Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Bạch Lan Tửu
"Ây, cậu đoán xem hôm nay tôi nhìn thấy cái gì? Ở cổng sau trên phố Tây Tứ của trường, Lâm Miểu và Hạ Tông Trạch cùng sánh vai bước ra từ trong một tiểu khu, vừa nói vừa cười, xem ra quan hệ khá tốt!"
"Hạ Tông Trạch? Chính là Hạ Tông Trạch của ngành Tài chính luôn đánh nhau gây chuyện, suýt nữa thì đã bị đuổi học kia ư?"
"Đúng vậy, ngoại trừ cậu ta thì trường chúng ta còn có Hạ Tông Trạch nào khác à?"
"Cậu khẳng định là bọn họ? Bọn họ thật sự ở cùng nhau?"
"Tôi tận mắt nhìn thấy đấy, sao có thể là giả? Xác định, khẳng định và chắc chắn luôn."
"Cô giáo Lâm cũng không già lắm nhỉ? So với chúng ta cũng chỉ lớn hơn hai ba tuổi thôi mà."
"Hơn mấy tuổi cũng là tình yêu thầy trò, không ngờ một người ngày thường làm giáo viên đứng đứng đắn đắn như vậy, thế mà cũng làm loại chuyện xấu xa như bắt cóc sinh viên này! Còn Hạ Tông Trạch kia, mỗi ngày đều đánh nhau ẩu đả như tên lưu manh nhỏ, mỗi lần thi cử lại có thể lấy điểm cao, tôi nói sao cậu ta có thể lợi hại như vậy, hóa ra là có tầng quan hệ này ở trong! Sợ là bán mình để lấy được điểm cao đi! Ha ha ha ha..."
Bát quái về hai người giống như gió vậy, lan truyền nhanh chóng trong trường. Trong phòng giáo vụ, Lâm Miểu mặc một chiếc áo lông cao cổ mềm mại, váy ngắn đến đầu gối màu nâu nhạt, đi đôi giày cao gót màu đen xinh đẹp mà nhã nhặn đang đứng, duỗi tay nhận lấy "báo Đại Tự" mà Trưởng phòng Lưu đưa qua.
Trên mặt báo dùng thuốc màu đỏ máu chỉ tên nói họ mà viết: 【Giảng viên Lâm Miểu của đại học Z không biết xấu hổ! Quyến rũ nam sinh!】【Hồ ly tinh không xứng làm thầy người khác, cút khỏi Đại học Z!】【Lâm Miểu đi chết đi!】
Bất chợt nhìn thấy chữ như máu chảy đầm đìa thật kinh khủng, nhưng cẩn thận nhìn lại liền có thể phát hiện chữ viết đoan chính, bút phát thanh tú, rõ ràng là xuất phát từ tay cô gái nhỏ nào đó.
Lệ khí nặng như vậy, có lẽ là cô gái nào đó quảng cáo chính nghĩa rùng beng hẳnlà yêu thầm Hạ Tông Trạch đi.
Lâm Miểu bình tĩnh nhẹ nhàng xem xong, sau đó thả bài lên án công khai này lên bàn làm việc của Trưởng phòng Lưu, bình tĩnh nói: "Hạ Tông Trạch là hàng xóm của tôi, không có gì hơn. Hơn nữa đại học là cấp học cao, chú ý tự do bình đẳng, tôi nghĩ, giáo viên và sinh viên có quyền lựa chọn bản thân sống thế nào, không phải sao?"
"Cô giáo Lâm, cô là một giảng viên có năng lực giảng dạy và năng lực chuyên nghiệp đều rất ưu tú, là học trò đắc ý nhất của giáo sư Hứa, nhà trường cũng coi cô như hạt giống mới mà bồi dưỡng. Đúng vậy, học sinh và giáo viên đều có quyền lựa chọn cách sống của bản thân, nhưng đất nước chúng ta hiện tại rất mâu thuẫn, kinh tế phát triển nhanh chóng nhưng tư tưởng lại kém rất xa mới đuổi kịp, xã hội không hề khoan dung như trong tưởng tượng của cô vậy đâu." Trưởng phòng Lưu đẩy đẩy mắt kính, cố ý ám chỉ mà nói: "Ba người thành hổ đấy."
