Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đời trước lúc Hứa Hạc mới vừa đánh cược với Vương Tu, Vương Tu vẫn là một nhóc mập mạp.
Trương Nam Sinh mỗi ngày đều mặt ủ mày ê hỏi Hứa Hạc lỡ thua làm sao bây giờ? Cứ như người đánh cược là hắn.
Hứa Hạc cẩn thận suy nghĩ, “Nếu tôi thua, nghĩa là hắn giảm béo thành công, ở bên nhau thì sao?”
Chỉ cần không mập, hẳn là sẽ không quá kém, hơn nữa Vương Tu ngũ quan khá tốt, vóc người cũng cao, giảm béo xong cao thêm ít nhiều.
Trương Nam Sinh cạn lời, “Lỡ hắn giảm béo xong lại xấu thì làm sao bây giờ?”
Kỳ thật chỉ cần không phải đặc biệt xấu, Hứa Hạc có thể tiếp thu được.
“Tôi xem qua ảnh chụp ba mẹ hắn rồi, hẳn là sẽ không.” Dừng một chút, cậu có chút chần chờ, “Nếu thật sự xấu không nỡ nhìn thẳng, tôi sẽ giả bộ xuất ngoại đào tạo sâu.”
Trương Nam Sinh: “……”
Hứa Hạc vỗ vai hắn, “Yên tâm đi, hắn không kiên trì được đâu.”
Dù sao điều kiện này cũng quá hà khắc, hơn hai trăm cân muốn giảm đến một trăm cân hơi giống người si nói mộng, đặc biệt trong thời gian ngắn như vậy.
Trương Nam Sinh thở dài, “Thế thì tốt.”
Sợ là sợ Vương Tu không cẩn thận làm được.
Hứa Hạc là anh em hắn, hơn nữa từ nhỏ tới lớn đều ưu tú, nếu yêu đương với Vương Tu có cảm giác bị đạp hư, một đóa hoa nhài cắm bãi c.ứt trâu.
Sự thật chứng minh Trương Nam Sinh lo lắng không phải không có lý, tuy Vương Tu thể lực kém, nhưng có kiên trì có nghị lực.
Buổi sáng Hứa Hạc thấy hắn chạy, buổi tối trở về vẫn thấy hắn chạy, chỉ là hiệu suất tương đối kém, nghỉ ngơi nửa giờ chạy bộ mười phút.
Cũng không phải thể lực hắn kém, là thân thể kém, chạy không được bao lâu sẽ ra mồ hôi như mưa, sắc mặt trắng bệch, mới chạy một đoạn đã mệt phải dựa vào cây thở gấp.
Một bàn tay đột nhiên duỗi tới, đưa cho hắn một chiếc khăn tay, “Lau đi, mồ hôi đều chảy vào trong miệng.”
Hứa Hạc cưỡi xe đạp, chân chống đất, ngũ quan tuấn mỹ vô cùng hút mắt, làn da trắng nõn gần như trong suốt dưới ánh mặt trời, thanh âm từ tính như ngọc thạch va chạm.
Vương Tu cuống quít sờ trên mặt, khẩn trương hỏi, “Khó coi sao?”
Phốc!
Hứa Hạc phụt cười, “Xấu muốn ch.ết, mau lau đi.”
Vương Tu ủy khuất nhận khăn tay, muốn lau trên mặt rồi lại không nỡ, tuy khăn tay được giặt sạch sẽ nhưng Hứa Hạc đã dùng qua, còn nhiễm mùi thơm cơ thể cậu, dùng lau mồ hôi như vậy quá đáng tiếc.
Hắn còn đang do dự, Hứa Hạc đã đạp xe rời đi, hắn không hề nghĩ ngợi nhấc chân đuổi theo, cũng không nghĩ cái gì, chỉ biết phải đuổi theo Hứa Hạc, nhất định phải đuổi theo, phải đuổi kịp.
Vì thế hắn liều mạng chạy, đáng tiếc hai cái đùi sao mà so được với hai cái bánh xe, rất nhanh đã không thấy Hứa Hạc đâu nữa.
