Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Alice
Quá kích thích rồi, Mạnh Vãn cảm thấy mình sẽ phải "Tuyết Băng" mất! *
*thứ lỗi cho editor, mình cũng không dám đoán bừa đây là từ gì nữa nên để nguyên, xin lỗi các bạn rất nhiều=))
Cô kịp thời đè tay của Lục Triều Thanh đang chuẩn bị chạm vào cạp quần mình lại.
Lục Triều Thanh thò đầu ra khỏi chăn, hơi thở nóng như lửa phả vào mặt cô. Anh không hề xin cô thứ gì mà chỉ hôn không ngừng lên vành tai cô giống như chú cún nhỏ đang nịnh chủ nhân, mong chủ nhân thưởng một chầu thịt kho tàu.
Mạnh Vãn cũng muốn thưởng lắm, nhưng ai bảo là sai thời điểm chứ, hiện giờ cô không thể làm được món thịt kho tàu...
"Bà dì của em tới." Mạnh Vãn dịu dàng vỗ vào ót của bạn trai, nhẹ giọng giải thích.
Mấy ngày trước Lục Triều Thanh có ngồi bóc hàng hộ bạn gái nên anh mất vài giây để phản ứng để nhớ ra bà dì là ai.
Anh không chạm vào Mạnh Vãn nữa.
Mạnh Vãn nhẹ nhàng thở phào, trong lòng có chút mất mát, nói thật thì làm việc đó cảm giác không tệ, cô cũng muốn.
"Có khó chịu ở đâu không?" Lục Triều Thanh im lặng một lúc rồi nằm nghiêng cạnh cô, mông lung hỏi.
Mạnh Vãn lắc đầu: "Không sao, vẫn ổn."
Người đàn ông bên cạnh không biết đang suy nghĩ điều gì, anh im lặng. Ban đêm gió trong núi rất lớn, trong lều không thể tránh được lạnh. Bờ vai của Mạnh Vãn lộ ra ngoài bị gió thổi qua lạnh run, cô liền duỗi tay túm lấy áo khoác và nội y bị Lục Triều Thanh ném ra lúc nãy. Anh giật giật tay, không ngăn cản nữa.
Đợi Mạnh Vãn mặc đồ xong, anh xoay người ôm lấy cô, nhẹ nhàng hôn lên mặt mang theo sự dịu dàng cưng chiều khó diễn tả.
Mạnh Vãn rất tự nhiên rúc vào ngực anh. Đến lúc này cô mới nhận ra vừa rồi mình cởi sạch chỉ còn lại quần, còn Lục Triều Thanh ngược lại vẫn mặc quần áo chỉnh tề. Cách một lớp quần áo, Mạnh Vãn dùng tay chọc chọc vào bụng dưới của Lục Triều Thanh, tò mò hỏi: "Có cơ bụng thật à?"
Lục Triều Thanh lập tức lôi tay cô ra khỏi áo ngủ của mình.
Người anh rất nóng, trong lòng Mạnh Vãn cũng nóng dần lên. Đây là bạn trai của cô đó, còn đi tìm kiếm ở đâu xa nữa?
Mạnh Vãn cực kì nghiêm túc sờ mó một hồi, đếm được bốn múi, hai múi còn lại chưa rõ lắm.
Kiểm tra xong, Mạnh Vãn đang định thu tay về thì Lục Triều Thanh đột ngột cầm lấy tay cô ấn xuống phía dưới.
Mạnh Vãn: ...
Sau phút giây sững sờ, Mạnh Vãn đấm vào ngực anh một cái, tức giận xua đuổi: "Về chăn của anh đi!" Đúng là càng ngày càng vô sỉ mà!
Lục Triều Thanh không chịu đi, ngược lại là ôm lấy Mạnh Vãn, vén áo ngủ của cô lên lần nữa.
Mười mấy phút sau, Lục Triều Thanh nằm ôm lấy bạn gái đã hóa thành vũng nước bên cạnh, khàn khàn thì thào vào tai cô: "Chờ bà dì của em đi, có thể không?"
Mạnh Vãn không nói có thể cũng không nói không thể.
Lục Triều Thanh cũng lờ mờ đoán ra đáp án của cô, thuận theo tự nhiên!
Trong lều tối như mực, hai người cứ xô đẩy một hồi, cuối cùng không biết mấy giờ đi ngủ nữa.
Đúng sáu giờ sáng hôm sau, đồng hồ báo thức của Lục Triều Thanh vang lên. Anh mở to mắt, nằm thêm vài giây nữa mới tắt báo thức, xoay người gọi Mạnh Vãn. Trong ánh sáng lờ mờ, anh thấy cô gái bên cạnh tóc dài lộn xộn vẫn còn say giấc. Lục Triều Thanh vốn không thích ngủ nướng, nhưng lúc này anh đột nhiên không muốn dậy nữa.
