Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Ry
Ngày kế tiếp, ba người đi đến bờ sông, chuẩn bị xuống nước tìm ma thú.
An Long huýt sáo, vô số cổ trùng và rắn độc lập tức che kín bờ sông, bày ra trận hình phòng ngự, bá đạo tuyên bố đây là địa phương Vạn Cổ Môn muốn chiếm lĩnh, cấm các môn phái khác tới nhặt chỗ tốt thêm phiền, cũng phòng ngừa người dân của những thôn xóm bên cạnh đi nhầm bị thương. Mấy đệ tử của Xích Long Tông phụ trách trông coi và giải thích với người qua đường, nhìn thấy cổ trùng thì sợ đến run lẩy bẩy, ôm nhau rúc thành một cục, nhưng vẫn kiên trì ở lại.
"Ngọc Tị Thủy, đồ lặn da cá, đan dược khẩn cấp, đèn Dạ Quang, ngọc Hỏa Lôi, mang thêm vài nhánh cỏ Hàm Khí để dùng lúc khẩn cấp..." Tống Thanh Thời cẩn thận đối chiếu với danh sách, kiểm tra trang bị cho mọi người: "Hẳn không thiếu gì đâu nhỉ?" Rất nhiều bí cảnh đều bảo vật giấu ở dưới nước, cho nên trang bị cơ bản để xuống nước là thứ mỗi tu sĩ luôn mang theo người, không cần cố ý tìm mua.
"Đủ rồi." Bởi vì Việt Vô Hoan có tu vi thấp nhất, Huyết Vương Đằng lại thích hợp làm mồi nhử, cho nên được chọn làm người dụ thủy ma thú ra, sau đó giao cho Tống Thanh Thời và An Long che giấu khí tức ở bên cạnh để săn giết.
Tống Thanh Thời sợ y căng thẳng, an ủi: "Đừng lo lắng, đơn giản lắm, ta ở ngay bên cạnh ngươi, sẽ không để ngươi bị thương đâu."
An Long bố trí xong cổ trận, nghe thấy lời này, không được nhịn được chế giễu: "Nhà ngươi tuyệt đối đừng có thả U Hỏa ở trong nước rồi đánh cả bọn ta lẫn thủy ma thú nha. Bài học đau thương năm đó... Vẫn còn mới nguyên trong kí ức của ta nè."
Khi đó, hai người phiêu lưu trong bí cảnh, gặp phải một bầy ma ngư ăn thịt người ở dưới nước, Tống Thanh Thời trực tiếp thả ra U Hỏa ngăn địch, lại quên mất độc tố của U Hỏa sẽ loang ra đầy nước, không phân địch ta, khiến cả bầy ma ngư lẫn An Long bị trọng thương, dẫn đến việc An Long phải đến giường bệnh của Dược Vương Cốc nằm ròng rã ba tháng...
Đó là tai nạn đáng xấu hổ nhất từ khi cậu tu đạo đến giờ, thế mà lại bị Việt Vô Hoan biết.
Alaska chết tiệt!
Tống Thanh Thời xấu hổ, mặt đỏ bừng, vội vàng giải thích: "Khi đó ta không có kinh nghiệm, giờ sẽ không làm vậy nữa."
Việt Vô Hoan nén cười: "Ta tin tưởng tôn chủ."
Ba người đổi đồ lặn, đeo lên ngọc Tị Thủy, bơi không bao lâu đã phát hiện cái hang động dưới nước kia. Ngoài hang động có vết tích đục khắc nhân tạo, cảm giác như có một tu sĩ đã cải tạo lại hang động tự nhiên dưới nước này để làm chỗ ẩn núp hoặc để lánh đời.
Trên vách đá ngoài động có những vết kiếm bén nhọn, xuyên vào vách đá, phải sâu đến vài thước.
Tống Thanh Thời không hiểu nhiều về kiếm pháp cũng nhìn ra được những vết kiếm này tuyệt đối không hề tầm thường, Việt Vô Hoan nhìn thì càng thêm ngây dại.
Đây hẳn là, vết tích mà Mặc Uyên Kiếm Tôn để lại?
Trong lòng mọi người càng thêm chờ mong, Tống Thanh Thời và An Long che giấu khí tức, tránh sang hai bên cửa hang chờ đợi. Một mình Việt Vô Hoan chậm rãi bơi tới gần, nghiên cứu một lát, mấy nhánh Huyết Vương Đằng chậm rãi duỗi ra, trực tiếp vươn vào trong bóng tối, hung hăng quật lên vách đá, từng tấc từng tấc tìm kiếm thủy ma thú.