Hôm sau ở nhà ăn, Vương Tu tốn nhiều sức nên muốn khao bản thân, dù sao tối qua trở về phát hiện đã nhẹ hai cân.
Một cân là mồ hôi, một cân là trong WC.
Hắn bưng hộp cơm lớn hai tầng, lấy đầy thức ăn, vừa chuẩn bị ăn thì cảm giác trên bàn rủ xuống một bóng râm.
“Ăn nhiều như vậy thì ngày tháng năm nào mới giảm béo được?”
Vương Tu ngẩng đầu thấy Hứa Hạc ngồi đối diện, hắn rũ mắt nhìn chén cơm của mình.
Hai người bọn họ dùng cùng một loại hộp cơm, nhưng hộp của Hứa Hạc nhỏ hơn của hắn, đồ ăn và cơm bên trong cũng không lấy đầy.
Nhìn lại bản thân, đồ ăn và cơm đều nhiều gấp đôi cậu.
Vương Tu đỏ mặt, “Tôi chỉ nhìn thôi, không ăn.”
Phốc!
Hứa Hạc không nhịn được lại bật cười, cậu lớn lên đẹp, cười rộ lên càng đẹp mắt, môi hồng răng trắng, là giáo thảo mà cả trường công nhận.
“Vậy cậu nhìn đi, tôi đi tìm bạn.”
Nói rồi bưng hộp cơm rời đi, Vương Tu thất vọng một trận, hắn cũng muốn ăn cơm cùng Hứa Hạc, nhưng bạn của Hứa Hạc quá nhiều, cậu ở cách đó không xa vừa nói vừa cười với bọn Trương Nam Sinh.
Không quá xa nên ngẫu nhiên có thể nghe được mấy chữ, Vương Tu biết đang nói về hắn, mặt càng đỏ hơn.
Hắn nhìn Hứa Hạc, lại nhìn hộp cơm, lập tức nhịn xuống dụ hoặc, chỉ ăn hơn một nửa, còn lại để cho ch.ó hoang ở cửa sau trường.
Tuy đồ ăn của trường học cũng ngon, nhưng rất nhiều người kén ăn, không ăn hết sẽ đổ trộm vào cửa sau, dần dà nơi đó thường xuyên có một đám chó hoang tụ tập.
Ngày thứ ba, Vương Tu đứng ở rìa bể bơi, muốn bơi nhưng lại không dám cởi quần áo, người thích bơi lội phần lớn đều có dáng người tốt, kiểu giống như hắn còn chưa đi vào đã bị người ta chỉ trỏ.
Bơi lội là môn thể thao giảm béo tuyệt hảo, hắn không muốn bỏ lỡ, lại không nhịn được lùi bước, đang lúc rối rắm, trên vai đột nhiên bị vỗ, Hứa Hạc ôm ngực hỏi hắn sao không đi xuống?
Vương Tu nói dối, “Tôi do dự xong sẽ đi xuống.”
Phốc!
Hứa Hạc lại bị hắn chọc cười, “Do dự cái gì?”
Vương Tu nắm tay, ngón tay cái không ngừng cuộn lại, rõ ràng đang khẩn trương, “Tôi còn chưa nghĩ xong.”
“Không qua được vướng mắc trong lòng?” Hứa Hạc liếc mắt một cái nhìn thấu, “Cậu đến đây bơi cho người khác xem hay là đến giảm béo?”
Vương Tu mắt sáng ngời, “Tôi hiểu rồi, tôi đến giảm béo, không phải cho bọn hắn xem.”
“Trẻ nhỏ dễ dạy.”
Hứa Hạc vẫy tay, tự mình cởi quần áo xuống bơi lội, không bao lâu bọt nước đã văng khắp nơi, Vương Tu nhào cả người vào trong nước, chọc bốn phía vang lên tiếng cười.
Ngày thứ tư, Hứa Hạc cưỡi xe đạp, ở trên đường lại đụng phải hắn, Vương Tu vừa chuẩn bị chào hỏi, Hứa Hạc đã lấy từ trong rổ xe một hộp đồ ném cho hắn, “Giảm béo quá nhanh sẽ bị nhão thịt, nhớ uống cái này.”
