Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Yuzu
Buổi cơm chiều, Hạ Ngữ Băng lộ chút tay nghề.
Tuy rằng Lâm Kiến Thâm không nói gì, nhưng dựa vào tần suất gắp đồ ăn của anh có thể thấy được, hẳn là vừa lòng.
Đúng là một người lãnh đạm, trong ngoài bất nhất. Hạ Ngữ Băng thầm đánh giá người anh trai này.
Buổi tối sau khi tắm xong, trong nhà không có máy sấy tóc, Hạ Ngữ Băng đành lấy một chiếc khăn lông lót trên vai, xõa mái tóc ướt xuống, ngồi bên cửa sổ hong gió tự nhiên.
Cô bật dữ liệu di động rồi quơ điện thoại khắp hướng để xem, tín hiệu điện thoại lúc tốt nhất cũng chỉ có hai vạch, còn dữ liệu di động thì càng không cần phải nói, ở đây đừng nói là 4G, ngay cả 3G cũng không có, trang web mở mãi không lên, Weibo không thể cập nhật, ngay cả WeChat cũng khó gửi đi.
“Haiz! Thật đúng là đi tu tiên mà.” Hạ Ngữ Băng buông tiếng thở dài, hữu khí vô lực dựa vào cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn rừng trúc tối đen bên ngoài.
Cô nghĩ: Hôm nào lên thị trấn phải cài đặt băng thông rộng và bộ định tuyến mới được. Không có internet còn khó chịu hơn là không có cơm ăn, huống chi cô hạ quyết tâm không dùng tiền trong nhà nên cần phải lên mạng kiếm tiền để sống nữa!
Đối diện với cửa sổ là sân sau và rừng trúc bên ngoài sân, phía sau rừng trúc là một ngọn núi rất cao, trong bóng đêm có thể nhìn thấy hình dáng nguy nga của ngọn núi, giống như một người khổng lồ canh giữ thôn Linh Khê. Ánh trăng ở nông thôn rất sáng, sao trời như những hạt kim cương nhỏ vụn nằm chi chít trên chiếc quạt lông màu đen nhánh, lại giống như một con sông sáng rực vắt ngang qua chân trời… Ở đây không có xa hoa trụy lạc, không có ngựa xe như nước, chỉ có ngân hà lưu chuyển, hương lúa mười dặm, vào ban đêm có gió núi thật lạnh, tiếng côn trùng hòa với tiếng ếch kêu, làm cho người ta vô cớ sinh ra cảm giác trống rỗng mà lại an nhàn thoải mái.
Không biết chiếc đèn trời kia có đưa linh hồn của bà ngoại đến chân trời, biến thành một ngôi sao bảo vệ bầu trời hay không?
Ngón tay Hạ Ngữ Băng dừng lại thật lâu trên giao diện WeChat với ba mình, tin nhắn Hạ Tông Trạch chuyển năm mươi ngàn nhân dân tệ vào buổi trưa vẫn còn nằm trơ trọi trên giao diện cuộc trò chuyện. Cô lướt lên phía trên, số lần nói chuyện phiếm của hai ba con trong mấy tháng gần đây ít đến đáng thương, chỉ đơn giản là Hạ Tông Trạch nhắc nhở cô một số việc vặt: Tiểu Ngữ, cuối tuần có về nhà ăn cơm không?, Tập tranh mới xuất bản rất đẹp, chúc mừng con, Tiểu Ngữ! [hình ảnh] [hình ảnh], Tiểu Ngữ, về nói chuyện với ba, được không?, Thi cuối kỳ xong rồi phải không? Khi nào thì về nhà?, Tiểu Ngữ, bà ngoại con có thể không qua được, ba đến đón con ngay bây giờ...
Kỳ thật Hạ Tông Trạch là một người ba tốt, tuy rằng sự nghiệp bận rộn, nhưng cũng không phải là người đàn ông chỉ lo công việc không quan tâm đến gia đình. Năm đó, mẹ bị bệnh qua đời, ông đau khổ hơn bất kỳ người nào, chỉ trong hai tháng đã ốm hơn mười ký, thân mình gầy gò, hơn một năm mới có thể gượng dậy được. Hạ Ngữ Băng cũng không biết mình cố chấp điều gì, chỉ cảm thấy bà ngoại qua đời, Hạ Tông Trạch thích người phụ nữ khác, vậy trên thế giới này sẽ không còn ai nhớ tới mẹ nữa.
Cô không muốn mẹ sẽ biến mất trong trí nhớ của gia đình mình.
Hơn nữa, Từ Miêu đột nhiên xuất hiện trong thế giới của Hạ Tông Trạch, cô vẫn cảm thấy hơi khả nghi… Có thể là do cô nghĩ quá nhiều, gần đây luôn nghi ngờ lung tung.
Hạ Ngữ Băng dùng ngón cái vuốt ve màn hình, sau một lúc lâu mới hít sâu một hơi, gửi tin nhắn qua WeChat cho Hạ Tông Trạch: Con đã sắp xếp xong phòng mình, mệt mỏi quá. [Hình ảnh]
Tín hiệu kém như thế vậy mà WeChat lại gửi được.
