Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Yuzu
Cơn mưa rào dừng lại, ánh trăng sáng mà lạnh lẽo phản chiếu trong giọt nước đọng trên lá. Hồ nước lạnh gợn sóng, khuôn mặt Lâm Tây tái nhợt không một chút huyết sắc, cánh tay bám trên tảng đá có một lớp vảy màu xanh đậm, khuỷu tay và lưng đều có vây cá bán trong suốt... Mặc dù như vậy, ông vẫn đẹp không gì sánh được.
Hạ Ngữ Băng gấp dù, ngón cái mất tự nhiên vuốt ve hình thêu trên mép dù, sau khi cô biết được thân phận của ông ngoại, phải ứng đầu tiên chính là muốn tìm được ông, chất vấn lý do năm đó ông bỏ đi, bây giờ nhờ Lâm Kiến Thâm, vất vả lắm mới tìm được ông nhưng lại không biết nên mở miệng nói gì cho phải.
Hiện giờ, dưới ánh trăng bàng bạc như nước, tia thương cảm cứ quanh quẩn nơi đáy lòng mãi không tiêu tan, cô nghẹn lại một lúc, cuối cùng khẽ ho nhẹ một tiếng, giọng nói khàn khàn: "Ông ngoại còn trẻ và đẹp như vậy, lúc bà ngoại qua đời, bà đã già."
"Ông biết. Lúc ba của con đưa bà ấy đi chữa bệnh, khi đi qua cầu đá ông đã thấy bà ấy." Lâm Tây rũ hàng lông mi dày xuống, giọng nói khàn khàn đau thương: "Tóc bà ấy đã bạc, cách cửa sổ xe nhìn về phía dòng suối, nhưng lại không nhìn thấy ông."
Đây là điều Hạ Ngữ Băng không thể nghĩ thông, cô hít sâu một hơi hỏi: "Ông ngoại, ông nói bà ngoại không nhìn thấy ông là có ý gì? Tại sao lại đột nhiên không nhìn thấy ông?"
"Con có thể thông linh với yêu quái, đưa tay qua đây, ông sẽ nói cho con biết tất cả sự thật." Lúc nói chuyện, hai mang bên má cận gáy đóng mở, rõ ràng là trông rất quái dị, nhưng tiếng nói lại vô cùng dịu dàng trầm thấp.
Hạ Ngữ Băng dừng một chút, mới chầm chậm mà kiên định gật đầu, đưa tay về phía ông, cầm lấy bàn tay có lớp mạng giữa các ngón, ẩm ướt lạnh như băng.
Chỉ một thoáng, lấy tay làm vật dẫn, hồ nước lạnh, ánh trăng trước mắt như bị hút vào một cái động đen không đáy, ý thức bị tách ra, một chùm ánh sáng chói mắt chiếu tới, rồi hình ảnh đột nhiên đảo lộn, vô số cảnh tượng xa lạ hiện lên trong đầu cô như là đèn kéo quân!
Một hình ảnh màu vàng ấm áp mà loang lổ, toát ra hơi thở cổ xưa, ánh nắng xuyên qua làn nước hồ xanh biếc, chiếu sáng lớp tảo và đá cuội dưới đáy hồ, Hạ Ngữ Băng đứng trên cầu đá, ngơ ngác nhìn sóng nước dập dờn: Đám bèo mềm mại lung lay, dưới mặt nước có một con cá màu xanh đậm tung tăng dạo chơi...
Qua một lúc lâu, Hạ Ngữ Băng mới phản ứng được, đây là ký ức của ông ngoại! Cô bị ép đi vào trong trí nhớ của ông ngoại, dưới góc nhìn của người xem chứng kiến câu chuyện xưa cũ.
Đây là cầu đá Linh Khê, nơi bắt đầu tất cả mọi chuyện.
Hạ Ngữ Băng ghé vào cầu đá nhìn xuống dưới, chợt thấy một bóng mờ ập xuống mặt nước, con cá trong nước không kịp né tránh, bị một cái lưới lớn bao lại... Người kéo lưới là một thôn dân khỏe mạnh chừng ba mươi tuổi, mày rậm mắt to, đang đứng trên bè trúc kéo lưới, cười sang sảng nói: "Ha! Thật nặng nha, lại thu được mẻ lớn nữa, Anh Tử!"