Đi ra từ phòng giáo vụ, rõ ràng là mùa xuân tháng ba, nhưng Lâm Miểu lại cảm nhận được hơi lạnh thấu xương, Cô chà xát hai tay, ngẩng đầu nhìn ánh sáng loang lổ chiếu xuyên qua tầng lá, thở ra một hơi thật dài.
Hạ Tông Trạch đang đứng dưới lầu chung cư chờ cô. Qua một mùa đông, khuôn mặt anh tựa như trầm ổn hơn không ít, mỗi lần nhìn cô trong mắt đều là tình ý sâu nặng và giãy giụa muốn nói lại thôi.
Lâm Miểu không khỏi thả chậm bước chân, đứng trước mặt anh muốn nói gì đó nhưng rồi lại không nói gì.
Không cần nhiều lời, Hạ Tông Trạch nhất định đã biết tin đồn nhảm nhí ở trong trường, biết anh nhất thời không cách nào ngăn cản phiền toái mà lòng ái mộ của anh mang lại cho cô... Anh đang tự trách, đang sám hối, bao nhiêu lời chửi mắng trên người cô đều hóa thành đau lòng gấp trăm ngàn lần mà trả lại trên người anh.
Thích một người, không phải lỗi của anh.
Cô nhẹ nhàng cất bước đi lên lầu, Hạ Tông Trạch im lặng đi theo sau cô, lên đến lầu bốn, bước qua đầu cầu thang, giày cao gót và giày thể thao một trước một sau bước trên hành lang.
Lâm Miểu móc chìa khóa ra mở cửa, lại phát hiện trên cửa sắt chống trộm kẹp một tờ giấy, không giống như tờ rơi. Vừa cầm lên nhìn, bên trên viết mấy chữ như máu chảy: Lâm Miểu đi chết đi.
Cô ngẩn ra trong chốc lát, giấy trong tay đã bị Hạ Tông Trạch cướp lấy, hung hăng mà xé thành mảnh nhỏ rồi nắm chặt trong lòng bàn tay.
Anh thở phì phò, dường như trong ánh mắt lạnh lùng có chút gì đó muốn tràn ra, gian nan nói: "Cô đừng để ý đến bọn họ, đáng chết là em đây, là em quấn quýt lấy cô."
Lâm Miểu hoàn hồn, khẽ mỉm cười: "Tôi không yếu đuối như vậy, nào có đạo lý có người kêu tôi đi chết thì tôi liền đi chết chứ? Em cũng đừng nóng giận, trong chuyện này hai chúng ta đều không sai."
"Cô không cần từ chức, em sẽ giải thích với nhà trường." Hóa ra, anh đã sớm nhìn thấu mọi việc.
"Thôi bỏ đi, càng bôi càng đen, hơn nữa cũng không có gì phải giải thích." Lâm Miểu nhìn anh, khóe miệng vẫn cười dịu dàng ấm áp: "Mỗi người chúng ta đều là thân thể độc lập, không cần phải nói cho xã hội chúng ta thích ai, không thích ai, đừng quản bọn họ."
Huống chi cô đã bất tri bất giác vi phạm nguyên tắc mà thích sinh viên của mình, đây là sự thật, không cần tranh cãi nhiều.
Hạ Tông Trạch nắm chặt trang giấy, như là muốn đem những lời nói ác độc trên giấy kia bóp thành bột mịn. Thật lâu sau anh mới hạ quyết tâm: "Cô Lâm, em biết cô vì nhà trường đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, cũng biết công việc này đối với cô và mẹ cô có ý nghĩa quan trọng cỡ nào. Em đã không có mẹ, nhưng em hy vọng mẹ cô có thể sống thật tốt... Cho nên cô không cần từ chức, em đi."
Lâm Miểu trợn to mắt, gần như lập tức hỏi: "Em đi đâu?"
"Em đã liên hệ mấy vị đối tác, dự định muốn gây dựng sự nghiệp của riêng mình." Vừa nói anh vừa cười như tự giễu: "Dù sao tương lai học đại học xong em cũng cần tìm một công việc, sớm một năm hay muộn một năm có gì khác nhau đâu."