Vương Tu giảm béo cấp tốc, mấy ngày đã có hiệu quả, nhưng hắn kết hợp ăn uống điều độ cùng rèn luyện, còn có hai huấn luyện viên tùy thời chỉ đạo, nhắc nhở hắn, trước mắt không cần lo lắng thịt bị nhão.
Nhưng Hứa Hạc không biết, còn cố ý mua thuốc cho hắn.
o(〃 v〃)o
Thuốc này vô dụng với hắn, hắn quý trọng cất lại, sau này khi mở ra bên trong đã hỏng đến bốc mùi khó chịu do quá hạn, làm Vương Tu đau lòng muốn ch.ết.
Ngày thứ năm, Vương Tu chơi bóng rổ.
Ba tháng sau thi đấu với đội Trương Nam Sinh.
Khi đó hiệu quả giảm béo đã rất rõ ràng, cơ thể cũng nhanh nhạy hơn nhiều, cướp bóng lợi hại, nhưng vẫn không đánh lại Trương Nam Sinh, dù sao một người thích bóng rổ mười mấy năm, một người mới lâm trận mài gươm ba tháng.
Mắt thấy khoảng cách điểm càng lớn, Hứa Hạc ở trong đám người hô một tiếng cố lên.
Không biết Vương Tu trúng tà gì, lúc sau càng đánh càng thuận tay, liên tục ném bóng, cuối cùng thần kỳ thắng đội Trương Nam Sinh.
Trương Nam Sinh tức đến kêu to, oán giận Hứa Hạc vì sao lại cổ vũ.
Hứa Hạc hết nói nổi, “Làm sao tôi biết một tiếng hô của mình uy lực lớn như vậy.”
Cậu xác thật không nghĩ tới Vương Tu sẽ thắng, bởi vì xem xu thế thì phần thắng thiên về đội Trương Nam Sinh, dẫn trước cả chục điểm, không phải một hai điểm, là hơn mười điểm, thời gian còn lại cũng ngắn, một chốc một lát không thể kéo lại.
Ai biết Vương Tu giống như có thần trợ lực, một đường thế như trúc phá, vèo vèo vèo trúng vài trái bóng, không cẩn thận thắng luôn rồi.
“May mắn thôi, nếu bằng bản lĩnh khẳng định không thể thắng cậu.” Hứa Hạc chỉ có thể an ủi Trương Nam Sinh như vậy.
Trương Nam Sinh ‘hừ’ lạnh một tiếng, vài ngày liên tiếp hậm hực với cậu.
Sau bốn tháng, Vương Tu đã có thể nhẹ nhàng chạy theo xe đạp của cậu, hắn hơi kéo lại, xe của Hứa Hạc nhất thời không di chuyển được, cậu chống chân, quay đầu hỏi Vương Tu, “Cậu làm gì thế?”
Vương Tu sửng sốt, hắn còn chưa nghĩ ra lý do thoái thác, chỉ nghĩ trước tiên kéo xe của người ta lại, “Cái kia…… Tôi……”
“Muốn đi nhờ thì lên đi.”
Vương Tu vui vẻ ngồi lên, khi đó hắn còn hơi béo, vóc dáng lại cao, vừa ngồi xuống đã khiến bánh xe đạp xẹp xuống.
Hứa Hạc đạp rất vất vả, lúc lên dốc liền bỏ gánh không làm, “Cậu làm tôi mệt ch.ết được.”
Vương Tu mặt già đỏ lên.
Năm tháng sau, Vương Tu đã đạt được cân nặng tiêu chuẩn, nhưng bởi vì giảm béo quá nhanh nên mặt vẫn hơi sưng, lại tốn một tháng củng cố, sáu tháng mới vội vàng tìm tới Hứa Hạc thực hiện đánh cược.
Lúc ấy Hứa Hạc đang ở cùng Trương Nam Sinh, Trương Nam Sinh mày nhăn tít lại, giống như có con gái muốn lấy chồng, không cho cậu sắc mặt tốt, “Cậu nói xem rốt cuộc cậu có ý gì?”
Rõ ràng không nghĩ Vương Tu sẽ kiên trì được, lại khắp nơi cổ vũ hắn, khiến hắn từng bước đạt tới mục đích.
