Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Ry
An Long đẩy cửa ra, sải bước đi vào, trông thấy đồ trang sức của nữ nhân ném loạn đầy đất cùng với áo lông bạch hồ thêu hoa, lại nhìn sang cái giường khắc hoa duy nhất có thể trốn, sao lại không đoán được đã xảy ra chuyện gì?
Hắn biết Tống Thanh Thời vì dáng người quá mảnh mai nên cực kỳ sợ bị người ta nói là giống nữ nhân, vội vàng che miệng lại, gắt gao nhịn xuống ý cười, sợ mình không nín được, Tống Thanh Thời nghe thấy tiếng cười sẽ giết người bịt miệng.
Hắn nhẫn nhịn rất lâu rất lâu, cuối cùng cũng điều chỉnh được hơi thở, mở miệng nói: "Thanh Thời? Ngươi ở đâu?"
Cuối cùng, từ dưới giường truyền đến giọng nói ấm ức: "An Long, ngươi ra ngoài trước đi."
An Long suýt chút nữa vui chết, bắt tim cào phổi muốn nhìn bộ dạng hiện tại của cậu, nhưng sợ bị liệt vào sổ đen nên không dám phá giường... Hắn suy nghĩ một lát, định lặng lẽ triệu ra con cổ trinh sát, để nó lại nhìn trộm, nhưng vươn tay ra lại phát hiện làm thế nào cũng không triệu hồi được. Hắn cực kỳ kinh ngạc: "Trận pháp này có áp chế sức mạnh, cổ trùng của ta không gọi ra được."
"Hả?" Tống Thanh Thời dưới gầm giường thử điều động linh hỏa trong cơ thể mình, phát hiện U Hỏa cũng biến mất, chỉ còn lại Đan Hỏa. Cậu nâng đóa sen lửa nho nhỏ, suy nghĩ một lát, chợt phát hiện ra điểm đáng ngờ mới: "Ngươi triệu hồi cổ trùng làm gì hả? Có phải là muốn nhìn trộm không?"
Trước kia Alaska thường làm loại chuyện xấu xa này, còn cực kỳ thành thạo...
Cậu giận tím mặt, sen lửa trong tay bùng nổ.
An Long nhận ra không ổn, vội vàng chạy ra khỏi phòng, vừa hay né được mấy ngọn Đan Hỏa lao đến. Hắn không dám lỗ mãng nữa, ngoan ngoãn chạy đi chuẩn bị nước rửa mặt cho Tống Thanh Thời, lại nhét áo ngoài màu đen của mình vào qua khe cửa, sau đó ngồi xổm ở góc tường than thở, phiền muộn vì đã bỏ lỡ cơ hội nghìn năm.
Tống Thanh Thời rửa sạch đống phấn son trên mặt, tháo búi tóc ra, mặc vào áo choàng nam rộng rãi, cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, ra hiệu cho Alaska đang ngồi xổm tự kiểm điểm trong góc có thể bước vào.
An Long đi vào, nhìn về phía cậu, bỗng hơi sững sờ.
Hắn biết Tống Thanh Thời rất đẹp, nhưng quen biết nhiều năm, cậu luôn mặc quần áo màu trắng, che phủ bản thân kín không một kẽ hở, mang theo hơi thở trong veo thánh thiện, tựa như tuyết trắng lóng lánh trên núi cao. Hiện giờ Tống Thanh Thời như bị màu đen tà ác làm bẩn, chiếc áo rõ ràng không vừa vặn khoác trên người cậu, thùng thình trễ xuống, cậu nghiêng nghiêng ngồi trên chiếc giường khắc hoa, hất mái tóc dài, xương quai xanh như ẩn như hiện nơi cổ áo, mang đến chút hương của đêm xuân tỉnh mộng, dáng vẻ mơ mơ màng màng đáng yêu vô cùng.