Đó là lần cuối cùng Lâm Miểu nhìn thấy Hạ Tông Trạch trước khi rời khỏi trường.
Một tháng sau, cô kết thúc công việc trong tay, nộp đơn từ chức cho nhà trường. Mà hàng xóm nhà cô, sớm đã người đi nhà trống.
Nửa năm sau thì Lâm Miểu cũng dọn nhà, cô thuê một căn nhà nhỏ dạng có ruộng vườn nhỏ đi kèm, hết sức chuyên tâm làm nghệ thuật. Trước khi đi còn đặc biệt viết số điện thoại bàn ở nhà mới lưu lại cho chủ nhà cũ, nói với bà dì chủ nhà hiền lành tốt bụng kia, nếu có một chàng thanh niên vừa cao vừa đẹp trai trở về tìm cô thì xin dì đưa dãy số này cho cậu ta.
Lại qua nửa năm nữa, đêm hè nóng bức, tay Lâm Miểu đính đầy thuốc màu, đang ngồi bên cửa sổ viết thư hồi âm cho mẹ già. Gần đây mẹ già sống một mình ở quê đã viết thư vài lần qua đây, kêu cô đừng gửi nhiều đồ bổ về quê như vậy, một mình bà dùng không hết.
Lâm Miểu buồn bực. Cô gửi đồ bổ về quê bao giờ vậy?
Việc này phải hỏi cho rõ, vì thế cô đặt bút hồi âm, ai ngờ mới vừa viết mở đầu, điện thoại trong phòng đã đột ngột vang lên, chặt đứt suy nghĩ của cô.
Cô lau lau tay, vội đứng dậy đi nhận, ở đầu kia điện thoại nghe được một giọng nói không ngờ đến.
"Cô giáo Lâm Miểu, là tôi, Hạ Tông Trạch."
Ánh đèn lay động, tiếng côn trùng kêu trầm thấp, trong chớp mắt đầu óc Lâm Miểu trống rỗng, suy nghĩ mới từ từ trở lại, trong lòng bị nắng hè nóng bức lăn lộn đến phiền chán giống như có chỗ dựa, chợt bình ổn lại. Cô khẽ "a" một tiếng, mới mang theo ý cười, nói: "Là bạn học Tông Trạch à, đã lâu không gặp, có việc gì sao?"
"Không có việc gì, chỉ... rất nhớ em." Anh tựa như vừa uống rượu xong, nói năng có chút mơ hồ, vì có tác động của cồn mà cảm xúc mạnh lên.
Lâm Miểu nắm ống nghe thật chặt, hỏi: "Em uống say sao? Ở đâu vậy? Bên cạnh có bạn bè có thể giúp đỡ hay không?"
"Một mình tôi, tại Thượng Hải." Gió bên kia rất lớn, ống nghe vang lên ù ù, tiếng Hạ Tông Trạch mơ hồ. Anh tựa như hít hít cái mũi, hồi lâu mới nói: "Mới vừa xã giao, uống một chút rượu, lúc tản bộ đến bên sông Hoàng Phố tôi đột nhiên nghĩ, nếu cô Lâm có thể ở bên cạnh tôi thì tốt biết mấy."
Những bước đầu khởi nghiệp của người trẻ tuổi gian nan cỡ nào, Lâm Miểu sao lại không biết chứ? Nói mấy câu ngắn ngủi với nhau, cô đã có thể tưởng tượng được chàng trai vẫn ngang tàng lạnh lùng mới bước vào xã hội này bị mài đi mòn như thế nào, liều mạng uống rượu xã giao, liều mạng nịnh hót mượn sức, thu lại tư thái mà nói lời hay, ứng phó những người thương trường lão luyện kia,... Đêm nay có lẽ anh liều mạng uống rượu cũng không lấy được hợp đồng hợp tác, một mình ở bờ sông nôn mửa, giãy giụa, nhìn ánh trăng trên bầu trời mà nhớ về vướng bận duy nhất của đời mình.
