Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nguồn: Sưu Tầm
Edit: Phưn Phưn
Sáng sớm, phía chân trời trắng xóa, gió biển thổi phớt qua rèm cửa sổ, bên ngoài truyền đến từng tiếng sóng biển.
Cảnh Lỵ giống như một con mèo nhỏ rúc người ngủ trong lồng ngực Kinh Nhiên, trong giấc ngủ mơ màng Kinh Nhiên giật nhẹ chăn, bọc Cảnh Lỵ lại. Không biết có phải do Cảnh Lỵ lạ giường hay không mà cả đêm liên tục đá chăn, Kinh Nhiên đã bị cô đá tỉnh mấy lần, gió biển vào ban đêm rất lạnh, anh không biết đã đắp chăn lại cho cô bao nhiêu lần.
Đến giờ là Cảnh Lỵ sẽ tự động tỉnh, đúng lúc cô bị đánh thức bởi động tác nhỏ của Kinh Nhiên. Công ‘trúa’ nhỏ vẫn đang trong tư thế ngủ mơ màng, nhưng tiềm thức vẫn đắp chăn cho cô, xem ra anh thật sự rất để ý đến cô. Cảnh Lỵ giật người, chuyển đầu mình qua mặt đối mặt với Kinh Nhiên, nhìn chằm chằm vào nhan sắc đẹp đẽ khi ngủ của anh.
Không biết mỗi khi công ‘trúa’ nhỏ ngủ dậy, có bị chảy máu mũi bởi vẻ đẹp của bản thân không nhỉ? Dù sao thì nhìn nhan sắc khi ngủ của anh, cô cũng đã muốn chảy máu mũi rồi.
“Lỵ Lỵ, ăn cơm cơm…” Kinh Nhiên lẩm bẩm nói mớ một câu.
Cảnh Lỵ dở khóc dở cười, mỗi lần Kinh Nhiên nói mớ, hình như đều kêu cô ăn cơm, rốt cuộc ở trong lòng anh cô không thích ăn cơm đến mức độ nào vậy?
Kinh Nhiên đã quen dậy sớm, mở mắt ra liền nhìn thấy một khuôn mặt ngay trước mắt, bởi vì cận nặng nên khi anh nhìn thì chỉ thấy một gương mặt mơ mơ hồ hồ. Anh dụi đôi mắt nhập nhèm, thò mặt lại gần đối phương, phát hiện đối phương cũng đang mở mắt.
“Chào buổi sáng, Lỵ Lỵ!” Kinh Nhiên khẽ mỉm cười, chào Cảnh Lỵ.
“Chào buổi sáng!” Cảnh Lỵ cọ chóp mũi mình lên chóp mũi anh.
Kinh Nhiên nghịch ngợm dùng môi cọ lên môi cô, hỏi: “Có muốn đi ra ngoài xem mặt trời mọc không?”
“Có!” Cảnh Lỵ đẩy chăn, ngồi dậy, xuống giường đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Lúc Cảnh Lỵ ra ngoài, Kinh Nhiên đã thay xong quần áo, hai người lại trao đổi không gian, một người rửa mặt, một người đi thay đồ.
Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ rời khỏi biệt thự đi đến bờ biển, bởi vì mặt trời còn chưa dâng lên, nhiệt độ không khí rất lạnh. Cảnh Lỵ chỉ mặc một cái áo thun ngắn, hai tay ôm lấy cánh tay xoa xoa da gà nổi lên. Kinh Nhiên cởi áo khoác thể thao của mình, khoác lên trên người Cảnh Lỵ.
Áo được khoác lên người Cảnh Lỵ, hai tay cô nắm lấy tay áo che khuất cánh tay của mình: “Cảm ơn anh.”
Kinh Nhiên trả lời: “Việc nên làm mà.”
Đột nhiên Cảnh Lỵ nhớ tới ngày đầu tiên cô và Kinh Nhiên hẹn hò, khi đó là cuối tháng hai, trời vẫn còn khá lạnh.
Lần đó Cảnh Lỵ vội vàng ra ngoài nên mặc rất ít, nói một câu “Lạnh quá”.
Kinh Nhiên còn vô cùng khoe khoang: “May mà tôi ra ngoài mặc nhiều hơn một bộ.”
Khi đó Cảnh Lỵ thầm mắng trong lòng, kiểu nam sinh EQ thấp như vậy, chính là nguyên nhân không thể có bạn gái.
Kinh Nhiên nhìn ánh mắt mơ màng của Cảnh Lỵ, rồi đột nhiên cười rộ lên, anh hỏi: “Em cười gì thế?”