Đây chính là cảnh tượng hắn tha thiết ước mơ, từng nơi từng chỗ đều đâm vào trái tim hắn, khiến vết thương vất vả lắm mới khép miệng lại máu chảy đầm đìa, móc ra tham lam và dục vọng bên trong, để hắn đối mặt với suy nghĩ xấu xí đến tột cùng của chính mình.
Không thể nghĩ, không thể phạm sai lầm...
An Long nhắm mắt lại, một lần nữa điều chỉnh hô hấp.
Tống Thanh Thời từ trong trầm tư ngẩng đầu lên, thấy An Long có vẻ khác thường, dường như có chút nguy hiểm, cậu lo lắng hỏi: "Ngươi sao vậy?"
"Không có gì, chẳng qua là thấy ngươi mặc bộ y phục này rất kỳ quái, quá rộng." Trên mặt An Long lại nở nụ cười xấu xa, tùy tiện đổi chủ đề: "Ngươi đã đoán ra lai lịch của trận pháp này chưa?"
Hắn biết Tống Thanh Thời nghiên cứu rất nhiều về trận pháp, còn đọc qua rất nhiều sách cổ, có rất nhiều tri thức về trận pháp mà hiếm ai biết.
"Ừm." Tống Thanh Thời lưỡng lự nói: "Ta từng thấy ghi chép về trận pháp tương tự trong «Tầm Sơn Đạo Nhân dị văn lục», nó là một cuốn sách cổ bị thiếu trang, viết không nhiều. Nói là núi Nguyệt có một trận pháp cổ rất kỳ quái, tên là trận Ác Mộng Phệ Tâm*, thuộc loại trận vấn tâm. Nếu có nhiều người vào trận thì sẽ chọn ác mộng của một người làm dẫn dắt, tạo ra một thế giới hư cấu đan xen, sau đó đưa tất cả mọi người vào trong thế giới đó, cần phải tìm được khúc mắc trong mộng, khiến người nằm mơ tỉnh lại, nếu không sẽ vĩnh viễn bị giam trong mộng. Nhưng ta không chắc lắm như thế nào mới là tỉnh lại..."
*Ác mộng cắn nuốt trái tim
Vì cậu cảm thấy hiện giờ mình rất tỉnh táo.
An Long tức giận: "Thứ quỷ quái gì vậy? Đầu óc Mặc Uyên bị vào nước à? Tốn công tốn sức làm cái trận pháp khôi hài này cho vui sao?"
"Tầm Sơn Đạo Nhân sống ở thời sớm hơn Mặc Uyên Kiếm Tôn, nên ta nghĩ rằng trận pháp này không liên quan đến Mặc Uyên Kiếm Tôn. Có lẽ y đến đây vì chuyện gì đó, sau đó phá trận mới để lại dấu vết như vậy." Tống Thanh Thời từng chút suy đoán phân tích: "Tên đệ tử của Xích Long Tông kia từng nói có rắn, nhưng trên người hắn không hề có vết rắn cắn, rất không hợp lý. Bầy rắn đó hẳn là ác mộng mà trận pháp này dệt ra, tạo thành tổn thương tâm lý với hắn."
An Long hỏi: "Vậy chúng ta đang ở trong ác mộng của ai?"
Tống Thanh Thời tủi thân nói: "Tám phần là của ta..."
Cậu cực kỳ sợ bị nói là giống nữ nhân, nên ác mộng cho cậu ăn mặc thành nữ nhân. Việt Vô Hoan đâu thể sợ cậu biến thành nữ nhân được? Về phần Alaska thì càng miễn bàn, hắn nhìn đến vui sướng muốn chế giễu cậu, khóe miệng nhô lên sắp không đè được rồi kia kìa.
Tống Thanh Thời thẹn quá hoá giận, Hồng Liên Huyền Hỏa một lần nữa bùng lên trong tay, muốn đè cái khóe miệng chết tiệt kia xuống.
An Long nhận ra nguy hiểm, lập tức nghiêm mặt nói: "Vậy Vô Hoan tiểu đệ đâu? Y ở trong ác mộng của ngươi sẽ là nhân vật nào?"