Không đến một phút đồng hồ, chuông báo Hạ Tông Trạch trả lời vang lên: Quần áo các mùa phải treo riêng, nếu ngăn tủ không đủ thì đi mua cái mới. Ngoài ra, laptop và tablet nên để cách cửa sổ càng xa càng tốt, ban đêm trời mưa sẽ bị ướt hết.
Hạ Ngữ Băng đột nhiên cảm thấy Hạ Tông Trạch cũng sống không dễ dàng gì, mấy năm nay vừa làm ba vừa làm mẹ, khó khăn lắm mới có một người không chê ông vừa già lại vừa góa vợ, bản thân cô lại luôn đứng giữa phản đối, gây khó dễ...
Tâm trạng của cô dịu lại, trả lời ông: Vâng, con biết rồi.
Hạ Ngữ Băng: Ba đã đến tỉnh thành rồi sao?
Ba ba: Đến lúc tám giờ tối, đang ở khách sạn.
Hạ Ngữ Băng cảnh giác: Ở chung với dì Từ sao?
Hạ Tông Trạch lập tức trả lời ngay, có chút bất đắc dĩ: Không có, ngủ riêng. Không tin con nhìn thử [ hình ảnh ]
Trong ảnh là toàn cảnh phòng khách sạn, rất sạch sẽ, không hề có dấu vết của phụ nữ. Hạ Ngữ Băng không ngờ ông lại nghiêm túc giải thích với mình như vậy, cô bật cười, cười xong lại thấy hơi buồn.
Hạ Tông Trạch lại hỏi: Vừa rồi ăn đồ ăn ở tỉnh thành này, quá cay, cũng chỉ có con và mẹ con mới có thể ăn đồ ăn cay như vậy. Tiểu Ngữ, con đã ăn chưa?
Hạ Ngữ Băng trả lời: Con ăn rồi, ba nên nghỉ ngơi đi, ngày mai lái xe nhớ chú ý an toàn.
Ba ba: Ngủ ngon, Tiểu Ngữ.
Hạ Ngữ Băng: Ngủ ngon, ba. [ ánh trăng ][ ánh trăng ]
Thật lâu sau, bên kia mới gửi đến một đoạn thoại.
Hạ Ngữ Băng do dự một lát rồi click mở đoạn thoại.
Đầu tiên bên kia vang lên tiếng bật lửa, rồi tiếng nói khàn khàn của Hạ Tông Trạch nặng nề truyền đến: “Tiểu Ngữ, ba nhớ con.”
Hạ Ngữ Băng nghe đi nghe lại vài lần mới cong môi cười nhạo: "Một đống tuổi rồi còn làm ra vẻ." Cô cười cười, mũi lại hơi xót.
“Con cũng có chút nhớ ba, ba à.” Cô nói xong, lại chần chờ thật lâu, cuối cùng kéo ngón tay lên trên, hủy bỏ việc gửi đoạn thoại.
Dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa cực kỳ nhẹ, Hạ Ngữ Băng đi đến cửa phòng ngủ, mở cửa ra nghe ngóng, nói với xuống lầu: “Lâm Kiến Thâm?”
Dưới lầu không ai đáp lại, xem ra là Lâm Kiến Thâm ra ngoài.
Cô bấm sáng màn hình điện thoại, đã là mười giờ tối, thôn Linh Khê làm việc khi mặt trời mọc, nghỉ lúc mặt trời lặn, người dân ở đây giờ đã chìm vào giấc ngủ. Muộn như vậy, Lâm Kiến Thâm ra ngoài làm gì?
Còn đang nghi ngờ, ánh trăng bên cửa sổ đột nhiên tối sầm lại, như là bị một áng mây đen che khuất. Hạ Ngữ Băng xoay người nhìn lên phía trên cửa sổ, vừa lúc thấy một cái bóng xẹt qua, gió mạnh từ bên ngoài thổi vào cửa sổ, cùng với tiếng vỗ cánh, có cái gì đó bay qua.
Chim ưng núi hay là kền kền?
Nhưng khi cái bóng xẹt qua thì mây mở lộ ra ánh trăng. Ngoài cửa sổ, bóng đêm âm trầm, núi cao đồ sộ, không hề nhìn thấy bóng loài chim khả nghi nào.
Hạ Ngữ Băng vén nửa mái tóc đã khô, nhoài đầu ra ngoài cửa sổ nhìn hồi lâu mà không hề thấy gì, cô đành phải ngồi trên chiếc đệm thô được trải chiếu, lòng đầy hoài nghi, nghĩ thầm: Chẳng lẽ thứ che ánh trăng vừa rồi chỉ là mây đen, không phải là loài chim lớn gì?
Haiz, mặc kệ. Cô chụp một bức ảnh bóng đêm ngoài cửa sổ, nhờ vào tín hiệu khi có khi không mà đăng status: Đêm đầu tiên ở nông thôn.
Làm xong cô ném điện thoại lên tủ đầu giường, leo lên giường ngủ.