Anh nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên bờ môi mềm của cô một cái. Kết quả là càng hôn giáo sư Lục càng thấy có gì đó không đúng.
Anh nhíu mày, duỗi tay sờ trán cô, quả nhiên nhiệt độ cao hơn bình thường.
"Mạnh Vãn?" Lục Triều Thanh gọi khẽ.
Kêu ba bốn lần cô mới mơ màng tỉnh dậy.
Lục Triều Thanh cọ mu bàn tay vào mặt cô, nói: "Em sốt rồi."
Mạnh Vãn không thấy có gì khác, cô nhìn qua bên cạnh, sực nhớ ra: "Phải đi ngắm mặt trời mọc."
Nói là làm, nhưng cô vừa ngồi dậy lập tức đầu váng mắt hoa, không thể không nằm xuống.
"Xuống núi thôi, trong tửu điếm có thuốc." Lục Triều Thanh đỡ cô dậy, mặc áo khoác cho cô. Mạnh Vãn cảm thấy đầu đau như búa bổ, thân thể cũng rã rời. Cô nhìn Lục Triều Thanh mặc dù không rửa mặt nhưng vẫn sạch sẽ khoan khoái, lẩm bẩm trách móc: "Đều tại anh."
Lời trách móc của cô giống như đang làm nũng, Lục Triều Thanh cũng không muốn so đo sao cô trách mình nữa, chỉ gật đầu chấp nhận, đồng thời kéo khóa áo của cô lên.
"Anh chải đầu cho em đi." Mạnh Vãn xoa xoa mái tóc rối tung, hất cằm về phía túi xách của mình.
Lục Triều Thanh lần mò đi tìm túi xách của cô, tay không cẩn thận sượt qua gối, lộ ra hai cái bao cao su hôm qua anh giấu ở đó. Mạnh Vãn vô ý nhìn sang, sau khi nhận ra nó là cái gì, cô khó tin nhìn chằm chằm Lục Triều Thanh. Trời đụ, thằng nhóc này hẹn cô đi cắm trại còn chuẩn bị đầy đủ như vậy, hẳn là đã nằm trong kế hoạch hết rồi?
Mạnh Vãn thực sự không thể liên hệ nổi Lục Triều Thanh với cái kịch bản đen tối này.
"Anh lấy đâu ra?" Cô tức giận đánh vào lưng anh một cái.
Lục Triều Thanh quay đầu lại thấy hai món bảo bối ở dưới gối.
Anh cầm lược quay về ngồi cạnh cô, thành thật khai báo: "Tối qua giáo sư Cao đưa cho anh."
Mạnh Vãn nhìn chằm chằm anh một lát, lựa chọn tin tưởng. Còn giáo sư Cao kia, đúng là gần mực thì đen, bị Lưu Niệm tha hóa rồi!
Lục Triều Thấy cô không tức giận mới ngoan ngoãn cầm lược chải tóc cho cô. Mạnh Vãn rất thoải mái tựa đầu vào vai anh ngủ gật. So sánh với Lục Triều thanh cao to thì Mạnh Vãn mặc áo phao trông vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn. Một tay anh ôm eo cô, một tay cẩn thận từng li từng tí chải đầu cho cô. Tóc cô vừa mỏng vừa mềm, phảng phất mùi dầu gội đầu thơm ngát.
Chải đầu xong, Lục Triều Thanh đội lên đầu cô chiếc mũ len trắng, áo khoác cũng kéo cao đến cổ, từ đầu đến chân bao bọc kín mít.
Hai người chuẩn bị xong mới cùng nhau ra khỏi lều.
Đứng trên đỉnh núi có thể phóng tầm mắt rất xa, bầu trời xanh ngắt, mặt trời đỏ ối từ từ ló rạng sau dãy núi, những áng mây mịn như nhung.
Mạnh Vãn cũng không mệt lắm nên cô bảo Lục Triều Thanh đừng dỡ lều vội, còn mình sà vào ngực anh, ôm nhau cùng ngắm mặt trời mọc.
Thật ra Lục Triều Thanh không phải là người lãng mạn, nhưng cô thích anh, vậy nên chỉ cần được ở cùng anh, mọi chuyện đều trở nên ngọt ngào.
Khoảnh khắc bình minh lên rất ngắn ngủi nhưng đẹp vô cùng. Mạnh Vãn lôi gậy selfie cùng Lục Triều Thanh đưa lưng về phía ánh sáng chụp mấy bức ảnh. Lúc chụp ảnh vô cùng có tinh thần nhưng khi chụp xong lại ỉu xìu như cũ. Giáo sư cao và Lưu Niệm đi từ xa đã nghe thấy tiếng hắt xì của Mạnh Vãn.
