Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đại tỷ nói còn nháy mắt với tôi, rõ ràng vẻ mê trai. Tôi ngượng ngùng cười: “Đại tỷ đừng nói vậy, để em đi qua tìm xem sao.”
Tôi vừa định đi thì đại tỷ đã gọi tôi: “Ưu Tuyền, Ưu Tuyền, lại đây, có chuyện muốn nói với em.”
“Dạ.”
Chị ta vẫy tay kêu tôi lại gần, tôi cúi người xuống mặt bàn đá, chị cũng ghé đầu sang nói nhỏ: “Chị nghe người ta nói, hai hôm nay em đều ở khách sạn không về ký túc xá. Anh trai em cũng là đàn ông, em ở cùng phòng không n gại bị nói ra nói vào sao? Chị cũng chỉ nhắc nhở em vậy thôi.”
Tôi gật đầu: “Cám ơn đại tỷ.” tôi hiểu rõ, đại tỷ hoàn toàn không có ác ý, nên chỉ gật đầu cười với chị ta.
Đi sang nhà hàng, trong lòng tôi cũng gần như xác định Tông Thịnh là ở đây, dù cho đại tỷ nói là không gặp anh lấy phiếu ăn, nhưng mà Tông Thịnh lú cnày không ở đây ăn sáng thì còn có thể làm gì?
Nhà hàng cho khách xa hoa hơn canteen cho nhân viên nhiều. Thảm đỏ, kết hợp cùng khăn trải bàn trắng, đỏ, những bàn bên cửa sổ nhìn càng đẹp hơn. Ăn sáng buffet, vì còn sớm nênn cũng không đông ngừoi. Mười mấy người của tập đoàn Tông An là nhóm đông nổi bật nhất. lúc đi tới chỗ bọn họ, tôi nghe ông chú họ của Tông Thịnh lèm bèm:
“Thật không rõ là thím nghĩ cái gì. Đã già như thế còn khư khư giữ lấy khu mỏ và đám đất đai không chịu nhả ra. Thằng nhóc Tông Thịnh giờ đã lớn rồi, lại còn phô diễn như thế, nếu hạng mục này thành chẳng phải địa vị người thừa kế càng được nâng lên sao. Về sau, dòng thứ mình không chừng cũng chỉ có thể như mọi người làm công ăn lương thôi.
Còn nếu hạng mục này thất bại thì… nhà nó có tiền đến đâu? Ông nó một hai đòi thầu cải tạo lại trường tiểu học ở quê, mấy người biết tốn kém bao tiền không? Trường tiểu học ở nông thôn, một cái sân bóng rổ cũng tiêu hết ài vạn. Tiền đều phải tự ứng trước, xong công trình nghiệm thu xong mới trả tiền.
Chính vì hạng mục trường học đó mà vốn lưu động cạn kiện, phải dùng tiền của khu mỏ đắp qua. Nếu không có khu mỏ thì chúng ta mất việc hết rồi. Hừ! Tông Thịnh, còn tự cho mình là cậu ấm nhà giàu, coi vài trăm triệu như tiền tiêu vặt à? Dự toán công trình lên mấy ngàn vạn, có khả năng khiến Tông An ngã ngựa đó. Nếu phá sản thì chẳng phải cả nhà mình cũng theo thằng nhóc đó ngáp gió Tây Bắc sao?”
Tôi đứng sau lưng lão dậm chân một cái, lão quay đầu nhìn thấy tôi thì lập tức đổi mặt tươi cười.
“Ồ, Ưu Toàn tới rồi à? Ăn sáng chưa? Cùng ăn nhé.” Lão nói xong rồi dừng lại, phát hiện ra những lời lão nói ban nãy không thích hợp đều bị tôi nghe thấy vội nói: “À, bọn tôi định ăn xong thì sang cao ốc Linh Linh xem sao. Chiều còn phải gặp bên Chính phủ xem quy hoạch thành phố, nếu không có vấn đề thì chúng ta có thể xây dựng phương án rồi.”
“Chú, chú có thấy Tông Thịnh không?” tôi hỏi. nhìn cả bàn mười mấy người n hưng không thấy anh đâu. Trái tim vừa buông xuống đã lại vọt lên cổ.
“Không thấy, hôm nay nó chưa xuống, nó toàn thế, đã nói là phải làm việc cùng nhau, vậy mà chẳng bao giờ nó làm thế. Haiz, dù sao nó cũng lớn lên ở bên ngoài nên không thân cận với người trong nhà mà.”
Tôi gật đầu với lão rồi rời đi. Tôi không có thời gian để nói lung tung với lão, không tìm thấy Tông Thịnh khiến tôi cảm thấy không tốt chút nào.
Ra khỏi nhà hàng tôi lại gọi cho anh, hy vọng sẽ gọi được, nhưng vẫn là tổng đài trả lời tôi, y như lần trước anh tiến vào trong kết giới, tôi từng thắc mắc, ở torng thành phố mà cũng có chỗ không có sóng ư?
Tôi liền gọi cho Ngưu Lực Phàm, điện thoại nhanh chóng chuyển thông, tôi còn cho rằng hắn vẫn đang ngủ nhưng không ngờ hắn đã tinh thần sáng láng nói:
“Ưu Tuyền, sớm vậy? tôi nhớ cô em trực ca đêm mà, mới tan làm mà chưa ngủ bù à?”
“Tông Thịnh có ở chỗ anh không?”
“Không có, tối qua sau khi đưa tôi về không phải hai người đi với nhau sao?”
Trong lòng tôi thất vọng, xem ra là mọi chuyện theo hướng tệ nhất rồi, tôi suốt ruột, nước mắt trào lên: “Không thấy Tông Thịnh, hẳn là mất tích từ tối qua. Tôi đi làm đến lúc tan ca đã không thấy anh ấy rồi.”
“Đừng gấp, nghĩ lại coi cậu ấy có thể đi đâu, tìm thử xem, gọi cho cậu ấy chưa?”
“Gọi rồi, ngoài vùng phủ sóng. Chỗ nào có thể tìm đều tìm rồi, hơn nữa, anh ấy có thể đi đâu chứ? Anh ấy có phải loại đi gặp bạn bè làm vài chén đâu?!”
Ngưu Lực Phàm cũng nói: “Không phải cậu ấy lại chui vào kết giới của khách sạn chứ.”
“Tôi cũng lo là thế, tối qua…” tôi im bặt. tối qua tôi nói anh nghỉ ngơi cho tốt, nhưng mà không thấy ai. Hay là anh đã cố ý… tối qua, lúc trong phòng tắm là anh cố ý câu giờ, vì không muốn tôi quấy rầy chuyện anh muốn làm. “Ngưu Lực Phàm, giúp tôi tìm anh ấy thêm một lần đi, không biết chừng anh lại bị nhốt ở bên trong giống như lần trước?”
“Khả năng đó rất nhỏ, lần trước đã là một bài học rồi, lần này cậu ta chắc không mạo hiểm vậy chứ. Chờ thêm đi, nếu đến tối vẫn không có tin tức thì gọi tôi.”