Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Yuzu
Hạ Ngữ Băng tìm một cái thùng giấy đựng tất cả những thứ cô muốn mang về Hàng Châu. Con mèo già nằm ngủ bên cạnh thấy chiếc thùng thì như chó thấy xương, không cách nào khống chế được tự nhét thân thể béo ú của mình vào.
"Sơ Hạ, ngươi lại béo lên, cả người đều là mỡ!" Hạ Ngữ Băng ôm nó ra khỏi hộp, dùng ngón tay chỉ chỉ vào cái mũi đen của mèo già, than thở: "Thật là không nỡ xa mọi người. Đáng tiếc yêu quái không thể rời xa cố thổ (quê hương), nếu không ta nhất định sẽ dẫn ngươi đi Hàng Châu ăn hải sản, chúng ta có một siêu thị hải sản rất lớn, nhất định ngươi sẽ thích."
Mèo già dựng đứng hai lỗ tai lên, đôi mắt mèo màu hổ phách nghiễm nhiên biến thành hai con cá nhỏ, nuốt nước miếng.
Lâm Kiến Thâm từ sân sau đi tới, đặt một cái sọt rau quả và thịt lên bàn cơm, sau đó để cho Hạ Ngữ Băng sắp xếp.
"Anh, anh đưa mấy thứ này vào nhà làm gì?" Hạ Ngữ Băng lục lọi cái sọt, nào là anh đào, cà chua, cà tím, bí đỏ...thậm chí còn có hai con vịt khô và con gà mái mới làm thịt.
"Mang về cho em ăn." Lâm Kiến Thâm dùng dây thừng xâu vịt khô lại bỏ vào trong thùng giấy: "Cái này cũng cho em." Nói xong lại cầm con gà mái đã nhổ sạch lông kia lên.
"Còn có cái này." Mấy chuỗi anh đào đỏ au và cà chua cũng bỏ vào.
"Cái này." Lại bỏ bình ớt ngâm và hai bó đậu đũa khô vào.
"Cái này cũng..."
Thấy trái bí đỏ nặng gần năm ký cũng sắp bị mạnh mẽ nhét vào thùng giấy đã chất như núi, Hạ Ngữ Băng không nhịn được nữa, dở khóc dở cười ngăn anh lại: "Cái này không cần, em không mang nổi nhiều đồ như vậy đâu."
"Không phải em còn có cái vali kéo sao? Đi lấy xuống, tôi nhét vào vali cho em, kéo đi sẽ dễ hơn."
"Thật không cần..."
Lâm Kiến Thâm ôm trái bí đỏ ước lượng một chút, đúng là có hơi nặng, đành thôi vậy. Suy nghĩ một lát, anh lại nói: "Không phải là em thích ăn khoai lang dẻo sao? Mang vài cân đi."
Làm thế này, là hận không thể dời cả vườn rau cho cô sao, Hạ Ngữ Băng kìm lòng không đặng nhìn chóp mũi ướt mồ hôi của anh, nói: "Anh giữ cho em, lần sau em quay lại ăn."
Có lẽ Lâm Kiến Thâm không nghĩ cô sẽ nói hai chữ quay lại, anh sửng sốt một hồi, cuối cùng khóe miệng không nhịn được mà hơi nhếch một chút, gật đầu nói: "Được."
Phải có mặt trên xe lửa lúc hai giờ chiều, mất hai giờ lái xe từ thôn đến ga xe lửa cao tốc trong thành phố, bây giờ gần như đã sẵn sàng để rời đi.
Hạ Ngữ Băng đặt cuốn sổ tay và máy tính bảng kỹ thuật số vào cái túi lớn, lúc xuống lầu tiện tay vuốt bộ lông trơn tuột mềm mại của Sơ Hạ. Khi ra cửa đã thấy Lâm Kiến Thâm thay cô đặt hành lý lên xe.
Trước khi đi, mấy bà mấy thím của các nhà thường lui tới đều tặng quà chia tay, cơ bản đều là trứng vịt của nhà mình, cộng lại khoảng mười ký, ngay sau đó hành lý của Hạ Ngữ Băng nặng hơn rất nhiều, phải lấy thêm cái vali nữa để xếp vào.
Xe chạy lên đường núi, con đường uốn lượn, dãy núi nhấp nhô trong tầm nhìn, lúc mới tới đây thì xanh biếc, bây giờ lúc đi lại phát hiện có lá cây đã chuyển vàng.