Vô Hoan? Rớt, rớt tín chỉ...
Tống Thanh Thời cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, ý thức được không ổn, bị dọa cho biến sắc. Cậu nhảy xuống giường, chạy ra ngoài cửa, trường bào màu đen thật sự quá dài, quá vướng víu, chạy hai bước lại vấp một lần. Cậu sốt ruột đến mức định đạp lên Hồng Liên Huyền Hỏa bay đi, lại bị An Long ngăn lại: "Áo của ta không có trận pháp phòng lửa đâu, ngươi đốt mất ta cũng không có cái thứ hai cho ngươi thay."
Cậu không còn cách nào khác, chỉ có thể khó khăn chạy ra ngoài.
Bên ngoài là đường phố phồn hoa, các loại người đi đi lại lại, mỗi người rõ ràng đều có ngũ quan bình thường, nhưng diện mạo lại cực kỳ mơ hồ, đi qua là quên, giống như người trong mộng, không để lại bất cứ ấn tượng nào.
An Long huýt sáo, tán thưởng: "Quả nhiên là trận Ác Mộng Phệ Tâm."
Tiểu Thanh Thời đúng là bác học, loại sách nhàm chán vô dụng nào cũng sẽ đọc, lượng tri thức trong đầu cậu không ai có thể sánh bằng.
Tống Thanh Thời tóm lấy một người qua đường, trắc trở hỏi: "Quanh đây, có chỗ nào không tốt?"
Người qua đường mờ mịt: "Chỗ nào thì được tính là không tốt?"
An Long đi theo, sửa lại mạch suy nghĩ, giúp cậu nói lại đầy đủ thông tin: "Mấy chỗ như thanh lâu thuyền hoa, chỗ tiếp khách có nam nhân ấy."
Mặt Tống Thanh Thời đã trắng bệch, cậu và An Long có tu vi Nguyên Anh còn bị áp xuống Kim Đan, còn bị phong ấn phần sức mạnh lợi hại nhất. Việt Vô Hoan chỉ có Trúc Cơ, chẳng phải sẽ bị áp chế đến càng thảm hơn sao? Nếu như Huyết Vương Đằng cũng bị phong ấn, vậy y không khác gì người thường.
Người qua đường chỉ về phía Đông: "Đi hết con đường này, đến đầu đường sẽ thấy Kim Phượng Đài, đó là thanh lâu lớn nhất trong thành, có người các ngươi muốn."
Tống Thanh Thời nghe cái tên không rõ này, lần nữa có cảm giác sắp ngất, lập tức co cẳng chạy đi. Vừa mới đi đến đầu đường, cậu đã thấy một tòa lầu có ban công hoa lệ, lầu cao mấy chục trượng, có một mỹ nhân khuynh thành mặc váy lông vũ màu đỏ vàng, chính là Việt Vô Hoan. Ánh mắt y vô hồn nhìn lên bầu trời, trong tay nắm chặt cây tiêu ngọc bích, dường như không thấy được điều gì, cũng không nghe được bất cứ âm thanh nào.
Gió cuốn lên tà váy, hiện ra từng vết thương và xiềng xích trên đôi chân y...
Tống Thanh Thời điên cuồng gọi tên y.
Y lại thả người nhảy xuống khỏi lầu cao.
Tống Thanh Thời bất chấp áo bào bị đốt cháy, trực tiếp gọi ra Hồng Liên Huyền Hỏa, cả người bốc cháy lao tới, nhưng vẫn chậm nửa bước.
Chú chim bị bẻ gãy cánh nhẹ nhàng rơi xuống, trên mặt đất tràn ra đóa hoa đỏ thẫm.
Sinh mệnh tan biến nhanh như vậy, đơn giản như vậy.
Kết thúc nhanh đến mức khiến người ta trở tay không kịp.