"Cô giáo Lâm Miểu, em ở đâu?" Hô hấp đầu bên kia điện thoại thật nhẹ, thật cẩn thận: "Thực xin lỗi, có phải tôi đã làm phiền em nghỉ ngơi không? Tôi chỉ là, tôi chỉ là muốn nghe thấy giọng em..."
Một lát sau, anh lại nói: "Tôi cúp đây, ngủ ngon."
"Bạn học Tông Trạch, mệt mỏi thì phải ngủ một giấc thật ngon, thân thể là quan trọng nhất." Lâm Miểu nghe thấy hô hấp đầu bên kia chợt căng thẳng, nhẹ giọng nói: "Đầu xuân tôi sẽ đến thành phố S làm việc, tuy rằng quy mô không lớn, danh khí không cao, nhưng cuối cùng cũng thực hiện được ước mơ của tôi. Ngay cả tôi cũng có thể thành công, em cũng có thể, cố lên."
Đầu bên kia điện thoại chìm vào yên tĩnh thật lâu, chỉ nghe tiếng hô hấp hỗn loạn run rẩy trong gió, từng chút từng chút mạnh mẽ đập vào màng nhĩ Lâm Miểu. Thật lâu sau, lâu đến mức Lâm Miểu cho rằng anh sẽ không trả lời, Hạ Tông Trạch mạnh mẽ nói: "Được."
Cúp điện thoại, một từ "được" như mang theo nức nở kia cứ văng vẳng bên tai Lâm Miểu thật lâu. Có thứ gì đó như dây leo sinh trưởng rồi lan tràn, xâm chiếm lấy trái tim cô.
Triển lãm tranh đầu xuân diễn ra rất thành công, phong cách tươi mát thanh nhã của cô rất hợp với người trẻ tuổi, đặc biệt là rất được sinh viên học sinh hoan nghênh, nhưng trong mắt những người kinh doanh lại không đủ cấp bậc trình độ. Lâm Miểu vốn cũng không trông mong có thể bán ra được mấy bức, ai ngờ vận may đến, người phụ trách nói có một ông chủ lớn ra giá cao mua lại những tác phẩm mà cô mang đến tham gia triển lãm.
Giá cao đến cỡ nào? Đủ để cô ở nơi tấc đất tấc vàng trong trung tâm thành phố mua phòng tốt và xe đẹp.
Cô hỏi người phụ trách ai là người mua tranh thì người phụ trách chỉ cười rồi nói: "Người mua không cho chúng tôi nói ra tên họ, nhưng mà đó là một người rất trẻ tuổi đẹp trai, có lẽ là người ái mộ cô Lâm."
Lâm Miểu đoán ra ông chủ lớn mua tranh của cô là ai rồi.
Cách gần ba năm lại nhìn thấy Hạ Tông Trạch là trong tiệc tối hoạt động công ích, Lâm Miểu đem một nửa số tiền bán tranh thu được làm từ thiện nên được mời tham gia tiệc tối, cùng tham gia còn có những nhân vật nổi tiếng trong xã hội khác. Cô bưng một ly rượu vang đỏ ngồi xuống một nơi không bắt mắt, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hạ Tông Trạch mặc tây trang giày da đi từ trên lầu xuống.
Hơn hai năm không gặp, Hạ Tông Trạch thành thục hơn không ít, mặt mày càng thêm thâm trầm, lại không còn vẻ lạnh nhạt và sắc bén như trước. Anh đứng giữa một nhóm người tinh anh trong thương giới mà chu toàn, nói nói cười cười, thành thạo, đã rút đi sự ngây ngô và mũi nhọn vốn có, như là một khối ngọc thượng đẳng đã được mài giũa, vừa mềm mại, ấm áp lại vừa nổi bật lấp lánh.
Tầm mắt anh xuyên qua đám người mà đối diện với cô, hai người đều ngẩn ra.
