Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Yuzu
"Anh!" Hạ Ngữ Băng vui mừng quá đỗi. Thậm chí cô không còn kịp suy nghĩ tại sao Lâm Kiến Thâm lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, cô lập tức cầu cứu nắm lấy cổ tay anh.
"Sương trắng kia... Rốt cuộc là cái cái quỷ gì!"
Thân thể Lâm Kiến Thâm cứng đờ, thật lâu sau mới chậm rãi giơ tay lên, tựa hồ muốn ôm cơ thể hơi run lên của cô. Nhưng mà tay mới giơ lên một nửa, lại đổi thành nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của cô, dùng giọng nói dịu dàng hiếm có: "Không sao, chỉ là sương núi mà thôi."
Hạ Ngữ Băng nấc lên, ngước đôi mắt phiếm hồng lên nói: "Đừng gạt em, hoàng hôn làm sao có sương mù bay, hơn nữa sương này nói đến là đến nói tán liền tán, cũng thật là quỷ dị ah!"
Lâm Kiến Thâm không nói chuyện. Không bao lâu, trong núi sâu một đám chim không biết tên giật mình bay lên, kế tiếp là lá cây lay động, có một tiếng sói hùng hậu trầm thấp truyền đến. Tiếng sói tru kia kéo dài mạnh mẽ, như là thị uy, hoặc như là đang tuyên cáo cái gì, làn sương mù quỷ dị quanh quẩn trong núi hoàn toàn tiêu tán.
Đôi mắt Hạ Ngữ Băng trợn tròn, giọng nói run rẩy: "Anh à, anh có nghe không? Có sói đó!"
Mắt Lâm Kiến Thâm chợt tối đi, ‘xé’ Hạ Ngữ Băng đang bám dính trên người mình như thuốc dán xuống, nhỏ giọng nói: "Em nghe lầm rồi."
"Làm sao có thể nghe lầm được!" Hạ Ngữ Băng nhớ ba từng nói, trong núi này trước kia từng có sói thường lui tới, lại càng lo lắng hơn. Cô nghiêng tai lắng nghe một hồi, không có kết quả, lại đi hỏi Phí Hiên: "Tiểu Hiên, vừa nãy em có nghe được tiếng sói tru không?"Phí Hiên đang ngây người nhìn sâu vào rừng, mãi đến khi Hạ Ngữ Băng vỗ vỗ bờ vai của cậu, cậu mới bừng tỉnh hoàn hồn, lắc đầu, biểu hiện mình cũng không nghe được tiếng sói tru.
Hạ Ngữ Băng hoài nghi với chính mình: Chẳng lẽ là nghe nhầm thật sao?
Mới vừa thở phào nhẹ nhõm, con đường trong rừng chợt truyền đến tiếng huyên náo lộn xộn --- là tiếng bước chân nhỏ vụn, hơn nữa rất gấp rút.
Lòng Hạ Ngữ Băng mới buông lỏng lại lơ lửng giữa không trung, không nhịn được liếc nhìn Lâm Kiến Thâm, nghiễm nhiên xem anh trở thành thuốc trợ tim của mình.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, Hạ Ngữ Băng cảm giác mình không kiên trì nổi, nhỏ giọng đề nghị: "Chúng ta trở về đi, ở đây quá dọa người rồi !"
Vẻ mặt Lâm Kiến Thâm không hề thay đổi, chỉ giữ Hạ Ngữ Băng lại, kéo cô đến phía sau mình: "Không sao đâu, đừng sợ."
Rầm --
Có tiếng nhốn nháo trong lùm cây, tiếp theo, một thân ảnh cao lớn từ trong bụi cây rậm rạp nhảy ra, vững vàng đứng trên lối đi, dưới ánh nắng loang lổ.
Thứ này... Không, người này bất ngờ nhảy từ trong rừng ra không kịp đề phòng, Hạ Ngữ Băng không nhịn được A một tiếng, lui về sau một bước, cả người được Lâm Kiến Thâm đúng lúc đỡ lấy, khoảng cách giữa hai người rất gần, tư thế mờ ám.
"Chậc, xem ra tôi tới không đúng lúc rồi?" Giọng nói khàn đục thô lỗ vang lên, hết sức quen thuộc, không phải Phí Lãng thì là ai?
Hạ Ngữ Băng cảm giác suy nghĩ của mình bị đông cứng, thật lâu vẫn chưa tỉnh hồn lại: Không phải Phí lãng đã trở về trấn Phỉ Thúy trấn rồi ư, sao lại đột nhiên từ trong rừng sâu chạy tới thôn Linh Khê?
Phí Lãng mới từ trong rừng chạy đến, trong miệng ngậm một điếu thuốc sắp tàn, cũng không biết là đánh nhau với ai hay là ngã vào trong bụi gai, cái áo bị rách vài chỗ, mơ hồ lộ ra cơ thể màu đồng rắn chắc, trên mặt cũng có hai vết máu, trên mái tóc rối tung còn dính vài miếng lá rụng, thoạt nhìn có chút chật vật buồn cười.
"Chậc, đánh nhau với lão yêu bà kia, cả người toàn mùi khai!" Phí Lãng nghiêng đầu ngửi đồ mặc trên người, chân mày nhăn lại có thể kẹp chết con ruồi, phối hợp với khuôn mặt dính máu kia, nhìn vô cùng tàn bạo.
Hạ Ngữ Băng nhìn Lâm Kiến Thâm một cái, lại nhìn Phí Hiên một cái, biểu hiện của hai người này vô cùng bình tĩnh, dường như đối với hiện tượng khác thường hôm nay gặp nhiều thấy quen. Hạ Ngữ Băng càng suy nghĩ càng thấy không đúng, phía tây khu rừng quỷ bí khó lường, sương mù, mặt trời mưa... Hình như một cái gì đó chẳng bao giờ giao thiệp với thế giới đang bày ra trước mặt cô, chỉ đợi kéo tơ bóc kén.
Phí Hiên rất lo lắng tình trạng vết thương của Phí Lãng, vội vàng chạy tới thật nhanh, ra tín hiệu câm, hỏi thăm cái gì đó.
Phí Lãng lấy điếu thuốc trên miệng xuống, dùng chân nghiền nghiền, rồi mới đi tới sờ sờ mái tóc mềm mại của Phí Hiên: "Yên tâm, thứ tạp nham mà thôi, sao có thể làm anh của em bị thương được chứ?"
Phí Hiên gật đầu, lại nhanh chóng lắc đầu, đáy mắt có lo lắng không che giấu được.
