Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Mộc Tử Đằng
Hứa Kiều nhìn bóng dáng dần xa của Triệu Như Yên, đột nhiên cảm thấy bị vứt bỏ, đành phải chiến đấu hăng hái một mình.
Một lát sau, cô mới thu hồi tầm mắt của mình lại, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy đôi con người đen như mực của Thẩm Lạc Dương đang nhìn mình, bất giác trong lòng chùng xuống, thấy có hơi chột dạ không biết phải mở miệng thế nào.
Nhiều lúc cô cảm thấy thứ không thể nhìn thẳng vào trên thế giới này chính là đôi mắt của Thẩm Lạc Dương, bởi vì đôi mắt anh quá mức thâm trầm, u ám, dường như chỉ cần nhìn một cái liền có thể nhìn thấu người khác, cảm giác đứng trước mặt anh sẽ không còn giấu được bí mật gì nữa.
"Anh...nhìn tôi làm cái gì, không đi lên lầu à?" Cô không dám nhìn anh, vừa nói vừa quẹt thẻ mở cửa tiểu khu ra, sau khi cửa mở cô liền nhấc chân đi vào trong.
Thẩm Lạc Dương cũng theo sau đi vào.
Hành lang yên tĩnh cũng chỉ có tiếng bước chân của hai người.
Tiếng bước chân nặng nề không giống như đang đi trên mặt đất mà giống như đang dẫm vào lòng nhau.
Rốt cuộc cũng tới tầng năm, Hứa Kiều thậm chí cũng không thèm nói tạm biệt với Thẩm Lạc Dương mà chỉ tập trung đi nhanh lên lầu, nhưng mà bước chân của cô còn chưa bước lên bậc thang liền nghe được thanh âm của Thẩm Lạc Dương truyền tới.
"Hứa Kiều, cô đã quên hết lời tôi nói vào tối hôm đó rồi hả?"
"Hả, nói cái gì?" Bước chân Hứa Kiều dừng lại, cô xoay người vô tội nhìn Thẩm Lạc Dương, hỏi.
"Một hai bắt tôi phải nói lại một lần với cô nữa hay sao?"
Hứa Kiều chậm rãi thu hồi vẻ tươi cười trên mặt, tỏ ra đứng đắn nhìn anh.
"Tôi biết rồi, nhưng anh cũng quên tối đó tôi đã nói gì sao?"
"Hứa Kiều, tôi không hiểu tột cùng cô thích tôi ở điểm gì?" Thẩm Lạc Dương dựa vào cửa nhà nhìn cô.
"Thích một người đâu cần lý do gì chứ, tôi thích anh, thích tất cả mọi thứ về anh."
"Hứa Kiều cô......"
"Tùy cô, nhưng mà Hứa Kiều, tôi là tôi còn người nhà tôi là người nhà tôi, mẹ tôi cũng không thay đổi được gì." Thẩm Lạc Dương nhìn cô, trầm mặc vài giây rồi đột nhiên nói.
Lời Thẩm Lạc Dương mới vừa nói ra, nụ cười trên môi Hứa Kiều còn chưa kịp thu lại đã cứng đò.
"Anh nói lời này là có ý gì?"
"Tôi có ý gì, hẳn cô là người rõ ràng nhất?" Nói xong tầm mắt Thẩm Lạc Dương liền chuyển qua cái bình giữ ấm trên tay mình.
Hứa Kiều nhìn theo tầm mắt anh, cảm thấy ngực như tắc nghẽn.
"Anh đã sớm biết?"
"Không phải là người ngốc đều có thể nhìn được." Ngoài miệng Thẩm Lạc Dương mang theo nụ cười, nhưng lại hàm chứa sự châm chọc trong đấy.
Hứa Kiều nhìn thấy nụ cười đó quá chói mắt.
"Được, tôi thừa nhận tôi có quen biết bác gái, như vậy thì sao hả?"
