Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 15
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Tri Chi nhìn về phía bảng kế hoạch công việc ở trên bàn.
Thật ra cô cũng không muốn đi lắm.
Lịch trình của tuần này đã kín mít rồi.
Hơn nữa công việc được giao đột xuất, tối nay không thoát tăng ca được rồi.
Nhưng mà, đi ra ngoài một chuyến thì có thể tiện đường mua bữa tối mang về.
OK, cứ sắp xếp vậy đi, hoàn hảo!
Diệp Tri Chi nhìn điện thoại, đứng dậy đi đến phòng làm việc của Giang Yến Từ định thông báo cho anh một tiếng.
Cửa phòng làm việc không đóng.
Mới vừa đến gần, Diệp Tri Chi chợt nghe thấy có tiếng nói chuyện phát ra từ bên trong.
“Truyền thông Minh Tư cố ý thu mua tập đoàn Giang Diên…”
Là giọng của Từ Hải Yến.
Nhưng mà, tập đoàn Giang Diên sao?
Diệp Tri Chi mới đưa tay lên định gõ cửa thì dừng lại.
Đứng ở cửa, cô thấy Từ Hải Yến lấy một tệp tài liệu đưa đến trước mặt Giang Yến Từ.
“Tôi không quá am hiểu phương diện này, vốn dĩ tôi không muốn nhận vụ án này cho lắm, nhưng truyền thông Minh Tư là khách hàng cũ của công ty luật chúng ta, tôi cũng không tiện từ chối.”
Từ Hải Yến cười nói: “Tôi cảm thấy giao cho luật sư Giang xử lý thì sẽ thích hợp hơn.”
Giang Yến Từ bắt gặp ánh mắt của cô ta, nhíu mày: “Nếu đã là khách hàng cũ của luật sư Từ thì không phải luật sư Từ tự mình phụ trách sẽ tốt hơn sao?”
“Vì công ty luật của chúng ta có tổ không khởi tố riêng biệt, vụ án này không đề cấp gì tới kiện tụng cả, nếu để tôi tự xử lý thì hình như không phù hợp với quy định của công ty cho lắm. Tôi đã giải thích nguyên nhân cho khách hàng rồi, bên kia cũng đã đồng ý.” Từ Hải Yến nói vô cùng trôi chảy: “Cho nên, vụ án này nên được giao cho…”
“Thật xin lỗi.” Giọng của Giang Yến Từ hờ hững ngắt lời.
Anh nhướng mày lên: “Vụ án này, tôi không thể nhận được.”
Từ Hải Yến nhướng đuôi lông mày, có vẻ khó hiểu: “Tại sao chứ? Hay là, luật sư Giang có ý kiến gì với tôi sao?”
Giọng điệu của Giang Yến Từ hờ hững: “Luật sư Từ hẳn cũng hiểu rõ, theo nội dung của điều ba mươi chín trong “Luật luật sư”, luật sư không được phép đại diện cho các vấn đề pháp lý có xung đột lợi ích đến chính mình hoặc là họ hàng thân thích (Chú thích 1), giống với tình huống của vụ án này, tôi buộc phải tránh.”
Lúc này Từ Hải Yến hình như mới nhớ tới gì đó, vẻ mặt áy náy: “A, thật xin lỗi, là do tôi sơ suất, tôi quên mất quan hệ giữa tập đoàn Giang Diên và luật sư Giang.”
“Đây thật sự là lỗi của tôi, tôi sẽ phối hợp lại với bên khách hàng.”
Cô ta dừng một chút rồi lại hỏi: “Vậy thì vụ án này để tôi phụ trách vậy, bên luật sư Giang chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?”
Trên mặt của Giang Yến Từ không có biểu cảm gì, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Không có, luật sư Từ hoàn toàn có thể yên tâm.”
“Vậy là tốt rồi.” Từ Hải Yến cười rất nhẹ: “Vậy tôi không làm phiền luật sư Giang nữa.”
Diệp Tri Chi cứng người tại chỗ, nửa ngày mới hoàn hồn lại.
Còn chưa kịp suy nghĩ, Từ Hải Yến đã ra khỏi phòng làm việc.
Diệp Tri Chi nhanh chóng thu suy nghĩ lại, chào hỏi đối phương: “Luật sư Từ.”
Hình như tâm trạng của Từ Hải Yến không tệ, còn cười gật đầu với cô.
Diệp Tri Chi quay đầu lại nhìn bóng dáng cô ta đi xa, trong lòng suy nghĩ rối bời.
“Còn đứng ở bên ngoài làm gì nữa, không đi vào sao?” Giọng nói của Giang Yến Từ truyền đến.
Diệp Tri Chi lúc này mới hoàn hồn, đi vào hỏi: “Từ Hải Yến tới tìm anh làm gì vậy?”
Giang Yến Từ nhướng nhướng mày, giọng nói hơi thấp: “Không phải em đã nghe thấy hết rồi sao?”