Trên bè trúc có một cô bé tầm sáu, bảy tuổi, tuy chỉ mặc một bộ đồ cũ màu xanh được chắp vá nhưng vẫn không giấu được khuôn mặt thanh tú và hào quang đầy mình. Đôi mắt như hắc diệu thạch của cô bé lóe sáng, chỉ vào lưới đánh cá mới được kéo lên rồi vỗ tay cười nói: "Ba xem ba xem kìa! Con cá này nhìn thật đẹp!"
"Ồ, con cá này thoạt nhìn không lớn, nhưng lại rất nặng! Có thể bán được giá tốt, mua quần áo mới cho con nữa!" Người đàn ông khỏe mạnh vui vẻ ra mặt, dùng tay đè con cá lớn màu xanh đậm đang cố sức giãy giụa trong tấm lưới.
"... Ba, con cá này thật kỳ quái, vảy đẹp như là bảo thạch vậy, hay là, con thả nó có được hay không?"
"Anh Tử ngốc! Thả nó, chúng ta ăn cái gì? Mau về thôi!"
Anh Tử, Lâm Tú Anh... Cô bé này là bà ngoại khi còn nhỏ sao?
Hạ Ngữ Băng đang lưỡng lự thì hình ảnh lại thay đổi, từ sáng sớm đã đến hoàng hôn, cô bé nghi là bà ngoại kia đang ì ạch ôm một thùng gỗ chạy ra cầu đá.
"Này, Đợi chút!" Hạ Ngữ Băng vươn tay muốn bắt cô bé lại, nhưng cô bé kia giống như không hề nghe thấy, như một làn khói xanh xuyên qua thân thể cô, dĩ nhiên không phải là vật thật.
Hạ Ngữ Băng hơi thất vọng, chạy xuống cầu đá, chỉ thấy cô bé kia đang cố sức chuyển thùng gỗ đến bến thuyền bằng trúc bên con suối, làm bắn ra một trận bọt nước.
Cô bé giơ cánh tay lau lau khuôn mặt đỏ bừng của mình rồi vén tay áo lên, từ trong thùng ôm một con cá lớn màu xanh đen ánh lên ánh sáng màu ngọc bích, cô bé chần chừ một chút rồi thả con cá vào trong dòng suối.
"Lần sau cẩn thận một chút, đừng để bị mắc vào lưới cá nữa nhé!" Cô bé lau mồ hôi, sau đó đứng dậy, mang cái thùng gỗ không chạy lướt qua bên cạnh Hạ Ngữ Băng để về nhà.
Tại nơi cô bé không nhìn thấy, con cá lớn kia bơi quanh bến thuyền ba vòng, cái đuôi vẫy một cái, hóa thành một thiếu niên xinh đẹp mình người đuôi cá có vây tai và màng tay. Ánh hoàng hôn màu đỏ vàng chiếu lên vẩy cá, lóe lên ánh sáng rực rỡ, cậu đứng lặng trong nước, im lặng nhìn theo hướng cô bé rời đi, một lúc lâu sau mới lao xuống nước, hóa thành một cái bóng mờ dưới đáy nước...
Đó là, ông ngoại Lâm Tây.
Hình ảnh tiếp theo nhanh chóng hiện lên, hơi mười năm trôi qua, cô bé dần lớn lên, trổ mã thành một cô gái xinh đẹp trong sáng. Cô thường xuyên chải đầu bên dòng suối, mái tóc đen dài được thắt thành hai bím tóc thả trước ngực, đơn giản mà duyên dáng, chỉ là cô không biết, mỗi khi cô đến rửa mặt, chải đầu, giặt đồ bên dòng suối, luôn có một con cá màu xanh đen núp trong bóng tối, len lén làm bạn với cô.
Bước ngoặt của câu chuyện, là vào mùa hè năm 1969, mưa giông nổi lên.
Đêm đó mưa gió ào ạt, Lâm Tú Anh hai mươi tuổi dạy học ở thôn bên cạnh về, vì trời mưa đường trơn trượt, khi trở lại thôn Linh Khê thì trời đã tối đen như mực, lại có gió lớn thổi mạnh, cả người cô ướt đẫm, giơ cây dù hỏng lên phía trước, di chuyển từng chút một trong bóng đêm.
Khi đi lên trên cầu đá, một trận gió lạnh lẽo sắc bén thổi tới, cả người cô bị cây dù ném đi, phần eo bị đập mạnh lên tảng đá, thân thể cô mất cân bằng, rơi thẳng vào cơn sóng cuồn cuộn bên dưới dòng suối!
