Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tôi nhìn hắn. Đôi mắt! Đây cũng là điều mà Tông Thịnh dạy tôi xem.
Muốn xem một người thì phải nhìn đôi mắt. anh cũng không lảng tránh ánh m ắt của tôi mà nhìn thẳng vào tôi. Tôi từng bước, từng bước lại gần…
“Tông Thịnh.”
Tôi kêu to. Lúc này, tôi đã có thể xác định anh chính là Tông Thịnh. Không cần luận chứng gì, chỉ là trực giác, là cảm giác linh hồn cộng hưởng lẫn nhau.
Anh vươn tay tới, ôm lấy tôi, ôm chặt trong ngực.
Tôi dựa vào ngực anh, không kiềm chế được mà khóc òa.
Anh để cho tôi khóc thỏa thuê, để mặc tôi chùi hết nước mắt nước mũi lên quần áo mình, anh thì thầm bên tai tôi: “Khóc cho đã đi, trang điểm thấy ghê quá!”
Không biết tôi đã khóc bao lâu, đến lúc tôi đã mệt tới mức khóc không ra hơi nữa, anh kêu tôi ở đó chờ, anh đi ra bãi xe lái xe lại đây. Trước khi đi, anh trừng mắt với bé gái vẫn luôn đứng nhìn tôi, nó dần dần biến mất dưới ánh đèn đường
Lên xe, tôi hỏi anh về việc Vương Càn, anh nói cũng như nữ quỷ nói, chỉ là anh nói với tôi, chuyện này cũng giống như bị quỷ nhập nhưng khác nhau. Lúc bị quỷ nhập thì chỉ khi nào cơ thể tương đối yếu ớt mới bị, như là lúc bị ốm, hoặc khi đi vào chỗ nào có âm khí thật vượg, khi nhiệt độ cơ thể giảm xuống. Lúc này, quỷ sẽ nhập vào cơ thể, rồi áp chế năng lượng cơ thể, thay thế chủ thể mà khống chế cơ thể.
Nhưng anh và Vương Càn thì khác, Vương càn ở trong cơ thể anh là thuộc về khu vực bị yếu của cơ thể anh, nên anh có thể ngăn chặn Vương Càn. Chỉ cần không có cơ hội đặc biệt nào thì Vương Càn sẽ không thể khống chế anh.
“Vậy anh sẽ xử lý như thế nào? Chẳng lẽ cứ để cho gã ở trong cơ thể anh sao?” Tôi dựa vào ghế, trên người còn có tấm thảm bé của khách sạn, cảm thấy thật thoải mái mà nhắm mắt lại.
“Sẽ không, sắp tới mười lăm tháng tám rồi, đến lúc đó, anh có biện pháp, ép gã ra ngoài.”
“Dạ.”
Tôi đáp, mệt mỏi mà nhắm tịt mắt không muốn mở ra. Tôi nghe tiếng chuông điện thoại của mình vang lên, cũng may điện thoại tôi tốt, rơi vậy mà chưa hỏng. tôi cũng muốn nghe máy, nhưng thật sự mệt quá, mắt không mở ra nổi… tôi mơ hồ nghe giọng Tông Thịnh: “Alo, A Phàm, không sao, tôi đang ở cạnh cô ấy. không phải! Là tôi! Cái này hơi khó giải thích. Không có, bọn tôi đang về nhà! Không, nhà tôi ở trong thành phố. Ngủ đi, thật sự không sao, mai tôi gửi địa chỉ cho, qua đây bàn với bọn tôi.”
Ký ức sau cùng của tôi dừng lại ở đây, rồi không biết gì nữa hết.
Lúc tỉnh dậy là bị một giọng nói rất to đánh thức. Lúc nghe thấy, tôi thiếu điều nhảy nhổm cả lên. Đó là giọng của bà Tông Thịnh:
“Con kêu con bé xuống đây nói cho bà nghe! Giờ nào rồi mà còn ngủ! Hôm nay, nó mà không nói rõ với bà thì đừng trách sao bà khiến nó không tốt nghiệp được!”
Bà Tông Thịnh nói con bé chắc là tôi nhỉ? Tôi vội xuống giường, trên người còn mặc bộ đồng phục nhăn nhúm, nhưng không quản được nhiều như vậy, vội lao xuống lầu, thậm chí lúc đứng turớc mặt bà còn đứng không vững.