Diệp Tri Chi nhìn ra bên ngoài phòng làm việc: “Cô ta vừa mới nhắc với anh về Giang… vụ án kia, anh không tức giận sao?”
Giang Yến Từ hời hợt: “Hiện tại cô ta vẫn là người phụ trách của công ty luật, bây giờ mà trở mặt với cô ta thì không phải là chuyện tốt.”
“Nhưng rõ ràng là cô ta cố ý.” Diệp Tri Chi nói: “Trông dáng vẻ của cô ta vốn cũng không định giao lại vụ án này cho anh.”
Từ Hải Yến biết rõ Giang Yến Từ và tập đoàn Giang Diên có mối quan hệ gần gũi mà lại nhắc tới chuyện này trước mặt anh, giả vờ mượn quy định của công ty luật mà chuyển giao vụ án này cho anh, rõ ràng là cố tình làm anh khó chịu.
Lòng dạ của người phụ nữ này quá độc ác.
Trong lòng anh hẳn rất khó chịu.
“Không sao cả.”
Giang Yến Từ nói đầy bình thản: “Hành vi giúp người gặp nạn của luật sư Từ khiến người khác rất cảm động, tôi nên cảm kích cô ta mới đúng.”
Diệp Tri Chi nghe không hiểu lắm, ngẩng đầu: “Anh nói sao?”
“Không có gì.”
Giang Yến Từ rũ mắt, chuyển chủ đề: “Diệp Tiểu Thu, em tìm tôi có việc gì sao?”
Diệp Tri Chi lúc này mới nhớ đến chuyện chính: “Tôi đến nói với anh một tiếng, tôi phải đi ra ngoài một lát, khoảng một giờ sau sẽ về.”
Giang Yến Từ ngước mắt nhìn về phía cô: “Đi đâu?”
“Anh còn nhớ con mèo nhỏ mà chúng ta giấu ở nắp capo xe mấy hôm trước không?” Diệp Tri Chi nói: “Lúc nãy bệnh viện thú y gọi điện thoại cho tôi, nói là có người muốn nhận nuôi con mèo nhỏ kia, tôi định qua đó xem thử.”
“Vậy để tôi đi cùng em qua đó đi.”
Giang Yến Từ tiện tay nhét tài liệu vào ngăn kéo, vòng qua bàn làm việc đi tới, quay đầu lại thấy Diệp Tri Chi vẫn còn đứng tại chỗ thì nhướng mày lên: “Không đi sao?”
Diệp Tri Chi hơi mờ mịt, nhưng vẫn đi theo: “Sao anh cũng muốn đi vậy?”
Giang Yến Từ liếc cô một cái, giọng điệu đương nhiên nói: “Con mèo nhỏ đó là do tôi với em cùng cứu ra, đương nhiên cũng có một phần của tôi nữa.”
Cũng hơi có lý.
Lại nghe anh nói tiếp: “Hơn nữa bên ngoài trời đang mưa, em chắc rằng bây giờ có thể gọi được xe sao?”
Diệp Tri Chi vô thức nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sắc trời ở bên ngoài ảm đạm, không biết mưa to đã trút xuống từ khi nào, những tòa nhà cao tầng bên ngoài đều mờ ảo cả. Hiệu quả cách âm của thủy tinh ở ngoài tường vô cùng tốt, dường như không nghe thấy âm thanh gì ở bên ngoài.
Thời tiết này, nhất là khu CBD này, quả thật rất khó bắt được xe.
Diệp Tri Chi nhớ lại những đau thương đã trải qua khi bắt xe dưới trời mưa lần trước nên đã bị anh thuyết phục.
“Vậy thì đi thôi.”
***
Xe của Giang Yến Từ đang đang đậu ở ga ra ngầm của office building.
Diệp Tri Chi nhận ra, vẫn là chiếc xe “đi mượn” của lần trước.
Sau khi lên xe, cô cài xong dây an toàn rồi nhìn về phía người bên cạnh: “Anh vẫn chưa trả chiếc xe này lại sao?”
Giang Yến Từ nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, hỏi lại: “Em có biết chi phí cố vấn một năm của tôi không?”
Diệp Tri Chi nghi hoặc: “Có ý gì? Chi phí thì có liên quan gì tới việc mượn xe sao?”
Giọng Giang Yến Từ hờ hững nói: “Dù sao cũng làm cố vấn pháp luật miễn phí trong một năm, không thể làm không công được.”
Diệp Tri Chi: “…”
Cạn lời được một lúc, cô mới thốt ra một câu: “Tôi có thể nói rằng quả không hổ là anh không?”
Giang Yến Từ cười khẽ, không trả lời.
Ô tô chậm rãi chạy ra khỏi bãi đậu xe, chạy vào quốc lộ.
Vào ngày mưa, tình hình giao thông bị tắc nghẽn, dòng xe cộ nhích chậm chạp. Lại còn ngay vào giờ tan tầm cao điểm, chỉ đi một đoạn đường ngắn mà áng chừng hơn ba mươi phút.
