Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Alice
Mấy ngày nay Lục Triều Thanh không qua đêm ở nhà cô nữa, Mạnh Vãn đoán chắc anh đang suy nghĩ cho kế hoạch cầu hôn.
Cô kiên nhẫn chờ đợi.
Mới mang thai nên Mạnh Vãn chưa thấy triệu chứng nào cả, cô cũng chưa định nói cho mẹ biết.
Giữa tháng giêng ở Giang Thành có tuyết rơi, trời vừa mưa vừa có tuyết lạnh tới thấu xương. Mỗi sáng Lục Triều Thanh đều nấu cháo cá thơm ngào ngạt cho cô ăn tẩm bổ. Từ khi Mạnh Vãn có thai, tài nghệ nấu nướng của anh cũng tăng vùn vụt, thêm nữa trường học cách chung cư rất gần nên Lục Triều Thanh cũng có nhiều thời gian chăm sóc cô hơn.
Sau bữa ăn, Lục Triều Thanh ôm Mạnh Vãn về ổ chăn, hôn lên trán cô: "Hôm nay đường trơn lắm, em đừng ra ngoài."
Mạnh Vãn nhìn gương mặt thanh tú của anh, có chút buồn bã: "Hết ăn rồi đến ngủ, có phải anh âm mưu nuôi em thành con heo mập để không ai tranh giành với anh nữa?"
Lục Triều Thanh cười, lại hôn lên môi cô một cái: "Thời gian mang thai em phải chú ý ăn đầy đủ dinh dưỡng, cũng phải chú ý cân nặng, anh sẽ không để em tăng cân quá nhiều đâu."
Ai muốn anh phổ cập kiến thức chứ?
Mạnh Vãn đánh anh một cái.
Dỗ dành bà xã tương lai xong Lục Triều Thanh mới đi làm.
Chập tối anh về nhà nấu cơm cho cô. Ăn xong, Lục Triều Thanh nói: "Tối nay anh có tiết, em có muốn đến nghe không?"
Mạnh Vãn chẳng có chút hứng thú nào với tiết giảng của anh cả, nhưng cô cũng ở trong nhà cả ngày rồi, ra ngoài hít thở không khí chút cũng tốt.
Hai người cùng ra khỏi nhà, Lục Triều Thanh bấm nút thang máy xuống thẳng tầng hầm.
Mạnh Vãn nghi ngờ nhìn anh.
Lục Triều Thanh nói: "Bên ngoài lạnh quá, chúng ta lái xe đi."
Mạnh Vãn muốn bật cười, Lục Triều Thanh chuẩn bị lên chức ba rồi nên ý thức hơn hẳn.
Từ chung cư đến trường đi bộ mất tầm hai mươi phút, lái xe thì nhanh hơn. Xe tiến vào bãi đỗ xe, sau đó hai người đi thẳng lên luôn nên một chút cơ hội ngắm tuyết ngoài trời Mạnh Vãn cũng không có.
Khu dạy học rất yên tĩnh, Mạnh Vãn khoác tay Lục Triều Thanh, chợt nhớ tới điều gì đó, kỳ quái hỏi: "Gần đây sinh viên đang chuẩn bị thi cuối kì đúng không anh? Sao tối vẫn có lớp vậy?" Hai ngày này tiệm mì toàn là những sinh viên đang ôn tập chuẩn bị thi cử, còn có một vài sinh viên đã sớm nghỉ học nên Mạnh Vãn biết rất rõ.
Lục Triều Thanh chỉ nhìn cô không nói gì.
Mạnh Vãn lấy điện thoại ra từ trong túi, gần tám giờ, đã qua thời gian bắt đầu tiết một rồi.
Sao anh lại nói dối?
Trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ, Mạnh Vãn nín thở chờ đợi.