Hứa Hạc biểu tình thản nhiên, không trả lời ngược lại hỏi một vấn đề không liên quan, “Cậu gieo một viên hạt giống, chẳng lẽ không muốn biết nó trưởng thành ra dạng gì sao?”
Trương Nam Sinh bĩu môi, “Vậy cậu cũng nên chọn một hạt giống tốt, cái này rõ ràng là dưa vẹo táo nứt.”
Hứa Hạc ý cười càng lớn, “Hạt giống chỉ là hạt giống, cậu quan tâm nó xấu hay đẹp làm gì, khỏe mạnh, vui sướng hướng về phía trước mới là trọng điểm, như vậy mới không ảnh hưởng kết quả nở hoa sau này.”
Cậu nhìn trúng sự đơn thuần, sạch sẽ, thuần khiết, có nghị lực trên người Vương Tu, mới không nhịn được muốn bồi dưỡng hắn.
Gieo một hạt giống, muốn cho nó nở hoa kết quả, lớn lên rực rỡ, vậy mỗi ngày phải tưới hoa làm cỏ cho nó, thi thoảng mang ra phơi nắng, như vậy mới có thể dần dần trưởng thành.
Tựa như Vương Tu, đã thành công từ một tên béo giảm béo đến dáng người cân đối.
Hứa Hạc là một người rất tò mò, cậu nhìn thấy hoa nở sẽ vô cùng muốn biết nó sẽ kết thành dạng quả gì, vì thế cậu không ngừng che chở.
Che chở không cho ong mật hái, không cho con muỗi cắn, cũng không cho cỏ dại đoạt dinh dưỡng, cung cấp đủ thời gian trưởng thành.
Cậu cũng không vội, dù sao lúc ấy hai người bọn họ còn nhỏ tuổi, đều là vị thành niên.
Cậu không vội nhưng Vương Tu rất vội, không ngừng hỏi cậu vì sao không thể nắm tay, vì sao không thể hôn, vì sao không thể lên giường?
Hắn muốn nắm tay Hứa Hạc, hôn môi Hứa Hạc, cùng Hứa Hạc lăn giường.
Hứa Hạc bị hắn làm phiền nhiều quá liền tìm cớ, vừa vặn Vương Tu học lệch nghiêm trọng, vì thế cậu mượn cơ hội đưa ra lần đánh cược thứ hai, nếu trong hai tháng thành tích tiếng Anh của Vương Tu vượt qua cậu, cậu sẽ cho Vương Tu nắm tay, nếu không đạt, hai người chính thức chia tay.
Vốn dĩ chỉ muốn Vương Tu từ bỏ, không nghĩ tới Vương Tu lại nghiêm túc lên.
Nghỉ trưa cậu tránh ở phòng để đồ, nằm ngủ trên sô pha, Vương Tu sẽ ngồi ở trước bàn cách đó không xa, không ngừng học từ đơn, bởi vì sợ làm ồn đến Hứa Hạc nên chỉ yên lặng đọc ở trong lòng.
Trước khi Hứa Hạc ngủ hắn đang học, Hứa Hạc tỉnh ngủ hắn vẫn đang học, nhưng hiệu suất rất thấp, có thể thấy rõ ràng tấm lưng chậm rãi cong xuống, lại đột nhiên giật mình, ngồi thẳng tiếp tục học.
Hứa Hạc duỗi người, không khách khí đả kích, “Cậu học như thế thì đừng nghĩ vượt qua tôi được.”
Vương Tu nghe xong vẻ mặt ủy khuất, quay đầu lại nhìn cậu.
“Lại đây, tôi dạy cho cậu một biện pháp.”
Mắt Vương Tu nhất thời sáng ngời, nhanh chóng chạy tới ngồi cạnh Hứa Hạc.
“Không phải cậu luôn hỏi tôi làm thế nào mà chỉ cần nhìn qua là không quên sao?” Hứa Hạc nửa nằm trên sô pha, cả người lười biếng, “Mỗi lần trước khi ngủ xem nội dung bài học một lần, như vậy ngủ cũng sẽ mơ thấy.”