Thủy ma thú đang ngủ say bị Huyết Vương Đằng đánh thức, chậm rãi nhô đầu ra, phát hiện người quấy rầy giấc mộng lành là một tên tu sĩ Trúc Cơ, bèn nổi giận, vài cái xúc tu mang theo xoáy nước xông ra, muốn kéo y vào trong hang động.
Trong khoảng khắc Tống Thanh Thời nhìn thấy nó, mắt cậu lập tức sáng bừng --- Con thủy ma thú này không phải thứ tầm thường, ngọc Thủy Linh trong người nó có màu xanh biếc, ít nhất đã sống một vạn năm! Được ban cho thiên tài địa bảo, loại ngọc Thủy Linh này mà cầm đi luyện dược thì có thể làm ra Bích Thủy Tán thượng hạng nhất!
Việt Vô Hoan cười, càng thêm xác định mình muốn vì tôn chủ mà săn bắt con mồi hiếm thấy này, y cho hai nhánh Huyết Vương Đằng quấn trên mặt đá bên ngoài hang động, khống chế tốc độ cơ thể bị kéo vào trong hang, sau đó cho những nhánh Huyết Vương Đằng khác thuận theo xúc tu, nhanh chóng tràn vào trong động, trực tiếp xuyên thủng cơ thể thủy ma thú, đào ra một viên ngọc Thủy Linh.
Hành động này thật sự chọc giận thủy ma thú, cuối cùng nó cũng nhô người ra khỏi hang, quơ toàn bộ thân thể đánh về phía Việt Vô Hoan.
An Long nhìn đến say sưa ngon lành, cực kỳ hi vọng thủy ma thú và tên yêu nghiệt này có thể lưỡng bại câu thương*, tiếc là có Tống Thanh Thời ở bên cạnh nhìn chằm chằm, hắn không dám không hành động theo kế hoạch, đành phải tiếc nuối hiện hình, thò tay bắt lại thủy ma thú, dùng sức trực tiếp xé rách cơ thể nó. Mấy con cổ trùng có thể di chuyển dưới nước thuận theo vết thương bò vào, ăn bữa tiệc thơm ngon bổ dưỡng này.
*Hai bên cùng thiệt hại
Thủy ma thú cực kỳ đau đớn, lập tức chuyển sang tấn công An Long.
Tống Thanh Thời thì chặn trước mặt Việt Vô Hoan, dùng Đan Hỏa đốt cháy những xúc tu quấn quanh, sau đó ra hiệu cho y lùi lại, chuyện đi săn này quá nguy hiểm, để tu sĩ Nguyên Anh làm là được.
Việt Vô Hoan còn chưa kịp mở miệng, khoảnh khắc thủy ma thú nhìn thấy Tống Thanh Thời bỗng phát sinh bất thường.
Nó sửng sốt một lát, ngay sau đó hai mắt đỏ bừng, như thể gặp phải kẻ địch không đội trời chung, bỏ qua Việt Vô Hoan trộm ngọc Thủy Linh, cũng mặc kệ cơn đau do bị cổ trùng của An Long cắn nuốt, điên cuồng nhào về phía Tống Thanh Thời, muốn liều mạng với cậu.
Tống Thanh Thời sững sờ, cậu mới chỉ đốt hai cái xúc tu thôi mà, đã kịp làm gì khác đâu, sao tự dưng lại chăm chăm đuổi giết cậu?
An Long kinh ngạc huýt sáo, dùng khẩu hình hỏi: "Thanh Thời, ngươi giết cha mẹ nó hay là cướp vợ nó vậy?"
Tống Thanh Thời nhìn hiểu câu hỏi của hắn, điên cuồng lắc đầu, Đan Hỏa lần nữa bùng trên tay, nghênh đón kẻ địch.
Thủy ma thú nảy sinh tình huống khác thường như vậy lại là chuyện tốt khi đi săn.
Nó vốn không am hiểu đối đầu trực diện, sở trường của loại ma thú này là bố trí cạm bẫy và ẩn núp, khi hoàn toàn để lộ cơ thể mình, cũng là lúc nó thành thịt trên thớt. Dù chiến đấu ở dưới nước có chút trở ngại, nhưng có hai tu sĩ Nguyên Anh liên thủ với nhau, nghiền ép nó dễ như trở bàn tay.
Càng ngày càng nhiều cổ trùng bò vào trong cơ thể của nó, càng ngày càng nhiều xúc tu bị Đan Hỏa không sợ nước đốt cháy, nó vẫn như cũ không buông tha đuổi theo Tống Thanh Thời, muốn nuốt người này vào bụng.
