Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Alice
Trưa thứ ba Lục Triều Thanh có tiết ba bốn. Trên đường đến giảng đường, vì muốn giữ chỗ cho Mạnh Vãn nên lớp thứ hai còn chưa kết thúc, Lục Triều Thanh đã đứng chờ bên ngoài.
Anh nhắn tin cho Mạnh Vãn: Đến chưa?
Mạnh Vãn vừa vào tới sân trường đại học Z, xung quanh đều là những sinh viên trẻ tuổi nhiệt huyết. Lúc nhận được tin nhắn, cô đang thảng thốt nhớ lại thời đại học của mình được bạn học giục đến giảng đường điểm danh.
Cô cười nhắn lại: Mười phút nữa.
Giảng đường cách sân trường rất xa.
Lục Triều Thanh: Được.
Chuông tan học vừa reo lên, trong phòng học tức thì vang lên tiếng xê dịch bàn ghế, học sinh từ các phòng ùa ra như ong vỡ tổ. Lục Triều Thanh mặc vest đen đứng ở cửa sau nhận được không ít ánh mắt tò mò. Nhưng dù sao nhóm học sinh đó ở khoa khác nên cũng không biết anh là ai.
Trong phòng học vắng tanh, Lục Triều Thanh đi vào, đặt một cốc trà sữa, một cuốn sách và một cái Notebook lên bàn cuối gần cửa ra vào nhất, đây là chính là yêu cầu của cô. Làm xong, anh chụp một tấm hình gửi cho Mạnh Vãn.
Mạnh Vãn nhìn thấy trà sữa, trong lòng cũng ngọt theo, vừa đi vào lề đường vừa nhắn lại: Không tệ nha, còn biết chuẩn bị đồ uống cho em cơ đấy.
Lục Triều Thanh: trên bàn chỉ có sách vở thôi dễ bị người ta cướp chỗ lắm.
Anh thật biết phá hỏng bầu không khí.
Mạnh Vãn thật hối hận khi nói câu đó, thà cứ yên lặng tự mình ngọt ngào là được rồi.
Lục Triều Thanh giữ chỗ xong liền đi lên bục giảng. Rất nhanh sau đó các sinh viên đều lục đục đến, các nam sinh phần lớn là người của khoa vật lý, còn các nữ sinh thì không như vậy. Trừ số nữ sinh ít ỏi học vật lý ra, còn lại toàn là nữ sinh khoa khác đến dự tiết giảng của giáo sư Lục.
Hôm nay giáo sư Lục mặc vest đã làm tan chảy biết bao trái tim thiếu nữ. Mọi người ở dưới xì xào bàn tán về nhan sắc của Lục Triều Thanh, còn anh ngồi trên bục giảng, thỉnh thoảng liếc nhìn ghế hàng cuối cùng nên không nghe thấy mấy lời bàn tán đó. Cuối cùng cũng xuất hiện bóng dáng quen thuộc đang cúi đầu rụt cổ vào lớp, đó là một nữ sinh rất xinh xắn mặc áo len trắng, buộc tóc đuôi ngựa.
Lục Triều Thanh nhếch miệng.
Mạnh Vãn còn chưa kịp nhìn thấy bạn trai thì lúc vào trong, cô liền bị một đống người lố nhố dọa hoảng sợ. Tối qua Lục Triều Thanh cũng nói sinh viên khoa anh khá nhiều, cô vô cùng nghiêm túc ghi nhớ, và bây giờ một lần nữa lĩnh giáo được hết câu nói đó. Mạnh Vãn cảm khái, sinh viên khoa vật lý đúng là chăm thật, hình như chẳng có mấy ai trốn học.
Mạnh Vãn lặng lẽ ngồi xuống ghế mà Lục Triều Thanh giữ giúp cô, đây là một cái bàn dài có thể ngồi được bốn người, cô ngồi cạnh ba nam sinh nữa. Lúc Mạnh Vãn ngồi xuống liền cảm thấy có cái mắt kính đang dán vào mình. Cô khách sáo chào hỏi, chàng trai đeo kính mặt đỏ lên, lúc đầu cậu ta còn nằm ra bàn, bây giờ lập tức ngồi thẳng lưng, tay còn đẩy gọng kính.
Nam sinh biểu hiện rõ ràng quá, Mạnh Vãn nín cười, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Nam sinh ngồi cạnh chàng trai đeo kính thì hơi gầy, cũng khá đẹp trai, cậu ta và mắt kính cùng nhìn cô một lúc, nhưng cậu ta nom sáng sủa hơn cậu kia nhiều. Cậu ta nhỏ giọng bắt chuyện với Mạnh Vãn: "Bạn là sinh viên khoa khác đúng không? Mình chưa nhìn thấy bạn bao giờ."