Diệp Tri Chi nhìn chằm chằm tuyến đường được chỉ dẫn, nhịn không được mà hỏi: “Thật ra chuyện này cũng không phức tạp gì, tôi qua đó xem một cái là được rồi, tại sao anh cứ muốn đi chung với tôi làm gì?”
Giang Yến Từ gác tay lên vô lăng: “Đương nhiên, đợi lát nữa còn phải quay về tăng ca.”
“Ai biết có phải em lười biếng muốn mượn cơ hội này trốn việc không, cho nên tôi phải giám sát em.”
Diệp Tri Chi: ???
Diệp Tri Chi chỉ vào bản thân, khó có thể tin: “Anh nói tôi? Lười biếng sao?”
Cô hít sâu một hơi, nghiêng đầu, nói từng chữ một: “Giang Yến Từ, tôi cho anh một cơ hội nữa, anh nhìn vào mắt tôi rồi nói lại lần nữa đi, tôi giống người như vậy sao?”
Giang Yến Từ cười ra tiếng, vẫn nhìn chằm chằm tình hình giao thông.
“Anh cười cái gì?” Trái tim thủy tinh của Diệp Tri Chi vỡ vụn , cô tức giận nói: “Anh còn như vậy nữa, tôi sẽ nổi giận đấy.”
Đèn tín hiệu phía trước đường đã chuyển sang màu đỏ, Giang Yến Từ giẫm lên phanh, mới chậm rãi nghiêng đầu, cười đưa ra một câu trả lời hai chữ.
“Không giống.”
Diệp Tri Chi miễn cưỡng hài lòng.
Nhưng cô đến quá gần, khi Giang Yến Từ quay đầu lại, đôi môi lơ đãng xẹt qua mặt anh.
Khi cảm xúc ấm áp truyền đến, hai người đều sửng sốt.
Diệp Tri Chi theo phản xạ mà lùi về, lúc này mới ý thức được chuyện mới xảy ra. Dường như máu dồn lên não, cả người cô xụi lơ.
Giang Yến Từ im lặng không lên tiếng thu ánh mắt lại, ánh mắt tối sầm lại.
“Tôi…”
“Em…”
Hai người đồng thời lên tiếng, rồi lại tiếp tục im lặng.
Sau vài giây im lặng, Giang Yến Từ nói: “Em nói trước đi.”
“Không, không có gì.” Diệp Tri Chi lập tức mất đi dũng khí nói chuyện, rụt người lại giống như con đà điểu.
Cô tỏ vẻ không có chuyện gì mà ôm chặt túi xách, bên ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng đã loạn xạ cả lên.
Giang Yến Từ cũng hiếm khi không nói gì.
Đèn đỏ chuyển xanh, xe lần nữa khởi động.
Ý thức được bản thân vừa làm ra chuyện ngu ngốc gì, Diệp Tri Chi che mặt, dứt khoát ngồi đó cam chịu.
Dọc đường đi không có ai nói chuyện.
Sự yên tĩnh tràn ngập trong xe, bên trong xe chỉ còn có tiếng nhạc nhẹ bay bổng.
Rời khỏi nội thành, tình trạng tắc nghẽn đã giảm bớt, đường bắt đầu thông suốt.
Hai mươi phút sau, bọn họ đã tới bệnh viện thú y.
Ở đây có rất nhiều khu nhỏ, mỗi khi tan tầm thì việc tìm chỗ đậu xe không phải là chuyện dễ dàng.
Giang Yến Từ quan sát tình hình ở xung quanh, mở đèn nháy ở hai bên, tạm thời dừng lại ở bên lề: “Em vào trước đi, tôi đi tìm chỗ đậu xe đã.”
“Hả? À, được.”
Diệp Tri Chi bị giọng nói đánh thức, nhanh chóng tháo dây an toàn, động tác nhanh nhẹn mở cửa xuống xe.
Chân phải mới vừa bước ra cửa xe, cô bỗng nhiên nhớ tới gì đó, lại dừng lại.
“Đúng rồi.”
“Hửm?” Giang Yến Từ nghiêng đầu.
Diệp Tri Chi nhìn chỗ khác, trầm giọng nói: “Bánh ngọt hồi chiều ăn ngon lắm, cảm ơn.”
Hơi dừng chút rồi lại nhỏ giọng bổ sung: “Tôi rất thích.”
Nói xong lời này, cô nhanh chóng bung ô rồi đi rất nhanh giống như đang chạy trốn.
Cửa xe đóng lại.
Giang Yến Từ thấy bóng dáng vội vàng của cô, hơi nhếch khóe miệng lên, lặng lẽ cười.
***
Ở bệnh viện thú y, Diệp Tri Chi gặp được con mèo nhỏ mà cô cứu.
Con mèo nhỏ hình như vẫn còn chút ấn tượng với cô, nó kêu meo meo hung dữ với cô qua lớp lồng, còn vươn móng vuốt chơi đùa với cô. Bác sĩ đã kiểm tra rồi, mèo nhỏ rất khỏe mạnh, không có bệnh gì cả, là một cậu nhóc hoạt bát hiếu động.