Tống Thanh Thời mở to mắt, nhìn cảnh tượng trước mắt, gần như không thể thở nổi. Cậu chậm rãi quỳ xuống trước máu tươi đầy đất, ôm lấy chú chim đã không còn hơi thở trong vũng máu, như điên như dại không ngừng làm động tác cấp cứu vô dụng: "Ta sẽ không từ bỏ, quyết không từ bỏ..."
Đây là ác mộng đáng sợ nhất đời cậu.
Mau tỉnh lại đi!
Đầu cậu dần choáng váng, thế giới biến thành bóng đen.
...
Trên sách Dược Vương Cốc có ghi, trận vấn tâm có một trăm hai mươi bảy loại, trong đó có mười hai loại sẽ tiêu diệt người vào trận sau khi hắn giải đề thất bại, có mười tám loại sẽ giam người vào trận vĩnh viễn, có bốn mươi sáu loại sẽ bắt đầu lại từ đầu sau khi thất bại, lặp đi lặp lại tra tấn người vào trận, cho đến khi giải được đáp án mới có thể phá trận, những trận pháp còn lại không rõ hiệu quả.
Tống Thanh Thời một lần nữa mở mắt ra, phát hiện mình vẫn mặc đống trang phục nữ tức cười kia, ngồi ở trên chiếc giường gỗ lim khắc hoa.
Cậu cho rằng mình cũng khá may mắn, trận pháp này thuộc loại giải đề thất bại có thể bắt đầu lại lần nữa, nhưng mà ác mộng lặp đi lặp lại, đủ để bào mòn ý chí của bất kỳ tu sĩ nào, cho đến khi tinh thần hắn sụp đổ, biến thành kẻ điên.
Cậu không dám tiếp tục xoắn xuýt cách ăn mặc mất mặt của mình nữa, nhảy xuống giường chạy ra khỏi cửa, đẩy An Long muốn hỏi tình huống, điên cuồng lao tới Kim Phượng Đài, chỉ sợ chậm nửa bước sẽ mất người.
An Long thấy cậu mặc đồ nữ thì không nhịn được mà huýt sáo, nhỏ giọng nói: "Thật xinh đẹp."
Hắn đắc ý cho rằng, hai người đã được bố trí ở trong cùng một nhà, vậy thiết lập của mộng cảnh hẳn là quan hệ đạo lữ.
Cái tên yêu nghiệt Việt Vô Hoan khỉ gió kia nên bị ác mộng tra tấn chết luôn đi, thế thì hắn lại càng vui sướng hơn.
Hắn thật sự muốn cả đời chỉ ở trong mộng cảnh tươi đẹp này. Tiếc rằng đây lại là ác mộng của Tống Thanh Thời, nếu như không giúp cậu cứu yêu nghiệt kia về, giải câu đố ác mộng, Thanh Thời sẽ không ngừng bị ác mộng làm tổn thương, chịu giày vò đau đớn.
Yêu nghiệt kia có chết một vạn lần cũng được, nhưng không thể để bé đáng yêu nhà mình bị thương...
An Long nhanh chóng quyết định, chạy theo Tống Thanh Thời đến Kim Phượng Đài cứu người.
Tống Thanh Thời vội vàng bay tới Kim Phượng Đài, Đan Hỏa mở đường, vọt thẳng vào thì thấy Việt Vô Hoan bị mấy tên nam tu ghê tởm đè xuống. Cậu không nghĩ được nhiều, giơ tay triệu hồi Hồng Liên Huyền Hỏa, chúng đột ngột mọc từ mặt đất lên, hóa thành bức tưởng lửa che kín tất cả, tách y khỏi những tên rác rưởi kia.
Cậu quay đầu lại, lo lắng hỏi: "Vô Hoan, ngươi vẫn ổn chứ?"
Việt Vô Hoan ngồi dưới đất, toàn thân run rẩy, trong mắt là tuyệt vọng vô tận.
Bức tường lửa bị một thanh hắc đao phá vỡ, thực lực của mấy tu sĩ kia đúng là không yếu, mỗi tên đều là Kim Đan tiêu chuẩn. Bọn chúng cầm đao cầm kiếm đánh về phía Tống Thanh Thời, Tống Thanh Thời không giỏi cận chiến, U Hỏa đã bị áp chế thì chỉ có thể nỗ lực chống đỡ, trên người đã có mấy vết chém.