Trong phút chốc, âm nhạc lặng đi, người người xung quanh đều phai màu, chỉ có hai người còn có màu sắc từ từ sáng lên. Người đàn ông trẻ tuổi sải bước chân vui mừng mà hơi dồn dập, thậm chí suýt nữa đâm phải người khác, anh vừa xin lỗi vừa đi lướt qua người nọ mà hướng về phía cô, giống như một đấu sĩ sau khi vượt mọi chông gai liền bước lên thảm hoa phủ đầy đất mà hướng về phía công chúa của anh.
"Lâm Miểu..." Anh dừng một chút, có lẽ cảm thấy gọi như vậy hơi không lễ phép nên lại nhẹ giọng thêm hai từ nữa: "... Cô giáo."
"À, bạn học Tông Trạch." Tầm mắt cô đảo qua bộ tây trang xa hoa cắt may vừa người, nụ cười phát ra từ trong nội tâm, nói: "Không, Hạ tổng. Không ngờ sẽ gặp em ở đây, em thực sự đã khác xưa rồi."
"Gọi tên của tôi đi." Thanh niên tài tuấn mới vừa rồi còn phong độ nhẹ nhàng, thong dong như bị đánh về nguyên hình, ở trước mặt cô vừa khúm núm vừa khẩn trương: "Cô giáo, tôi mặc thành như vậy có phải rất quái lạ hay không?"
"Không có." Lâm Miểu: "Rất đẹp."
Là dáng vẻ mà trong vô số đêm khuya tĩnh lặng cô tưởng tượng ra.
Hình ảnh lướt qua vội vàng, bọn họ mau chóng quen nhau, mau chóng kết hôn, mang thai, Hạ Băng nhìn Lâm Miểu vuốt ve bụng nhỏ hơi hơi phồng lên, nhìn Hạ Tông Trạch bận rộn trong phòng bếp cười nói: "Bạn học Tông Trạch, hôm nay đừng làm nổ phòng bếp nữa."
Hạ Tông Trạch lau lau thái dương đầy mồ hôi, khóe miệng nhếch lên, nói: "Bảo đảm thành công, cô giáo Lâm Miểu."
Hai vợ chồng nhất thời hứng khởi, vẫn lấy danh xưng "cô giáo" "bạn học" để xưng hô với nhau, khiến cho trong lòng Hạ Ngữ Băng đứng xem vừa ngọt ngào vừa chua xót, ngọt ngào vì cuối cùng hai người cũng khổ tận cam lai, chua xót vì cô biết đoạn tình cảm này sẽ không được lâu dài.
Quả nhiên Hạ Ngữ Băng nhìn thấy một màn mà cô không muốn thấy nhất. Bản thân cô còn nhỏ tuổi đã ghé vào giường bệnh rơi lệ, Hạ Tông Trạch nắm lấy bàn tay tái nhợt của vợ, đỏ mắt không rên một câu mà nhìn cô, đáy mắt là thống khổ và quyến luyến thật sâu.
Trong nháy mắt khi hô hấp và nhịp tim của Lâm Miểu ngừng lại, anh không hề rơi lệ mà chỉ đỏ mắt ngồi ngẩn ngơ bên ngoài phòng cấp cứu, như là đã mất đi hồn phách. Thật lâu thật lâu sau mới mấp máy khóe môi, khàn giọng nói: "May mắn..."
Anh nói: "Người còn lại là đau khổ nhất, May mắn em đi trước, không cần phải chịu nỗi thống khổ này, anh không nỡ..."
Nói xong câu này, anh mới đột nhiên che mặt lại mà đau đớn khóc thành tiếng.
Ký ức của Lâm Miểu vốn nên dừng tại đây nhưng hình ảnh lại không hề ngừng lại. Làm người đứng xem ký ức, Hạ Ngữ Băng tinh tường nhìn thấy, vốn là mẹ đã được phủ vải trắng nhưng từ đó lại bay ra một luồng lân quang, lân quang lại dần dần tụ lại thành trạng thái linh hồn trong suốt.
Linh hồn này còn chưa thức tỉnh, nguy cơ gặp nguy hiểm, giống như gió thổi qua liền bay. Tiếp theo một thân ảnh màu đen bay vụt qua, thu linh hồn yếu ớt kia vào trong bình lưu li.