“Cô chờ một chút, quý ngài kia sắp đến rồi.” Cô y tá đã nói như thế với cô.
Diệp Tri Chi gật đầu với cô ấy: “Được, cảm ơn.”
Y tá rời đi để làm chuyện khác, Diệp Tri Chi đứng tại chỗ, tiếp tục chơi đùa với con mèo nhỏ.
Cô đợi trong chốc lát, Giang Yến Từ vẫn chưa đi vào. Vẫn chưa đậu được xe sao?
Nhưng nghĩ lại thì xung quanh đây hơi khó để đậu xe, khi bọn họ vừa tới thì những vị trí đậu xe xung quanh đã kín rồi.
Cũng không biết là anh tìm được vị trí đậu xe chưa nữa.
Khi đang suy nghĩ miên man, phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói của cô y tá…
“Anh Lục, con mèo nhỏ mà ngài nói muốn nhận nuôi chính là của cô Diệp đây.”
Nghe thấy giọng nói này, Diệp Tri Chi theo bản năng ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy người đó, cô có hơi bất ngờ: “Luật sư Lục?”
Cô chỉ nhớ mang máng đối phương họ Lục, còn về phần tên…
Diệp Tri Chi nhanh chóng lục tìm trong trí nhớ một phen, à, ở tập đoàn Duy Á, Giang Yến Từ đã đích thân giới thiệu với cô, Lục Trăn Ngôn của công ty luật hành chính Nghị Tư, luật sư Lục.
Lục Trăn Ngôn nhíu mày khó hiểu, trông ánh mắt của anh ta tối tăm không rõ: “Con mèo này của cô sao?”
Diệp Tri Chi gật đầu: “Đúng…”
Lục Trăn Ngôn đã nhanh chóng dời ánh mắt lãnh đạm đi, quay mặt về phía y tá, thờ ơ nói: “Thật xin lỗi, con mèo này, tôi không định nhận nuôi nữa.”
Chương 16
Vừa nói xong lời đó, xung quanh ngay lập tức yên ắng trong chốc lát.
Không nhận nuôi nữa?
Gọi cô từ xa xôi đến đây, kết quả vừa mới nhìn một cái thì không thèm nhận nuôi nữa?
Diệp Tri Chi có hơi không hiểu nổi.
Còn Lục Trăn Ngôn thậm chí lười đến mức không thèm cho cô một cái liếc mắt, lập tức xoay người rời đi.
“Luật sư Lục, xin đợi một chút.”
Diệp Tri Chi gọi anh ta lại, đuổi theo vài bước: “Trước đây chúng ta có từng quen biết nhau không nhỉ?”
Lục Trăn Ngôn hơi dừng bước chân, quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói: “Không quen.”
Diệp Tri Chi nhìn thẳng vào anh ta: “Sao tôi cứ cảm thấy hình như luật sư Lục có vẻ không hài lòng với tôi vậy nhỉ?”
Thật ra trong buổi họp ở tập đoàn Duy Á lần đó, cô đã nhạy bén phát hiện ra rằng Lục Trăn Ngôn không thích cô lắm. Nhưng khi đó hai người mới gặp nhau lần đầu, cô còn nghĩ đó là ảo giác của mình.
Bây giờ xem ra, cũng không phải hoàn toàn là ảo giác của cô đâu.
Lục Trăn Ngôn cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, không thèm ngẩng đầu: “Không phải, có lẽ là ảo giác của luật sư Diệp thôi. Tôi chỉ cảm thấy con mèo này không phù hợp tiêu chuẩn nhận nuôi của tôi.”
Anh ta lại quay đầu nói với cô y tá: “Làm ơn hãy để ý giúp tôi một chút, nếu có con mèo nào thích hợp thì thông báo lại cho tôi.”
Cô y tá tỉnh hồn, gật đầu theo bản năng: “À vâng, được ạ, anh Lục.”
Lục Trăn Ngôn lại tiếp tục nói: “Mấy ngày nay con mèo của tôi vẫn luôn bị tiêu chảy, phiền cô hãy kiểm tra một lượt giúp tôi.”
“Vâng, xin hãy đi theo tôi.”
Bây giờ Diệp Tri Chi mới chú ý tới, trong tay Lục Trăn Ngôn còn cầm một cái túi đựng mèo, bên trong là một con mèo hoa lớn có màu cam.
Cô y tá dẫn Lục Trăn Ngôn rời đi.
Diệp Tri Chi đi đến trước lồng sắt, khom lưng, nhìn bé mèo con đang ở bên trong, thở dài.
“Bé đáng thương à, mẹ còn tưởng rằng đã tìm được chủ nhân cho con.”
Chỉ chốc lát sau, y tá đã quay lại, mang theo vẻ mặt áy náy: “Cô Diệp, thật xin lỗi, đã khiến cô phí công đến đây một chuyến rồi.”
Diệp Tri Chi đứng thẳng lên: “Không sao đâu.”
