Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tuy rằng chỉ trong vòng một hai giây nhưng dựa vào ấn tượng tôi có thể thấy được ở dưới bàn tay phải hắn, dưới chỗ ngón cái dường như có thương tích, giống như có một vết lõm.
“Ưu Tuyền, Lan Lan và em là chị em tốt hả?”
“Đúng vậy, cho nên với những lời ban nãy anh nói với Lan Lan khiến tôi thật nghi ngờ. Lão bản nếu đưa canh cho tôi sao lại đi thả thính với Lan Lan? Lan Lan chỉ là một cô gái không biết gì thôi.”
“Phải không?” Thẩm Kế Ân cúi đầu, tựa hồ do dự cái gì, sau đó mới ngẩng đầu nói, “Ưu Tuyền, em nghĩ kỹ đi, tôi có thể giúp em rời khỏi quái vật kia. Em biết tôi nói về ai. Những chuyện đó khi còn bé tôi nghe trưởng bối trong nhà nói. Em thật sự quyết định muốn cùng quái vật đó bên nhau sao?”
“Đầu tiên, Tông Thịnh không phải quái vật, còn nữa, tôi đã quyết định ở bên anh ấy. còn chuyện vì sao gia đình mấy người có dính dáng tới anh ấy chúng tôi rất có hứng thú muốn biết đó.”
Thẩm Kế Ân vẻ mặt khó xử: “Ưu Tuyền......”
“Thực xin lỗi, lão bản, tôi tới giờ làm rồi, xin phép.”
Ra khỏi cửa, đại tỷ đã ngồi trong phòng chờ tôi, nhìn thấy tôi đi ra từ cửa thang bộ vẻ mặt có nghi hoặc nhưng cũng nhanh chóng nói:
“Tông Ưu Tuyền, cô thật đúng là đặc sắc đó. Chỉ là một thực tập sinh phục vụ phòng mà mỗi ngày đều ngủ ở khách sạn, tiền phòng một ngày bằng mấy ngày tiền lương đó.”
Tôi cũng chỉ cười, đi theo chị ta giao ban, bất quá trong lòng vẫn nghĩ về Lan Lan, không biết chuyện giữa hai người thế nào. Lan Lan cũng bắt đầu đề phòng Thẩm Kế Ân, quỷ kế của gã hẳn là sẽ không thành công.
Tối nay hầu như không có phòng gọi phục vụ, chúng tôi cũng chỉ ở trong phòng nghỉ ngơi. Hơn
Trong lúc nhất thời, cũng bỏ qua việc muốn nói chuyện với Lan Lan mà n gủ một giấc tới tận gần sáng.
Lúc tỉnh lại thì đại tỷ không khỏi than vãn đêm qua cực nhọc như nào mà tôi thì ngủ tới mức gọi mãi không tỉnh. Lầu 16 tối qua lại có tới ba bốn phòng có khách muốn đủ thứ. Chị ta chạy làm như điên mà tôi thì ngủ. tôi chỉ có thể xin lỗi đứng chờ người tới nhận ca.
Buổi sáng 6 giờ, trời đã sáng lên, trên đường phố người đã rất nhiều, đặc biệt các bác gại tập thể dục buổi sáng.
Tôi xuống lầu, kéo Lan Lan đang định đi ăn sáng ra mặt sau khách sạn.
Lan Lan vội vã nói: “Ưu Tuyền, Ưu Tuyền, làm gì thế?”
“Lại đây, tớ có chút việc, muốn nói với cậu.”
“Tớ cũng có chuyện muốn nói với cậu.”
Tôi kéo Lan Lan ra đằng sau, chỗ bức tường ngoài nhà hàng. Lúc trước tôi vẽ một vòng máu trên tường rồi sau đó bị cháy, bây giờ vẫn còn dấu vết, đồng thời dấu tay bằng than vẫn còn đó.
Dấu tay này cùng với chữ “Tử” trong thang máy trong vòng một ngày đã trở thành mánh lới làm ăn của khách sạn, thậm chí đêm qua gần 11 giờ còn có vài người tới thuê phòng ở lầu 16. Nghe đại tỷ nói, bọn họ còn cố ý tới xem dấu tay và chữ “tử” đó.
Bất quá chuyện này ở trong mắt rất nhiều người, chính là trò đùa dai của khách sạn tự mình làm để mời chào khách nhân. Kê cả Lan Lan cũng nghĩ như vậy.
“Ưu Tuyền, cái này có cái gì đẹp. Nghe nói tối đó, bảo vệ ca đêm lấy tiền của tiểu lão bản, nữa đêm ra vẽ đó. Chẳng biết làm kiểu gì mà trông thật kinh khủng.”
“Lan Lan.” Tôi vịn vai cô nàng, hai chúng tôi đều mặc đầu phục nhưng Lan Lan thấp hơn tôi khoảng 2-3cm, “Nghe tớ nói đây, nghiêm túc nhé.”
Lan Lan nhìn tôi, gật gật đầu: “Cậu nói đi.”
“Dấu tay này thật sự là quỷ làm, lúc đó tớ có mặt ở hiện trường.”
“Cái gì?” Lan Lan kêu lên, tôi vội bịt miệng cô nàng lại, “nói bé thôi, tớ kể tiếp.”
Cô nàng gật đầu, tôi buông lỏng tay, nhưng tôi vừa buông tay thì cô nàng chạy vọt ra sau lưng tôi trốn: “Cậu không phải nói thật chứ, cái kia… cái kia…”
“Lan Lan, cậu còn nhớ lúc trước có dấu tay máu ở khách sạn không? Dạo gần đây không có. Thực ra, lúc turớc dấu tay đó là quỷ làm thật, sau n ày vì quảng cáo nên Thẩm Kế Ân mới làm thêm ít dấu tay giả trên trần nhà. Mà những dấu tay hồi đó ở chỗ này hơi lõm vào.” Tôi chỉ vào tay mình để chỉ cô nàng vị trí đó. “Cậu nhìn đi,d ấu tay này tuy giống cái cũ, nhưng mà hoàn toàn không có chỗ lõm vào.”
“Ừ! Hiện tại tớ dđoán dấu tay trên tường hồi đó là một con quỷ lợi hại, còn cái này lại là một con khác.”