Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi Full
  3. Chương 227
Trước /239 Sau

Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi Full

Chương 227

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thang dừng lại ở tầng cao nhất. Ra khỏi thang, chúng tôi mới phát hiện đây chỉ là tầng cao nhất, chứ không phải chỗ cao nhất của tòa nhà, muốn lên mái nhà thì phải leo thêm một cầu thang nữa.

Những tòa nhà kiểu cũ thế này đều sẽ có thang leo lên tầng thượng, tầng thượng đó có thể dùng để phơi đồ, chăn màn này nọ.

Chỉ là sau khi thang máy đóng cửa thì đi xuống, có lẽ có người gọi thang ở bên dưới.

Ánh sáng cũng mờ đi rất nhiều, tôi lấy di động ra, dùng điện thoại chiếu sáng. Dưới tình trạng ánh sáng leo lét này, có vẻ Tông Thịnh nhìn tốt hơn tôi nhiều. Anh đi thẳng tới một bên bấm vào công tắc đèn, nhưng trừ tiếng “tạch” vang lên thì không có gì cả.

“Lên nóc xem nào.” Anh nói, rồi kéo tôi đi về phía cầu thang. Vì tối, nên chúng tôi không đi nhanh được. Ngay khi chúng tôi bước lên chiếu nghỉ cầu thang thì cánh cửa sắt kia kẽo kẹt mở ra.

Nếu là ban ngày, tôi có thể mạnh dạn nói là gió đẩy cửa mở, nhưng đang đêm, biết rõ ở đây có quỷ nên tôi không thể nào bình tĩnh nổi, cứ thế nắm chặt lấy cánh tay Tông Thịnh.

“Đừng sợ, chúng ta còn thương lượng được mà, nếu không, hồi trưa chúng ta đã chết rồi. Sau lưng cô ta có gậy trúc phơi chăn, chỉ cần cô ta ném xuống thì xong rồi, nhưng cô ta không làm vậy.”

f8zTaaivqnlKSolwp7PUNsAXMWIsDHCOiYiNIbD3J2wYw_7utRLCe7PfYIvD3S3niwTVemi9VoIO-WOMotXDs1zxg7MUUZj4HqBJZTjYNKuy70pJ6mhk73OV3gpBPvIxld7HkzUQA4tMRSIuNS0QYqw70c-O6okfFx_MIO6CBpn6EuX4UtEj

Nghe anh nói, tôi hồi tưởng lại ban trưa, đúng là sau lưng nữ quỷ có cái gì rất dài, khoảng cách quá xa nên tôi không nhìn rõ, nếu không phải anh nói, tôi cũng không chú ý tới đó là sào trúc phơi chăn.

Tông Thịnh vừa đưa tôi đi lên trên, vừa nói: “Tuy khoảng cách xa, nhưgn anh vẫn có thể nhìn thấy rõ, trán cô ấy đặc biệt cao, tròng mắt rất nhỏ, trên mũi có nốt ruồi đen, xương gò má nhô ra, mặt gầy da bọc xương, lông mày thực nhạt, nhạt đến cơ hồ nhìn không thấy. Những đặc điểm này đều là tướng khắc phu. Những chuyện xảy ra với cô ấy, đều là mệnh!”

Nói xong thì chúng tôi cũng đã bước lên sân ở tầng cao nhất.

Nơi này gió rất lớn. Tôi có thể nhìn thấy lan can của tầng này, cách lan can khoảng 1m5 còn có rào chắn, có lẽ để người ta lưu ý không lại gần. Người phụ nữ kia coi bộ hôm nay đứng ở cạnh lan can ló đầu ra ngó chúng tôi. Với tư thế kia nếu là người bình thường cõ lẽ ngã xuống mất.

Trên mái còn không ít sào trúc phơi đồ, trên vài cây sào còn có quần áo đang phơi. Ở quê, người ta nói không được phơi quần áo ở ngoài qua đêm, cho dù đồ chưa khô cũng phải thu vào trong nhà, chính là sợ ban đêm quỷ thần mặc đồ.

Từ sau lưng chúng tôi bỗng có giọng nói truyền tới: “Đúng vậy, bọn họ đều nói là ta khắc chết chồng ta.”

Tôi kinh ngạc một chút, bên cạnh cửa sắt là một căn phòng nhỏ, người phụ nữ chính là đi ra từ căn phòng đó, chỗ đó dường như chính là nơi không có ánh mặt trời chiếu tới bao giờ.