Cô y tá tiếp tục nói: “Để tỏ lời xin lỗi, chúng tôi sẽ giảm giá 10% phí kiểm tra cho cô trong mấy ngày hôm nay và tặng cô thêm vài món quà nhỏ.”
“Phí kiểm tra?” Đại não Diệp Tri Chi chập mạch, tạm thời chưa kịp phản ứng lại.
“Đúng thế.” Cô y tá cười tủm tỉm nhìn cô: “Nếu bây giờ cô tiện, thì có thể thanh toán trước khoản đã ghi sổ được không?”
Diệp Tri Chi: “… Được, được chứ.”
Vài phút sau, Diệp Tri Chi nhìn tờ hoá đơn bốn chữ số trên tay, đột nhiên cảm thấy ngột ngạt ở trong lòng.
Gửi nuôi mèo con ở bệnh viện thú cưng, có vẻ như mỗi giây đều đang đốt tiền.
Nếu vẫn cứ tiếp tục như vậy thì còn chưa kịp tìm được người nhận nuôi, cô đã phá sản luôn rồi.
Diệp Tri Chi nghiêng đầu nhìn về phía lồng sắt. Mèo con chơi đùa đến khi mệt rồi thì leo lên cái đệm cuộn thành một khối, vô tâm mà đánh một giấc say.
Nếu không thì đành tự mình nuôi vậy.
Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, đã nghe thấy cô y tá hỏi: “Cô Diệp, cô vẫn muốn chờ người khác nhận nuôi chứ ạ?”
Diệp Tri Chi chần chờ một lát: “Không cần đâu, tôi định tự nuôi luôn.”
Cô y tá cười nói: “Vậy cũng tốt. Đúng rồi, cô đã đặt tên cho mèo con chưa?”
Diệp Tri Chi lắc đầu: “Vẫn chưa đặt.”
Cô y tá nói: “Vậy bây giờ cô đặt tên cho mèo đi, tôi giúp cô đăng ký một lượt bên này. Sau này cô quay lại đây kiểm tra cho mèo, khách quen có thể nhận thêm ưu đãi đó.”
“Tên hả? Để tôi suy nghĩ đã…” Diệp Tri Chi nhìn chằm chằm mèo con một lúc lâu, vẫn mãi không tìm được gợi ý gì.
Dường như nhìn ra được khó khăn của khách, cô y tá lập tức đưa qua một quyển từ điển Tân Hoa đã được chuẩn bị từ trước: “Nếu cô vẫn chưa nghĩ ra được thì cô có muốn thử dùng cách đặt tên theo cuốn từ điển này không?”
“Chỗ này của mấy người còn chuẩn bị cả từ điển hả?” Diệp Tri Chi có hơi kinh ngạc.
Y tá cười nói: “Đúng vậy, bởi vì có rất nhiều khách mắc chứng khó lựa chọn, cho nên chúng tôi cố ý chuẩn bị từ điển trong tiệm. Họ tiện tay lật đến trang nào thì chọn luôn chữ cái ở trang đó đặt tên cho thú cưng.”
Đây thật sự là một cách hay.
Diệp Tri Chi nhận từ điển, tiện tay lật ra.
Trang 60.
Trì…
Diệp Tri Chi lấy từ đẹp nhất trong đó: “Vậy gọi là Trì Trì đi, trì trong trì hoãn, chậm chạp.”
“Trì Trì sao? Được, tôi đăng ký cho cô ngay đây, cô vui lòng đợi một lát nhé.” Cô y tá đi khỏi.
Diệp Tri Chi vừa xoay người thì thấy Giang Yến Từ đi đến trước mặt.
Chờ anh đến gần, cô mới hỏi: “Sao anh chậm vậy?”
Giang Yến Từ lời ít ý nhiều mà nói: “Khu vực gần đây không có bãi đỗ xe.”
Anh hời hợt quét mắt một vòng đánh giá xung quanh, lại hỏi: “Người nhận nuôi vẫn chưa đến hả?”
Diệp Tri Chi phát ra âm thanh bất lực: “Đã đến rồi, nhưng cũng đã đi luôn rồi.”
Giang Yến Từ nhíu mày: “Sao vậy?”
Diệp Tri Chi nhún vai: “Người ta không muốn nhận nuôi.”
Cô dừng một lát, rồi tuyên bố quyết định của mình: “Nhưng mà, tôi quyết định tự nuôi luôn.”
Diệp Tri Chi nghiêng người, khoe với Giang Yến Từ: “Con trai tôi tên là Trì Trì, có đáng… không?”
Chữ “Yêu” kẹt trong cổ họng, trong nháy mắt cô nhận ra được điều gì đó, nhanh chóng chuyển tầm mắt đi chỗ khác.
Trì Trì, Từ Từ.
Ban nãy sao cô lại không nhận ra hai chữ này có cách đọc giống nhau đến vậy nhỉ.