Tống Thanh Thời tương kế tựu kế, trực tiếp để nó nuốt chửng mình, sau đó cả người dấy lên Đan Hỏa, biến thành một quả cầu lửa nóng cháy, trực tiếp đốt thủng bụng nó, sau đó lấy đi ngọc Thủy Linh. Thủy ma thú đau đớn đến mức không ngừng lăn lộn, xúc tu quẫy loạn, tạo ra những con sóng cuồn cuộn. Nó hận đến mức biến chính cơ thể mình thành dòng nước, quấn lấy cả ba, sau đó tự bạo yêu đan, đẩy bọn họ vào sâu trong hang động.
Tống Thanh Thời nhanh chóng mở kết giới, không để cho Việt Vô Hoan bị thương bởi vụ nổ, sau đó quan sát tình huống xung quanh.
Trong hang động là bóng tối tĩnh lặng bao trùm, phía xa xa có chút ánh sáng, bọn họ bơi theo ánh sáng thì phát hiện bên trong là một hang động khác, dường như là đang ở bên rìa lòng núi Nguyệt, có mấy tia sáng len lỏi qua khe hở giữa những tảng đá chiếu vào, lồng vào nhau chiếu sáng thế giới nho nhỏ này. Khắp nơi đều là rêu xanh lá mạ, xen lẫn dây leo, nó mang một vẻ đẹp kì dị, quả thật là một nơi để lánh đời.
Tống Thanh Thời bò lên bờ, giũ nước trên người xuống, vui mừng: "May mà ta nhanh tay lấy được mười viên ngọc Thủy Linh."
Việt Vô Hoan cũng lên theo, cười nói: "Ta cũng lấy được ba viên."
Tống Thanh Thời vui vẻ: "Đợi lát nữa chúng ta lại xuống nước tìm xem, biết đâu nó tự bạo xong vẫn còn ngọc Thủy Linh nguyên vẹn, tiện thể thu thập chút xác mang về luyện dược."
An Long nhảy ra, cả người sũng nước bắn tung tóe lên mặt Tống Thanh Thời, hắn vội vàng nhìn chung quanh: "Rắn của ta đâu?"
Tống Thanh Thời đề nghị: "Hay là tìm người trước đã?"
Vẫn chưa biết tông chủ Xích Long Tông và những tu sĩ mất tích kia ở nơi nào, trong này có chút cảm giác nguy hiểm mơ hồ.
"Tôn chủ, hình như có gì đó không đúng." Sắc mặt Việt Vô Hoan bỗng trở nên nghiêm trọng, Huyết Vương Đằng duỗi ra, đẩy đống dây leo che đậy vách đá, để lộ ra những đường cong điêu khắc đằng sau. Trên vách đá phủ kín văn tự thượng cổ, trải dài khắp hang động, y vội vàng nói: "Nơi này có một trận pháp thượng cổ, chúng ta phải rời khỏi đây ngay..."
Loại trận pháp thượng cổ có bố cục hùng vĩ như vậy, cái nào cũng cực kỳ khó nhằn.
Tám phần là người mất tích đã rơi vào đó.
Việt Vô Hoan không nói nữa, bởi vì trận phát đã thấp thoáng lóe lên ánh sáng mờ nhạt.
Tống Thanh Thời bất đắc dĩ: "Không kịp rồi, mục đích của thủy ma thú chính là đưa chúng ta tới nơi này."
An Long cười lớn giang tay ra: "Chuẩn bị phá trận nào, có muốn cá cược chút không? Xem ai ra được trước, bên thắng được hôn bên thua một cái, thế nào?"
"Không cho phép!" Tống Thanh Thời tranh thủ thời gian kéo Việt Vô Hoan có tu vi thấp nhất tới cạnh mình, hung dữ trừng mắt với con Alaska muốn chiếm tiện nghi của thiên xứ nhỏ xinh đẹp nhà mình, uốn nắn lại tư tưởng bất lương: "Cấm đánh bạc!"
Vẻ mặt Việt Vô Hoan rất nghiêm trọng, có lẽ là chưa từng chứng kiến tình huống này nên hơi lo lắng?
Trận pháp thượng cổ đại khái có thể chia ra các loại như: Sát trận, vây trận, trận vấn tâm*, trận thử thách, vân vân... Thậm chí còn có vài đại năng tính cách thú vị sẽ bố trí câu đố mình không giải được ở trong trận, để kẻ đến sau giải đáp. Có vài trận pháp sẽ mang theo sát ý, có vài trận pháp thì chỉ là để bao vây người ở trong cho đến khi phá trận qua cửa hoặc chết, có những trận pháp lại là cơ duyên đại năng để lại dìu dắt hậu bối.