Thân ảnh màu đen kia đương nhiên không phải con người, người khác đều không thấy được ông, Hạ Ngữ Băng lại nhìn rất rõ ràng. Người nọ mặc áo sơ mi trắng, quần túi hộp, khuôn mặt tái nhợt trong suốt, hóa ra đó là ông ngoại yêu quái đã mất tích nhiều năm của cô --- Lâm Tây.
Bên ngoài bệnh viện lóe sấm chớp, sau đó còn mưa to. Lâm Tây không ở lại lâu, chỉ lưu luyến ôm bình lưu li vào trong ngực, giống như đang bảo hộ một mộng cảnh yếu ớt, tiếp theo, ông nặng nề lau đôi mắt đỏ hoe, thả người nhảy ra khỏi cửa sổ, dừng trên đường cái.
Ngay sau đó, hình ảnh đột nhiên quay cuồng.
Trong màn mưa to, Lâm Tây ở trạng thái linh thể mang theo linh hồn con gái băng qua đường, tựa như vội vàng muốn đưa cô về quê. Bất đắc dĩ trời giáng mưa to, thể chất thủy yêu của Lâm Tây lại đột nhiên bộc phát tại thời khắc này, hiện ra hình người!
Trên đường cái, một chiếc xe mất khống chế lao nhanh tới, ánh đèn chói mắt chiếu lên mặt Lâm Tây, khiến con ngươi ông chợt co rút lại.
Sau tiếng phanh xe chói tai chính là tiếng vang lớn, bình lưu li rơi xuống mặt đất, miệng bình mở ra. Lâm Tây bò dậy từ trên mặt đất, bất chấp thương thế, giãy giụa muốn đóng nắp bình lại nhưng đã quá muộn, ánh sáng màu lam nhạt đã bay ra ngoài hết, như là đom đóm bay hướng về phía chân trời, rất nhanh đã không còn dấu vết có thể tìm kiếm trong đêm mưa hỗn loạn này.
Màn đêm buông xuống, trong bệnh viện, một cô bé mười ba tuổi đã bị tuyên bố tử vong do tai nạn giao thông lại như kỳ tích mà mở mắt lần nữa, nhưng đã mất hết trí nhớ.
Hạ Ngữ Băng thấy được ba thống khổ mà chán nản trên hành lang, lại cách đó không đến mười mét, trong một gian phòng bệnh, một đôi vợ chồng trung niên vui mừng đến phát khóc, điên cuồng hô lớn: "Bác sĩ! Con gái của chúng tôi không chết! Con gái của chúng tôi tỉnh rồi!"
Hình ảnh đến đây đột nhiên ngừng lại, giống như phim điện ảnh đến lúc hạ màn, Hạ Ngữ Băng lại chìm vào một khoảng hư không.
Cô đứng trong một mảnh hư không đen vô tận, không ngừng lẩm bẩm: "Thì ra là thế, thì ra là thế..."
Linh hồn Lâm Miểu không biết trời xui đất khiến thế nào lại tiến vào một thân thể khác, cải tử hồi sinh, cho nên cây dẫn hồn mới không triệu hồi được linh hồn của bà, bởi vì bà căn bản là không hề chết, bà mượn thân thể của một người khác mà sống lại!
Nhưng nếu là trọng sinh, vì sao nhiều năm như vậy lại không trở về thăm người nhà? Vì sao lại không nhận lại ba? Mẹ bây giờ là ai? Sống ở nơi nào?
Đang suy nghĩ, một luồng ánh sáng đánh úp từ trên đỉnh đầu xuống, chiếu sáng một tấc vuông trước mặt cô, mà bên trong ánh sáng có thân ảnh ưu nhã quen thuộc đang đứng.
"Mẹ!" Cô mừng như điên, nhào qua giữ chặt lấy tay bà, gọi: "Là mẹ đã trở về sao, mẹ?"
Ngón tay trong lòng bàn tay khẽ run, thân ảnh kia chậm rãi quay đầu, vừa nghi hoặc vừa kinh ngạc nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: "...Tiểu Ngữ?"
Hô hấp Hạ Ngữ băng đột nhiên cứng lại, bỗng chốc trừng to hai mắt.