Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bạn Trai Là Cảnh Sát Không Tồi
  3. Chương 42
Trước /87 Sau

Bạn Trai Là Cảnh Sát Không Tồi

Chương 42

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, không ai nhìn thấy Lâm Nhữ cùng Lý Mặc đang từ từ tiếp cận đám người áo đen đó. An Nhược vừa thấy hành động của hai người họ, liền biết bọn họ muốn làm gì, cậu trong vô hình nhích lại gần phía sau hai người Hi Hòa cùng Y Ân, nhỏ giọng nói:

"Khi tôi nói chạy, hai người phải dốc hết sức mình chạy về phía chiếc xe được không?"

Tuy hai người họ không biết An Nhược đang muốn làm gì, nhưng với Hi Hòa, cậu là người giúp hắn có thể gặp lại Y Ân một cách thuận lợi, cho dù hôm nay An Nhược nói chuyện gì đó và nó vô lý đến đâu, anh cũng sẽ cân nhắc phải làm cho bằng được. Còn Y Ân, tuy chưa biết nhiều về An Nhược, nhưng vì một người chỉ gặp qua một lần như cậu làm tới đây, cũng đủ để Y Ân đặt niềm tin vào An Nhược nhiều hơn một phần.

Sau khi đã thống nhất với nhau, An Nhược nhìn về phía hai người kia, thấy họ đã làm dấu hiệu sẵn sàng, cậu cũng bắt đầu bật công tắc tác chiến.

Lâm Nhữ cùng Lý Mặc muốn lấy súng của bọn họ, trong lúc mấy người đó lại một lần nữa rơi vào hỗn loạn, cả ba sẽ nhân cơ hội bỏ chạy về phía chiếc xe trong rừng, khi vào rừng có cây cối che chở bọn họ sẽ có khả năng trốn thoát cao hơn.

Không kịp suy nghĩ nhiều hơn, An Nhược hít lấy một hơi thật sâu, hô "Chạy!!" một tiếng. Cả ba không thèm nhìn lại phía sau như thế nào, ba chân bốn cẳng tẩu thoát vào trong rừng, hai ba tiếng súng bắn theo cũng không làm họ khựng lại một chút nào. Những người ở biệt thự đang trơ mắt trước hiện tượng kỳ bí khi vũ khí của họ lại một lần nữa lơ lửng trên không.

Hi Hòa một hơi chạy lại chiếc xe nổ máy, Y Ân cùng An Nhược một chân vừa bước vào xe, chiếc xe tăng tốc lao ra đường lớn. Y Ân ngồi xuống cố gắng hít lấy hít để, có lẽ trong đời cậu,chưa bao giờ phải chạy nhanh như thế. An Nhược hiểu ý một tay luồn vào cổ áo Y Ân lấy ra một cái bình nhỏ, đổ bên trong ra hai viên đưa cho Y Ân.

Một bên lấy điện thoại, nhắn gọi vào số điện thoại được Lục Minh "ân cần" gửi qua cho cậu. Một cảm giác khác lạ xuất hiện bên trong cơ thể An Nhược, nhưng cậu không mấy để tâm lắm, chỉ một lòng mong chờ người bên kia bắt máy.

"Tìm ai?" Một giọng nam trầm vang lên bên tay, không hiểu vì sao An Nhược lại thấy bình yên hơn hẳn.

"Là tôi! Chúng tôi---" Câu nói bị ngắt ngang vì tiếng súng bắn vào dưới đường phía sau chiếc xe của họ, đám người Vương Văn Thức đã đuổi kịp bọn họ.

"An Nhược, có chuyện gì vậy?" Kỳ Nhiễm đương nhiên nghe được tiếng súng bên kia điện thoại, anh cũng không còn bình tĩnh mà hỏi từng câu với cậu. Trong đầu anh bây giờ chỉ là "biệt thự bị tấn công?" "bọn họ bị bắt đi rồi", và còn hàng ngàn ý nghĩ tiêu cực khác.