Giang Yến Từ rõ ràng cũng rất ngạc nhiên, hiếm khi anh im lặng vài giây, mới lên tiếng: “Tôi chỉ vừa đi đỗ chiếc xe thôi, mà sao lại có cả con trai luôn rồi vậy?”
“Là con trai của tôi.”
Diệp Tri Chi nhấn mạnh với anh, nói xong thì nhét từ điển Tân Hoa vào tay anh: “Anh nhìn cho kỹ đi nè, đừng có suy đoán lung tung, Trì trong trì hoãn chậm chạp, chứ không phải Từ trong Giang Yến Từ.”
Giang Yến Từ nâng từ điển, nhướng mày nói: “Tôi nhớ rõ ràng là Trì Trì thuộc sở hữu chung của cả hai người chúng ta mà nhỉ?”
Diệp Tri Chi: “…”
Cô vừa mới đặt tên mà anh đã bắt đầu gọi luôn rồi, còn gọi lưu loát đến vậy nữa.
Diệp Tri Chi nhìn chằm chằm anh, một lúc lâu sau lại nói thêm một câu nữa: “Cho nên, anh như thế này là đang có ý định tranh quyền nuôi nấng Trì Trì với tôi hả?”
“…”
Giang Yến Từ nhìn dáng vẻ cảnh giác của cô mà không nhịn được bật cười: “Tôi không có ý đó đâu.”
“Cùng nuôi cũng không phải không được.” Suýt chút nữa thì cô đã buột miệng nói ra, may mà thu lại kịp thời. Cô đang cảm thấy may mắn thì lại nghe thấy câu nói của anh.
“Ít nhất tôi cũng có quyền đi thăm mỗi tuần một lần nhỉ?” Giang Yến Từ tạm dừng một chút, lại bổ sung: “Đương nhiên, tôi sẽ nộp phí nuôi dưỡng.”
Diệp Tri Chi bối rối một lát, gắng gượng gật đầu đồng ý: “Cũng được.”
“Vậy quyết định thế nhé.”
Giang Yến Từ mừng rỡ trong lòng, xoay người nhìn về phía Trì Trì đang ngủ ngon lành trong lồng sắt.
“Vậy nên, con trai tên là Diệp Trì Trì hả?”
“…”
Diệp Tri Chi đã không còn muốn nói chuyện với anh nữa.
Cũng may cô y tá xuất hiện kịp thời, giải vây cho cô: “Cô Diệp, tôi đã đăng ký cho cô xong rồi. Mèo con không có vấn đề gì, cô có thể mang đi bất cứ lúc nào.”
Diệp Tri Chi gật đầu với cô ấy: “Được, cảm ơn.”
Diệp Tri Chi cho Trì Trì vào túi đựng mèo, vừa quay đầu thì lại gặp Lục Trăn Ngôn đang đi ra từ phòng khám.
Nhìn thấy Giang Yến Từ, Lục Trăn Ngôn cũng ngẩn ra.
“Luật sư Giang?”
“Luật sư Lục.”
Ánh mắt Lục Trăn Ngôn xẹt qua hai người, khách khí mà gật đầu với anh rồi xoay người đi khỏi bệnh viện thú cưng.
Giang Yến Từ thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Diệp Tri Chi: “Em nói người nhận nuôi kia là Lục Trăn Ngôn hả?”
“Là anh ta đấy.”
Diệp Tri Chi cũng không muốn nói nhiều.
Giang Yến Từ có vẻ như cũng đã nhận ra cô đang nghĩ gì nên cũng không hỏi nữa: “Vậy đi thôi.”
“Đi đâu?” Diệp Tri Chi nghi ngờ.
Giang Yến Từ nói: “Không phải muốn nuôi mèo sao? Mấy vật dụng cơ bản cũng không có làm sao mà nuôi được hả? Ban nãy lúc tìm bãi đỗ xe, tôi có thấy một cửa hàng bán vật dụng để chăm sóc mèo ở gần đây. Chúng ta đi qua đó mua đồ đi.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi khỏi bệnh viện thú cưng.
Cơn mưa bên ngoài vẫn chưa tạnh.
Lục Trăn Ngôn cũng chưa rời đi, anh ta đứng dưới mái hiên che mưa, có vẻ như đang đợi ai đó.
“Anh Trăn Ngôn, bên anh đã xong chưa?” Một giọng nữ dịu dàng truyền đến.
Giọng nói này có hơi quen tai, Diệp Tri Chi giương mắt nhìn lại.
Dường như có cảm ứng, đối phương cũng nhìn về phía cô, ánh mắt hai người chạm vào nhau ở giữa không trung.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, vô số cảm xúc trong lòng bắt đầu đâm chồi chui ra khỏi mặt đất, giống như cây hoa tử đằng sinh trưởng mạnh mẽ, xâm chiếm nội tâm của cô.
Diệp Nhược Lâm.
Không lâu trước đây, Diệp Tri Chi đã thấy hình cô ta trong một bài viết nào đó trên mạng, đương nhiên là có thể nhận ra cô ta.