Phí Lãng nói: "Thu dọn đồ đạc về đi."
Phí Hiên gật đầu, đi tới bên dòng suối thu dọn giá vẽ và dụng cụ vẽ tranh rồi giao cho Hạ Ngữ Băng, lúc này mới khom người chào cô, phất tay tạm biệt.
Đợi thân ảnh của hai anh em họ biến mất ở cuối cây cầu đá, mặt trời chiều đã ngã xuống, Lâm Kiến Thâm mới tự tay nhận dụng cụ vẽ tranh trong tay Hạ Ngữ Băng, nói với cô: "Đi, đi về nhà."
Hạ Ngữ Băng từ trong suy nghĩ hỗn loạn hoàn hồn, A một tiếng, hỏi: "Không phải anh phải canh gác sao?"
Tầm mắt của Lâm Kiến Thâm trượt xuống, rơi vào ngón tay cô. Ngón tay Hạ Ngữ Băng mảnh khảnh trắng nõn, móng tay mượt mà, được bảo dưỡng tốt, phải mất một lúc lâu Lâm Kiến Thâm mới lấy lại tinh thần, không được tự nhiên vung cổ tay lên: "Đưa em về nhà trước."
Hạ Ngữ Băng còn muốn hỏi gì đó nhưng Lâm Kiến Thâm đã xoay người đi về nhà. Cô buông tiếng thở dài, ôm con mèo ngủ gật bên chân lên, vội vã đuổi theo bước chân của Lâm Kiến Thâm.
Mặt trời về chiều kéo dài cái bóng của hai người, Hạ Ngữ Băng quay đầu nhìn ngọn núi cao đầy cổ thụ sừng sững kia, yên tĩnh mà uy nghiêm, trang trọng mà thần bí, quan sát tất cả sinh linh phủ phục dưới chân nó.
Tiếng giày da giẫm trên con đường đá, rừng trúc rì rào trong gió, cuối cùng Hạ Ngữ Băng không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, đào sâu vấn đề: "Anh, làn sương mù hôm nay đến cùng là có chuyện gì? Ngọn núi thật sự có dã thú hung mãnh sao?"
Lâm Kiến Thâm băng qua rừng trúc trên sườn núi, thân ảnh cao lớn hiện rõ dưới ánh mặt trời sáng loang lổ.
"Theo truyền thuyết của người già, trong núi này từng có hồ ly tác loạn, sau đó có người phong ấn cô ta dưới một gốc cây hòe lớn, đêm hai ngày trước, cây hòe lớn đó bị bọn trộm cây chặt, có lẽ là phá phong thuỷ phong ấn..."
Nói đến đây, anh dừng chân, quay đầu lại nhìn về phía Hạ Ngữ Băng, con ngươi màu nhạt thông suốt như là có thể nhìn thấu bí mật nghìn vạn năm, từ từ mở miệng nói: "Tất nhiên trong rừng sâu phức tạp hơn tưởng tưởng của em rất nhiều, nên rất đáng sợ. Về phần dã thú, nếu như không bị dồn vào đường cùng, chúng sẽ không xuống núi gây loạn, nếu bị buộc phải đi ra, khi đó nhất định là xuất hiện thứ còn hung ác hơn dã thú."
"Thứ hung ác hơn dã thú... Là cái gì?"
"Lòng tham của con người."
Ăn cơm tối xong, Lâm Kiến Thâm chuẩn bị lên núi gác đêm, vận khí tốt, cố gắng có thể bắt được tên đốn củi trộm... Không, Hạ Ngữ Băng tình nguyện để anh trông coi vô ích một đêm, cũng không muốn anh gặp phải đám đạo tặc cùng hung cực ác kia, có trời mới biết bọn họ chó cùng rứt giậu sẽ tạo ra chuyện gì nữa!
Đêm có hơi lạnh, Hạ Ngữ Băng tiễn anh ra cửa, lén lút đưa cho anh rất nhiều đồ ăn vặt ban đêm, cô hỏi: "Anh, anh không sợ sao?"
Lâm Kiến Thâm giơ đèn pin lên, sửng sốt một hồi, mới lắc đầu: "Không sợ, chỗ đó không đáng sợ như em nghĩ. Hơn nữa, có chú Hai làm bạn với tôi mà."
"Vâng, cái này cho anh phòng thân." Hạ Ngữ Băng móc ra một con dao trang trí màu đỏ đưa vào tay Lâm Kiến Thâm, không có sức mạnh gì: "Tuy rằng, có thể sẽ không dùng tới."
Dao trang trí có thể gập duỗi, so với cái cuốc của chú Hai, dùng con dao này quả thực là quá nho nhã. Nhưng Lâm Kiến Thâm không hề ghét bỏ, trân trọng cầm con dao trong tay, khẽ nói: "Cảm ơn."
Tiếng ếch kêu làm bóng đêm càng thêm yên tĩnh, Hạ Ngữ Băng gãi đầu, tìm chuyện hỏi: "Sáng mai muốn ăn gì?"
"Cháo đi." Lâm Kiến Thâm đứng ở ngoài nhà trả lời.
Tới đây thật không còn gì để nói, Hạ Ngữ Băng không thể làm gì khác hơn là vẫy tay với anh: "Vậy anh chú ý an toàn."
Lâm Kiến Thâm gật đầu, xoay người ra cổng, chùm sáng từ đèn pin cầm tay phá vỡ đêm đen, chợt cao chợt thấp, nhoang nhoáng lên. Mãi đến khi ánh sáng kia biến mất hoàn toàn, Hạ Ngữ Băng mới xoay người trở về nhà, đóng cửa phòng lại.
Mới vừa trở lại phòng ngủ trên lầu, chỉ thấy một bóng mờ quen thuộc che khuất ánh trăng, tiếp theo gió chợt nổi lên, cửa sổ bằng kính bị gió thổi xôn xao. Nhưng mà, Hạ Ngữ Băng đối với việc này tập mãi thành thói quen, vẫn chưa có lòng nghi ngờ quá lớn.
Đến lúc rạng sáng, cô bị tiếng chó sủa liên tục và tiếng người huyên náo đánh thức, vội vã khoác áo xuống lầu, đã nhìn thấy người già trong thôn tụ lại thành tốp năm tốp ba kết bạn lên núi, ai cũng lòng đầy căm phẫn.
Hạ Ngữ Băng mơ hồ nghe được mấy chữ đại loại như "Chộp được" "Đưa đồn công an", cô đoán có lẽ sau mấy ngày giữ núi, cuối cùng đã bắt được kẻ trộm cây rồi.