"Anh có thể cho người đến chỗ chúng tôi không, xin lỗi, chúng tôi đã rời khỏi ngôi biệt thự. Hi Hòa đã cứu được Y Ân, chúng tôi đang bị truy đuổi!" Cậu chỉ có thể dùng câu từ một cách đơn giản nhất, nói cho anh biết mọi chuyện là như thế nào. Cảm giác khác lạ ngày càng rõ ràng khiến An Nhược dâng tràn trong sự bất an...

Nghe chưa xong những lời An Nhược nói, Kỳ Nhiễm một đường bước vào phòng kỹ thuật, một đồng sự đang nhâm nhi tách cà phê, giựt một phát chiếc ghế xoay của hắn khiến hắn đối mặt với ánh mắt đáng sợ của Kỳ Nhiễm.

"Có chuyện gì vậy sếp?"

"Tra định vị số điện thoại này cho tôi, nhanh lên!"

"Vâng."

Người cảnh sát sau khi nghe chỉ thị thêm vào sắc mặt của Kỳ Nhiễm, không nói hai lời, trong vòng vài nốt nhác, tiếng lạch cạch của bàn phím máy tính dường như muốn đình công với tốc độ của hắn. Một dấu chấm đỏ trên bản đồ hiện ra trước mặt, Kỳ Nhiễm liếc nhìn một cái, một tay cầm điện thoại liên hệ với cảnh sát gần đó.

Kính bảo vệ chiếc xe của Hi Hòa sắp không chống cự được nữa, anh đã phải biểu diễn "tay lái lụa" của mình đến cỡ nào mới tránh được số lượng đạn không giới hạn của bọn họ. Ngay lúc tình huống như đã định được kết cục, tiếng còi xe cảnh sát từ khoảng cách không xa vang lên, đám người cố gắng nã những phát đạn cuối cùng rồi quay đầu xe hướng ngược lại.

Hi Hòa thấy thế thở ra một hơi, nhanh chóng tiến gần đến những chiếc xe cảnh sát. Người ngồi bên trong chiếc xe cảnh sát không biết vì sao lại là Triệu Kỳ Nhiễm!

Tại Sở cảnh sát, sau khi liên hệ với những cảnh sát trong khu vực, vừa lúc bước ra thấy Quảng Nguyên định bước xuống xe. Anh không báo trước, leo lên xe "bắt" cậu phải đưa hắn đến địa chỉ trên điện thoại, còn nói nếu đến trễ một giây cậu sẽ lập tức cho thôi việc. Ngày hôm nay chính là lần đầu Quảng Nguyên được trải nghiệm cảm giác quyền hạn là thứ cao lớn và xa xỉ cỡ nào.

Bất chấp máy bắn tốc độ, Quảng Nguyên tăng tốc đến chỗ An Nhược, Kỳ Nhiễm đến trước cảnh sát địa phương một bước là do phương tiện anh ngồi là...xe đua F1.

Thấy được chiếc xe của ba người An Nhược, tất cả sự tức giận được chuẩn bị khi nãy đều biến mất không còn chút tăm hơi nào. Hi Hòa từ trên xe bước xuống, Y Ân phía sau nhìn sang An Nhược, chỉ định cho cậu một nụ cười nhẹ nhõm. Nhưng chưa nhích được khóe môi lên, vai của Y Ân đã cảm nhận được sức nặng. An Nhược tĩnh lặng, chầm chậm nghiêng người sang Y Ân, cho dù Y Ân có nhích ra An Nhược vẫn theo đà ngã xuống.

"Cứu người đi! Cứu người!" Đó chính là tiếng kêu thất thanh của Y Ân, khi thấy nơi Y Ân ngồi từ bao giờ đã đọng lại một vũng máu lớn. Tay phải An Nhược đang đè lên một phần bụng ướt đẫm, khuôn mặt tái nhợt dường như không còn chút hơi thở nào của cậu...Đã trở thành nỗi ám ảnh về sau của Triệu Kỳ Nhiễm!

Quảng cáo
Trước /87 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ca Ca Bệnh Kiều, Soái Tạc Thiên!

Copyright © 2022 - MTruyện.net