Có điều, nghe thấy giọng cô ta thì tim tôi đã đập loạn cả lên. Lúc này, tôi thấy c ô ta từ tốn đi ra từ phía sau, trong tay còn nắm chặt cây sào trúc. Với khoảng cách thật gần, tôi cuối cùng có thể thấy rõ mặt cô ta. Khuôn mặt trắng bệch, xương gò má rất cao, nốt ruồi trên mũi vô cùng rõ ràng.

Cây sào trong tay cô ta không quá dài, khoảng hai mét, nhưng ở đầu sào lại có dấu máu, là vết máu khô.

Quần áo trên người cô ta cũng có dấu máu, đặc biệt là trên vai trái cô ta, đầy máu. Tôi không dám nói tiếng nào, nhưng trong lòng hiểu rõ đó chính là khi cô ta nhảy lầu đầu đập xuống đất, vai bị gãy, toàn thân bị ngâm trong máu.

Tông Thịnh nhìn cô ta nói: “Mấy năm nay tòa nhà này được đưa ra đấu thầu nhưng đều không thành công, không có ai muốn mua cả. Có người đến nơi khảo sát, vậy mà ngã xuống từ mái nhà, bị cây trúc đâm xuyên qua ngực mà chết. Mà lúc người đó chết, cơ thể và cây trúc dựng thành một góc khiến cho thân hình không chạm vào mặt đất.”

Tôi nhìn Tông Thịnh, chuyện này tôi nhớ rõ trước kia từng nghe nói qua, nhưng tôi không nghĩ tới chính là cao ốc Linh Linh, hơn nữa, chuyện đó đã xảy ra nhiều năm rồi.

Nữ quỷ nhìn cây trúc trong tay: “Chính là cây trúc này, ai muốn hủy nhà của ta, ta liền dùng nó đâm chết. Ông xã ta còn phải trở về đây, nếu hủy đi nơi này, ông ấy về rồi tìm không được, tìm không thấy ta. Ai cũng nói ông xã là do ta khắc chết, nhưng mà...” cô ta khóc lên, “Ta yêu ông ấy, ta thực yêu ông ấy. Chúng ta còn có con mà. Ta không thể để cho bất cứ ai phá hủy đi tòa nhà này của ta, thiếu nợ thì từ từ trả, chúng ta chậm rãi còn xoay, không cần hủy đi nhà ta huhu…”

Trong lòng tôi bỗng có cảm giác không nói nên lời.

“Tòa án đã phán, này nhà này khẳng định sẽ hủy đi.”

Ánh mắt nữ quỷ lập tức thay đổi, cô ta nắm chặt cây sào trúc trong tay: “Vậy ta đâm chết ngươi!”

Tôi hoảng hồn muốn kéo anh về phía sau, nhưng Tông thịnh không lùi bước, nói:

“Ta có thể cho ngươi cùng chồng tái kiến một lần.”

Tông Thịnh nói vừa xong, cây sào trúc đã lăn xuống đất, mà đồng thời, sau lưng chúng tôi cũng truyền đến tiếng đống sào trúc rơi. Tôi bị âm thanh này khiến cho kinh hoảng mà quay đầu nhìn lại, sau lưng, đám sào trúc phơi đồ rơi đầy trên mặt đất. Toàn bộ quần áo trên sào cũng bay đầy đất.

Trời ạ, trước kia lúc quên thu quần áo, ngày hôm sau nhìn đến toàn bộ sào trúc rơi trên mặt đất còn tưởng rằng là gió thổi, hóa ra… nguyên nhân không phải là gió!

Nữ quỷ nghẹn ngào: “Ta thật sự còn có thể tái kiến anh ấy?”

“Ngươi ở chỗ này còn không phải là vì chờ hắn sao? Vậy tại sao không đi ra ngoài, tìm xem hắn đâu? Ta có thể giúp ngươi tìm được hắn. Có thể cho các ngươi gặp mặt, thậm chí có thể cho các ngươi về sau đều ở bên nhau. Nhưng ta cũng có yêu cầu.”

“Ngươi nói đi!” Nữ quỷ vội vàng nói.

“Sau khi gặp nhau, nếu hắn nguyện ý ở cùng ngươi, thì các ngươi cùng nhau rời đi, nơi này, ta sẽ mua!”

Quảng cáo
Trước /239 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Copyright © 2022 - MTruyện.net