Trong lúc cô hét lên khi rơi vào trong nước, bị ngọn sóng lớn nuốt chửng, một bóng đen cố gắng di chuyển ngược dòng nước, bơi về phía cô!
Sáng ngày hôm sau, gió ngừng mưa tạnh, Lâm Tú Anh tỉnh lại trên bãi cỏ bên cạnh dòng suối, trong ánh nắng vàng sáng sớm, một người đàn ông anh tuấn ngồi ngược sáng bên cạnh cô, cười lộ ra hàm răng trắng tinh: "Em tỉnh rồi!"
Lâm Tú Anh ngây ngốc một hồi, nhất thời không phân rõ nụ cười của người đàn ông này và ánh nắng mùa hè, cái nào chói mắt hơn.
Nhưng mà rất nhanh, Lâm Tú Anh phát hiện có gì đó không đúng: Người đàn ông anh tuấn trắng nõn quá lộ liễu, ngoài trừ bên hông quấn một tấm vải rách, khó khăn lắm mới che được bộ phận quan trọng thì những chỗ còn lại đều không có một sợi vải! Tóc anh ướt đẫm bết trên trán, giọt nước theo tóc nhỏ xuống, rơi xuống tạo thành một độ cong trong suốt trên cơ bắp rắn chắc và cân xứng, kết hợp với nụ cười tươi rói, không thể nghi ngờ là khiến cho người nhìn mặt đỏ tim run.
"Anh.." Đó là một khoảnh khắc rất hàm súc, trai đơn gái chiếc ở bên dòng suối, một người gần như là khỏa thân, một người thì quần áo ướt đẫm, tóm lại là không phải chuyện tốt gì.
Lâm Tú anh vô ý thức đẩy người đàn ông đang rất gần mình ra, đang lúc anh nhích lên phía trước muốn giải thích thì cô thẹn quá hóa giận quăng cho anh một cái tát: "Anh giở trò lưu anh!"
Sau khi tỉnh táo lại, Lâm Tú Anh mới biết được thì ra người đàn ông này cứu mình, vớt cô từ trong dòng nước cuồn cuộn lên.
Nhất thời hơi xấu hổ, Lâm Tú Anh nhìn người đàn ông đang cúi đầu, vẻ mặt uất ức, vội ho nhẹ một tiếng, ngại ngùng nói: "Xin lỗi vì hiểu lầm anh, cám ơn anh hôm qua đã cứu tôi. Còn nũa, anh tên gì vậy?"
"... Tên?"
"Ừ, anh là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi muốn biết tên của anh."
Người đàn ông rõ ràng có chút xấu hổ: "Tôi là Linh Khê..."
Yêu quái phương nam, lại là thủy yêu trẻ vừa biết nói, nhất thời nói giọng mũi không quá rõ, khiến Lâm Tú Anh hiểu lầm: "Anh tên là Lâm Tây? Là Tây nào? Tây trong phía tây sao?"
Người đàn ông như lọt vào trong sương mù, ngây thơ gật đầu, mơ mơ hồ hồ đặt một cái tên của con người.
Ngày hôm sau, Lâm Tú Anh tặng Lâm Tây một bộ đồ cô tự may.
Từ đó về sau các hình ảnh chồng lên nhau, mỗi một khung hình đều có bóng dáng của Lâm Tây: Mỗi buổi sáng khi Lâm Tú Anh ra ngoài, bên cạnh tấm bia ven cầu đá đều đặt một bó hoa dại mới hái còn đọng sương sớm, trên bia còn đọng lại ít nước, trên đó có rạch mấy chữ Tặng Lâm Tú Anh... Lâm Tây trốn trong nước, thấy Lâm Tú Anh nhìn khắp xung quanh, sau đó đặt bó hoa ở chóp mũi, cười dịu dàng mà ngượng ngùng.
Mỗi buổi chiều, mặt trời sắp xuống núi, Lâm Tú Anh tù trường trở về, Lâm Tây bỗng nhiên nhảy ra từ phía sau, cất cao giọng gọi lên cô: "Tú Anh!"
Khi cô quay đầu lại, anh nở nụ cười nhe hàm răng trắng bóng, chạy nhanh như chớp vào trong rừng, đôi mắt lộ ra sau kẽ lá, quan sát khuôn mắt đỏ bừng của cô mà cười thầm.
"Tú Anh, người kia là ai vậy? Rất lạ mặt, là cố ý chạy tới thôn chúng ta theo đuổi cậu sao!"