“Con người ít nhất cần ngủ bảy tám tiếng đồng hồ mỗi ngày, trong khoảng thời gian này không làm gì cũng lãng phí, vì sao không sử dụng linh hoạt hơn?”
Sở dĩ cậu bận như vậy mà thành tích học tập vẫn tốt, là do biện pháp này.
Trước khi ngủ cần học từ đơn, luyện đàn, thậm chí làm đề toán, ở trong đầu học qua một lần, có ấn tượng rồi nửa đêm sẽ mơ thấy.
Ở trong mộng không ngừng học, không ngừng luyện tập, không ngừng giải đề, thành tích học tập tự nhiên sẽ tốt.
Phương pháp này là cậu sáng tạo ra, là bí thuật.
Vương Tu nhìn cậu với ánh mắt tràn đầy sùng bái.
“Hứa Hạc, cậu thật thông minh.”
Hứa Hạc liếc mắt nhìn hắn, “Bây giờ cậu mới phát hiện?”
“Đã làm bài tập cho tôi chưa? Có mang cơm không?” Cậu là người tương đối mâu thuẫn, vừa không muốn cho Vương Tu thất vọng, lại không muốn để hắn thành công, cố ý tốn thời gian của hắn, bắt hắn làm này làm kia.
Vương Tu còn không biết, chỉ cho rằng Hứa Hạc đang biểu hiện thân mật với hắn, càng chăm chỉ cần mẫn hơn, học tập cũng nỗ lực hơn.
Cuối cùng một tháng sau, hắn thành công nắm được tay nhỏ của Hứa Hạc.
Hứa Hạc tự an ủi chính mình, chỉ là nắm tay mà thôi, không đáng nhắc tới.
Nhưng mà đã có lần một thì sẽ có lần hai, Vương Tu nếm được ngon ngọt, không đợi Hứa Hạc tìm cớ đã chủ động yêu cầu, nếu thi đấu bóng rổ với trường khác được hạng nhất sẽ hôn Hứa Hạc một cái.
Muốn thi đấu cùng trường khác, đầu tiên Vương Tu cần đánh bại đội bóng rổ trong trường, bao gồm đội của Trương Nam Sinh, cuối cùng mới đi thi đấu với trường khác.
Vài ngày sau, Vương Tu quả nhiên thắng lợi, ôm huy chương trở lại.
Sau đó thực tập hắn cũng dễ như trở bàn tay trổ hết tài năng, kỳ thật đều liên quan đến Hứa Hạc, cậu dạy hắn ở trong mộng luyện bóng rổ, dạy hắn phân rõ khách hàng tiềm năng.
“Nếu cậu muốn đánh giá một người có phải khách hàng tiềm năng không thì phải biết điều kiện kinh tế của người ta, xem người đó có quan tâm không, nếu không sẽ lãng phí thời gian và công sức.”
Loại chuyện này từ khi còn nhỏ cậu đã biết, cậu là con nhà giàu tiêu chuẩn, không giống những công tử ăn chơi trác táng khác, từ nhỏ cậu được bồi dưỡng với thân phận người thừa kế.
Nếu so sánh Hứa Hạc với Trương Nam Sinh, cậu đại khái sẽ bỏ xa Trương Nam Sinh mấy con phố, chỉ kém anh trai hắn một chút.
“Vật họp theo loài, người phân theo nhóm, cậu muốn dung nhập vào một vòng tròn, nhất định phải khiến mình giống bọn họ, có cùng sở thích, cùng năng lực.
Giống như có cô gái muốn gả vào hào môn một bước lên trời, không phải không có khả năng, chỉ là khả năng rất nhỏ, người ta có rất nhiều sự lựa chọn, không nhất thiết sẽ chọn cô ấy.”
“Nếu không muốn bị người khác chọn, vậy phải nỗ lực trở nên ưu tú hơn, giành cho mình quyền lựa chọn.”
Hứa Hạc nhìn như đang dạy hắn phân rõ khách hàng tiềm năng, nhưng trên thực tế là đạo lý làm người, bởi vì cậu cảm thấy về sau Vương Tu sẽ dùng đến.