Lòng cô không khỏi buông lỏng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Kiến Thâm và chú Hai từ đồn công an trở về, Hạ Ngữ Băng đang chưng cách thủy trứng muối và nấu cháo thịt, thấy Lâm Kiến Thâm người đầy sương sớm bước vào cửa. Cô vươn đầu từ phòng bếp ra, vui mừng nói: "Đại anh hùng đã về rồi!"
Lâm Kiến Thâm ngẩn người, rồi cúi đầu cười: "Đừng nói nhảm, trộm là mọi người cùng nhau bắt được, không phải là công lao của một mình tôi."
Hạ Ngữ Băng rất ít khi thấy anh cười, hôm nay trong lúc lơ đãng khóe miệng anh nhếch lên, trong có vài phần kinh diễm, cô nhìn không chớp mắt, một hồi lâu sau mới hoàn hồn, quơ cái thìa giục Lâm Kiến Thâm nhanh đi rửa mặt.
Một buổi sáng tươi đẹp trải qua trong cái nhếch miệng của Lâm Kiến Thâm và mùi thơm thoang thoảng của cháo, cùng với việc bọn trộm cây bị đưa ra trước pháp luật, hình như thôn Linh Khê lại khôi phục yên tĩnh thái bình xưa nay.
Tháng bảy lúa chín, khắp thôn toàn là hương thơm của lúa được thu hoạch bằng máy gặt.
Mấy ngày nay trấn Phỉ Thúy có một gánh hát biểu diễn để quyên tiền cho hoạt động cứu trợ, nguyên nhân là ở trấn trên có một tòa từ đường của Chu gia, có người nói có hơn bốn trăm năm lịch sử, đã nhiều năm chưa tu sửa, người trong thôn đã vài lần xin trưởng trấn sửa chữa, đều bị trưởng trấn nói ngân sách không chi xuống mà cự tuyệt. Văn vật hơn bốn trăm năm, nếu như bị hoang phế cũng thực sự quá đáng tiếc, ngay sau đó mọi người hợp lại tính, tự mời mấy vị nghệ sĩ kinh kịch lớn tuổi tại địa phương hợp tác phát động biểu diễn để quyên tiền, thế nên, hôm nay đến lượt thôn Linh Khê và thôn Thạch Ngưu xem kịch quyên tiền.
"Dựa theo nguyên tắc, mỗi nhà phải có một người đi xem để quyên tiền, quyên nhiều hay ít thì tùy ý." Lâm Kiến Thâm đưa một cái bao lì xì cho Hạ Ngữ Băng: "Nhưng mấy ngày nay trong thôn đang bận thu hoạch lúa, mấy người già ở thôn không làm được việc nặng, tôi phải đi giúp đỡ."
Hạ Ngữ Băng nhận bao lì xì, hiểu ý của anh: "Muốn em đi quyên sao?"
Lâm Kiến Thâm gật đầu: "Vừa lúc chú Hai có việc phải đi lên thị trấn, tôi nhờ chú cho quá giang một đoạn, bảy giờ tối kịch tan tôi sẽ tới đón em.
"Được, cứ giao cho em." Hạ Ngữ Băng đồng ý vô cùng sảng khoái: "Vừa lúc có thể đi tìm tiểu Hiên chơi."
Lâm Kiến Thâm vốn chuẩn bị đẩy cửa đi ra ngoài, nghe câu này lại chợt cảnh giác, quay đầu dặn dò cô: "Không nên tới gần tên kia."
Tên kia chính là Phí Lãng.
Hạ Ngữ Băng cười nói: "Được rồi được rồi, em chỉ lén lút hẹn tiểu Hiên ra ngoài, tuyệt đối không tới gần Phí Lãng nửa bước, yên tâm chưa?"
Lâm Kiến Thâm hơi bớt giận.
Chờ Lâm Kiến Thâm ra cửa, Hạ Ngữ Băng lặng lẽ mở bao lì xì nhìn thoáng qua, bên trong là bốn trăm đồng tiền, phần đề tên trên bao lì xì viết tên Hạ Ngữ Băng.
Hạ Ngữ Băng biết, dựa theo nguyên tắc ở nông thôn, sau khi từ đường xây xong sẽ lập một khối bia, trên đó có khắc tất cả tên người quyên tiền và số tiền đã quyên góp. Lâm Kiến Thâm viết tên cô, đoán chừng là muốn tặng phần công đức này cho cô...
Hạ Ngữ Băng hơi cảm động, suy nghĩ một lúc, cô rút thêm tám trăm nhét vào bao lì xì -- cô có thói quen chi trả bằng điện tử, tiền mặt trong ví chỉ nhiêu đó, không biết có đủ hay không. Sau đó dùng bút xóa tên của mình đi, đổi thành ba chữ Lâm Kiến Thâm.
Thừa dịp còn thời gian, Hạ Ngữ Băng ra sân sau hái được mấy quả đào mật đã chín, ướp một phần tía tô mật đào bỏ vào trong hộp tiện lợi, dùng để ăn trong lúc buồn chán xem kịch.
Chú Hai rất nhiệt tình đưa Hạ Ngữ Băng đến từ đường Chu gia. Lúc xuống xe, cửa từ đường đã chật ních người của thôn Thạch Ngưu và thôn Linh Khê, mà Phí Hiên mặc áo thun trắng và quần jean, trong tay cầm theo hai cái ghế nhựa, đang đứng ở cái cửa loang lổ rêu xanh của từ đường, ngoắc ngoắc cô.
Các băng ghế dài trong từ đường đã sớm ngồi đầy người, ngay cả lối đi nhỏ cũng chật cứng người bán chong chóng, các món cay và các món ăn vặt khác, cũng may Phí Hiên có chuẩn bị mà đến, cậu kéo Hạ Ngữ Băng chen qua đám người có mùi mồ hôi xen lẫn mùi thuốc lá, đến một góc yên ắng trong phòng tìm được một chỗ trống nhỏ, hai người ngồi trên ghế nhựa nói chuyện phiếm.
Hạ Ngữ Băng cảm thấy rất mới mẻ: "Chị chưa bao giờ xem kịch trong từ đường đấy! Hôm nay hát cái gì?"
