguýt cô mấy cái nhưng Dật Nhi lại chẳng hề lo lắng gì ngược lại còn cười rất tươi, đối với những người khác thì khi bị anh lườm như vậy thường sẽ thấy sợ hãi và ngoan ngoãn ngay lập tức mới đúng.
Trên đời này, đúng là chẳng ai ngạo mạn giống như Thẩm Dật Nhi mà!
Dật Nhi cũng chẳng quan tâm gì nhiều cô cũng vui vẻ lườm lại anh, ánh mắt từ hai con người này nhìn nhau dường như có cả những tia sét lóe lên từ ánh mắt của hai người.
Nhã Kỳ ở bên kia nhìn thấy hai con người nãy giờ chỉ có nhìn nhau mà chẳng hề làm gì cả, liền nghĩ chắc có lẽ là hai người họ đang chuẩn bị tâm lý trước khi hôn đây mà!
Cô vốn ngây thơ chẳng hề hay biết rằng trong phòng của Trạch Dương lúc này, cảm giác giống như là đang có án mạng sắp xảy ra luôn vậy!
Dật Nhi cũng chẳng thèm chấp cái thằng nhóc trẻ trâu như anh vậy nên liền bỏ đu giữa chừng, để anh ở lại một mình trong phòng đó rồi mang đồ của mình đi về nhà.
Khi vừa mới ra khỏi nhà của anh cô luôn cảm thấy có một điều gì đó rất kì lạ có cảm giác giống như là có ai đó đang theo dõi mình vậy