Lâm Kiến Thâm im lặng lái xe, mắt nhìn phía trước, không biết đang nghĩ cái gì.
Lúc đầu chú Hai gọi người tài xế đưa Hạ Ngữ Băng đi lên thành phố, Lâm Kiến Thâm không chịu, kiên trì muốn tự mình đưa đi. Hạ Ngữ Băng nhìn ra được anh không hài lòng với chính anh, nhưng không dám ngẫm nghĩ, không hẹn mà cùng duy trì im lặng, ẩn chút tâm tư mềm mại kia vào tận đáy lòng.
Đến thị trấn, Hạ Ngữ Băng nói: "Anh, anh cho em xuống ven đường, em bắt xe ra thành phố."
Lâm Kiến Thâm cũng không giảm bớt tốc độ xe, vòng qua cái chợ chen chúc, thản nhiên nói: "Tôi đưa em đến thành phố."
"Như vậy sao được? Anh không có bằng lái mà." Tuy rằng có thể ở cùng Lâm Kiến Thâm nhiều hơn một lúc, nhưng an toàn là trên hết, Hạ Ngữ Băng cũng chỉ đành kiềm chế sự vui vẻ ở đáy lòng, khuyên nhủ: "Trong thành phố kiểm soát giao thông rất nghiêm, bị giam xe sẽ gây thêm phiền phức cho chú Hai."
"Không sao." Lâm Kiến Thâm kiên trì.
Hạ Ngữ Băng khuyên bảo không thành, đành phải thôi.
May mắn không gặp xe tuần tra của cảnh sát giao thông, cả đường bình an tới cái sân lớn của nhà ga, Lâm Kiến Thâm giúp cô lấy hành lý xuống xe, đưa vào trạm kiểm tra an ninh.
"Lần sau quay lại, là lúc nào?" Lâm Kiến Thâm cách lan can sắt hỏi cô.
Hạ Ngữ Băng thẩm tra đối chiếu thẻ căn cước, đặt vali lên băng chuyền kiểm tra an ninh: "Kỳ nghỉ gần nhất cũng phải đến Quốc Khánh vào tháng mười, nhưng khi đó vé xe rất hiếm."
Nữ nhân viên cầm máy kiểm tra an ninh giục Hạ Ngữ Băng: "Được rồi, hai người nói ngắn gọn thôi, phía sau đang đứng xếp hàng đó, đôi tình nhân nhỏ đúng là ngọt ngào quá."
Hạ Ngữ Băng có chút không thoải mái, cô đeo dây ba lô vào, hơi đỏ mặt nói: "Anh về đi, em lên xe sẽ báo cho anh."
Sau đó chợt nhớ tới, ông già cổ hủ Lâm Kiến Thâm cũng không có điện thoại, không thể làm gì khác hơn là đổi giọng: "Khi em đến nhà sẽ gọi điện cho anh, có lẽ khoảng tám, chín giờ."
Lâm Kiến Thâm đứng ngoài lan can nhìn cô, khẽ gật đầu.
Lúc này Hạ Ngữ Băng mới qua kiểm tra an ninh, kéo vali cẩn thận đi từng bước, ở nhà ga rất đông người, cô bị kẹp giữa đám người leo lên thang máy, thấy Lâm Kiến Thâm vẫn còn đứng đó, ánh mắt theo bước chân của cô. Lòng cô đau xót, vẫy vẫy chào anh, không biết tại sao lại nhớ tới bài văn kinh điển《 Bóng lưng 》.
Trước đây cô không hiểu một bóng lưng có gì phải cảm động, hiện giờ đã hơi hiểu rồi. Cho dù là người yêu hay là người thân, ẩn sau bóng lưng mãi là sự lo lắng trong im lặng.
Tám giờ tối, Hạ Ngữ Băng kéo vali hành lý ra khỏi nhà ga, ở nơi đầu người nhốn nháo nhìn Hạ Tông Trạch đang dựa trên cửa xe.
"Ba ba!" Hạ Ngữ Băng lấy tai nghe xuống, cười chạy tới.
"Tiểu Ngữ, mừng con về nhà." Hạ Tông Trạch nhận cái vali của cô một cách tự nhiên, đưa cô lên xe.
Mà cùng lúc đó, Lâm Kiến Thâm ngồi một mình trong căn nhà trống vắng, ngẩng đầu nhìn cái đồng hồ cổ treo trên vách tường, lại dừng tầm mắt trên chiếc điện thoại bàn.