Vốn dĩ Cảnh Lỵ còn đang chìm trong hồi ức thì bị Kinh Nhiên kéo về, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai của Kinh Nhiên, lại nhớ tới cái đầu nấm đông cô xấu xí của anh lúc trước, còn có vẻ mặt ngơ ngác, cách nói chuyện ngốc nghếch.
Về EQ, dường như anh cũng đã tiến bộ được một chút, ít nhất bây giờ anh nói chuyện không còn gợi đòn như trước kia nữa.
Bây giờ vẫn chưa phải là mùa đi biển, đương nhiên không có du khách, hơn nữa thời gian còn sớm, có thể nói toàn bộ bãi biển chỉ có hai người bọn họ. Cả hai tìm một chỗ rồi ngồi xuống, dựa sát vào nhau, nhìn vào mặt biển.
Bầu trời vẫn là màu xanh đậm như vừa rồi, chân trời hơi trắng xóa. Màu sắc của bầu trời đã dần dần sáng hơn, phía chân trời cũng hiện lên đường màu vàng cam, mặt trời như lòng đỏ trứng, từng chút từng chút nhô lên.
“Nhiên Nhiên, mặt trời mọc kìa!” Cảnh Lỵ lay Kinh Nhiên, quay sang nhìn anh.
Kinh Nhiên nhếch môi, mang theo ý cười nhìn Cảnh Lỵ, vẻ thâm tình hiện lên trong ánh mắt. Thấy anh thế này, dường như nãy giờ anh không hề xem mặt trời mọc, mà chỉ nhìn cô.
Cảnh Lỵ bị anh nhìn chằm chằm thì hơi ngượng ngùng: “Sao anh nhìn em hoài vậy, không xem mặt trời mọc à?”
Ánh sáng màu vàng cam rọi lên trên mặt Kinh Nhiên, không thấy được vào giây phút này mặt anh trở nên đỏ bừng, anh nói: “Em còn đẹp hơn cả mặt trời mọc.”
Cảnh Lỵ được anh khen như thế lại càng thẹn thùng, hỏi: “Anh khen em như vậy, có phải là muốn hôn không?”
Kinh Nhiên thành thật trả lời: “Không phải, em thật sự rất đẹp.”
Đôi lúc, không biết EQ của công ‘trúa’ nhỏ thật sự thấp, hay là giả bộ thấp…
Ghẹo gái như thế…
Bà ngoại của anh còn lo rằng anh sẽ không cưới được vợ sao?
*
Sau khi mặt trời dâng lên, Cảnh Lỵ cùng Kinh Nhiên đi đến chợ ở gần đó mua thức ăn, buổi tối bọn họ định làm BBQ nên phải mua rất nhiều đồ, nhiều đến nỗi hai người không thể xách nổi, cuối cùng Kinh Nhiên phải gọi Tào Kiến Hoa lái xe tới đón người.
Kết quả người lái xe tới lại là Trần Văn Bân.
Kinh Nhiên đặt đồ vào thùng xe, rồi ngồi vào ghế sau cùng Cảnh Lỵ. Kinh Nhiên hỏi: “Sao cậu lại tới?”
Trần Văn Bân trả lời: “Có đồ muốn mua.”
Kinh Nhiên thấy Trần Văn Bân đã tới đây lâu vậy rồi mà vẫn chưa tháo dây an toàn xuống xe mua đồ, hỏi: “Vậy cậu không đi mua đi?”
Trần Văn Bân tháo dây an toàn, xuống xe, đi đến quầy bán quà vặt ở đối diện. Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ nhìn thấy Trần Văn Bân mua một cục kẹo cao su ở quầy bán quà vặt.
Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ cảm thấy câm nín, Trần Văn Bân này đang làm cái quỷ gì vậy?
Ba người trở lại biệt thự, bên trong vô cùng yên tĩnh. Tối hôm qua, ngoại trừ Kinh Nhiên, Cảnh Lỵ và Trần Văn Bân đi ngủ sớm, thì mấy người còn lại chơi bài đến tận nửa đêm mới ngủ. Thời điểm Tào Kiến Hoa đang mơ màng ngủ thì nhận được tin Kinh Nhiên gọi cậu ta lái xe đến chợ đón người, Trần Văn Bân ở cùng phòng thấy cậu ta không có chút tinh thần nào, sợ sẽ gây ra tai nạn, cho nên cậu tự động xin ra trận đi đón người.
Cảnh Lỵ nghĩ Kinh Nhiên phụ trách nấu ăn cho mọi người sẽ rất vất vả. Cho nên cô xung phong làm bữa sáng.