"Không cần thế nào, chỉ hy vọng cô đừng vì tôi mà tiếp cận mẹ tôi, không cần lợi dụng bà."
"Lợi dụng?" Hứa Kiều kinh ngạc một chút.
"Chẳng lẽ không phải sao?"
"Thẩm Lạc Dương, anh sao lại có thể nói tôi lợi dụng bà ấy chứ? Con mẹ nó, con mắt nào của anh thấy tôi lợi dụng bác gái?"
"Không được nói thô tục." Thẩm Lạc Dương nhíu nhíu mày.
"Tôi con mẹ nó muốn nói đó thì sao nào, Thẩm Lạc Dương, anh nói rõ cho tôi, tôi lợi dụng bác gái cái gì?"
Hứa Kiều trực tiếp đi qua, đi thẳng đến trước mặt Thẩm Lạc Dương.
Nhìn Hứa Kiều gần trong gang tấc, Thẩm Lạc Dương bất giác đứng thẳng người, nhìn miệng cô không ngừng nói từ thô tục, không khỏi cũng nổi giận.
"Cô hỏi tôi cô lợi dùng cái gì, được thôi, cô muốn nghe thì tôi nói cho cô nghe, thói quen của tôi có phải bà ấy nói cho cô biết đúng không, còn cả cháo này nữa." Thẩm Lạc Dương cố tình tạm dừng một chút rồi anh giơ cháo trong tay lên.
"Cái này là nấu cho cô đúng chứ?"
Hứa Kiều nhìn Thẩm Lạc Dương giơ cháo lên trước mặt mình.
"Đúng thì thế nào, chẳng lẽ như vậy thì gọi là lợi dụng sao?" Hứa Kiều quật cường nhìn anh.
Thẩm Lạc Dương nhìn thấy sự quật cường của Hứa Kiều, đôi mắt sáng ngời của cô làm đáy lòng anh dâng lên một chút bực bội.
"Tóm lại cô không cần uổng phí tâm tư nữa đâu."
"Đối với anh, tôi chưa bao giờ cảm thấy là uổng phí tâm tư cả, tôi thích anh thì làm gì mà uổng phí tâm tư chứ, hơn nữa chuyện còn chưa tới đâu sao mà anh có thể nói biết......"
"Thích chính là thích, không thích chính là không thích, cưỡng cầu cũng không được." Thẩm Lạc Dương có chút bất đắc dĩ nói.
"Là bởi vì cô gái ấy sao?"
Thẩm Lạc Dương nhạy cảm bắt lấy từ trọng tâm "cô gái ấy" trong câu nói của cô.
"Cô..."
"Cô ấy là bạn gái cũ của anh hả?"
Thẩm Lạc Dương trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, bạn gái cũ? Bạn gái cũ cái quái gì chứ?
"Cô ấy tốt như vậy sao, tốt đến nỗi nhiều năm rồi mà anh vẫn nhớ mãi không quên, nếu các người thật sự đủ yêu cũng sẽ không phải chia tay, chia tay như vậy chứng minh giữa hai người không hề sâu đậm, nếu cô ấy không yêu anh thì anh làm gì mà cứ giữ mãi không buông hả, anh cứ đắm chìm mãi thì..."
"Đủ rồi Hứa Kiều, chuyện của tôi không tới lượt cô quan tâm!" Thẩm Lạc Dương đột nhiên lớn tiếng nói.
Cả khuôn mặt anh đều hiện lên vẻ thâm trầm, quanh thân đều tản ra hơi thở lạnh băng, năm ngón tay gắt gao nắm chặt lại, Hứa Kiều thậm chí có thể nhìn rõ khớp xương trắng bệch trên nắm tay anh, cô biết, cô đã chọc giận anh rồi, nhưng hiện tại cô cũng không khống chế được chính mình, rõ ràng biết là họng súng vẫn cứ đâm đầu vào.
"Tôi nói này, anh làm sao vậy hả, không lẽ cô ấy là bảo bối trong lòng anh nên người khác không được nói sao?"