"Vãn Vãn sao lại cảm rồi?" Lưu Niệm nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Mạnh Vãn, mờ ám hỏi, não bắt đầu hiện ra mấy hình ảnh 18+.
Mạnh Vãn không còn sức đùa lại cô ấy nữa, rầu rĩ nói: "Hai người leo núi vui vẻ nhé, bọn em xuống trước."
Lưu Niệm gật đầu.
Cao giáo sư vụng trộm tặng cho Lục Triều Thanh ánh mắt bội phục. Giày vò người con gái người ta đến mức bị cảm, xem ra trận chiến tối qua kịch liệt lắm đây.
Lục Triều Thanh không thèm nhìn anh ta, nắm tay bạn gái xuống núi.
Có lẽ một phần do bà dì đến nên trận ốm này của Mạnh Vãn nặng hơn hẳn. Cổ họng tắc nghẹn, nước mũi chảy không ngừng.
Nếu không có Lục Triều Thanh, Mạnh Vãn sẽ gọi mẹ sang chăm sóc cô. Nhưng giờ đã có anh rồi nên Mạnh Vãn quyết định nhân cơ hội sai khiến bạn trai.
Hơn bốn giờ chiều, Lục Triều Thanh từ văn phòng gọi điện về: "Anh tan làm rồi, tối muốn ăn gì anh mua cho."
Mạnh Vãn tạm dừng phim đang xem, chu môi hừ lạnh: "Bạn gái bị cảm rồi, anh định ba bữa cho cô ấy ăn cơm bên ngoài hả?"
Lục Triều Thanh im lặng, sau đó hỏi: "Vậy em muốn ăn gì?"
Mạnh Vãn nghĩ ngợi: "Em muốn ăn canh gà hầm hạt dẻ."
Lục Triều Thanh lúng túng: "Anh không biết nấu cơm."
Mạnh Vãn cười: "Không biết thì phải học. Anh cứ đi mua nguyên liệu về đây rồi em dạy anh."
Lục Triều Thanh đành phải ra siêu thị gần đó mua nguyên liệu theo hướng dẫn của Mạnh Vãn. Trên đường về nhà, anh lên mạng tra công thức nấu canh gà hầm hạt dẻ, có vẻ cũng không khó lắm. Đi qua tiệm hoa quả, anh ghé vào mua một ít.
Mấy phút sau, Mạnh Vãn mặc đồ ngủ dày ra mở cửa, bộ dạng nước mũi ròng ròng xấu xí của cô đều bị anh nhìn cả rồi nên giờ Mạnh Vãn càng ngày càng mất hình tượng trước mặt Lục Triều Thanh.
Ánh nắng mùa thu sáng lạn chiếu qua mắt, hình ảnh cô trong mắt Lục Triều Thanh chính là cô gái có mái tóc dài hơi xoăn, gương mặt trắng nõn, chóp mũi đỏ bừng, đáng yêu như một thiên sứ nhỏ.
Hai người cùng vào phòng bếp, Mạnh Vãn muốn bổ túc kĩ năng nấu nướng cho bạn trai nên đã đích thân đứng chỉ đạo Lục Triều Thanh thái thịt nấu canh. Anh tuy là lần đầu nấu nướng nhưng vì có năng lực lĩnh hội rất tốt, lại có thêm sự hướng dẫn nhiệt tình của Mạnh Vãn và công thức trong đầu nên món canh gà hầm hạt dẻ đầu tiên của anh có hương vị khá ổn, hạt dẻ mềm mềm, mùi hương thơm nồng.
Ăn xong bát canh gà, Mạnh Vãn cảm thấy mũi dường như cũng không nghẹt nữa!
"Sáng mai em muốn ăn nữa." Ăn no rồi, Mạnh Vãn hài lòng cười với Lục Triều Thanh.
Khuôn mặt cô đỏ bừng, đôi mắt ngập nước sáng lấp lánh, Lục Triều Thanh vốn đã rất hài lòng với tài nấu nướng của mình rồi, giờ được bạn gái khen như vậy nên đột nhiên anh cực kì hứng thú với chuyện bếp núc. Lúc đi rửa bát, giáo sư vật lý dường như đã quên mất một trong những tiêu chuẩn chọn vợ của mình.
Bạn gái không biết nấu cơm thì sao chứ, có anh làm là được rồi.
Sau bữa ăn, Lục Triều Thanh kéo Mạnh Vãn xuống dưới đi dạo tiêu cơm, từ lúc cô bị bệnh đến giờ cứ cắm rễ ở lỳ trong nhà, anh cảm thấy phải vận động thường xuyên mới nhanh khỏi bệnh nên mặc cho Mạnh Vãn lười biếng, anh vẫn cố ép cô rời khỏi nhà.