An Long xông tới, nhìn thấy vết máu trên áo cậu, giận không kềm được, tại chỗ vặn gãy đầu một tên, gia nhập cuộc chiến. Hắn là kẻ được nuôi ra từ các trận chiến ác liệt, am hiểu tất cả cách thức tấn công, dù có mất đi cổ trùng cũng không bị ảnh hưởng nhiều, trực tiếp dùng nắm đấm chống chọi với đòn đánh, trở tay đoạt lấy hắc đao, chém lên cổ đối phương.
Áp lực trên vai Tống Thanh Thời bỗng nhẹ hơn, cậu quay đầu lại tìm Việt Vô Hoan, lại trông thấy Việt Vô Hoan một lần nữa đứng trên đài cao. Cậu sợ đến mức ruột gan cũng muốn rách, vội vàng chạy tới gần, nỗ lực an ủi: "Ngươi, ngươi đừng nhảy..."
Vào thời điểm này rồi mà cái miệng đần của cậu vẫn không thể nói được lời an ủi tử tế!
Tống Thanh Thời cuống đến phát khóc, hận không thể tát miệng mình mấy cái.
"Tôn chủ, rất xin lỗi." Việt Vô Hoan tuyệt vọng nhìn cậu một cái: "Thế giới này quá ô uế, ta không chịu được nữa..."
Sau đó, y lùi lại nửa bước, một lần nữa thả người nhảy xuống đài cao.
Tống Thanh Thời không nghĩ được gì, không chút chùn bước đuổi theo nhảy xuống, lại chỉ nắm được tà váy.
Hai người cùng nhau rơi xuống...
An Long quay đầu lại, đúng lúc chứng kiến cảnh Tống Thanh Thời không màng sống chết nhảy xuống khỏi đài cao, hắn đờ người.
Hắc đao trong tay đã quên nâng lên, phần bụng bị trường kiếm xuyên qua...
Thế nhưng, hắn đã không còn cảm thấy đau đớn.
...
Khi Tống Thanh Thời tỉnh lại lần thứ ba, cậu ngây người ngồi trên giường một hồi, trong đầu tràn ngập những chuyện vừa xảy ra.
An Long đen mặt xuất hiện trước mắt cậu, túm cổ áo cậu, hung tợn hỏi: "Tại sao hả?! Tại sao lại hi sinh đến mức đó vì y hả?!"
"Đúng! Ta không nên như vậy, là ta đã mất lý trí." Tống Thanh Thời lấy lại tinh thần từ trong hoảng loạn, dần khôi phục lại tỉnh táo: "Có vài thứ cần phải chứng minh một chút."
Cậu không đợi An Long trả lời đã vội vã nhảy xuống khỏi giường, một lần nữa chạy đến Kim Phượng Đài.
An Long nhìn bộ dáng ngu xuẩn của cậu, giận giữ đầy mình không biết nên trút vào đâu, nắm đấm hung hăng nện lên vách tường, gần như khiến bức tường thủng một lỗ. Thế nhưng giờ không phải là lúc để so đo, hắn không thể để tên ngu kia bị ức hiếp, chỉ có thể nén giận đuổi theo, đợi sau này sẽ trừng phạt cậu sau.
Sự kiện lặp lại, chiến đấu cũng lặp lại lần nữa.
Tống Thanh Thời lại đi tới trước mặt Việt Vô Hoan nhếch nhác, lần này cậu tỉnh táo đưa ra một vấn đề: "Giờ có chim trĩ và thỏ cùng bị nhốt ở trong lồng, có tổng cộng 35 cái đầu, 94 cái chân, hỏi có bao nhiêu chim trĩ, bao nhiêu thỏ? Ngươi lập tức tính nhẩm rồi nói đáp án cho ta!"