“Gặp được khách hàng khó cũng đừng lo lắng, không cần nhất quyết bám dính, chỉ cần sản phẩm đủ tốt, cậu đủ chuyên nghiệp, khách hàng nhất định sẽ chọn cậu.”
Cậu mang Vương Tu ra ngoài thực tiễn, “Thật ra trường học là một xã hội thu nhỏ, bọn họ cũng là khách hàng tiềm năng, hiện tại việc cậu cần làm là nhìn ra địa vị của bọn họ trong gia đình, lời nói có trọng lượng hay không.”
Trong vòng hào môn, cha mẹ đều sẽ cố tình bồi dưỡng cho con cái năng lực kết giao, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, lúc cần thiết cũng sẽ cho bọn họ một ít quyền lợi, dù sao bạn bè chính là cậu giúp tôi, tôi giúp lại cậu.
“Nhìn thấy tay người kia không? Người này nhất định thường xuyên đàn dương cầm.” Hứa Hạc cũng đàn dương cầm nên biết rất rõ, “Không để móng tay, lòng bàn tay có lực, ngón tay cái không tự nhiên, đây là đặc thù khi đàn dương cầm lâu năm.”
Thường xuyên đàn dương cầm sẽ khiến tay hơi cứng đờ, Hứa Hạc cũng vậy, có những động tác người khác dễ dàng làm được nhưng cậu không làm được.
Ví dụ như ngón tay người khác chụm lại có thể dễ dàng co vào lòng bàn tay, nhưng cậu cần thêm ngón tay khác hỗ trợ mới làm được, không biết là chỉ có cậu như vậy hay mọi người đều như vậy, nhưng điểm đặc thù thì không sai.
Tay cuHứa Hạc xinh đẹp, ngón tay thon dài, chỉ có tật xấu duy nhất chính là thường xuyên ấn phím đàn, giữ nguyên một động tác quá lâu dẫn tới lúc làm động tác khác thì hơi cứng đờ.
“Trên tay hắn đeo đồng hồ Patek Philippe, quần áo trên người là Italy Cesare Attolini định chế, giày thì thôi không nói, chỉ vậy đã vài trăm vạn.
Loại này cậu không cần suy xét, trừ phi thân phận địa vị của cậu với hắn không chênh lệch lắm, hoặc có thể cùng nhóm sở thích với người ta, nếu không tốn bao nhiêu công sức thì cũng uổng phí.”
Hứa Hạc biết bối cảnh gia đình Vương Tu, hắn không được coi trọng, cho nên cậu mới nói như vậy, lúc đó Vương Tu cũng nghe rất nghiêm túc.
Nào biết cha hắn đối với hắn vô cùng tốt, cho hắn tiền trong thẻ, lại để hắn quản lý công ty, vừa vặn những thứ Hứa Hạc dạy đều có thể dùng tới, khiến hắn trong khoảng thời gian ngắn bộc lộ được tài năng.
Bởi vì biết Hứa Hạc năng lực đánh giá, nên Vương Tu vẫn luôn ăn mặc rất bình thường, cũng không phải cố ý lừa cậu, chỉ là sợ giữa hai người sinh ra khoảng cách.
Hứa Hạc nói rất đúng, vật họp theo loài, người phân theo nhóm, hắn không muốn Hứa Hạc phân hắn đến một vòng khác.
Tóm lại dựa vào sự hỗ trợ của Hứa Hạc, hắn thành công nắm tay nhỏ của cậu, hôn miệng nhỏ, còn lên giường.
Thời điểm lăn giường thật ra Vương Tu đã chuẩn bị sẵn sàng, hắn không để ý trên dưới, có thể cùng ngủ với Hứa Hạc đã rất hạnh phúc, làm sao có thời giờ suy xét quá nhiều.
Tóm lại hắn cái gì cũng làm tốt, chỉ không ngờ đến Hứa Hạc, Hứa Hạc vẫn là trai tân, đã ở trên giường rồi còn liên tục hỏi cái này cái kia, chốc lát lại uống chút rượu, đánh bài gì đó, trắng trợn kéo dài thời gian.
Khiến hắn gấp đến không được, không cẩn thận liền dùng thủ đoạn cưỡng chế, ấn Hứa Hạc nằm sấp trên giường, nâng cái mông lên làm nửa ngày.