Phí Hiên cụp mắt xuống đánh chữ rất nhanh: 【《Án Trát Mĩ》và 《Oan Đậu Nga》)
Đây là lần đầu Hạ Ngữ Băng xem loại Thổ vị kinh kịch nửa ngoài trời này, cảm giác mới mẻ nhiều hơn là hứng thú, cô nhìn xuyên qua đoàn người, chỉ thấy trên sân khấu cao hơn hai mét đã bày xong chiêng đồng, đàn nhị, và các loại nhạc cụ kinh kịch, hình như có một đào kép lớn tuổi đang hóa trang, mặc dù lớp son phấn rất dày nhưng không thể che hết nếp nhăn trên mặt bà, dáng người cũng thay đổi, diễn vai nữ chẳng ra sao cả.
Hạ Ngữ Băng thốt lên: "Những diễn viên này, sao đều là người già vậy?"
(Người trẻ tuổi còn có người nào hứng thú hát cái này? Những diễn viên kinh kịch này đều là nghiệp dư, bởi vì ham hát hí khúc mới tới với nhau, hơn nữa chưa bao giờ thu phí diễn xuất. Mấy cái hí kịch này đã ra vài chục năm, ca diễn càng ngày càng ít, người nghe hí kịch cũng càng ngày càng ít.)
Phí Hiên mỉm cười, lại viết: (Ông em khi còn sống cũng hát trong gánh hát này, ông còn muốn truyền nghề cho em, nhưng khi đó em quá nhỏ, ham chơi, chết sống cũng không muốn. Sau này em bị câm, ông cũng mất, em muốn hát hí khúc cũng không có cơ hội hát.)
Cậu không nói được, nhưng giữa những hàng chữ lại lộ ra thương cảm không rõ. Hạ Ngữ Băng không biết nên nói cái gì cho phải, an ủi: "Chị lại nghĩ, em có thiên phú vẽ hơn là hát hí khúc." Sợ cậu đau lòng, Hạ Ngữ Băng mở tấm vải màu xanh da trời lấy chiếc hộp ra, đưa mật đào tía tô giòn ngọt tới trước mặt cậu: "Nè, ăn đào thôi."
Ba giờ rưỡi chiều, tiếng người ồn ào, vở kịch bắt đầu rồi.
Dưới sân khấu kịch mấy đứa trẻ cười đùa lui tới, hơn phân nửa người trẻ tuổi cũng chiếm chỗ ngồi chơi điện thoại di động, chân chính chăm chú nghe hí kịch chỉ có mấy người già chống gậy mê xem hát, theo giọng hát rung đùi đắc ý. Đây không thể nghi ngờ là một lần diễn xuất cô độc, không có tiếng vỗ tay, không có sự tôn trọng, trang phục đạo cụ làm cẩu thả, giọng hát khàn khàn thô ráp, các diễn viên tuổi tác cũng đều đến tuổi làm ông làm bà, mặc dù như thế, mỗi người đều biểu diễn rất nghiêm túc, dùng thân thể già nua cứng nhắc hoàn thành từng động tác có độ khó cao, thỉnh thoảng hát sai vài âm cũng không ảnh hưởng toàn cục, mồ hôi thấm vào thuốc màu trên mặt, nhưng không ai quan tâm đến.
Tùng tùng chập cheng tùng tùng chập cheng, tiếng trống tiếng chiêng vang trời, sân khấu náo nhiệt và khán giả chết lặng phía dưới tạo thành sự đối lập, Hạ Ngữ Băng dường như nghe được một mảnh yên lặng làm người ta đau lòng.
Lúc vở《Oan Đậu Nga》tới gần phần cuối, đào kép diễn Đậu Nga mặc áo vàng mỏng quỳ trên sân khấu, phát xong ba câu thề độc, bà thả một cái giỏ trúc cột bằng dây cỏ từ trên sân khấu xuống, trong miệng lầm bầm khóc lóc kể lể cái gì đó.
Những khán giả chết lặng giống như sống lại, đứng xếp hàng lên trước, cầm bao lì xì trong tay để vào cái giỏ trúc thả từ sân khấu xuống.
Hạ Ngữ Băng theo đoàn người đứng dậy, vẻ mặt mờ mịt hỏi Phí Hiên: "Làm gì vậy? Bắt đầu quyên tiền sao?"
Phí Hiên gật đầu, nói cô phải đặt bao lì xì trong giỏ trúc, nghi thức quyên tiền được tính là kết thúc, sau đó sẽ có người chuyên kiểm kê, ghi số tiền mỗi nhà quyên góp.
Hạ Ngữ Băng sợ mình quyên ít, siết bao lì xì hỏi Phí Hiên: "Bình thường mọi người quyên bao nhiêu tiền?"
Phí Hiên trả lời: ( Thường là hai trăm, bốn trăm ah, nếu như trong nhà khó khăn, quyên năm mươi cũng được, quan trọng là tâm ý thôi. )
Hạ Ngữ Băng nắm cái bao đỏ thẫm có một ngàn hai trong tay, cuối cùng cũng yên tâm, trong thời khắc tự tay bỏ tiền lì xì vào giỏ trúc, trong lòng cô xuất hiện một cảm giác thành tựu chưa bao giờ có.
Giống như là hoàn thành nhiệm vụ, khán giả quyên tiền xong thì lục tục rời chỗ, Đậu Nga kéo cái giỏ trúc nặng trịch lên sân khấu kịch, không ngừng nói lời cảm ơn với những chỗ trống đầy vỏ hạt dưa,
Trong từ đường lớn như vậy, chỉ còn lại mấy người già mê xem hát, ngoài ra còn có hai người trẻ tuổi là Hạ Ngữ Băng và Phí Hiên.
Sáu giờ rưỡi, mặt trời chiều mỹ lệ, trấn nhỏ náo nhiệt dần dần tan, Lâm Kiến Thâm chạy chiếc xe điện mượn được, dừng trước của từ đường Chu gia.
Anh tháo mũ bảo hiểm xuống mắc vào trên tay cầm, khóa xe, xoay người đi vào của lớn của từ đường.
Mà cùng lúc đó, trên đường cái đối diện, một chiếc xe Audi màu đen chậm rãi dừng lại. Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt hống hách của Vương Uy, anh ta hỏi: "Người mới vừa đi vào chỗ kia, có đúng là Lâm Kiến Thâm hay không?"
Ngồi ở ghế phụ, Ngô Bằng Phi híp mắt nhìn bên kia đường một lát, phụ họa theo: "Đúng là nó! Trước đây tôi có thấy nó chạy chiếc xe điện này, hơn nữa hôm nay là ngày từ đường biểu diễn để quyên tiền, chắc là nó tới để quyên góp..."
Nói được một nửa, Ngô Bằng Phi ngượng ngùng ngừng miệng, bởi vì sắc mặt của Vương Uy thật sự là quá dữ tợn, ông ta dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được Vương Uy đang có chủ ý gì.
