Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đừng nói chi là Tiêu An Nhược, đến cả những người có tinh thần thép chắc cũng cảm thấy hoang mang với câu nói của hắn.
"Cậu không nghe lầm đâu! Nếu không thể xông vào thì kêu người bên trong ra đây, nếu không cậu muốn "giáp lá cà" bằng cách nào?" Giống như đó không phải chuyện của bản thân, hắn cũng không phải là chỉ huy ở đây, dửng dưng với vẻ ngoài lịch lãm như thế đúng kiểu "ghẹo gan".
"Như thế...an toàn của con tin?" Một người cảnh sát đứng bên cạnh lên tiếng.
"Không hề gì! Ông ta sẽ biết phân biệt nặng nhẹ, nghe nội dung báo cáo sơ bộ thì Vương Văn Thức chắc chắn phạm tội tử, cậu thanh niên Y Ân gì đó thì đâm đầu vào chỗ chết, ông ta sẽ biết bản thân không thể dùng họ làm lá chắn, hẳn sẽ tìm cách thương lượng thôi."
Vừa dứt lời, một lực mạnh mẽ xông đến túm lấy cổ áo Tằng Vu, nắm đấm Hi Hòa đã đưa lên chỉ cách một khoảng để nó "tiếp xúc thân mật" với khuôn mặt của Tằng Vu thì bị một cánh tay giữ lại.
"Không được đánh vào mặt." Tiêu Phong từ bao giờ đã rời khỏi phạm vi an toàn Tằng Vu đặt ra, kịp lúc ngăn lại sự nóng giận bùng nổ của Hi Hòa.
"Không phải đã bảo em ngồi trong xe sao?"
"Vậy thì đánh gãy chân tôi đi." Tiêu Phong thừa biết cách trị người đàn ông này, cho dù cách đối xử của hắn có vô lý hay ích kỷ thậm chí là có phần tàn nhẫn, nhưng nếu đó là vì an toàn của anh thì Tằng Vu đều rất nóng lòng. Đặc biệt nếu cậu đem thân thể ra cược, Tằng Vu sẽ đáp ứng hết mọi chuyện mà anh muốn.
"Được rồi! Đừng nói vậy, đứng phía sau anh là được."
Tằng Vu vừa nói xong, bên trong ngôi nhà lại vang lên từng hồi tiếng súng làm những người phía ngoài cứ như muốn ngay lập tức xông vào trong, Triệu Kỳ Nhiễm ra hiệu cho bọn họ bình tĩnh. Không khí im lặng trong giây lát, điện thoại Tằng Vu bên đây chợt vang lên. Hắn nhìn số liên lạc, trong vòng chưa đến ba giây kết nối rồi tắt máy, người bên kia cũng không làm gì được chỉ kịp nói hay chữ, "Hoàn thành".
Nhìn nhìn đám người bên cạnh như muốn hỏi, "Chuyện gì vậy", Tằng Vu cũng không nói lời nào, nhẹ đưa tay xoa đầu Tiêu Phong một cái rồi lấy chiếc loa trong tay Tiêu An Nhược.
"Alo...Alo...Alo, Tiêu Viễn Trì bên trong có nghe được lời tôi nói không, có thể nói chuyện chút không?"
"Rốt cuộc anh đang muốn làm gì vậy?" Triệu Kỳ Nhiễm đứng bên cạnh rốt cuộc vẫn không chịu được tính cách tùy hứng của hắn, gằn giọng chất vấn, anh bây giờ có lẽ không còn quan tâm đến chức vị của hắn nữa, anh chỉ biết Tiêu An Nhược bên cạnh đang phải gồng hết sức để chấp nhận chuyện này, nhưng người trước mắt này thật sự làm anh khó chịu.
Tằng Vu chỉ liếc sang Triệu Kỳ Nhiễm một khắc rồi lại đặt sự chú ý lên Tiêu Phong, hắn nhẹ đặt lên môi anh một nụ hôn trước sự chứng kiến của mọi người xung quanh, nhưng chỉ có Tiêu Phong là biết, hắn là đang an ủi anh, có lẽ có chuyện gì đó khiến anh đau lòng mà hắn đã làm xong rồi, bây giờ chỉ đơn giản là "cầu xin sự tha thứ" mà thôi!