Hắn yêu cảm giác được ở trong cơ thể Hứa Hạc, hứng thú bừng bừng đem Hứa Hạc lăn qua lộn lại, lúc bắt đầu cậu còn có thể đuổi kịp động tác, đến cuối cùng đã nằm liệt thành bùn, cần hắn nâng thân thể mới được.
Xong việc môi Hứa Hạc bị tàn phá, cả người xanh tím, hai chân không khép được.
Nhưng đây đều do cậu tự chuốc lấy, vốn dĩ có thể làm công, Vương Tu cũng đã chuẩn bị tốt, cậu một hai phải kéo dài thời gian so thực lực với Vương Tu, kết quả thua quá thảm.
Hơn nữa Vương Tu nếm được ngon ngọt rồi, cả ngày nhìn chằm chằm phía sau cậu, muốn xoay người quả thực khó như lên trời.
Thật ra Vương Tu ở trên cũng tốt, nếu để cậu ở trên, thể lực theo không kịp, tự chủ mạnh, mỗi ngày chỉ hai ba mươi phút, đến lúc đó phỏng chừng không thỏa mãn được Vương Tu.
Không thoả mãn được chứng tỏ cậu vừa ngắn vừa nhỏ?
Vậy còn không bằng để Vương Tu ở trên đi.
Hứa Hạc tự mình an ủi như thế, nhưng đêm đó thật sự quá thảm, khiến cậu có bóng ma tâm lý, sau này Vương Tu lại yêu cầu mà cậu đánh chết cũng không đồng ý, Vương Tu liền cáu kỉnh nói cậu không yêu mình.
Hứa Hạc đành cho hắn mượn tay, mượn một lần là mấy giờ đồng hồ, tay đã đau rồi mà Vương Tu còn chưa thỏa mãn.
Hắn đang đúng tuổi dậy thì, là thời điểm khó hầu hạ nhất, có dỗ thế nào không được, lấy cớ đủ kiểu đều không được, cả ngày nhìn chằm chằm Hứa Hạc, tìm cơ hội đè cậu.
Lúc Hứa Hạc đọc sách một tay lậy sách, hắn sẽ thưởng thức một tay khác, xoa đầu ngón tay rồi lại xoa móng tay, dù sao không thể nhàn rỗi.
Nhàn rỗi hắn sẽ nháo, nhưng cậu cho hắn chơi tay, gặm cổ là tốt rồi.
————————-
Khi đó còn nhỏ, còn dễ dỗ, hiện tại……
Hứa Hạc nhìn thoáng qua văn phòng lầu một, bên trong là tiếng ho khan đinh tai nhức óc.
Giống như sợ cậu không nghe được, từng tiếng từng tiếng vang lên.
Hứa Hạc bình tĩnh đón tiếp khách hàng, cũng không biết có phải tiếp nhận hắn rồi nên gần đây cậu luôn thất thần, nhớ tới rất nhiều chuyện cũ.
Hai người bọn họ đi đến hôm nay cũng không phải đột nhiên, là có cảm tình căn bản từ trước, cho nên cậu mới dễ dàng tiếp nhận Vương Tu.
Từ khi Vương Tu với cậu tái hợp, hắn lại bắt đầu giở trò, hắn với Hứa Hạc không giống nhau, Hứa Hạc sẽ cố che giấu nhược điểm của mình, nhưng Vương Tu sẽ lộ hết nhược điểm của hắn cho Hứa Hạc xem.
Trước mặt người khác hắn vẫn là ông chủ lớn cao lãnh khó hầu hạ, ở chỗ Hứa Hạc thì chỉ là bé con thích làm nũng.
“Khụ khụ! Khụ khụ khụ! Khụ khụ khụ khụ!”
Có lẽ do không ai để ý, tiếng ho khan càng ngày càng cao, ông chủ ở bên trong tru lên, “Tôi bị cảm! Tôi ho khan!”
Thư ký ra ra vào vào đều bị hắn đuổi đi, chờ Hứa Hạc đi vào.
Hứa Hạc trợn trắng mắt, làm như người ta chưa cảm mạo bao giờ ý!!!