Tám giờ, tiếng chuông vẫn chưa vang lên, Lâm Kiến Thâm vuốt vuốt tờ giấy ghi chú trong tay, nhìn số điện thoại do Hạ Ngữ Băng để lại mà xuất thần.
"Biết vì sao ta ghét loài người như vậy không? Bởi vì bọn họ ích kỷ, đa tình mà lại cực kỳ không chịu trách nhiệm, ta ghét kết duyên với loài người, bởi vì cho dù là chết đi hay là thay lòng đổi dạ, cuối cùng cũng sẽ có một ngày bọn họ rời bỏ ta."
Mèo già kêu meo meo ô ô, dùng tiếng nói chỉ có Lâm Kiến Thâm nghe hiểu được: "Mấy chục năm sau, bọn họ được giải thoát mang theo tất cả ký ức vui sướng, để lại cô độc và năm tháng dài đằng đẵng cho chúng ta. Nực cười, một người có thói quen ăn kẹo ngọt làm sao có thể ăn được vị đắng? Một yêu quái được con người dạy cho thất tình lục dục làm sao có thể thích ứng với cuộc sống cô độc trăm năm như một? Cho nên mới có nhiều tiểu yêu bị vứt bỏ mà tự sát, hoặc là rơi vào ngủ đông vĩnh viễn."
Nếu như con người có thể nghe hiểu nó nói, sẽ kinh ngạc với một con mèo già như thế, mà lại có giọng nói trong trẻo và kiêu căng của một thiếu niên.
Lâm Kiến Thâm giương mắt, lạnh lùng nói: "Không thích con người, ngươi có thể trở về ngọn núi."
Mèo già lúc lắc đuôi, nhàn nhã dạo chơi nói: "Ta coi bọn họ là nô lệ mà sai khiến, không có tình cảm, cho dù sau này nô lệ chết rồi, ta cũng sẽ không đau lòng."
Lâm Kiến Thâm không chút lưu tình vạch trần nó: "Ngươi tu luyện không đột phá nổi bình cảnh, tư chất quá kém, có thể chết trước cô ấy."
"..." Mèo già im lặng một hồi, lỗ tai run một cái nói: "Vậy cũng tốt. Bởi vì ở chung thời gian ngắn, cho dù ta chết, cô ấy cũng sẽ không đau lòng."
Mèo già ghé vào cái tủ thấp, lẩm bẩm Con người chính là phiền phức, động một chút là trong mắt chảy nước muối, chuông điện thoại vang lên.
Lâm Kiến Thâm đặt tờ giấy ghi chép trên bàn trà, gần như là lập tức đứng dậy nhận điện thoại.
Anh không có thói quen chủ động hỏi thăm, nhưng bên kia điện thoại đã truyền tới giọng nói vui vẻ của Hạ Ngữ Băng: "Anh, em đến Hàng Châu rồi, đang dùng cơm với ba!"
Ống nghe có chút rè rè, khiến giọng nói hơi khác. Lâm Kiến Thâm nắm ống nghe ừ một tiếng, nói: "Vậy là tốt rồi."
Điện thoại bị Hạ Tông Trạch cầm lấy, giọng nam thành thục truyền tới: "Tiểu Lâm, hai tháng này vất vả cho cháu đã chăm sóc Tiểu Ngữ, có thời gian tới Hàng Châu chơi một chuyến."
Lâm Kiến Thâm nói: "Vâng."
Chỉ chốc lát sau, điện thoại lại trở về tay Hạ Ngữ Băng: "Anh, anh ăn cơm chưa?"
Lâm Kiến Thâm: "Ăn rồi."
"Ôi không được rồi, đứng đầu đại hoang, thần của sông ngòi cũng học nói dối, đại yêu quái đáng thương bị loài người ô nhiễm." Mèo già gục xuống bàn lải nhải: "Rõ ràng là một ngày không mở phòng bếp, không có cá, không có súp, ông đây chết đói rồi."
Hạ Ngữ Băng nghe tiếng mèo kêu, vội hỏi: "Sơ Hạ là nhớ em không? Kêu lợi hại như vậy."
"Không có, động dục..." Nói được một nửa, mới ý thức được Hạ Tông Trạch đang ở bên cạnh, nói câu này thì thiếu lịch sự, không thể làm gì khác hơn là sửa lời: "Không có việc gì, em ăn cơm đi."