Cô bạn gái đi cùng trêu cô, mặt Lâm Tú Anh đỏ như trái táo chín mùi, vòng vo phủ định: "Đừng nói nhảm!" Nhưng mà đôi mắt kia, rõ ràng là hạnh phúc.
Khi ý thức được mình thích một con người, Lâm Tây cũng từng giãy giụa. Tu vi của anh quá thấp, chỉ vừa mới học được hóa hình, không thể nào rời khỏi nguồn nước để sống lâu dài trong thế giới con người, nhưng dù biết rõ như vậy, con tim của anh vẫn không thể kìm chế được mà đi theo Lâm Tú Anh.
Anh lưu luyến nụ cười của cô, lưu luyến sự ấm áp của cô, lưu luyến cô dành cho mình tất cả những điều tốt đẹp và hi vọng, dường như anh đang uống rượu độc giải khát.
Anh thử trốn tránh, ở trong nước mấy ngày. Trên tấm bia ven đường không còn hoa tươi, trên đường về lúc hoàng hôn cũng không có thân ảnh của anh đột nhiên nhảy ra, có nhiều lần, anh thấy Lâm Tú Anh đứng trên cầu đá nhìn khắp nơi, gọi tên của anh, cuối cùng khi màn đêm buông xuống lại cô đơn quay về...
Anh nghe cô gái trong thôn đùa với cô: "Tú Anh, người đàn ông hoang dã của cậu đã vứt bỏ cậu rồi sao?"
Lâm Tú Anh há miệng, cổ họng như là bị bóp lại, không nói được câu phản bác nào. Trong khoảnh khắc đó, Lâm Tây gần như muốn liều lĩnh nhảy ra khỏi mặt nước, ôm lấy thân thể cô đơn hiu quạnh của cô.
Nhưng, từ ngày đó, Lâm Tú Anh đã nửa tháng không đi qua cầu đá rồi.
Lại qua nửa tháng, Lâm Tây cũng không kiềm chế được nỗi nhớ nữa, cuối cùng trong một ngày mưa mịt mù, anh hóa hình lần nữa đi vào trong thôn, gõ cửa nhà Lâm Tú Anh.
Trong trí nhớ, Hạ Ngữ Băng đứng trong ngôi nhà cũ nát, bị buộc phải đứng ngoài quan sát tất cả. Lúc Lâm Tây xuất hiện trước cửa nhà họ Lâm, cô tinh tường thấy vui mừng và nước mắt trong đôi mắt của bà ngoại.
Khi đó, ba của bà ngoại đã qua đời được nửa năm, người lớn trong thôn khi dễ bà ngoại không chỗ nương tựa, buộc bà phải gả cho một người đàn ông mà bà không yêu, những ngày qua bà ngoại đều phải lấy nước mắt để rửa mặt, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Đúng lúc này, Lâm Tây xuất hiện trước mặt cô lần nữa, như là vị cứu tinh từ trên trời giáng xuống, gạt đi bóng tối, cho cô hy vọng và ánh sáng.
Chỉ là, vị cứu tinh này rất khẩn trương, từng bước từng bước đi theo phía sau bà ngoại, sự đấu tranh và đau đớn đan xen trong mắt, sau cùng thất bại bởi hạnh phúc mang tên tình yêu.
Thật lâu sau, Lâm Tây ngắm nhìn bà ngoại, hai tay lo lắng nắm chặt vào nhau, nói từng câu từng chữ: "Tú Anh, hay là, anh lấy em nhé."
Tiếng mưa rơi tí tách, rơi vào cỏ dại trên thềm đá, lúc nghe được câu này, dáng người gầy gò của bà ngoại rõ ràng là ngẩn ra.
Bà đưa lưng về phía ông ngoại, hai vai không ngừng run rẩy. Rất lâu sau, bà quay người lại, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy nước mắt, nặng nề gật đầu, cười nói: "Được."
Bọn họ làm hôn lễ đơn giản, trải qua cuộc sống nam cày nữ dệt. Lâm Tây chịu khó và thành thạo, có thể chịu khổ, đặc biệt là bắt cá rất thành thạo, dần dần, cuộc sống của bà ngoại khá giả lên.
Rất nhanh, bọn họ có con, nhưng Lâm Tây lại không vui vẻ như trong tưởng tượng.
