Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Triệu Kỳ Nhiễm trong một lúc nhận được hai tin không tốt và cũng làm bản thân anh tự trách không thôi, nhanh chóng tăng tốc hướng thẳng về Sở cảnh sát trong sự bồn chồn không thôi.
Đáng lẽ ra khi đã có chút nghi hoặc về "Vương hói" anh phải lập tức điều tra, nhưng chỉ vì nghĩ đến một chút tình cảm cá nhân, chẳng qua chỉ là một bữa cơm vài tiếng. Hơn nữa anh nghĩ rằng ông ấy đã cố tình che giấu mọi chuyện về bản thân như thế, cho dù là hung thủ thật ông ấy cũng sẽ không ra tay bây giờ. Nhưng thật không ngờ!
Còn về phía Tiêu An Nhược nói rằng Y Ân đã bị bắt đi, nhưng chung quy việc Vương Tiêu Dương là Vương Văn Thức anh vẫn chưa chứng thực được, chưa chắc người gửi thư cùng người đem Y Ân đi là một. Anh chỉ có thể để Tiêu An Nhược kiềm chế Vương Hi Hòa lại không để hắn làm chuyện gì mà không suy nghĩ. Còn anh trước mắt phải đến Sở cảnh sát để hiểu rõ mọi chuyện cùng đối thoại với người kia.
Trong khi Triệu Kỳ Nhiễm đang tức tốc chạy đến Sở cảnh sát, Tiêu An Nhược đang cố hết sức ngăn cản Vương Hi Hòa chạy đi tìm đám người mang Y Ân đi.
"Thầy Vương! Em biết thầy đang rất lo lắng nhưng trước mắt em mong thầy hãy giữ vững tinh thần bản thân. Thầy chỉ dựa vào những thứ đó cũng không thể xác định có phải cha Y Ân mang cậu ấy đi hay không mà." Vương Hi Hòa nói với Tiêu An Nhược về dấu sơn trên xe, đống lộn xộn trong nhà cùng tờ giấy để lại trên bàn. Nhưng việc tại sao hai người họ lại trốn tránh cha Y Ân hay những việc cha Y Ân đã làm với cậu, từ đầu đến cuối Vương Hi Hòa không hé nửa lời.
"Cậu không biết người đàn ông đó đáng sợ như thế nào đâu? Nếu chúng ta đến chậm không biết ông ấy đã có thể làm được gì đối với Y Ân rồi, còn Hi Triệt, không biết ông ấy đã làm gì nó. Các người làm sao hiểu được tâm trạng của tôi!"
"Thầy tìm đến đây không phải là đã có lòng tin vào chúng em hay sao? Em không hiểu được cảm xúc của thầy? Đúng! Nhưng em biết thầy đang rất mất bình tĩnh và đó chính là điều người đàn ông đó cần." Sao có thể trách cậu không hiểu được những chuyện này chứ! Tiêu An Nhược cậu chỉ là một sinh viên có một chút khả năng đặc biệt, có một quá khứ đặc biệt, đương nhiên những cảm nhận của cậu cũng sẽ đặc biệt.
Tuy không giống nhau, nhưng Tiêu An Nhược chắc rằng có một phần nào đó trong cảm xúc của Vương Hi Hòa mà cậu có thể thấu hiểu. Đó chính là cảm giác cậu biết được mẹ cậu không phải chết vì tai nạn, là khi cậu biết bản thân bà luôn vất vưởng khắp nơi cho đến khi cậu nhận ra bà, chính là nó, cảm giác bất lực!
"Vậy bây giờ phải làm sao?" Sau khi nghe được lời Tiêu An Nhược nói, Vương Hi Hòa bỗng nhiên tỉnh ngộ ra. Dường như thứ cảm giác đưa anh đến đây không phải là phẫn nộ, không phải là tức giận, mà là một chút hy vọng cùng lòng tin.
Thật ra Vương Hi Hòa cũng nghĩ người đàn ông đó sẽ không làm gì Y Ân, có thể chỉ là hiện tại. Vì ông ta, hơn ai hết mong muốn Y Ân phải thật khỏe mạnh và tỉnh táo để cống hiến sức lực cho những nghi lễ, thí nghiệm phản khoa học của ông ta.
Hơn nữa trong xe không có dấu hiệu của sự giằng co, khóa cửa của xe cũng không bị cạy, điều đó cho thấy Y Ân là người mở cửa cho dù là tự nguyện hay ép buộc. Việc Y Ân không tiếng động mà đi theo họ có lẽ là để tìm thêm manh mối cho vụ án này, việc Y Ân dứt khoát không rời khỏi đó có lẽ là ý chỉ em ấy muốn chấm dứt chuyện này trong một lần.
"Trước mắt chúng ta hãy quay trở lại căn nhà của thầy, xem xem em của thầy có để lại manh mối gì không? Có lẽ là lúc hoảng loạn thầy đã không chú ý được nhiều." Cậu không thể kêu một người đang lạc mất hai người thân ngồi một chỗ để chờ đợi cũng không thể để hắn xông vào nguy hiểm, đây có thể cho là một nước cờ kéo dài thời gian chờ cho đến khi Triệu Kỳ Nhiễm liên hệ với cậu.
Ngoài dự tính, khi mở cửa ký túc để đi ra ngoài, Tiêu An Nhược bắt gặp Lục Minh ở trước cửa, nhìn phong thái có lẽ đã đến rất lâu. Lục Minh nói khi về phòng vẫn luôn suy nghĩ về mọi chuyện mà hắn đã được tiếp xúc nhưng lại suy nghĩ không thông, định là đến ngủ chung với Tiêu An Nhược để "tâm sự".
Khi gần đến cửa thì thấy Vương Hi Hòa xông vào bên trong, nghĩ có chuyện không hay nên tức tốc chạy đến vừa lúc lại nghe được câu chuyện hai người đang nói. Đúng như kịch bản, Lục Minh đã đi theo hai người đến biệt thự của Vương Hi Hòa, kèm theo một cái bóng lơ lửng bay theo.
Triệu Kỳ Nhiễm đến Sở cảnh sát thì bên trong đã loạn thành một đoàn rồi, anh theo phản ứng bình thường hỏi Trần Quảng Nguyên đã báo với "Vương hói" chưa, thì nhận được câu trả lời: "Không liên lạc được từ chiều!", anh càng thêm chắc chắn về lý luận của bản thân.
Bức thư được đưa đến tay của Triệu Kỳ Nhiễm, nội dung bức thư là chữ đánh máy, nhìn một lượt từ trên xuống thì đúng như lời Quảng Nguyên nói. Một sự thách thức hiện rõ trong từng câu chữ của bức thư, hung thủ yêu cầu nói chuyện với anh nhưng lại không đưa một chút gì về thông tin liên lạc.
Cuối bức thư ngoài ba chữ "Vương Văn Thức", chỉ có một dòng chữ:
"Nếu muốn nói chuyện, tôi nghĩ sếp Triệu sẽ biết phải gọi đến số máy nào?"