Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trời càng lúc càng tối hơn, cảnh vật trở nên mơ hồ. Tông Thịnh đứng lên nhìn quanh, cau mày.
Tôi bế đứa bé, mặt nó thật sự hoảng sợ, lúc này ôm tôi thật chặt. Trẻ con lớn lên ở nông thôn đều sẽ thích được bế, bọn nhỏ em họ của tôi lúc nhỏ đều được tôi bế. Đứa bé tựa như con gấu koala ôm chặt người tôi, hai cánh tay nhỏ gắt gao bám lấy.
“Tông Thịnh, chúng ta mang đứa nhỏ đi khỏi đây trước đã.”
Tôi nhớ rõ đường đi, từ đây có thể nhìn thấy gốc cây hoè già. Chỉ cần đi đến chỗ cây hòe đó rồi men theo con đường nhỏ đi thêm 10m là đến xe của chúng tôi. TÔng Thịnh lại nói: “hiện tại không thể đi được rồi.”
“Cái gì? “ Tôi nhìn gốc hoè bên kia rõ ràng như vậy sao lại không ra được?
“Bình thường trời không tối nhanh như thế này, chúng ta đang ở một kết giới khác. Kết giới này không phải để đối phó với chúng ta, chỉ là vừa lúc chúng ta tới đây thôi.”
Không phải nhằm vào chúng ta? Tôi nhìn đứa nhỏ ở trong ngực, như vậy chính là nhắm vào nó!
Tôi thở ra một hơi thật dài, ôm đứa nhỏ càng chặt hơn. Con bé tựa như cảm nhận được chuyện gì lại khóc lên khe khẽ.
TÔng Thịnh có chút khó chịu quay đầu lại. “Thật không” nghĩ tới con có thể loại mẹ như thế này.
Tiếng khóc trong không trung bắt đầu xuất hiện dị thường. Cỏ dại trên mặt đất bị gió thổi, đều hướng tới nấm mộ cô đơn bên kia. Đứa bé vừa khóc vừa gào lên” mẹ ơi mẹ ơi.”
Tiếng khóc gào chuyển thành giọng nói: “Ta muốn đứa nhỏ, trả nó lại cho ta, trả con cho ta!”
“ Đứa nhỏ này có quyền được sống, ngươi không thể bắt nó chết cùng ngươi. Đây không phải là yêu thương nó, mà là đang hại nó.”
“Cục cưng à, cục cưng, lại đây cùng với mẹ nào, lại đây cùng mẹ nào, cho mẹ ôm lấy con.”
Nghe những lời này, tôi theo bản năng ôm đứa nhỏ càng chặt. Đứa bé chắc là bị giọng của mẹ mình mê hoặc, nó không khóc mà bắt đầu giãy giụa trong lòng tôi:
“ Ta muốn ở cùng mẹ, mau buông tôi ra. Dì độc ác! Buông tôi ra! Ô...”
Lần này tôi có phòng bị, đứa nhỏ không thể giãy ra từ trong lòng tôi được.
Giọng của người phụ nữ càng trở nên kích động: “các người là người xấu, con ả này đã giật chồng của ta, còn muốn cướp con của ta ư?”
Tôi vội vã giải thích: “tôi với chồng cô đâu quen biết gì nhau”
“Tông Ưu Tuyền, đừng nói gì cả.” TÔng Thịnh lạnh giọng nói.
Tôi ngậm miệng. Nhưng không hiểu được tại sao, chuyện này là thế nào? Sao lại có chuyện giật chồng?
Lời nói của tôi vừa dứt thì gió nổi lên. Nơi này chính là mỏ đá, bụi rất nhiều, những loại cát bụi theo gió như bị không chế cứ thế lao về phía tôi.
A! Tôi kinh hô, vội nhắm mắt lại, nhưng dù tôi đã nhanh đến vậy vẫn có cát chui vào trong mắt. Nước mắt tôi túa ra.
“Đều là mày! Giật chồng của tao, hiện tại đến con tao cũng muốn ư? Con tiện nhân này, chẳng lẽ mày không biết tự sinh hay sao?”
Ả gào lên, đứa nhoe trong tay tôi cũng giãy lên, tôi không dám buông tay sợ nó sẽ ngã xuống vựca.
Mắt tôi đau quá, nước mắt không ngừng tuôn ra. Tông Thịnh đang làm gì vậy trời? Tôi đã không nhìn thấy gì, chẳng lẽ hắn cứ thế bỏ mặc tôi?!
Đứa nhoe đột nhiên cắn vào cổ tôi, theo bản năng tôi thảy nó ra, đứa nhỏ bị cuốn đi, tôi sợ nó có chuyênn gì nên lại đưa tay quờ quạng... tay tôi chạm phải một người, không mở mắt ra được, nhưng tôi biết là mình vừa chạm vào Tông Thịnh, hắn đã ôm lấy đứa bé.
Tông Thịnh quát với đứa nhỏ: “Khong được khóc! Khóc là ném xuống!”
“ANh đừng doạ nó mà!” Nói xong tôi mới thấy xung quanh thay đởi. Tôi không mở mắt được nhưng nghe được...ví dụ như giọng của ngừoi phụ nữ biến mất, gió không còn thổi.