"Hứa Kiều, cô không nên được một tất mà lâng đằng đầu, chuyện của tôi cô mẹ nó không quản được!"
"Bây giờ tôi nói một lần nữa cho cô nghe, Hứa Kiều, tôi không thích cô, mặc kệ là hiện tại hay là sau này, cô hoàn toàn không phải là kiểu người tôi thích, cho nên mặc kệ cô có làm gì thì đối với tôi đều vô dụng!"
Thẩm Lạc Dương nói xong đã lâu nhưng Hứa Kiều không nói một lời, đứng ngây ngẩn nơi đó, trong lòng truyền đến từng trận từng trận đau đớn.
Đã biết Thẩm Lạc Dương lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh nổi giận, tuy rằng ngày thường Thẩm Lạc Dương lạnh như băng, nhưng ít nhất trước mặt cô nói lời thô bạo hay là dáng vẻ như bây giờ cũng chưa từng có.
Không biết vì sao Hứa Kiều đột nhiên cảm thấy khổ sở trong lòng, một cảm giác nói không nên lời lan tràn khắp lòng ngực, làm cô vô cùng khó thở, đến cả hốc mắt cũng nóng lên.
"Thẩm Lạc Dương, tôi hỏi anh một lần nữa, anh không thích tôi sao?"
Thẩm Lạc Dương nhìn thấy rõ đôi mắt đỏ hoe ngập nước của Hứa Kiều đang nhìn mình, trong mắt có chút mơ hồ, nhưng cuối cùng vẫn yên lặng lắc đầu.
"Sẽ không."
Lúc Thẩm Lạc Dương nói ra những lời này, Hứa Kiều đột nhiên liền nở nụ cười, nhưng ngay khóe mắt có chút lệ quang, cô vẫn kìm nén không cho nó rơi xuống.
"Thẩm Lạc Dương, anh thật cho rằng tôi không thể buông được sao, tôi nói cho anh biết, người muốn theo đuổi Hứa Kiều tôi xếp một hàng dài đến tận Thái Bình Dương, anh nghĩ rằng mình hấp dẫn lắm sao!"
"Anh không thích tôi, được thôi, tôi cũng nói cho anh biết, bà đây cũng không thích anh nữa, về sau anh cứ ôm cái quá khứ đó mà sống tới già đi!"
Nói xong, Hứa Kiều cũng không quay đầu lại mà xoay người rời đi, từ tiếng bước chân phát ra cũng có thể đoán được cô đang giận bao nhiêu.
Thẩm Lạc Dương nghe thấy trên lầu có tiếng mở cửa, sau đó lại "Rầm" một tiếng hung hăng đóng lại.
Anh dựa vào trên cánh cửa, cúi đầu nhìn cháo trong tay mình, đôi con ngươi đen ngòm đang cân nhắc, tay nắm cái bình giữ nhiệt hơi nắm chặt lại, anh đứng trước của một lúc lâu cuối cùng mở cửa vào nhà.
Quả thật, như vậy cũng tốt.
Anh vốn dĩ không hề xứng với cô.
Sau khi Hứa Kiều đóng cửa lại, bây giờ cô rất tức giận và khổ sở, nhưng vẫn thấy khổ sở nhiều hơn cả tức giận.
Nghĩ đến những lời anh vừa nói với cô, cô liền thấy trong lòng bị véo đau điến không biết phải phát tiết như thế nào.
Cô bước vào phòng ngủ, đi nhanh đến bàn trang điểm rồi lấy một cái hộp đen từ trong học tủ ra.
Mở hộp ra, một cái bùa bình an an tĩnh nằm gọn trong đó.
Sau khi biết anh là người đó, cô liền cởi cái bùa xuống không đeo nữa, cô càng nhìn cái bùa bình an này càng thấy chói mắt, bây giờ cô hận không thể ném cái bùa này lên mặt anh.