Trong phòng khách ở tầng trệt, Tông Thịnh đang ngồi trên ghế sát cửa sổ, biểu tình trên mặt không ổn lắm, có thể thấy anh cũng đang khó xử trước mặt bà.
Bà anh thì ngồi ở phía bên kia. Nhà họ làm bất động sản, nghe có vẻ ổn, nhưng mà trước khi làm địa ốc là làm mỏ. Nói chuyện một một là một, hai là hai, ngay cả cánh đàn ông ở khu mỏ, cũng không dám ở trước mặt bà mà lớn tiếng.
Tôi đứng trước mặt bà, nhẹ giọng kêu: “Bà.”
Sau chuyện ở nhà tôi lần trước, coi như tôi cũng hiểu rõ quan hệ và tính tình bà cháu họ. Tông Thịnh thì chỉ cần không coi anh là quái vật, thì cái gì cũng xong. Còn bà Tông Thịnh thì cháu bà, chỉ cần đối tốt với cháu bà thì cái gì cũng được.
“Đừng gọi ta là bà! Đã không tính sinh chắt cho ta, thì ta cũng không dám nhận làm bà của cô!”
Vừa nói, bà vừa nhìn về phía Tông Thịnh, nói xong mới quay sang nhìn tôi. Vừa thấy tôi xong thì nói tiếp: “Nhìn lại mặt mình xem! Hừ! Đi rửa mặt đi rồi hẵng ra nói chuyện với ta! Hai người nghĩ coi, đã bao lâu rồi? ta còn tưởng sắp có chắt rồi chứ!!”
Mẹ Tông Thịnh 17-18 tuổi thì sinh Tông Thịnh, hiện tại bà Tông Thịnh tuổi cũng không lớn, vẫn mong được nhìn thấy đứa chắt của mình lớn lên.
Tôi có chút khó hiểu khi nghe bà nói, bà vốn ở khu mỏ cũng có gặp ai đâu mà phải sợ này kia để ý, tuy nhiên tôi cũng không chống đối mà đi thẳng lên lầu.
Cầm quần áo, tính tắm nhanh thôi, n hưng đến khi nhìn mình trong gương tôi thiếu chút nữa hét to lên rồi.
Người trong gường kia… trời ạ, là tôi á?
Trang điểm trên mặt lộn xộn, còn là trang điểm siêu đậm. quần áo thì nhăn nhúm. Chẳng trách, bà không nhìn nổi mà.
Tôi vội tắm rửa rửa mặt, trong lòng quở trách Tông Thịnh, tối hôm qua lái xe về rồi sao lại không gọi tôi dậy rửa mặt mà cứ để tôi ngủ như thế chứ?
Mười lăm phút lúc sau, tôi mặc bộ đồ ở nhà mới, đứng trong phòng khách. Tông Thịnh đã bưng ba chén mì sợi ra nhìn thấy tôi liền nói: “Ăn mì thôi.”
Chúng tôi chẳng mấy khi nấu cơm ở đây nên trong nhà cũng chỉ có mì và trứng gà. Mặt bà Tông Thịnh lạnh lùng nhưng vẫn ăn mì anh nấu, thì thầm trong miệng:
“Đời này có thể ăn được mì cháu trai nấu, ta cũng thỏa mãn. Lại đây ăn đi, Tông Ưu Tuyền, mau nói rõ ràng, ngươi lần trước nói cùng ta là ngươi có mang. Sau lại lại nói bệnh viện kiểm tra không có, ta nghĩ ngươi là tuổi còn nhỏ, chính mình không rõ ràng lắm. Còn bây giờ, cái này, ở tìm được trong phòng các ngươi, ngươi nói như thế nào cùng ta? Là thuốc tránh thai có tác dụng lâu dài, ngươi có phải hay không nghĩ cả đời đều không sinh cắt cho ta, hay là nghĩ chờ ta chết, chiếm tiền của nhà chúng ta?”
Tôi nhìn hộp thuốc bà đặt trên bàn, là thuốc lần trước Tông Thịnh cho tôi uống.
Tôi nhớ rõ, hộp tôi đặt torng túi, sao lại rớt ở trong nhà?