"À, Vương công tử, bữa tiệc đã đến giờ, cậu xem..."
"Tôi đã nói rồi, sớm muộn gì cũng sẽ giết chết thằng này, hôm nay vừa lúc đưa tới cửa." Vương Uy hung ác phun một cái, nháy mắt với thanh niên tóc vàng ngồi phía sau: "Cường Tử, động tay chân lên chiếc xe điện của nó, đừng quá rõ ràng, tránh bứt dây động rừng."
Tên tóc vàng nhai cau, lưu manh dương dương tự đắc hất cằm: "Yên tâm đi Vương công tử, cậu muốn giết chết ai thì không quá một câu nói, tôi đảm bảo sẽ làm xong, thần không biết quỷ không hay."
Vương Uy híp mắt một cái, dường như không hài lòng với kế hoạch của mình lắm, suy nghĩ một chút, anh ta nhếch miệng lộ ra một nụ cười âm u lạnh lẽo: "Tao nhớ đường núi phía sau thôn Linh Khê có một khúc cua lớn, phía dưới con lươn là vách núi... Cường Tử, mày phái người lái xe tới khúc cua đó chờ, tạo thành tai nạn giao thông ngoài ý muốn cho nó . Đúng rồi, em trai của Nhị Mao không phải bởi vì trộm cây bị Lâm Kiến Thâm đưa đi ngồi tù sao? Nhị Mao đang nghĩ cách báo thù đó, vậy giao cho nó đi làm, tao cũng không tin không giết được thằng này!"
Nghe thế, Ngô Bằng Phi ngồi thẳng dậy bất an. Tuy rằng ông ta tham tài, nhưng chưa từng làm ra chuyện giết người cướp của, bây giờ nghe Vương Uy mặt không đỏ tim không đập lập kế hoạch làm sao để giết Lâm Kiến Thâm, ông ta sợ, nơm nớp lo sợ mở miệng: "Vương, Vương công tử, chuyện này sợ rằng..."
"Thế nào, chuyện làm ăn của ông không muốn nói nữa à?" Vương Uy lạnh lùng cắt ngang.
"Tôi..."
"Anh Ngô, anh có ý kiến gì không?" Tóc vàng ngồi phía sau chợt vươn một cánh tay, từ phía sau siết cổ của Ngô Bằng Phi, càng siết càng chặt, mãi đến khi ông ta vươn đầu lưỡi ra, sắc mặt xanh tím, mới cười lạnh: "Anh Ngô mới vừa mới nghe được cái gì, ừ?"
"Không... Không nghe được... Tôi cái gì đều... Không nghe thấy!" Tròng mắt Ngô Bằng Phi sắp rớt ra ngoài, thái dương nổi gân xanh, liều mạng đẩy cánh tay đang siết cổ mình: "Tha, tha cho tôi!"
Vương Uy nháy mắt, thanh niên tóc vàng mới buông tay ra, cười hì hì vỗ vỗ Ngô Bằng Phi vai: "Giỡn thôi mà anh Ngô, coi anh sợ chưa kìa!"
Không khí tràn vào trong phổi, Ngô Bằng Phi ôm cổ ra sức ho khan, khó nén được kinh khủng: Kiểu ra tay ngoan độc vừa rồi của tóc vàng, không giống như là đang nói đùa đâu!
Nửa phút sau, xe Audi lái đi, thanh niên tóc vàng cất ví tiền, cà lơ phất phơ băng ngang qua đường, đi tới chỗ chiếc xe điện của Lâm Kiến Thâm. Ánh mắt của anh ta âm u lạnh lẽo như rắn, trong túi, một con dao gấp chưa bằng đầu ngón tay được bật lên...
Hí kịch vừa vặn đến phần cuối, cha ruột của Đậu Nga làm quan lớn về quê, mơ thấy oan hồn của Đậu Nga khóc lóc kể lể, ngay sau đó phúc thẩm án cũ, giải oan thay Đậu Nga, kẻ gian đền tội, tất cả đều vui vẻ!
Giữa trời chiều dần tối, hai cây đèn tàn trên sân khấu tỏa ra một vầng sáng, diễn viên cúi đầu chào cảm ơn khán phòng trống rỗng, Hạ Ngữ Băng dốc sức vỗ tay trầm trồ khen ngợi, sau đó thấy Lâm Kiến Thâm băng qua bóng tối đi về phía mình.
Ánh mắt Hạ Ngữ Băng sáng lên, đứng lên ngoắc ngoắc anh: "Anh! Em ở đây!"
Uyển chuyển từ chối lời mời ăn cơm của Phí Hiên, tạm biệt người học trò nhỏ, Hạ Ngữ Băng và Lâm Kiến Thâm sóng vai đi ra cửa lớn từ đường, thuận miệng nói chuyện phiếm: "Anh, ruộng lúa đã gặt xong chưa?"
"Nhà ông Hai đã cắt xong, ngày mai phải đi giúp nhà ông Ba..." Nói xong, Lâm Kiến Thâm dừng chân.
Hạ Ngữ Băng suýt nữa đụng vào vai anh, nhìn theo tầm mắt của anh, chỉ thấy một thanh niên tóc vàng mặc chiếc quần cộc lớn đứng bên cạnh chiếc xe điện, ánh mắt cuồng vọng nhìn chằm chằm Lâm Kiến Thâm, khóe miệng nhếch lên, sau đó xoay người rời đi.
Cái vẻ tươi cười kia... Nói như thế nào nhỉ, có chút lạnh, nhìn hơi sợ.
"Làm sao vậy? Anh ta là ai?" Hạ Ngữ Băng từ sau vai anh vươn cổ lên, hỏi.
Lâm Kiến Thâm nhíu nhíu mày, khom lưng kiểm tra khóa xe, thấy hoàn hảo không tổn hao gì, mới khẽ nói: "Không biết."
Bây giờ trời sập tối rồi, về làm cơm sẽ rất muộn, Hạ Ngữ Băng bèn đề nghị đi ra quán ăn trong thị trấn ăn đồ nướng.
Lâm Kiến Thâm không có ý kiến gì, chuyện này cứ quyết định như vậy.
Lúc đi học thân thể Hạ Ngữ Băng không tốt, Hạ Tông Trạch quản cô rất nghiêm, có rất ít cơ hội ngồi ở quán nhỏ ven đường ăn đồ nướng như bây giờ, thân ở trong phố phường, thưởng thức trăm vị khói lửa của nhân gian.