Mạnh Vãn gật đầu, liếc mắt nhìn bạn trai đang đứng trên bục giảng, cười hỏi: "Giáo sư Lục giảng chắc hay lắm nhỉ, nhiều người đến nghe thế cơ mà."
Cậu ta xùy một cái, vẻ mặt cực kì ghét bỏ: "Tốt gì chứ, giáo sư Lục này giảng chán bỏ xừ, chẳng bao giờ để ý đến sinh viên vật lý chân chính bọn mình ngồi đằng sau. Anh ta chỉ được cái đẹp trai mê hoặc nữ sinh, bạn cũng đến đây vì giáo sư Lục à?"
Mạnh Vãn: ...
Bạn trai của cô giảng chán vậy sao? Mà khoan, hình như hơi lạc đề!
Mạnh Vãn ngẩng đầu quét mắt nhìn mấy hàng ghế đầu, quả nhiên nữ sinh chiếm đa số!
Xem ra cô đánh giá thấp sức hút của người máy rồi!
"Mà bạn học khoa nào thế?" Nam sinh cao gầy không ngừng hỏi chuyện Mạnh Vãn.
Mạnh Vãn cũng đang nhàn rỗi nên ngồi buôn chuyện với cậu ta. Vào tiết, lúc Lục Triều Thanh giảng bài thì nam sinh cao gầy có yên lặng một chút, Mạnh Vãn cũng ngồi ngay ngắn ngắm bạn trai. Năm phút sau, đầu óc tinh thông của cô như hoạt động chậm lại, rồi chết máy luôn.
Cô chẳng hiểu gì cả!
Nam sinh bên cạnh không biết là cũng không hiểu hay là không thèm nghe, lại bắt đầu cúi người buôn chuyện với Mạnh Vãn. Thấy cậu ta khá nhiệt tình, Mạnh Vãn đang chán nên cũng cúi người theo buôn dưa lê rôm rả.
Ngay lúc nam sinh cao gầy định hỏi xin wechat của cô, nam sinh đeo kính đột nhiên ho khan một cái, nhắc nhở bạn học kiêm bạn cùng phòng: "Giáo sư gọi cậu kìa!"
Mạnh Vãn và nam sinh cao gầy lập tức sợ hú hồn. Cô ngẩng đầu liền thấy Lục Triều Thanh trên bục giảng quả nhiên đang nhìn về phía này. Nhưng khoảng cách xa quá nên không rõ anh nhìn cô hay là chàng trai kia nữa.
Nam sinh cao gầy mờ mịt đứng lên.
Mắt kính thấp giọng nhắc lại câu hỏi của giáo sư Lục.
Nam sinh kia trợn tròn mắt, đối mặt với bao nhiêu ánh mắt chăm chú, cậu lúng túng sờ mũi: "Cái này, em, em không biết ạ."
Lục Triều Thanh hừ lạnh: "Không biết thì tập trung mà nghe."
Bị giáo sư phê bình trước bao nhiêu người, đặc biệt là trước một mỹ nữ, nam sinh cao gầy đỏ bừng mặt.
Mạnh Vãn đang yên lặng cố gắng giảm sức tồn tại của mình thì nghe Lục Triều Thanh hỏi: "Bạn học nữ ngồi cạnh đứng lên trả lời."
Bạn học nữ là ai cơ!
Mạnh Vãn ngoái cổ nhìn nam sinh cao gầy, liền thấy bên đó có một dòng chữ hán, đọc liền là "Bạn học nữ"!
Lục Triều Thanh chết tiệt!
Nhận ra tất cả mọi người đều nhìn mình, Mạnh Vãn trong lòng nghiến răng nghiến lợi mắng bạn trai một trận, nhưng vẫn cố bình thản đứng lên, cúi gằm mặt lắc đầu, mặt cũng đỏ không kém nam sinh kia là bao.
"Ngồi xuống đi, chú ý nghe giảng." Lục Triều Thanh hàm ý nhắc nhở cô không được ngồi nói chuyện với nam sinh kia nữa.
Mạnh Vãn ở trong lòng trả lời: Nghe cái em gái anh!
Một tiết bốn lăm phút, Mạnh Vãn không dám nói chuyện nữa, càng không muốn nghe Lục Triều Thanh giảng bài, cô uống trà sữa, cuối cùng nằm nhoài ra bàn, bà đây đi ngủ!