Lục Triều Thanh đưa cô tới phòng học trên tầng cao nhất của tòa nhà, không ngờ cô lại thấy giáo sư Cao đang chờ sẵn ở cửa. Trời rét căm căm, bên ngoài phòng học không có điều hòa ấm, giáo sư Cao mặc áo lông màu đậm to sụ, cả đầu đều rụt vào trong cổ áo. Nhìn thấy bọn họ, giáo sư Cao thở hắt ra một hơi: "Cuối cùng hai người cũng tới, đợi thêm lát nữa là tôi đóng băng rồi!"
Mạnh Vãn nhìn anh ta mỉm cười.
Lục Triều Thanh gật đầu với giáo sư Cao: "Cảm ơn, anh có thể về rồi."
Giáo sư Cao: ...
Mạnh Vãn lại gần, liền thấy cửa phòng học sau lưng giáo sư Cao dán một tờ giấy A4, bên trên có dòng chữ viết bằng bút màu: "Trong phòng đã được trang trí, không phận sự miễn vào."
Cô thầm khẳng định thêm suy đoán của mình, cười nói với giáo sư Cao: "Cùng tới tiệm mì đi, hôm nay tôi mời."
Trời lạnh thế này mà được ăn một bát mì nóng hôi hổi thì còn gì bằng.
Giáo sư Cao cảm thấy nhìn Mạnh Vãn thuận mắt hơn Lục Triều Thanh nhiều, anh ta trừng mắt lườm Lục Triều Thanh, hai tay đút túi đi về hướng cầu thang.
Lục Triều Thanh đẩy cửa phòng học, mời Mạnh Vãn bước vào.
Mạnh Vãn đi đến cửa, sau khi thấy rõ trang trí bên trong, cô há hốc miệng.
Đây là một phòng học khá nhỏ chỉ chứa được khoảng bốn mươi học sinh, lúc này tất cả bàn ghế đều được xếp gọn thành hai hàng ở cuối lớp, để lại một khoảng trống ở giữa tạo thành một lối đi, tất cả các bàn được kê xung quanh, bên trên đặt những bó hoa hồng đỏ rực xếp thành hình trái tim.
Trên mặt bàn đặt thêm một bông hồng, chỉ chờ đợi chủ nhân của nó cầm lên thưởng thức.
Trong phòng không bật đèn, xung quanh đặt những ngọn nến sáng lung linh.
Mạnh Vãn đi vào, Lục Triều Thanh cũng theo sau. Anh đóng cửa lại, bên trong tràn ngập hoa hồng và ánh nến.
Hoa hồng và nến đều là những thứ lãng mạn, nhưng Mạnh Vãn nhìn thế nào cũng không thấy lãng mạn gì cả, chỉ thấy hơi buồn cười.
Nhưng dù sao người máy như anh có thể nghĩ được mấy trò này đã là tốt lắm rồi, còn chiếm cả một phòng học nữa, Mạnh Vãn thấy rất vui.
Cô mỉm cười đi qua lối đi rải hoa hồng, giống như một học sinh ngồi xuống phía trước tủ sách.
Ngồi xong, Mạnh Vãn nhìn Lục Triều Thanh, cố cứ nghĩ tiếp theo sẽ là màn quỳ gối cầu hôn, nhưng không.
Lục Triều Thanh vẫn đứng trước bục giảng, đợi cô ngồi ổn định, anh bình tĩnh đi lên bục giảng như những buổi học mọi ngày, đưa tay ấn một cái nút, máy chiếu trên bảng chậm rãi thả xuống.
Mạnh Vãn ngoài ý muốn nhìn chằm chằm giáo sư Lục.
Lục Triều Thanh cho usb vào máy tính, tay điều khiển chuột, trên màn hình xuất hiện một đoạn phim, ảnh bìa chính là bầu trời đêm đầy sao băng trên đỉnh núi, mơ hồ có thể nhìn thấy hai thân hình tựa sát vào nhau, bên trên là tiêu đề: Mạnh Vãn và Triều Thanh.