Đồ nướng nóng hầm hập, thì là và ớt kích thích khẩu vị, Hạ Ngữ Băng xoa tay, hỏi Lâm Kiến Thâm: "Anh, uống bia không?
Lâm Kiến Thâm tửu lượng kém, lần trước chỉ uống một chai bia đã say không khống chế được yêu tính, bay loạn khắp núi, từ chối không cần suy nghĩ: "Tôi không uống bia, hơn nữa, uống bia lái xe là không đúng."
Hạ Ngữ Băng cười nói: "Anh chạy chiếc xe điện thì sao coi là uống bia rượu lái xe được chứ? Trước khi chưa có bằng lái, sao không thấy anh tuân thủ luật giao thông hả?"
Nhưng mà khinh bỉ thì khinh bỉ, cô vẫn đổi bia thành trà đá.
Đến khi ăn uống no nê thì đã hơn tám giờ tối, Lâm Kiến Thâm đội cái nón bảo hiểm duy nhất lên đầu Hạ Ngữ Băng rồi mới cúi đầu nói: "Lên xe về nhà."
Gió đêm vô cùng sảng khoái, toàn bộ ngọn núi trở thành đường viền màu đen, dọc con đường quê có những ngọn đèn lờ mờ, tầm nhìn kém, ngược lại càng làm cho bóng đêm trở nên sâu như biển, ảnh ngược của những ngọn đèn trong mấy mảnh ruộng hoang đầy nước hòa lẫn với những ngôi sao trên bầu trời.
Đèn đường và ruộng lúa đã rơi lại phía sau, nhà cửa dần dần trở nên thưa thớt, Hạ Ngữ Băng ngồi ở phía sau, đẩy tấm chắn của nón bảo hiểm lên, ngửa đầu nhìn những ngôi sao đầy trời, cảm khái nói: "Hôm nay thật nhiều sao, thật là sáng!"
Ánh trăng cũng rất sáng, ngân hà cúi đầu buông xuống chân trời, giống như giơ tay là có thể chạm vào, đẹp như trong thế giới cổ tích vậy.
Trong tiếng gió yên ả, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lâm Kiến Thâm truyền đến: "Sắp vào đường núi, ngồi cho chắc đừng lộn xộn."
Xe điện đi vào đường núi quanh co, bầu trời bị những cây cổ thụ rậm rạp chằng chịt chia thành mảnh nhỏ, trong khe hở của lá cây, ánh trăng khi ẩn khi hiện, như là đang chơi trốn tìm. Trong mắt Hạ Ngữ Băng phản chiếu ánh trăng loang lổ, ánh sáng trong mắt lóe lên, đôi tay nhẹ nhàng ôm eo Lâm Kiến Thâm, than thở: "Anh, anh nói xem sao anh lại tốt như vậy chứ? Thôn Linh Khê sao lại tốt như vậy chứ? Em mới về đây sống một tháng, thì cảm giác mình ở đây cả đời, mới biết anh một tháng, nhưng lại giống như biết anh từ rất lâu rồi."
Trên đường núi vắng vẻ, ánh trăng loang lổ, khóe miệng Lâm Kiến Thâm tựa hồ hơi nhếch lên, lại giả vờ lãnh đạm: "Lại nói bậy."
"Thật mà." Hạ Ngữ Băng cười hắc hắc nói: "Em với anh mới quen đã thân."
Rất lâu sau này cô mới hiểu được, thứ tình cảm này không gọi mới quen đã thân, mà là nhất kiến chung tình .
Nhưng số phận tựa hồ rất thích trêu người, mỗi khi cô cảm thấy hạnh phúc, luôn xảy ra chuyện ngoài ý muốn... Mặc dù đã trải qua nhiều năm, mỗi khi Hạ Ngữ Băng nhớ lại buổi tối sáng rỡ hôm nay vẫn sợ run cả người.
Phía trước là một khúc cua rất lớn, thông thường xe cộ qua lại đều bấm còi trước, thế nhưng lúc này không hề có âm thanh gì, không có đèn xe nhắc nhở, một chiếc xe vận tải nhỏ âm thầm lén lút xông tới, bất ngờ không kịp đề phòng, dường như không khống chế được nhắm thẳng về phía chiếc xe điện của Lâm Kiến Thâm!
Ý cười nơi khóe miệng hóa thành kinh khủng, Hạ Ngữ Băng chợt trợn to mắt, cô muốn thét chói tai nhưng cổ họng lại như bị bóp chặt không phát ra được tiếng nào! Cô ôm chặt lấy hông Lâm Kiến Thâm, thấy phản ứng cực nhanh tránh được chiếc kia xe tải đang tông tới! Nhưng chỗ này là một khúc cua dốc, tuy rằng anh tránh khỏi xe tải, nhưng lại chưa kịp tránh con lươn!
Bên ngoài con lươn, là độ cao trăm mét.
"Chết... thắng lại... Anh!" Hạ Ngữ Băng ôm chặt lấy anh, trong lúc xóc nảy phát ra từng chữ.
"Thắng bị phá rồi!" Trong hoảng hốt, dường như lần đầu tiên cô nghe tiếng nói luôn trầm ổn của Lâm Kiến Thâm trở nên run rẩy: "Không dừng được..."
Hạ Ngữ Băng còn chưa tới kịp tự hỏi Không dừng được là có ý gì, chợt nghe thấy một tiếng rầm thật lớn, cô cảm giác ngũ tạng lục phủ đều bị bay ra khỏi lồng ngực, trong lúc trời đất đảo lộn, hai bàn tay ôm cô thật chặt, che chở cô trong lòng ngực mình.
"Hạ Ngữ Băng, đừng buông tay!"
Trong hoảng hốt cô chỉ nghe được một câu như vậy, sau đó trước mắt tối đen, mất đi ý thức.
Đêm nay ánh trăng sáng như vậy, xinh đẹp lại lạnh buốt, trong rừng sâu vắng vẻ, cổ thụ sum suê, ai đó ngâm xướng một bài nhạc buồn không biết tên. Gió trong núi rất lạnh, nhưng lòng người còn lạnh hơn cả gió.
Có chất lỏng sền sệt lành lạnh rơi vào mặt Hạ Ngữ Băng, một giọt lại một giọt, trước khi ý thức thanh tỉnh thì toàn thân đã cảm nhận sâu sắc... Nhất là tay trái, đau đến mức gần như muốn đứt ra.