"Vâng, em cúp máy trước, có việc gì thì gọi điện thoại cho em."
"..."
Lâm Kiến Thâm há miệng, cuối cùng chỉ thốt ra hai chữ: "Tạm biệt."
Hạ Ngữ Băng: "Bái bai."
Căn nhà này, nay lại càng trống trải hơn trước.
"Hôm nay chờ điện thoại của cô ấy, ngày mai chờ cô ấy về nhà, sau này ngươi vẫn mãi chờ đợi." Mèo già ngáp một cái thật dài: "Thần linh đáng thương."
Cuối cùng Lâm Kiến Thâm không thể nhịn được nữa, cái bóng trên tường phóng lớn vô hạn, sinh ra sừng rồi ra cánh chim, ánh mắt màu ánh kim nhìn chằm chằm mèo già, trầm giọng nói: "Dài dòng nữa, ta sẽ cho ngươi tiêu tan sớm hơn."
"Meo meo ~" Mèo già nghiêng đầu, nâng hai chân trước lên xuống, cố gắng lăn lộn ra cửa.
Hạ Ngữ Băng trở về Hàng Châu, cuộc sống năm tư căng thẳng tới đúng hạn, mặc dù ngay cả vào ngày chủ nhật cô vẫn tràn ngập các bữa tiệc và hoạt động khác nhau. Cô từng tận hưởng cuộc sống xa hoa này, nhưng giờ cô cảm thấy trống rỗng và buồn tẻ.
Ở đây không có ngân hà khắp bầu trời, không có màu xanh biếc nhấp nhô, không có tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót, liễu xanh hoa thắm, cũng không có Lâm Kiến Thâm.
Mỗi tuần cô sẽ trò chuyện cố định với Lâm Kiến Thâm vài lần, bởi vì Lâm Kiến Thâm không có điện thoại di động, chỉ có thể liên lạc bằng chiếc điện thoại bàn cũ trong nhà, Hạ Ngữ Băng chỉ biết chọn buổi tối gọi cho anh, mỗi lần gọi, điện thoại reo trong vòng ba lần đã được bắt máy.
"Này." Chữ lạnh lùng này thường được Lâm Kiến Thâm dùng để hỏi thăm, nhưng khi nghe lại làm cho người ta cảm xúc dâng trào.
Cuối tháng chín là sinh nhật Hạ Tông Trạch, được đặt trong nhà hàng phong cách phương Tây, Từ Miêu chắc chắn sẽ tới.
Ngoài ý liệu là, Hạ Ngữ Băng không hề đối xử lạnh lùng với cô, tuy rằng chưa phải quá nguyện ý chủ động nói chuyện, nhưng ít ra cũng không có địch ý gì. Về quê hai tháng khiến cô chứng kiến nhiều điều, nhất là bà ngoại chờ ông ngoại bốn mươi năm, trong đó có vô số khổ cực và uất ức, cô không muốn ba mình chịu khổ như thế.
Cho nên, chỉ cần ông thích Từ Miêu, chỉ cần Từ Miêu là một người phụ nữ tốt, có thể chăm sóc nửa đời còn lại của ông, cô sẵn lòng tiếp nhận.
Ánh nến, rượu vang đỏ, bò bít tết, đàn vi-ô-lông du dương, bầu không khí trên bàn cơm vừa phải, Hạ Tông Trạch cắt xong bò bít tết đưa cho Từ Miêu, giống như vô ý hỏi Hạ Ngữ Băng: "Nghe nói, thằng nhóc họ Trịnh kia theo đuổi con?"
Hạ Ngữ Băng thất thần trong giây lát, cũng không phải kinh ngạc tại sao Hạ Tông Trạch lại biết chuyện Trịnh Ngạn, mà là trước đây khi Lâm Miểu còn sống, cũng phải cần Hạ Tông Trạch cắt thịt bò xong mới chịu dùng bữa.
Mà bây giờ, phần dịu dàng này cuối cùng lại thuộc về người phụ nữ khác.
Không khó chịu sao? Nhiều ít cũng có một chút.
"Con chỉ coi anh ta là đàn anh, còn những thứ khác, không thể nào." Hạ Ngữ Băng cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, không dám ngước mắt nhìn vẻ hạnh phúc của Từ Miêu.
"Không có chút khả năng nào sao? Ba thấy đứa bé kia rất tốt, có năng lực có gia thế, vừa nghe đến tên của con thì ánh mắt đã sáng rỡ." Hạ Tông Trạch cười chế nhạo cô.