Hôm nay, cô ta mặc một chiếc váy chiffon kiểu sơ mi màu trắng, tóc ngang vai. So với thời học sinh thì khí chất ưu nhã trí thức đã tăng thêm vài phần, quả thật thay đổi không ít.
Diệp Nhược Lâm hơi sửng sốt, nhưng chỉ trong nháy mắt đã khôi phục lại bình thường, quay đầu nhìn Lục Trăn Ngôn, cười hỏi: “Anh nói xem mèo giúp em, đã xem chưa?”
Lục Trăn Ngôn ngẩn ra một lát, nói: “Thật xin lỗi, Tiểu Lâm. Con mèo kia có chút không thích hợp, anh sẽ giúp em tìm một con mèo khác.”
Diệp Nhược Lâm mỉm cười nói: “Không sao đâu, chúng ta đi đến nhà hàng trước đi. An Ninh đang ở bên đó chờ chúng ta.”
“Được.”
Lục Trăn Ngôn và Diệp Nhược Lâm quen biết nhau, hơn nữa có vẻ không phải là mối quan hệ hời hợt.
Mắt thấy một màn này, trong đầu Diệp Tri Chi xuất hiện một phỏng đoán hoang đường.
Thì ra, không phải anh ta không vừa ý với con mèo.
Mà là không vừa ý với cô.
Giang Yến Từ bung dù ra, nhẹ nhàng vỗ đầu cô: “Diệp Tiểu Thu, đi thôi.”
“Ừm.” Diệp Tri Chi thu hồi suy nghĩ, rũ mắt xuống, đi vào trong tán dù của anh.
Bên dưới mái hiên, hai bên đều dừng lại, không làm phiền lẫn nhau.
“Nhược Lâm?”
Diệp Nhược Lâm lấy lại tinh thần, cười cười: “Xin lỗi, vừa mới thất thần.”
Lục Trăn Ngôn nói: “Không sao, chúng ta đi thôi.”
“Vâng.”
Đi được vài bước, Diệp Nhược Lâm lại nhịn không được mà quay đầu lại.
Ánh mắt cô ta xuyên thấu qua màn mưa dày đặc, rơi xuống bóng dáng của hai người kia. Cơn mưa rất to, hình ảnh của hai người càng lúc càng xa, rất nhanh đã trở nên mơ hồ.
Ánh mắt cô ta tối lại.
Lúc mua đồ dùng cho mèo, ngoại trừ những cuộc trao đổi ngắn ngủi thì Diệp Tri Chi và Giang Yến Từ cũng không nói thêm điều gì nữa.
Trên đường về, hiếm khi hai người đều im lặng.
Giang Yến Từ không mở máy phát nhạc, bầu không khí vốn đã yên tĩnh lại trở nên tĩnh lặng hơn nữa.
“Em…”
“Tôi…”
Diệp Tri Chi giành trước một bước: “Anh nói trước đi.”
Ánh mắt Giang Yến Từ nhìn chăm chú cảnh thành phố mông lung xa xăm, im lặng vài giây mới lên tiếng: “Diệp Tiểu Thu, em cảm thấy quan hệ của chúng ta hiện tại, được xem là loại quan hệ gì?”
“Quan hệ gì cơ?” Trong lòng Diệp Tri Chi giật nảy một cái: “Chẳng lẽ chúng ta không phải là đồng nghiệp sao?”
Giang Yến Từ nghiêng đầu nhìn về phía cô: “Em thật sự nghĩ như vậy hả?”
Không đợi cô nói tiếp, anh đã thu hồi tầm mắt, đè ép giọng nói đến mức vô cùng trầm thấp: “Tôi biết rồi, để tôi đưa em về trước.”
Sau khi yên tĩnh một chốc lát, Diệp Tri Chi hỏi: “Giang par, hôm nay tôi có thể xin phép không về công ty luật để tăng ca một ngày không?”
Giang Yến Từ liếc mắt nhìn cô một cái, hỏi lại: “Chẳng lẽ em muốn mang theo mèo về công ty tăng ca hả?”
Dường như có cảm ứng, Trì Trì đang nằm trong túi đựng mèo cũng mơ mơ màng màng mà “Meo” một tiếng. Cô còn tưởng rằng nó đã giật mình thức giấc, cúi đầu thì thấy Trì Trì trở mình rồi tiếp tục ngủ.
Diệp Tri Chi: “…”
Rồi lại nghe thấy Giang Yến Từ vô tình mà tuyên bố: “Hôm nay trời mưa, em tăng ca ở nhà đi.”
Kết quả vẫn khó trốn thoát vận mệnh tăng ca.
Diệp Tri Chi: ?
Cô có hơi nghi ngờ vừa rồi Giang Yến Từ cố ý hỏi như vậy để cô yên tâm thoải mái mà tiếp thu sự thật mình phải tăng ca ở nhà.
Chẳng qua, bị anh dùng chuyện công việc cắt ngang như vậy, tâm trạng của cô cũng tốt hơn lúc nãy phần nào.
Về đến nhà, Diệp Tri Chi thả Trì Trì ra khỏi túi đựng mèo.