Mạnh Vãn giận Lục Triều Thanh cố tình gọi mình lên trả lời nên định tan học cái đi luôn. Nhưng ngủ ngon quá nên lúc tỉnh dậy đã sang tiết bốn. Cô dụi mắt, Lục Triều Thanh vẫn đang giảng bài, Mạnh Vãn bịt tai che đi âm thanh, chỉ nhìn mặt với dáng người. Được rồi, cô tha thứ cho anh đấy.
Nhưng không lâu sau đó, cô lại ngủ thiếp đi mất.
Tiếng chuông tan học vang lên, Mạnh Vãn nghe thấy nhưng không ngồi dậy. Cô đang định đợi sinh viên đi hết rồi chạy ra với Lục Triều Thanh để cùng đi ăn trưa.
Mắt kính đi rồi nhưng nam sinh cao gầy vẫn nán lại. Cậu ta cảm thấy mỹ nữ mới quen này nói chuyện không tệ lắm, biết đâu có thể hẹn đi ăn trưa thì sao.
Thấy Mạnh Vãn đang ngủ say sưa, cậu ta do dự một lúc rồi lấy hết can đảm chọt chọt vào tay cô.
Mạnh Vãn nghi hoặc ngẩng đầu.
Nam sinh cao gầy đang định nói thì sau lưng truyền đến giọng nói quen thuộc: "Đi thôi."
Mạnh Vãn nhìn Lục Triều Thanh ở khoảng cách gần, anh vẫn lạnh lùng, và đẹp trai chết người.
Nhưng vấn đề là trong phòng còn rất nhiều sinh viên nên khi anh nói, xung quanh nhất thời yên tĩnh lạ thường.
Mạnh Vãn ngượng chín mặt, trời đất ạ sao anh không chờ sinh viên đi hết rồi hẵng nói.
Mạnh Vãn còn đang hóa đá tại chỗ thì Lục Triều Thanh đã đi thẳng đến chỗ cô, cầm hết giấy tờ và notebook trên bàn cho vào trong cặp. Thấy Mạnh Vãn cứng đờ đứng lên, Lục Triều Thanh liền đến cầm tay cô kéo ra ngoài. Lúc đi qua cậu nam sinh kia, anh nhàn nhạt liếc xéo cậu ta một cái.
Nam sinh cao gầy há mồm to đến nỗi có thể nhét vừa quả trứng. Sau đó, cậu ta bắt đầu lo lắng cho học kì này của mình...
Vừa ra khỏi giảng đường, Mạnh Vãn liền giằng tay Lục Triều Thanh ra, còn trừng mắt lườm anh một cái.
Trên mặt cô còn lằn rõ vết đỏ do nằm ngủ trên bàn, Lục Triều Thanh giữ cô lại, ra hiệu về phòng anh để cất đồ trước đã. Đợi cô ngoan ngoãn đi theo mình, anh mới hỏi khẽ: "Tối qua ngủ không ngon hả?" Nếu không thì sao có thể ngủ hết hai tiết cơ chứ.
Mạnh Vãn im lặng một lát rồi gật đầu: "Ừ, ngủ không ngon" Cô không thể chê bạn trai mình giảng chán quá được.
Lục Triều Thanh thấy tóc cô hơi rối nên đưa tay chỉnh lại.
Sinh viên giờ này đều đi ăn trưa nên ở hành lang chỉ có hai người họ. Mạnh Vãn nhìn bạn trai một hồi, sau đó bĩu môi bắt đầu tính sổ: "Anh biết thừa là em không hiểu gì, sao còn cố tình gọi em lên làm trò cười?"
Lục Triều Thanh nhìn đôi mắt ngập nước của cô, nói rất hùng hồn: "Trong giờ không được phép nói chuyện riêng."
Mạnh Vãn bĩu môi, quay đầu nói: "Ghen thì cứ nhận đi, viện cớ làm gì." Lúc đó đầy người cũng nói chuyện riêng, sao không gọi họ đi?
Lục Triều Thanh không phủ nhận nữa, cầm lấy tay cô.
Mạnh Vãn nói khẽ: "Lần sau đừng hòng em đến đây dự thính lớp anh nữa."
Lục Triều Thanh nghĩ đến cảnh cô bị mấy nam sinh vây quanh, cũng không nghĩ sẽ để cô đến đây thêm lần nữa.