Một giọt chất lỏng lạnh như băng đọng lại trên mi tâm, Hạ Ngữ Băng rên một tiếng, ngây ngô nghĩ: Là trời mưa sao?
Cô thong thả mở mắt ra, nhưng mà tầm mắt còn chưa tập trung, một giọt chất lỏng vừa lúc rơi vào trong ánh cô, tầm mắt thoáng chốc biến thành một mảnh mơ hồ đỏ như máu... Mặt trăng đỏ máu, bầu trời đỏ máu, vách núi cao đỏ máu.
Sau đó cô mới hiểu được, thứ rơi trên mặt và trong mắt mình không phải là nước mưa, không phải là sương, mà là máu, máu của Lâm Kiến Thâm.
Chưa kịp sợ hãi, đợi màu đỏ trong mắt rút đi, tầm mắt rõ hơn, cô mới phát hiện mình đang lơ lửng giữa không trung, mà dưới chân lại là núi đá cao hơn trăm mét! Lâm Kiến Thâm một tay cố sức vịn vào một rễ cây bên vách núi, một tay nắm thật chặt cổ tay Hạ Ngữ Băng, hai người tay nắm tay treo trên vách đá, nếu như không phải anh kéo cô lại, thì bây giờ Hạ Ngữ Băng đã lăn xuống vách núi, rơi tan xương nát thịt.
Nhưng mà rõ ràng lúc xảy ra tai nạn Lâm Kiến Thâm đã bị thương, trên cánh tay có một vết máu thật sâu, da thịt bị lật lên, máu sền sệt theo cánh tay chảy xuống, làm lòng bàn tay của anh càng lúc càng nhớp nháp, cổ tay Hạ Ngữ Băng suýt nữa trượt khỏi tay anh.
"Đã chết rồi sao?" Chỗ con lươn bị đâm vào, chùm sáng đèn pin lóe lên, hung thủ có ý đồ giết người đứng ở lan can nhìn xuống dưới, lộ ra khuôn mặt dữ tợn đáng sợ.
"Mẹ nó! Lại còn sống!" Ánh sáng chói mắt chiếu vào mặt Lâm Kiến Thâm, một người tóc vàng trong đó dùng tiếng địa phương ra lệnh cho đồng bạn bên cạnh: "Nhị Mao, lên xe cầm rìu tới! Tao muốn coi thằng này có thể treo trên vách đá được bao lâu!"
"Cường Tử, thôi đi... Vậy được rồi." Người tên Nhị Mao khiếp đảm, lắc lắc vai tóc vàng: "Tay nó còn nắm tay em gái đó, nếu như cho nó rơi xuống vách đá, em gái kia cũng sẽ chết theo."
"Quản nhiều như vậy làm cái gì, ai kêu cô ta đi tìm cái chết, muốn trách thì trách tên họ Lâm đắc tội người ta! Cầm rìu tới!"
"Tao... Tao không đi!"
"Đm mày Nhị Mao, mày có nghĩ tới món nợ cờ bạc của mày không? Hơn nữa, thằng em trai trộm cây của mày đang ngồi tù, không phải do thằng họ Lâm này hại sao? Không phải mày la hét muốn báo thù sao? Ở đây trước sau không có cửa hàng nào, lại không có giám sát, mày sợ cái gì!"
Thấy Nhị Mao không muốn động, thanh niên tóc vàng hung hăng mắng một hồi, cầm đèn pin đi lên xe: "Mẹ nó, ông đây tự mình ra tay!"
Bọn họ âm thầm nói chuyện, Hạ Ngữ Băng đều nghe hết.
Lòng bàn tay đầy máu của Lâm Kiến Thâm bị trơn, cổ tay Hạ Ngữ Băng bị trượt, cô hét lên một tiếng, tóc gáy cô đều dựng hết cả lên! May mà Lâm Kiến Thâm phản ứng nhanh, dùng thêm sức bắt lấy tay cô. Nhưng mà từ đó, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, máu chảy càng nhiều.
Hạ Ngữ Băng cảm giác máu cả người đều bị đông lại, toàn thân lạnh băng, như là một con búp bê vải hỏng bị treo trên không trung, run rẩy từng trận. Tay trái đau đến mức tận cùng ngược lại không còn cảm thấy đau nữa, cái chết gần trong gang tấc, cô chưa từng sợ như lúc này, dưới chân là vách núi đen ngòm, chỉ liếc mắt nhìn thôi là đầu váng mắt hoa, thở hổn hển rồi.
Sắc mặt cô ảm đạm, máu rơi xuống lẫn vào nước mắt, môi run rẩy phát ra âm điệu đứt quãng: "Anh, em... Sợ..."
Trong bóng tối, cô không nhìn rõ mặt Lâm Kiến Thâm, chỉ nghe tiếng nói trầm ổn của anh truyền đến: "Không phải sợ, có tôi ở đây."
Dưới cơn kinh hoảng và đau đớn cực độ, trước mắt Hạ Ngữ Băng biến thành màu đen, không biết qua bao lâu, cô cũng không kiên trì nổi nữa, rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, mặc cho gió núi thổi vào da thịt, lạnh đến xương tủy.
Thanh niên tóc vàng lấy một cây rìu lớn cán dài từ trên xe xuống, nhấc chân bước qua con lươn, đứng dưới cây tùng lớn mà Lâm Kiến Thâm bám vào, lát sau lạnh giọng nói: "Tiểu tử, ai bảo mày không có mắt đắc tội với Vương thiếu gia Vương Uy. Oan có đầu nợ có chủ, tao cũng theo lệnh làm việc, sau này mày thành quỷ muốn báo thù, thì tìm Vương thiếu gia mà báo!"
Nói xong, anh ta giơ cao cây rìu.
Nhị Mao niệm A di đà Phật, vội vàng che mắt.
Nhưng mà, thật lâu sau không có động tĩnh, ngay cả một tiếng kêu rên cũng không nghe thấy. Nhị Mao nhìn qua kẽ hở, lại phát hiện thanh niên tóc vàng vẫn đang giơ rìu qua khỏi đầu không nhúc nhích đứng dưới cây tùng, như là một tượng đá màu đen cứng ngắc...
Không, anh ta vẫn còn động đậy, vô cùng nhỏ, phải cẩn thận nhìn mới thấy... Tóc vàng đang phát run, hơn nữa càng lúc càng run rẩy, sau cùng dường như vì quá run mà ngay cả rìu cũng không cầm được.
"Sao vậy?" Nhị Mao chột dạ nhìn chung quanh, hạ giọng hỏi: "Đã chết rồi sao? Ngã xuống sao?"