Mèo con không hề sợ người chút nào, mới đến đây lần đầu nên nó rất tò mò với mọi thứ xung quanh, vừa đặt chân xuống đất là bắt đầu nhìn Đông nhìn Tây, ngửi ngửi phía Đông, sờ sờ phía Tây.
Nó vui vẻ chạy tới chạy lui trong phòng, kết quả đứng thẳng cũng không xong: “Meo” một tiếng té ngã xuống sàn nhà.
Diệp Tri Chi bật cười, nhanh chân chạy đến bế nó lên.
Trì Trì không vừa ý “Meo” với cô một tiếng, khuỵu hai chân trên sàn không chịu đứng lên, dáng vẻ mang thù trong lòng. Nhưng rất nhanh sau đó nó đã bị món đồ chơi mới hấp dẫn, vừa quay đầu đã quên mất cơn tức giận ban nãy.
Diệp Tri Chi nhìn Trì Trì chơi đùa trong phòng, dần dần xuất thần.
Tiếng mưa rơi tí tách, hễ yên tĩnh, những suy nghĩ lộn xộn sẽ lập tức bủa vây.
Đêm nay, Diệp Tri Chi mơ một giấc mơ vừa mơ hồ lại vừa chân thật.
Thời gian trong mơ là cái ngày mà cô rời khỏi nhà họ Diệp, Giang Yến Từ gạt mọi người, bay suốt đêm từ nước ngoài về, tìm thấy cô.
“Diệp Tiểu Thu, em mở cửa ra đi, chúng ta cùng nhau thương lượng biện pháp giải quyết một lần nữa, có được không?”
Cô tựa lưng vào cửa, yên lặng chảy nước mắt, vừa lý trí vừa dứt khoát mà nói.
“Không, Giang Yến Từ, anh đi đi, chúng ta không có tương lai.”
Ngày hôm sau, cô trở lại công ty luật.
Diệp Tri Chi thất thần suốt cả một buổi sáng.
Đồng nghiệp đi đến mượn đồ cũng nhận ra cô thất thần, nhịn không được mà nhỏ giọng hỏi: “Tri Chi, hôm nay cô bị sao vậy? Cãi nhau với Giang par hả?”
“Không…” Diệp Tri Chi theo bản năng mà đáp lại một tiếng, bỗng nhiên phản ứng lại: “Cô nói gì?”
Đồng nghiệp tưởng cô không nghe rõ: “Cãi lộn với Giang par rồi đúng không?”
Diệp Tri Chi nhanh chóng phủ nhận: “Không phải.” Trong lòng nàng cực kỳ nghi ngờ: “Sao lại hỏi như vậy?”
“Anh ấy không phải bạn trai cô hả?” Đồng nghiệp dùng ánh mắt còn ngạc nhiên hơn cô để nhìn cô: “Mọi người đều cho rằng hai người là một đôi mà.”
“Hả?”
Đồng nghiệp nói: “Cô không biết hả? Trong công ty luật đã truyền tai nhau hết rồi, cô vì Giang par quen biết từ nhỏ mà đã đối đầu với luật sư Từ. Mọi người đều rất khâm phục sự can đảm của cô, ai cũng cảm thấy giữa hai người là tình yêu đích thực.”
Diệp Tri Chi: ?
Trò đùa gì đây? Cô và Giang Yến Từ là tình yêu đích thực?
Diệp Tri Chi suýt chút nữa đã sặc nước miếng, hít vào một hơi, nhanh chóng đính chính: “Cô hiểu lầm rồi. Tôi và anh ấy đúng thật là quen nhau từ bé, nhưng tuyệt đối không phải loại quan hệ đó.”
Đồng nghiệp vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng khóe mắt liếc qua thấy Giang Yến Từ đang đi đến đây, lập tức sửa miệng: “Tri Chi, tôi còn việc khác, đi làm trước đây.”
“Luật sư Giang.” Thấy anh đến gần, đồng nghiệp lại chào một tiếng.
Giang Yến Từ gật đầu với cô ấy, đi đến bên cạnh Diệp Tri Chi, vào thẳng chủ đề: “Tình hình bên tập đoàn mỹ phẩm E-Angla điều tra đến đâu rồi?”
Diệp Tri Chi báo cáo cụ thể: “Từ hôm qua đến giờ, tôi chia ra để điều tra các công ty chi nhánh ở các quốc gia của tập đoàn mỹ phẩm E-Angla, xem xét từ những tin tức mặt ngoài thì thấy tình huống trước mắt rất bình thường.”
Giang Yến Từ hỏi: “Không tra được tình huống khác thường nào sao?”
Diệp Tri Chi lắc đầu, liếc mắt lên màn hình máy tính: “Tạm thời chưa thấy. Trên nền tảng kinh doanh điện tử cũng…”
“Từ từ.”
Cô lại đổi sang một trang web khác, lướt qua một hồi lại đột nhiên phát hiện một chút manh mối.
“Chỗ này có vẻ như…”