Chẳng mấy chốc hai người đã đi đến phòng làm việc của anh, giáo sư Cao đang nghe điện thoại đi ra từ phòng bên cạnh. Thấy Lục Triều Thanh và Mạnh Vãn, giáo sư Cao ngẩn người trong giây lát rồi mới nhếch miệng cười với cô: "Tới nghe Tiểu Lục giảng hả?"
Mạnh Vãn thoải mái thừa nhận.
Giáo sư Cao nhìn Lục Triều Thanh đầy ẩn ý, đừng nghĩ anh không biết là Lục Triều Thanh có ý kiến với việc anh đưa Lưu Niệm đến chỗ làm nhé. Giờ thì tự vả chưa, Lục Triều Thanh không phải cũng thế sao? Điều đó chứng minh rằng lúc trước cậu ta chính là ghen tị vì anh có bạn gái trước!
Giáo sư Cao đắc ý đi nhà ăn.
Còn Lục Triều Thanh không thèm liếc anh ta một cái, kéo Mạnh Vãn vào phòng mình.
Phòng anh rất rộng, hướng bắc là cửa sổ, nhìn ra ngoài có thể thấy hồ nước rất đẹp, không khí trong lành thoáng mát. Mạnh Vãn lần đầu tiên tới đây nên rất hứng thú đi thăm quan xung quanh một vòng. Lục Triều Thanh cất đồ xong ra ngoài liền thấy Mạnh Vãn đứng bên cửa sổ ngắm nghía, gió thổi làm tóc cô tung bay lộ ra sườn mặt trắng nõn vô cùng xinh đẹp.
Lục Triều Thanh tiến tới.
Mạnh Vãn cười khen ngợi: "Chỗ anh làm việc không tệ nha."
Lục Triều Thanh không nhiều lời đứng cạnh cô sau đó kéo rèm lại.
Lông mi của cô hơi rung lên, giữa ban ngày ban mặt, đáng lẽ nên đi ăn trưa mà anh tự nhiên kéo rèm lại, muốn làm gì thì hiểu rồi đấy.
Cô không giả ngốc hỏi, cũng không né tránh, chỉ cúi đâu đứng yên lặng.
Kéo rèm xong, Lục Triều Thanh liền quay lại nắm lấy vai cô đẩy vào tường.
Trống ngực Mạnh Vãn đập thình thịch, lúc anh chuẩn bị cúi đầu xuống, cô đột nhiên ngăn lại hừ lạnh: "Anh lắm hoa đào ghê, mấy hàng ghế đầu trong giảng đường toàn là nữ sinh. Thành thật khai báo, mấy cô đó có xin wechat của anh không?"
Lục Triều Thanh nghĩ ngợi rồi nói: "Có."
Mạnh Vãn ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn anh: "Anh cho hả?"
Lục Triều Thanh lắc đầu: "Không, có vấn đề gì giải quyết luôn trên trường được rồi. Anh không thích bị ai quấy rầy."
Mạnh Vãn cắn môi: "Nếu có nữ sinh thầm thích anh thì sao?"
Lục Triều Thanh nhíu mày: "Anh sẽ không bao giờ yêu đương với sinh viên của mình."
Mạnh Vãn hơi động lòng, cố ý làm khó anh: "Vừa nãy ai gọi em là bạn học nữ ấy nhỉ?"
Cô cười tinh nghịch, đôi mắt sáng ngời, Lục Triều Thanh nào còn tâm trí nghe cô nói nữa, cúi đầu hôn tới. Mạnh Vãn không kịp chuẩn bị "Ưm" một tiếng, sau đó, cô không kìm lòng được ôm lấy vòng eo săn chắc của anh, lần đầu tiên chủ động đáp lại.
Bất kể chuyện gì cũng thế, quen tay thì hay việc.
Hai người đang hôn đến cao trào thì điện thoại của Lục Triều Thanh vang lên. Mạnh Vãn cười đẩy anh ra, đứng sang bên cạnh sửa lại tóc. Lục Triều Thanh bực bội cầm điện thoại lên, là giáo sư Cao gọi.
"Có việc gì?" Anh lạnh lùng hỏi.
Giáo sư Cao: "Tôi đang ở nhà ăn, hai người bao lâu nữa mới đến?"
Lục Triều Thanh: "Bây giờ đến."
Tại nhà ăn, giáo sư Cao thở phào nhẹ nhõm. Vừa ngửi mùi cơm chín vừa dáo dác tìm xung quanh.
Ấy vậy mà Giáo sư Cao của chúng ta phải đợi đến bốn mươi phút, trong khi từ phòng làm việc đến nhà ăn chỉ mất nhiều nhất là mười phút.