Mẹ nó, lúc đó quay đi thì đừng có làm rơi cái gì đi, cho dù có rơi xuống cũng đừng để cô nhặt được, cũng tại cái bùa bình an đáng chết này mà cô mới nhớ thương anh nhiều năm như vậy, nếu không có cái này, nói không chừng cô đã sớm quên anh mất tiêu rồi, còn kết giao được nhiều bạn trai nữa!
Rõ ràng không chiếm được, lại còn cố tình làm cô nhớ thương.
"Có gì đặc biệt hơn người chứ, Thẩm Lạc Dương, từ giờ trở đi trong lòng tôi anh chính là cái rắm, sớm muộn gì cũng thả anh ra ngoài, chẳng lẽ không có anh thì tôi không tìm được bạn trai chắc, thật buồn cười mà!" Hứa Kiều đột nhiên ném cái bùa bình an vào hộp, sau đó đóng lại rồi tùy tiện bỏ vào ngăn kéo.
Tuy rằng nói như vậy, nhưng chỉ có bản thân Hứa Kiều mới biết được, có bao nhiêu là đau lòng, là không lừa được người, nhưng cô không có biện pháp nào, từ khi biết được cô luôn đi sau mông anh, mặt dày mày dạn theo đuổi anh, nhưng lại bị người ta cự tuyệt hết lần này đến lần khác, hơn nữa cũng không hề nể mặt cô chút nào, cô dù sao cũng là một cô gái cũng có lòng tự trọng chứ.
Bộ dáng đó của anh, rõ ràng chính là tự chà đạp lòng tự trọng của mình, cần gì cứ phải mặt nóng dán mông lạnh, tự mình chuốc lấy cực khổ chứ!
Buổi tối, Thẩm Lạc Dương nằm trên giường, chỉ cần nhắm mắt lại, liền sẽ nghĩ đến lời nói của Hứa Kiều.
Anh nhớ rõ hốc mắt đỏ hoe của cô, thanh âm nói ra mang theo tức giận ra sao.
Nó cứ lẩn quẩn trong đầu anh không vứt đi được, anh thừa nhận Hứa Kiều nói đúng, anh vẫn luôn đắm chìm trong quá khứ, mặc kệ là 6 năm trước hay là 6 năm sau, anh cũng rất muốn quên, cũng rất muốn để nó từ từ trôi qua.
Nhưng mặc kệ anh nỗ lực thế nào, cô gái đó giống như trách nhiệm trên người anh, vĩnh viễn không thể bỏ xuống được, nhiều năm như vậy, anh chưa từng mơ thấy cô ấy nhưng dạo gần đây anh lại hay mơ thấy dáng vẻ cô ấy.
Ở trong mơ, cô ấy vẫn là bộ dáng đó, mặc quân phục màu xanh biếc và áo khoác bên ngoài, mái tóc đen nhánh, nụ cười tươi trên mặt, cô ấy nói với anh.
"Thẩm đại ca, đây là cái bùa bình an em đi xin về cho anh."
Nhưng giây tiếp theo lại chuyển sang hình ảnh khác, trên mặt cô ấy dính nước mưa nhưng đôi mắt vẫn cực kỳ kiên định, cô ấy vừa khóc vừa nói với anh.
"Thẩm Lạc Dương, nổ súng đi! Không thể buông tha cho hắn ta, nếu không chúng ta đều sẽ chết! Nổ súng!"
Anh cảm thấy đầu đau như búa bổ, tay cầm súng cũng run rẩy theo, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, cuối cùng, anh không biết mình đã nổ sung như thế nào.
Anh không tha cho tên tội phạm nhưng cô cũng không may mắn thoát được.
Chỉ cần nhớ đến hình ảnh cô nằm lẻ loi trên thảo nguyên rộng lớn, rõ ràng đi cùng với mọi người nhưng cũng chỉ có mình cô không quay lại được nữa, chỉ cần nghĩ đến đây, tự trách cùng đau lòng dâng lên trong ngực, cho đến khi bao phủ toàn thân, làm bản thân hít thở không thông.