Nếu đồ ăn quá khó làm thì Cảnh Lỵ sẽ không biết, cô chỉ biết làm sandwich. Lúc trước, cô nói muốn làm sandwich cho công ‘trúa’ nhỏ còn bị anh ghét bỏ, còn nói là tiệm bánh có bán sandwich. Lần này, cô muốn chứng minh tay nghề của mình, cô muốn cho công ‘trúa’ nhỏ biết, sandwich cô làm còn ngon hơn tiệm bánh nhiều!
Cảnh Lỵ không cần Kinh Nhiên giúp đỡ, tự mình bận rộn dưới phòng bếp. Thiết bị ở biệt thự đã có đầy đủ, vật dụng bếp có gì là ở đây đã có hết. Ngoài bếp ga và lò vi sóng, còn có lò nướng và máy nướng bánh mì, khuôn chiên trứng có hình ngôi sao và hình trái tim.
Cảnh Lỵ rửa sạch rau quả xong, những người khác còn chưa thức dậy, nên cô chỉ chiên ba quả trứng. Bỏ thịt hun khói vào lò nướng, mỗi lát bánh mì đặt hơn mười giây. Tất cả nguyên liệu đã chuẩn bị xong, bắt đầu bắt tay vào làm đồ ăn, dùng dao cắt nửa lát bánh mì thành hình tam giác.
Cảnh Lỵ cắt sandwich xong bỏ vào đĩa sứ mang ra bàn, Kinh Nhiên đang ngồi ở bàn ăn nói chuyện phiếm với Trần Văn Bân, nội dung là về một số tình hình chính trị, tài chính hiện nay. Cảnh Lỵ hoàn toàn nghe không hiểu, cô cũng không biết vì sao bọn con trai lại thích nói mấy đề tài không thú vị như thế. Cảnh Lỵ lấy hộp trà chanh đóng gói mua ở siêu thị thành phố G ra pha ba ly.
Kinh Nhiên và Trần Văn Bân vừa ăn vừa nói chuyện, Cảnh Lỵ im lặng ngồi bên cạnh ăn sandwich, nghe bọn anh nói chuyện phiếm.
Trần Văn Bân ăn thử một miếng sandwich Cảnh Lỵ làm, cảm thấy rất ngon, bất giác đã ăn được hai cái. Chuẩn bị duỗi tay lấy cái thứ ba thì đột nhiên Kinh Nhiên vỗ vào tay cậu.
Trần Vân Bân hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
Kinh Nhiên bình tĩnh nói: “Lỵ Lỵ làm 6 cái, mỗi người chỉ có thể ăn 2 cái!”
Trần Văn Bân nhìn vóng dáng nhỏ nhắn của Cảnh Lỵ, thoạt nhìn không giống người ăn khỏe, có lẽ chỉ ăn một cái sandwich là đã no. Cậu nói: “Tôi còn chưa no! Nhìn cậu ấy chắc cũng không ăn nổi cái thứ hai đâu.”
Kinh Nhiên bất mãn: “Không được, cậu không thể ăn nhiều hơn tôi!”
Trần Văn Bân: “Tại sao chứ?”
Kinh Nhiên: “Tôi cũng là lần đầu tiên được ăn đồ Lỵ Lỵ làm, đây là bạn gái của tôi làm, cậu không thể ăn nhiều hơn tôi.”
Cảnh Lỵ, Trần Văn Bân: “…”
Sau khi tất cả mọi người đều đã thức dậy, Kinh Nhiên đi nấu cho họ mì thịt bằm với cải xanh, nhớ tới việc Trần Văn Bân nói vẫn còn đói, nên cố ý làm cho cậu thêm một phần, cuối cùng lại bị đối phương ghét bỏ.
Bây giờ, trong mắt Trần Văn Bân, Kinh Nhiên chính là một tên nhóc thấy sắc quên bạn. Nhớ khi còn nhỏ, bọn họ còn xưng anh gọi em, lúc Kinh Nhiên bị bắt nạt, cậu lập tức ra mặt vì Kinh Nhiên, đánh cho mấy tên nhóc kia một trận. Bây giờ có bạn gái thì lạnh nhạt người anh em này cũng đã được hai tháng!
Mỗi tuần hẹn Kinh Nhiên ra ngoài chơi, anh đều nói muốn ở cùng bạn gái, vất vả lắm mới gặp được anh, được rủ đi biển chơi, nhưng lòng anh vẫn hướng về bạn gái. Cảnh Lỵ đi đến đâu, anh lập tức đi theo đến đó, giống như một con cún đi sau chủ nhân, hoàn toàn không có chính kiến của mình.