*Sát trận là giận để giết, vây trận là trận để bao vây, trận vấn tâm là trận hỏi những điều thầm kín trong lòng.
Tống Thanh Thời an ủi: "Đừng sợ, trông không giống sát trận, có chúng ta ở đây, không sao hết."
Ánh sáng tỏa ra từ trận pháp dần phủ lấy tất cả mọi người, mang đến cảm giác choáng váng đầu nặng chân nhẹ.
...
Khi Tống Thanh Thời tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường khắc hoa làm từ gỗ lim, chung quanh có gương và bàn trang điểm, hình như là khuê phòng của nữ nhân? Cậu đứng dậy, đi vài bước, cứ cảm giác từ đầu đến chân có gì đó sai sai, hình như trên đầu đeo cái gì đó đang đung đưa, rất không thoải mái.
Trong lòng cậu có một suy đoán mơ hồ, vội vàng chạy đến trước gương nhìn xem, sợ đến mức suýt ngất.
Mỹ nhân trông yếu đuối mặc váy yếm thêu họa tiết trắng, khoác áo lông bạch hồ, gương mặt trang điểm tinh xảo, trên đầu còn đeo đầy trang sức trong gương này là con ma nào đây?! Tại sao lại trông giống cậu thế?
Tống Thanh Thời bất an sờ mặt, mỹ nhân trong gương cũng sờ lên mặt.
Chẳng lẽ người này là... Cậu?
Cậu rõ ràng là một nam nhi đại trượng phu đầy khí phách, sao trận pháp lại bắt cậu mặc cái thứ rẻ rách này hả?!
Từ lúc chào đời đến giờ, Tống Thanh Thời chưa từng sợ đến vậy. Cậu thử sờ lên người, xác nhận mình vẫn là nam nhân, sau đó lại hoảng sợ nhìn xung quanh, chỉ sợ An Long đột ngột xông tới, nhìn thấy bộ dáng khôi hài này, hắn sẽ tàn nhẫn chế giễu cậu năm trăm năm tiếp theo mất. Lại càng sợ Việt Vô Hoan cũng xông vào, bộ dạng mất mặt này mà bị thiên sứ nhỏ nhìn thấy, cậu thà đào hố chôn mình xuống đất còn hơn, hoặc là tự bạo Nguyên Anh cũng được...
Cậu điên cuồng thay quần áo, trước tiên cởi ra áo lông bạch hồ thêu họa tiết cá chép vờn dưới đầm sen, sau đó bận bịu tay chân hỗn loạn dùng sức kéo đống trang sức trên đầu xuống. Nhưng Tống Thanh Thời chưa từng nghiên cứu mấy thứ trang sức của nữ nhân, có mấy cái trâm cài đầu gỡ ra bị mắc vào tóc đau nhói, cậu nhịn đau cứng rắn kéo đứt rất nhiều tóc mới giật được xuống, lại vẫn cảm giác sau đầu còn mấy cái nữa.
Sao nữ nhân lại đeo lắm trang sức vậy chứ? Phiền phức quá vậy?
Trong lúc Tống Thanh Thời sốt ruột cố gắng... Cậu vất vả lắm mới gỡ được hết đống trâm cài xuống, đang định tìm nước rửa mặt, bỗng nghe thấy tiếng bước chân vội vã càng lúc càng gần, dường như muốn xông vào đây.
Làm sao bây giờ? Là An Long hay là Vô Hoan? Tuyệt đối không thể để bị nhìn thấy!
Tống Thanh Thời nhanh chóng hét lên: "Khoan đã! Đừng có vào!"
Cửa phòng vẫn bị đẩy ra như cũ...
Tống Thanh Thời hoảng đến mức không kịp nghĩ, vèo cái chui xuống gầm giường.
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả có thú vui độc ác cuối cùng cũng có thể cho Thanh Thời mặc đồ con gái! Á há há há!!
Đừng lo, Vô Hoan cũng không chạy thoát đâu (đoạn giả gái của y sẽ được viết trong quyển ba)
Thanh Thời tan nát cõi lòng: "Đừng mà! Có chết tôi cũng không muốn thế đâu! Xin hãy buông tha!" (bị tác giả vô tình lôi đi thay đồ)
Vô Hoan thờ ơ: "Ta không có vấn đề gì với việc mặc đồ nữ, đẹp là được." (Thanh Thời, cậu nhìn sự giác ngộ của người ta này.)