"Ba à, con và anh ta biết nhau bốn năm, trong thời gian đó thái độ của anh ta rất lấp lửng, ba biết anh ta bắt đầu theo đuổi con từ lúc nào không? Hạ Ngữ Băng dừng một chút mới nói tiếp: "Đầu năm nay, sau khi anh ta biết con là con gái một của Hạ tổng."
Hạ Tông Trạch khẽ gật đầu: "Thì ra là thế. Đàn ông trẻ tuổi khí thịnh, không thể tránh được chủ nghĩa thực dụng, nhưng nếu Tiểu Ngữ không thích đương nhiên sẽ không miễn cưỡng. Con cứ việc tìm người mình thích là được, ba làm chỗ dựa cho con."
"Cảm ơn ba đã hiểu, sinh nhật vui vẻ."
"Nào, chạm cốc đi." Hôm nay tâm trạng của Từ Miêu rất tốt, cô mỉm cười đề nghị.
Đinh --
Ba người chạm ly, rồi từng người lại rơi vào im lặng.
Chỉ chốc lát, Hạ Tông Trạch mở miệng: "Gần đây nhà họ Trịnh có ý định hợp tác với công ty của ba, cuối tuần hẹn ba dự một bữa tiệc, người hai gia đình cùng tham gia, có lẽ cần con xuất hiện, Trịnh Ngạn cũng đi..."
Hạ Ngữ Băng chỉ do dự một chút, rồi cắt lời ông: "Được ạ."
"Tiểu Ngữ," Hạ Tông Trạch mỉm cười, khuôn mặt anh tuấn rạng rỡ dưới ánh đèn: "Ý ba là, nếu con không muốn gặp Trịnh Ngạn, có thể không đi."
"Ăn một bữa cơm mà thôi, con không sao đâu." Hạ Ngữ Băng lạnh nhạt nói: "Đã có hợp tác làm ăn với nhau, con muốn đi để giữ thể diện cho ba."
Động tác cắt bít tết của Hạ Tông Trạch ngừng một lát, hơi kinh ngạc nói: "Việc này không giống con chút nào, nếu như là con trước kia, sợ là đã sớm vứt đĩa bỏ đi rồi."
Hạ Ngữ Băng cười hì hì, nhìn màn hình điện thoại đen kịt một lát.
Đến ngày dự tiệc, Trịnh Ngạn quả nhiên ở đó, anh ta mặc tây trang, mang giày da, tóc cũng xử lý cẩn thận, nhìn phong cách nhẹ nhàng và rất có phong độ, đôi mắt nhìn Hạ Ngữ Băng vẫn chứa ý cười như trước.
Trên bàn cơm, người lớn hai nhà đang bàn chuyện kinh doanh, đột nhiên chuyển một cái, lập tức rơi trên hai người trẻ tuổi.
Ba Trịnh nói: "... Ôi, A Ngạn cũng không còn nhỏ nữa, cũng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, có đối tượng phù hợp thì cũng nên nói chuyện rồi."
Đôi mắt của mẹ Trịnh không rời khỏi Hạ Ngữ Băng, cười tủm tỉm nói: "Nếu như Băng Băng là con dâu của bác thì tốt rồi, đáng tiếc thằng nhóc không chịu cố gắng, thầm mến lâu như vậy mà cũng chưa theo đuổi được."
"Mẹ!" Trịnh Ngạn thấp giọng cắt ngang lời nói vô cùng nhiệt tình của mẹ Trịnh, lại quay đầu nhìn về phía Hạ Ngữ Băng, dịu dàng nói: "Mẹ anh nói bừa thôi, em đừng để ý."
"Chuyện này có gì mà ngượng ngùng chứ! Hai đứa là bạn học cùng trường, lại là bạn bè, hai nhà cũng có qua lại làm ăn, là duyên phận trời ban đó, chỉ sợ Băng Băng không coi trọng A Ngạn nhà bác thôi."
Không chờ Trịnh Ngạn ngăn lại, mẹ Trịnh lại hỏi: "Băng Băng à, bác mạn phép hỏi một câu, cháu có bạn trai chưa?"
Bây giờ Hạ Ngữ Băng mới biết, nhà họ Trịnh hơn phân nửa là mượn danh nghĩa việc nói chuyện làm ăn để làm mối đẩy thuyền cho con trai của mình.