Trước kia vì phải hoàn thành bản phác thảo, cô thường xuyên thức tới rạng sáng mới ngủ, đồng hồ sinh học vẫn chưa điều chỉnh lại được, cho dù hôm nay cơ thể rất mệt nhưng tinh thần lại vô cùng tỉnh táo, trằn trọc đến hơn mười một giờ mới ngủ được.
Không biết qua bao lâu, lúc đang ngủ mơ mơ màng màng, cô lại nghe được tiếng gió do vỗ cánh ngoài cửa sổ, gió quá lớn, thậm chí còn làm cửa kính phòng cô lao xao lên.
Hạ Ngữ Băng lập tức bừng tỉnh, vừa lúc nhìn thấy cái bóng xẹt qua, ánh trăng lại chiếu soi xuống mặt đất lần nữa.
Cô mơ màng cầm điện thoại trên tủ đầu giường nhìn lướt qua, mới qua mười hai giờ, cô mới ngủ chưa đến một tiếng đồng hồ.
Hạ Ngữ Băng hơi khát nước, cô muốn xuống phòng bếp tìm nước uống, nhưng cái bóng bay xẹt qua hai lần vừa rồi làm cho cô vô cùng bất an, không dám xuống lầu một mình.
Cô đứng dậy xoa xoa cánh tay đang phát lạnh, mở đèn trong phòng lên, rồi mới cẩn thận đi ra cửa, tới gõ cửa phòng ngủ đối diện, nhỏ giọng gọi: "Lâm Kiến Thâm, anh có đó không?"
"Anh Lâm? Anh trai?"
Trong phòng không có tiếng đáp lại, rõ ràng là Lâm Kiến Thâm còn chưa về.
Hạ Ngữ Băng đành phải bật đèn cầu thang, tự mình xuống phòng bếp kiếm nước uống. Đêm ở nông thôn thật yên tĩnh, nhà lớn như vậy chỉ có một mình cô, lúc xuống lầu cầu thang gỗ cũ kĩ lay động phát ra tiếng kẽo kẹt, đúng là hơi sợ.
Người dân ở thôn này thích uống trà —— là loại trà thô tự làm, nước trà màu nâu hơi vẩn đục. Hạ Ngữ Băng uống liền hai hơi mới buông ly, đáy lưỡi hơi đắng nhưng rất đã khát. Trở về phòng mình phải đi qua phòng ngủ ở lầu một, cô không dám tắt đèn, hơi lo lắng nhìn khắp nơi, trong lúc lơ đãng lại nhìn vào phòng bà ngoại, vậy mà lại thấy ánh sáng lóng lánh thoáng hiện.
Chuyện này thật kỳ lạ, ngoài cửa sổ bà ngoại cũng không có hồ nước, tại sao lại có ánh sáng từ mặt nước hắt vào?
Hạ Ngữ Băng đứng trên cầu thang nhìn một lát, dụi dụi mắt, ánh sáng lóng lánh màu bạc kia vẫn nhún nhảy trên sàn, nổi lên chút ánh bạc.
Trong thoáng chốc, lòng hiếu kỳ của cô quá lớn, vậy mà đã quên đi sợ hãi, cô không kìm nén được, đi đến trước cửa phòng bà ngoại rồi nhìn vào trong, ngay sau đó cô kinh ngạc, mắt trừng lớn…
Ánh sáng từ nước kia, lại phát ra từ bức cá chép vờn sen do Lâm Kiến Thâm thêu.
Đây là cảnh tượng đáng kinh ngạc nhất mà cô nhìn thấy trong cuộc đời mình!
Chỉ thấy ánh trăng vào phòng, chiếu lên bức thêu khoảng một mét kia, hoa sen từ từ nở ra, hai đuôi cá chép đang bơi trên nền lụa, có thể nghe được tiếng quẫy nước của chúng, ánh trăng chiếu vào mặt nước ánh xạ xuống mặt đất, mọi thứ trong bức thêu như đang cùng sống dậy, như mộng như ảo.
Đây… Đây là cái gì?
Hạ Ngữ Băng dường như bị mê hoặc, không cầm lòng được mà đi vào trong phòng, đứng trước bức tranh thêu. Trên nền lụa, đuôi của hai con cá chép đỏ bạc đang đung đưa, mang cá hơi đóng mở, sinh động như thật, thậm chí cô còn cảm nhận được độ ẩm của nước và mùi thơm thanh thoát của hoa sen. Mắt cô long lanh ánh nước, từ từ nâng ngón tay lên, thoáng chốc đầu ngón tay chạm vào nền lụa, lạnh lẽo và ướt át truyền đến lòng bàn tay…
Hạ Ngữ Băng đột nhiên rút tay lại, hô hấp dồn dập, đầu ngón tay còn dính nước đang nhỏ giọt… Cái này cũng, quá chân thật!
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lẽo trầm thấp: "Cô đang làm gì vậy?"
Hạ Ngữ Băng sợ hãi quay đầu lại, chỉ nhìn thấy đôi mắt ánh vàng lạnh lùng xinh đẹp, sau đó, trước mắt cô tối sầm, mất đi ý thức.