Chỉ năm chữ đơn giản vậy thôi nhưng đã khiến cô suýt bật khóc.
Lục Triều Thanh nhìn bạn gái đang ngồi giữa một rừng hoa hồng, bắt đầu bài giảng của mình.
Đoạn phim chiếu bức ảnh thứ nhất, là hình phóng to của một em bé.
Mạnh Vãn nghi hoặc nháy mắt.
Anh chỉ vào màn hình: "Đây là anh lúc vừa tròn một tuổi."
Mạnh Vãn bật cười, đang định nhìn kỹ Lục Triều Thanh một tuổi thì đoạn phim lại chiếu bức ảnh thứ hai, là một bé trai, lớn hơn một chút so với ảnh thứ nhất.
"Đây là anh lúc hai tuổi." Lục Triều Thanh bình thản nói.
Mạnh Vãn chặn lại thao tác của anh: "Chậm một chút, bao giờ em nói tiếp tục anh mới được chuyển ảnh!"
Lục Triều Thanh không có cách nào từ chối bạn gái đang mang bầu.
Mạnh Vãn liền nhìn kỹ Lục Triều Thanh hai tuổi rồi mới gật đầu.
Đoạn phim vẫn tiếp tục, lần này bên cạnh Lục Triều Thanh ba tuổi còn có thêm một tấm ảnh nữa, trong tấm ảnh là một bé gái có đôi mắt to tròn xinh đẹp mặc bộ đồ hình con gấu.
Mạnh Vãn cảm thấy bé gái này có chút quen!
Lục Triều Thanh tiếp tục thuyết minh: "Lúc anh được ba tuổi, Mạnh Vãn vừa chào đời."
Mạnh Vãn ngây người.
Sau đó, tất cả đều là ảnh chụp của hai người
Bốn tuổi, Lục Triều Thanh đang ngồi bệt xuống đất hí hoáy chơi robot, Mạnh Vãn hai tuổi đang lau miệng dính đầy bánh kem.
Năm tuổi, Lục Triều Thanh được nhận phần thưởng của trường mẫu giáo, Mạnh Vãn ba tuổi bị con tuần lộc trong sở thú dọa đến khóc nhè.
Sáu tuổi, Lục Triều Thanh đang đứng trước viện bảo tàng, Mạnh Vãn bốn tuổi mặc bộ đồ biểu diễn tạo dáng công chúa.
...
Mười tám tuổi, Lục Triều Thanh tốt nghiệp trung học, Mạnh Vãn mười sáu tuổi mặc đồng phục thắt bím mái tóc đuôi ngựa.
Mười chín tuổi, Lục Triều Thanh đi du học Mỹ, Mạnh Vãn mười bảy tuổi ngủ gục trên bàn học.
Hai mươi tuổi, Lục Triều Thanh bận rộn trong phòng thí nghiệm, Mạnh Vãn mười bảy tuổi mặc đồ cử nhân chụp ảnh trên sân trường.
...
Hai mươi bảy tuổi, Lục Triều Thanh trở thành giáo sư của đại học Z, Mạnh Vãn hai mươi lăm tuổi mặc đồng phục của tiệm mì tươi cười đón khách.
Sau đó những bức ảnh riêng lẻ biến thành ảnh chụp chung, Mạnh Vãn ngắm mưa sao băng cùng Lục Triều Thanh, hai người ôm chặt lấy nhau, phía sau là bình minh rực rỡ.
Đoạn phim dừng lại.
Lục Triều Thanh đứng trên bục giảng, nghiêm túc nhìn bạn gái ngồi giữa những ngọn nến: "Mạnh Vãn, anh thích em, anh muốn cùng em sinh con dưỡng cái, muốn cùng em chậm rãi già đi, anh muốn những năm tháng sau này sẽ luôn có em bên cạnh trong cuộc đời."