Ăn sáng xong, mọi người kéo nhau đến bãi biển chơi. Các nam sinh và nữ sinh chơi bóng chuyền trong nước, Cảnh Lỵ không biết bơi, chỉ có thể cầm đồ chơi trẻ em ngồi trên bờ chơi đắp cát. Kinh Nhiên đứng một bên nhìn Cảnh Lỵ ngồi xổm trên mặt đất, nghiêm túc chơi đắp cát, lại nhìn mấy người Tào Kiến Hoa đang chơi bóng chuyền dưới nước, hiển nhiên chơi bóng chuyền dưới nước thích hợp với anh hơn!
“Lỵ Lỵ, anh muốn chơi bóng chuyền!”
“Đi đi! Em ở đây chơi là được!”
“Vậy em giữ dùm anh!” Kinh Nhiên cởi áo khoác, đặt xuống bên cạnh Cảnh Lỵ.
Lúc nhỏ Cảnh Lỵ đều ở kí túc xá trong trường, cha mẹ chưa từng đưa cô đến biển chơi, cô cũng chưa từng đi chung với người khác, lần này có thể gọi là lần đầu tiên được đi biển. Mấy đồ cô mua chủ yếu là muốn xây một lâu đài cát, chỉ là…
Hình như không có đơn giản như trong tưởng tượng của cô thì phải.
Bên cạnh Cảnh Lỵ có hai đứa bé khoảng sáu bảy tuổi, một nam một nữ, hình như là anh em. Hai đứa bé đắp cát lên, xây thành một ngôi nhà.
“Các bạn nhỏ, chị có thể chơi chung với hai em được không?” Cảnh Lỵ đi qua hỏi, nếu hai bé này có thể chơi cùng cô, vậy thì cô sẽ không còn nhàm chán nữa.
Hai đứa bé nhìn thấy vóc dáng cô không cao, lại xinh đẹp, khá là có thiện cảm. Gật đầu một cái, trả lời: “Được ạ!”
Cảnh Lỵ không biết cách xây nhà, nhưng hình như hai đứa bé này là người địa phương, thường xuyên tới đây chơi. Bé trai chỉ cho Cảnh Lỵ nên làm thế nào rất có trật tự, lúc hoàn thành xong, Cảnh Lỵ ngồi xổm đến nỗi chân tê rần, mất đi thăng bằng, ngã xuống ngôi nhà vừa xây xong.
Bé gái tiếc nuối nói: “A… Nhà mất rồi.”
Cảnh Lỵ thấy rất áy náy, nói: “Để chị xây lại lần nữa cho hai em nhé.”
Nhưng Cảnh Lỵ không biết phải xây thế nào, cầm xẻng nhỏ, vẻ mặt khó xử, không thể xuống tay.
“Đúng là ngốc muốn chết!”
Vẫn luôn nằm dưới dù che nắng Trần Văn Bân đột nhiên đi tới, cầm lấy xô nhỏ đi lấy một ít nước về, lại lấy cái xẻng nhỏ trong tay Cảnh Lỵ.
Cảnh Lỵ cảm thấy thường mấy loại hoạt động tiêu khiển này của con nít, thì người trưởng thành sẽ không có hứng thú, không phải Kinh Nhiên và các bạn cùng phòng đều xuống nước chơi bóng chuyền đó sao?
Nhưng đúng là Trần Văn Bân đã làm Cảnh Lỵ phải nhìn bằng cặp mắt khác.
Cảnh Lỵ còn cho rằng Trần Văn Bân sẽ tùy tiện xây một căn nhà, ai biết được cậu lại xây một tòa lâu đài, có dòng sông bảo vệ quanh thành, còn có cầu!
Cảnh Lỵ và hai bạn nhỏ đều kinh ngạc không ngừng cảm thán.
Cảnh Lỵ hỏi: “Sao cậu có thể làm đẹp được như vậy?”
Trần Văn Bân nhìn khinh bỉ, nói: “Tôi học Ngành Kiến Trúc.”
Ồ, khó trách…
Bé gái kéo làn váy của Cảnh Lỵ hỏi: “Chị ơi, đây là bạn trai của chị ạ?”
“Không phải, sao em lại hỏi như vậy?”
Bé gái không hiểu, hỏi tiếp: “Nếu anh chị không phải bạn trai bạn gái, vậy sao lại mặc đồ đôi thế ạ?”
Cảnh Lỵ cúi đầu nhìn quần đi biển của Trần Văn Bân, lại nhìn áo tắm có cùng màu của mình.
Cảnh Lỵ vô cùng muốn chửi thề: Bạn nhỏ à, em có biết từ gay được viết thế nào không?