Đi tản bộ được nửa tiếng, hai người đi theo đường cũ về nhà.
Mới hơn bảy giờ tối mà trời đã tối thui. Lúc Mạnh Vãn mở cửa vào nhà, Lục Triều Thanh đứng ngay sau lưng cô.
Mạnh Vãn kỳ quái hỏi: "Anh muốn vào sao?" Hôm nay là ngày thứ ba cô bị cảm, hai ngày trước Lục Triều Thanh chỉ đưa cô đến trước cửa là nói chúc ngủ ngon rồi.
Lục Triều Thanh gật đầu.
Mạnh Vãn đành phải mời anh vào nhà.
Trong nhà không có thứ gì giải trí nên Mạnh Vãn bật ti vi: "Em định xem ti vi, anh có muốn xem cùng không?"
Lục Triều Thanh ngồi bên cạnh cô.
Mạnh Vãn xem phim thần tượng, cô biết anh không thích nhưng bắt cô xem mấy cái kênh khoa học giống anh, cô làm không nổi.
Vì giờ cô là bệnh nhân nên Lục Triều Thanh đương nhiên chiều theo sở thích của cô.
Xem được một lúc, Mạnh Vãn lén quay sang nhìn anh, thấy người bên cạnh hình như xem rất chăm chú.
"Anh cũng thích xem à?" Mạnh Vãn vui vẻ hỏi.
Lục Triều Thanh suy nghĩ một lát, nói: "Không thích lắm, nhưng anh có thể tham khảo chút ít kinh nghiệm yêu đương."
Kinh nghiệm yêu đương của nam nữ chính phim thần tượng?
Mạnh Vãn nháy mắt mấy cái, lại nhìn màn hình, vừa lúc phim chiếu đến cảnh nam chính tổng tài bá đạo ném nữ chính lên giường, muốn...
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Mạnh Vãn "Bộp" một cái ấn vào nút tắt.
Màn hình đen ngòm, nam nữ chính phim thần tượng biến mất, màn hình phản chiếu một đôi tình nhân đang ngồi cạnh nhau.
"Em, em muốn đi ngủ, anh cũng ngủ sớm chút nha." Mạnh Vãn hất gối ôm qua một bên, chuẩn bị đứng dậy.
Lục Triều Thanh liền giữ chặt tay cô.
Mạnh Vãn không khỏi luống cuống.
Lục Triều Thanh nhìn đôi môi đỏ rực của cô, nói: "Lâu rồi chúng ta không hôn."
Mạnh Vãn đỏ mặt: "Em còn chưa khỏi bệnh mà."
Lục Triều Thanh không quan tâm điều đó, thấy Mạnh Vãn không phản đối nữa nên anh nghiêng người qua, một tay nâng mặt cô, từ từ hôn.
Mạnh Vãn rất nhanh liền bị anh hôn đến mơ mơ hồ hồ.
Lục Triều Thanh muốn làm thêm thứ gì đó, ở trên sô pha cũng được nhưng anh sợ Mạnh Vãn bị cảm nên liền bế người lên đi vào phòng ngủ. Bà dì của Mạnh Vãn đã đi rồi, cô nghĩ đến Lục Triều Thanh vừa nói muốn học tập phim thần tượng, mà vừa rồi nam chính tổng tài bá đạo cũng bế nữ chính vào phòng ngủ như vậy, tim cô không tự chủ mà đập bùm bùm.
Nhưng có lẽ cô đã đánh giá thấp sức tự chủ của anh rồi, hoặc cô đã đánh giá cao hiểu biết của anh về kì sinh lý của phụ nữ. Hai người lăn lộn trong chăn một tiếng đồng hồ, ấy vậy mà Lục Triều Thanh không hề chạm tới cạp quần của cô.
Mạnh Vãn sẽ nhắc bạn trai mình rằng kì sinh lý của cô đã hết rồi chứ?
Đương nhiên là không rồi!
"Em ngủ sớm đi." Cuối cùng, anh chật vật bò ra từ trong chăn. Anh muốn đi, không muốn cũng phải đi, anh cần về nhà để giải quyết gấp.
Mạnh Vãn ngoan ngoãn ừ một tiếng.
Có lẽ do vận động trên giường khiến cho mạch máu tuần hoàn nên sáng hôm sau, Mạnh Vãn cảm thấy triệu chứng cảm gần như biến mất.
Còn tại phòng ngủ nhà đối diện, Lục Triều Thanh vừa tỉnh ngủ cái liền hắt xì liên tiếp ba cái...