Nói xong, Lục Triều Thanh bước xuống bục giảng, anh đi xuyên qua những đóa hoa hồng, tới trước mặt cô. Anh quỳ một chân xuống, lấy một chiếc hộp từ trong túi áo, chiếc nhẫn lấp lánh trong ánh nến. Lục Triều Thanh ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt ngập nước của Mạnh Vãn, nói khẽ: "Mạnh Vãn, xin hãy gả cho anh."
Mạnh Vãn khóc.
Cô không ngờ anh còn chuẩn bị những thứ này, nó khác hoàn toàn so với tưởng tượng của cô. Nhưng cô thực sự hạnh phúc.
"Được." Cô cúi xuống nhào vào ngực anh.
Lục Triều Thanh kịp thời ôm chặt lấy cô.
Đôi tình nhân đang đắm chìm trong hạnh phúc bên trong nên không hề phát hiện một bóng dáng quen thuộc đang rình rập ngoài cửa.
Giáo sư Cao giúp Lục Triều Thanh trông phòng lâu như vậy, có thể không nhìn xem đồng nghiệp của mình cầu hôn như thế nào sao?
Đương nhiên là không!
Thế là giáo sư Cao thập thò nhìn trộm mười mấy phút đã bị làm cho kích động! Dựa vào cái gì mà Lục Triều Thanh đã đẹp trai giỏi giang hơn anh ta rồi, giờ đến trình độ cầu hôn cũng hơn?
Hay là mình copy của Lục Triều Thanh nhỉ?
Nhưng giáo sư Cao nhanh chóng phát hiện ra vấn đề, anh biết đi đâu để tìm ảnh của Lưu Niệm từ bé đến lớn đây? Mấy ảnh của Mạnh Vãn hồi bé khẳng định là lịch sử đen tối của cô, anh có thể chắc chắn Mạnh Vãn sẽ không đưa cho Lục Triều Thanh mấy hình đó, mà chính là gia đình cô đưa. Còn anh, đến giờ vẫn chưa được nhìn thấy mặt ba mẹ Lưu Niệm một lần!
Nghĩ đến đây, trong lòng giáo sư Cao lại càng bấp bênh.
Anh ta ghen tị quay lại nhìn phòng học, kết quả lại thấy Lục Triều Thanh đang hôn Mạnh Vãn.
Cái này. . .
Giáo sư Cao vội vàng rụt đầu lại, chút liêm sỉ này anh vẫn còn.
Lúc giáo sư Cao đang định đi ăn mì miễn phí thì chợt nghe thấy giọng Lục Triều Thanh: "Sáng mai đi đăng ký kết hôn nhé?"
Giáo sư Cao: Cái gì cơ?
Vừa cầu hôn xong đã đi đăng kí rồi?
Không thể tin nổi, anh ta không nhìn trộm nữa, chỉ dán tai lên cửa nghe lén.
Tiếng của Mạnh Vãn truyền ra: "Có nhanh quá không?"
Giáo sư Cao âm thầm gật đầu, không thể để Lục Triều Thanh đạt được dễ dàng như thế!
Sau đó, anh ta nghe đồng nghiệp của mình nói: "Đăng kí xong liền tổ chức hôn lễ, để đến lúc bụng bầu lộ ra rồi sẽ không đẹp đâu."
Mạnh Vãn: "Được, em cũng không muốn vác cái bụng lớn mặc áo cưới."
Giáo sư Cao: ...
Trước khi Mạnh Vãn và Lục Triều Thanh thu dọn ra ngoài, giáo sư Cao đã ra đi trong yên lặng.
Bóng người cô đơn che ô đi trong đêm đen lạnh giá, giáo sư Cao nghĩ tới Lục Triều Thanh đến giờ đã có vợ con đuề huề, còn anh ta dù yêu trước nhưng giờ đến cả gia đình bạn gái còn chưa thấy mặt. Giáo sư Cao thở dài, ngẩng đầu đón cơn gió lớn thổi qua, đem theo tuyết lạnh bám đầy trên mặt.