Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đi một lát chúng tôi gặp thi thể thứ hai, cũng dựa vào vách tường như cái kia, mặt cúi gằm. Lúc này ấn tượng của tôi không mạnh như ban nãy, nhưng tôi vẫn lùi lại.
Tông Thịnh xem xét kỹ rồi nói: “Chết do ngạt thở, lửa rất lớn, thi thể này không bị phong bế, như vậy anh đoán đúng, xác ban nãy chính là quỷ thai. Những người thường đều bị nhốt ở đây, bị thiêu chết, bọn họ vĩnh viễn không thoát ra được, vĩnh viễn bị thiêu đốt trong ngọn lửa phừng phừng, mãi mãi không tìm thấy cửa ra, cuối cùng, cứ lặp lại nỗi thống khổ khi tử vong.”
“Tí tách” tiếng nước chảy càng lúc càng thêm rõ ràng, Tông Thịnh đứng dậy lấy ra một lá bùa màu vàng, anh có vẻ do dự rồi mới cắt đầu ngón tay vẽ lên huyết phù.
Tôi không biết vì sao mà khi anh vung lá bùa lên trong không khí thì lá bùa bốc cháy, anh lại niệm thầm trong miệng, ném lá bùa ra ngoài, lá bùa tiếp tục cháy trong không khí chậm rãi rơi xuống đất. g"ac s"a"ch
Tông Thịnh nói nhỏ: “Làm cho bọn họ an phận, đừng tới quấy rầy chúng ta.”
Những lời này nghe nó cứ quái quái làm sao ấy, ai mà nghĩ tới nói họ là quỷ chứ? Tông Thịnh cầm đèn pin, nắm tay tôi nhắm tới chỗ có tiếng nước nhỏ giọt mà đi.
Tiếng nước càng ngày càng rõ ràng, mà trong không khí, mùi máu tanh nồng phảng phất, là mùi máu tươi. Nếu những người này bị thiêu chết ở đây, hẳn là không có mùi máu như thế này. Hơn nữa, bọn họ đều đã chết nhiều năm như vậy, cho dù là nơi này vẫn luôn bị phong bế, nhưng họ đều đã thành xương trắng, làm gì còn gì nữa, huống hồ là máu?!
Chỗ này là một căn phòng trống thật to, kho hàng giờ đã thành như vậy, cũng không biết tiếng nước ở đâu truyền tới. Tông Thịnh có thính lực cực kỳ tốt, anh dựa vào bản năng, cuối cùng đứng trước vách tường, đưa đèn pin cho tôi cầm: “Em Meo_mup cầm, anh tới xem sao.”
Tôi nhận lấy đèn pin, anh khoát tay bảo tôi lui lại, nhưng vẫn đứng sau lưng anh, tay nắm lấy áo anh. Anh quay lại nhìn tôi, cũng không nói tiếng nào.
Hai tay anh đặt trên tường, sau đó dùng sức đẩy. Bức tường kia nhìn đã rất cũ, tôi vốn nghĩ sẽ không có chút chuyển động nào.
Nhưng Tông Thịnh dùng sức đẩy vài lần, bức tường thật sự quay tròn lộ ra một khe hở có thể lách người qua. Tông Thịnh cẩn thận đi ra mặt sau bức tường, tôi nắm chặt áo anh cũng đi theo vào. Lúc này, tôi hoàn toàn không có ý định tách khỏi anh. Nếu tách ra, tôi sẽ còn lại lẻ loi một mình.
Đằng sau bức tường là một lối đi, đầu kia của lối đi có ánh đèn lấp loáng, là ánh đèn điện.
Có người?
Ý nghĩ đầu tiên của tôi là kéo góc áo của Tông Thịnh, ngăn không cho anh bước tới trước, sau đó lại gần anh thì thầm: “Đừng qua đó, nếu thật sự có người thì dù người ta giết chết cả hai chúng ta cũng không có ai phát hiện, bọn chúng ngay từ đầu đã tính toán làm sao để anh chết trong khách sạn này.”
Tông Thịnh cũng thì thầm: “Tương tự, annh cũng có thể giết chết đối phương khiến thần không biết quỷ không hay, không có ai tìm thấy bọn chúng. Nếu là Thẩm Kế Ân thì càng tốt, không còn người thừa kế cho Thẩm Gia thì bọn chúng có dùng trận chuyển vận làm gì nữa, có kiếm tiền cũng chẳng còn con cháu hưởng.”
“Không được, anh không thể giết người!” Tôi kiên trì, nhưng cũng không dám nói lớn tiếng.
“Ưu Tuyền em chờ anh ở đây, anh qua đó xem là ai rồi tính.”
“Không được! Nếu anh vừa rời đi em bị quỷ bắt mất thì sao?”