Anh chỉ là một thủy yêu chưa biến thành thần, không hợp với dòng máu của con người, đứa con sinh ra hơn phân nửa là không sống lâu được. Từ ngày Lâm Tú Anh sinh con gái, Lâm Tây không ngừng thăm hỏi tra cứu, thỉnh giáo các yêu quái lâu năm trong núi, cố gắng kéo dài sinh mệnh yếu ớt của con gái...
Nhưng mà, khi vừa mới tìm được một chút manh mối về phương pháp kéo dài tính mạng cho con gái, anh gặp phải nguy cơ vô cùng lớn.
Có một ngày anh tỉnh lại, kinh ngạc phát hiện thân thể của mình bắt đầu trở nên trong suốt! Rõ ràng anh đang nằm cạnh vợ mình, nhưng cô ấy không hề nhìn thấy anh.
Loại tình huống này kéo dài hơn nửa năm, anh không thể giải thích được sao mình không thể duy trì hình người, ban đầu chỉ là biến mất một hai tiếng, về sau lại dần biến thành một ngày, hai ngày, rồi mười ngày... Anh nhìn vợ mình ôm con gái tìm anh khắp nơi, có mấy lần chạy qua bên cạnh anh, nhưng lại không phát hiện sự tồn tại của anh.
Có một lần, con gái ngã trước mặt anh, anh muốn giơ tay đỡ con bé, nhưng bàn tay lại xuyên qua cơ thể nó, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bé té lăn trên đất, vỡ đầu chảy máu.
Anh là yêu quái trong nước, mỗi khi trời mưa không khí ẩm ướt, anh có thể miễn cưỡng hóa thành hình người, ngay sau đó anh nói dối, gạt vợ nói anh tìm được một công việc mới, chỉ khi trời mưa mới có thể nghỉ làm về nhà.
Vợ anh nửa ngờ nửa tin. Nhưng anh biết, lời nói dối này không thể lừa vợ mình quá lâu, rất nhanh, tia yêu lực cuối cùng của anh tiêu hao gần như không còn.
Quả nhiên, anh không thể biến thành hình người được nữa.
Con gái Lâm Miểu là một nửa yêu, trời sinh thân thể yếu ớt, nhưng ánh mắt thần rất kỳ lạ, đại khái bắt đầu từ lúc ba, bốn tuổi, là có thể nhìn thấy trạng thái linh thể của anh. Thỉnh thoảng, Lâm Miểu sẽ nhìn về phía anh, giòn giã gọi: "Ba ba!"
Nhưng sau mỗi lần nói chuyện với anh, Lâm Miểu đều bị sốt cao. Lúc đó Lâm Tây mới biết, người có thể chất đặc biệt nói chuyện với yêu quái, sẽ đưa tới tai hoạ...
Lâm Tây ngay cả ngây người trong nhà cũng không được, anh sợ sẽ làm hại con gái.
Anh trở về đáy nước dưới cầu đá, ngày qua ngày, năm qua năm, nhìn Lâm Tú Anh dẫn Lâm Miểu đi học tiểu học ngang qua cầu đá, học trung học, cuối cùng đưa cô ra khỏi ngọn núi, đến thành phố phồn hoa học đại học... Con gái càng lúc càng lớn, càng ngày càng xinh đẹp, còn trẻ trung xinh đẹp hơn vợ anh lúc trước, nhưng mà người vợ đáng thương của anh lại càng lúc càng già, càng ngày càng tang thương, cũng càng ngày càng cô độc.
Anh không giúp được điều gì, chẳng những như vậy, thậm chí anh chưa kịp ngăn cái chết của con gái lại.
Để thu thập tàn hồn của con gái anh đã hao hết tu vi vất vả tích cóp được, anh lại chìm vào đáy nước, ngủ say mười năm như một ngày, sau khi thức tỉnh, anh thấy con rể vội vàng lái xe đưa vợ mình vào thành phố chữa bệnh.
Ngày nào đó, ánh nắng xán lạn, giống như buổi sáng đầu tiên anh gặp vợ mình. Người vợ tóc đã hoa râm, tuổi già sức yếu dựa vào cửa sổ xe, ánh mắt vẩn đục nhìn về dòng suối trong vắt, tựa như đang nhớ nhung, tựa như đang mong chờ.
Lâm Tây ở trong nước gọi bà, nhưng ở trong mắt vợ, ông cũng chỉ là một con cá thon dài đang bơi lội.
Vợ đi rồi, cũng không bao giờ trở về nữa.