Cuối cùng tóc vàng cũng cử động. Anh ta cứng đờ, cực kỳ chậm rãi xoay người lại, giương miệng, đôi mắt đầy tơ máu, gần như muốn tràn ra viền mắt, giống như ma quỷ treo cổ ở đồng hoang, hiện ra một loại kinh hoảng cực độ trước khi sắp chết, hoàn toàn đối lập với vẻ kiêu ngạo dứt khoát vừa rồi.
Tóc vàng chưa tốt nghiệp cấp hai đã lên trấn làm côn đồ, qua nhiều năm hại người, vào cục cảnh sát, đã nhiều lần thông đồng với Vương Uy làm biết bao chuyện hèn hạ, là một con chó dữ người nghe tin đã sợ mất mật ... Đây là lần đầu tiên Nhị Mao thấy anh ta lộ ra kinh sợ như vậy.
"Này, Cường Tử! Mày nói chuyện đi!" Nhị Mao luống cuống, vội vàng lên trước kiểm tra.
Đến cùng là vật gì dọa anh ta thành như vậy?
"Yêu... Yêu..." Trong cổ họng phát ra tiếng ơ ơ đứt quãng, mở miệng: "Mau... Chạy..."
Chờ Nhị Mao ý thức được tóc vàng nói tới cái gì trong miệng thì đã chậm.
Gió mạnh chợt nổi lên, lá cây khắp núi bị thổi ào ào. Ngọn núi chưa từng có gió lớn như vậy, Nhị Mao gần như không đứng vững được, liều mạng giơ tay lên che mắt, cố gắng ngăn lá cây bị gió thổi đổ tới, chỉ chốc lát, gió ngừng, một bóng mờ màu đen quỷ dị gặm nhấm mặt đất.
Trong chớp mắt, Nhị Mao kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, lộ ra vẻ mặt kinh sợ giống thanh niên tóc vàng như đúc!
Bởi vì anh ta thấy, phía sau thanh niên tóc vàng xuất hiện một hình người to lớn... Không, chính xác mà nói đó không phải là người, sau lưng người bình thường sẽ không mọc ra một đôi cánh chim màu đen to lớn!
Dưới ánh trăng, ánh mắt Lâm Kiến Thâm hiện ra màu ánh kim rực rỡ, trên thái dương có một cặp sừng rồng màu bạc sừng sững, nếu như nhìn kĩ, trên cổ và cánh tay của anh đều có lớp vảy màu đen, như ngọc đen khảm tơ vàng. Trong ngực anh ôm Hạ Ngữ Băng đã bất tỉnh, cánh chim phía sau đang vỗ, mí mắt rũ xuống, bễ nghễ chúng sinh, chăm chú nhìn hai tên hung thủ đang vô cùng hoảng sợ giống như nhìn hai con kiến hôi.
Tóc vàng đứng ở ngoài con lươn, thấy thân thể của mình bị bao phủ trong cái bóng của một đôi cánh to lớn, anh ta giật giật cái cổ, hình như muốn quay đầu lại nhìn xem đến tột cùng là quái vật gì...
Cánh chim màu đen hung hăng xẹt qua, tóc vàng đứng ở vách núi vì kinh sợ mà trượt chân, ngửa mặt té xuống vách núi, rơi thẳng xuống địa ngục sâu thẳm!
Tiếng thét chói tai cực kỳ bi thảm vang lên, sau khi đụng cái gì đó thì im bặt ... Dưới ánh trăng, thần linh có cánh chim và sừng rồng -- đó là hình ảnh cuối cùng tóc vàng nhìn thấy trước khi chết.
"Có yêu quái! Yêu quái!" Nhị Mao run rẩy nhũn cả hai chân, run rẩy bò lên xe, tinh thần không được tỉnh táo, vừa khởi động xe vừa phát ra tiếng thét chói tai, "Cứu mạng! Cứu mạng!"
Lâm Kiến Thâm nhẹ nhàng đặt Hạ Ngữ Băng đang bất tỉnh dưới đất, ánh mắt vàng nhạt vắng lặng lưu luyến nhìn cổ tay bị thương của cô, chỉ chốc lát sau, anh đứng lên, cánh chim sau lưng như bông hoa màu đen yêu dã nở ra, sau đó đánh tới chiếc xe tải đang nỗ lực trốn chạy kia!
Rầm --
Một tiếng vang thật lớn, quái vật nửa chim nửa rồng từ trên trời giáng xuống, mạnh mẽ đáp xuống trước kính kính chắn gió của xe tải, cánh lớn màu đen che cản tầm mắt, Nhị Mao kêu thảm, liều mạng chuyển động tay lái, xe tải xiêu xiêu vẹo vẹo như rắn giãy dụa trên đường cái, phát ra tiếng va chạm chói tai, sau đó va sầm vào con lươn, nửa đầu xe nằm bên ngoài con lươn, tắt máy.
Đầu Nhị Mao có một lỗ thủng, máu chảy ào ào ra, túi khí an toàn bung ra trước ngực, mềm nhũn gục trên tay lái, không phát ra một tiếng động nào nữa.
Lúc Hạ Ngữ Băng tỉnh lại, nhìn thấy một hình ảnh vừa đáng sợ vừa quỷ dị: Trên xe vận tải, quái vật có đôi cánh đen chậm rãi đứng thẳng người, mắt lạnh nhìn Nhị Mao hôn mê bên trong xe. Chỉ cần anh nguyện ý, đứng ở trên đầu xe dùng lực đè một cái, tên đồng lõa bên trong nhất định sẽ rơi cả người lẫn xe xuống vách núi, chết ngay cả cặn cũng không thừa lại.
Quái vật kia vừa quen thuộc vừa xa lạ, rõ ràng là giống Lâm Kiến Thâm, nhưng cũng không phải Lâm Kiến Thâm mà cô quen biết.
Hạ Ngữ Băng không kìm lòng được mà rụt về sau một cái, phát ra tiếng thở run rẩy khe khẽ.
Lâm Kiến Thâm nghe được, bỗng nhiên nhào về phía cô, đôi cánh màu đen giống như một phiến mây đen ùn ùn rũ xuống, bao phủ thân thể của anh, bao chặt chẽ thân thể cô!
Hạ Ngữ Băng muốn thét lên, nhưng cổ họng lại không phát ra một chút xíu thanh âm nào, chỉ có thể vô vọng co rúm lại, chiếc cổ yếu ớt lộ ra trước mắt Lâm Kiến Thâm, chờ anh cân nhắc quyết định cái chết của mình.