"Phải xem xét mức độ đã!" Đó là câu nói của Tiêu Phong sau khi Tằng Vu buông đôi môi anh ra, ý là hắn đã hiểu.
Chỉ sau khi Tằng Vu phát loa, hơn năm phút sau, cánh cửa căn nhà đánh động mở ra, đúng là ai mà biết được bên trong sự đổ nát đó có một lực lượng hoành tráng cỡ nào. Cánh cửa mở ra, một hàng vệ sĩ hơn hai mươi người bước ra phía trước, Tiêu Viễn Trì chập chững từ phía sau bước ra cứ như vừa trải qua một trận oanh tạc vậy.
Đám người Triệu Kỳ Nhiễm từ phía ngoài cũng chầm chậm tiến tới nhưng bị Tằng Vu ngăn cản, hắn ra hiệu về phía chiếc vali nằm trong tay từ nãy, rồi một mình cùng theo một hàng "đuôi" phía sau.
Triệu Kỳ Nhiễm thấy ám hiệu của hắn thì đến mở vali ra, bên trong là...băng đạn, không hiểu hắn muốn làm gì, nhưng cấp trên đã ra hiệu thì phải làm thôi, cho đến khi cầm lấy băng đạn Triệu Kỳ Nhiễm cùng đám người xung quanh mới hiểu mọi chuyện.
"Sao lại có nhiều người tập trung ở đây vậy?!" Tiêu Viễn Trì nhẹ nhàng lên tiếng, cứ như mọi chuyện
Thấy Tằng Vu, Tiêu Viễn Trì đã ngạc nhiên một phần, nhìn thấy người phía sau Tiêu Viễn Trì còn ngạc nhiên hơn. Cũng như Tiêu An Nhược, Tiêu Viễn Trì đương nhiên biết Tằng Vu là ai, tới tận bây giờ ông vẫn đang suy nghĩ rốt cuộc bản thân đã sơ sót ở đâu, tại sao hết lần này đến lần khác kế hoạch đều bị bóp chết từ trong trứng nước.
Nhưng giây phút kinh ngạc đó rất nhanh bị vẻ mặt lạnh tanh của ông che lấp đi, có lẽ là sự chấp nhận, cũng có lẽ là đang mưu tính cho một kế hoạch nào đó thâm hiểm hơn.
"Cậu thật sự làm ta bất ngờ, đúng là ta đã không sai khi giao Tiêu Phong cho cậu."
Tiêu Phong cùng Tiêu An Nhược chỉ biết đứng yên nhìn cảnh tượng trước mắt, nếu để ý kỹ ai cũng sẽ thấy đôi tay đang run rẩy của Tiêu An Nhược. Khi hình ảnh Tiêu Viễn Trì đập vào trong mắt, cả thế giới gian của cậu cứ như một thân cây mục, đổ rạp xuống nền đất.
Nụ cười đó là sao? Ánh nhìn đó là sao? Tại sao lại dửng dưng? Tại sao không phản kháng? Hàng ngàn hàng vạn câu hỏi như thế cứ chạy lăn tăn trong đầu Tiêu An Nhược, mà hiện tại bây giờ đôi môi run rẩy này lại không nói thêm được lời nào nữa.
"Có lẽ ông đã dự đoán được kết cục của mình rồi?!" Tằng Vũ trong dòng suy nghĩ miên man của cả hai anh em nhà họ Tiêu, không kìm được gằn giọng nói, vì anh vừa chạm vào sự run rẩy nơi bàn tay của Tiêu Phong, không ai biết điều đó khiến anh phát điên như thế nào đâu.
"Kết cục? Cậu đang nói về chuyện gì? Tôi chỉ đến đây để khảo sát mà thôi, tôi sự định sẽ mua lại khu này để xây dựng nhà máy. Vì sợ nguy hiểm nên đã thuê hơi nhiều vệ sĩ một chút, không biết...cậu đang nói về chuyện gì?"
Tiêu Viễn Trì tin tưởng mọi bằng chứng cáo buộc ông đều được A Lương xử lý êm đẹp, bây giờ ông chỉ cần đổ hết tội lên người Vương Văn Thức, bụi bẩn trên người ông sẽ được rửa sạch. Nhưng đôi mắt Tiêu Viễn Trì lại đưa về phía hai đứa con trai của ông nhiều hơn và...ông đọc được sự thất vọng trong mắt chúng.