Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Ry
Việt Vô Hoan ngây người, mãi không nói gì.
Cả người y như một cỗ máy vì phạm sai lầm mà bị tạm ngừng, ngay cả nét mặt cũng trở nên cứng đờ.
Cho tới lúc này rồi, chẳng lẽ Tống Thanh Thời còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra? Thiên sứ nhỏ nhà cậu là thiên tài cao cấp tính sổ sách không cần bàn tính, gần đây còn bắt đầu nghiên cứu Toán cao cấp, loại đề bài đơn giản như vậy không khác gì một cộng một trong mắt y, có thể tính ra đáp án ngay tức khắc.
An Long cũng bối rối trước câu hỏi không ăn nhập gì của cậu: "Tại sao lại nhốt chim trĩ chung với thỏ? Muốn biết có bao nhiêu thì mở lồng ra đếm là được mà? Mà làm mấy chuyện này chỉ có người ngu thôi chứ?"
Tống Thanh Thời mặc kệ cái tên ngu Toán bên cạnh, cánh sen lửa trong tay cậu tản ra thành vô số đao mảnh, mang theo tức giận tột cùng, toàn bộ cuốn về phía "Việt Vô Hoan" trước mắt, chỉ muốn phanh thây xé xác cái thứ hàng giả lừa gạt tình cảm, hại cậu mất mặt này.
Cậu nên sớm phát hiện ra đây không phải là Việt Vô Hoan.
Việt Vô Hoan là người quật cường, kiêu ngạo như thế, sao có thể đi tìm chết khi chưa giết hết những tên khốn kiếp đã làm tổn thương mình? Cho dù có là phát bệnh thật, không khống chế nổi muốn tự sát thì cũng sẽ không chọn cách nhảy xuống ở trước mặt cậu, mà sẽ chọn lặng lẽ, âm thầm biến mất một mình, không để người khác nhìn thấy sự xấu xí của y.
Tống Thanh Thời cực kỳ chán nản, cậu thấy mình như thằng ngu, nhưng hình ảnh ác mộng trên Kim Phượng Đài đã hoàn hảo đánh vỡ lý trí cậu, khiến cậu mất đi sự tỉnh táo thường ngày, mới liên tiếp hai lần rơi vào âm mưu, mất mặt hổ thẹn vô cùng.
May mà không bị Việt Vô Hoan nhìn thấy.
Nếu không thì mặt cậu biết giấu vào đâu đây?
Tống Thanh Thời lặng lẽ quay sang nhìn Alaska bên cạnh, nhỏ giọng cảnh cáo: "Không được phép nói cho Vô Hoan."
An Long sầm mặt, nhìn cậu không nói lời nào.
"Việt Vô Hoan" giả hóa thành những mảnh vỡ lấp lánh trong ánh lửa, Kim Phượng Đài chậm rãi hóa thành hư vô, khung cảnh xung quanh cũng bắt đầu tan rã, phố xá, người đi đường, nhà cửa, tất cả đều biến mất như mộng cảnh. Sau đó lập tức tạo thành khung cảnh mới, xung quanh biến thành màn đêm, mùi hôi thối gay mũi truyền đến từ bốn phương tám hướng.
Thế giới biến thành một cái đầm lầy dơ dáy kinh tởm, đen ngòm sền sệt, bên trong chìm nổi xác chết hư thối của động vật.
Tống Thanh Thời che mũi, lui về sau hai bước, lại cảm thấy mùi thối này có vẻ quen quen, hình như trước đây đã từng ngửi thấy rồi.
Tu vi trong cơ thể cậu lại bị áp chế, rơi xuống Trúc Cơ, Hồng Liên Huyền Hỏa thả ra trong tay tựa như đốm lửa nhỏ, không thể sử dụng rất nhiều pháp thuật cấp cao.
Tống Thanh Thời nghĩ ngợi, biến ra mấy đóa Hồng Liên Huyền Hỏa nho nhỏ, hóa thành ngọn đèn, tung bay trong không trung, chiếu sáng cảnh sắc chung quanh. Cậu quan sát xem có gì nguy hiểm không, đợi đến lúc ánh lửa soi sáng giữa đầm lầy thì nhìn thấy bên trong nước bùn mọc vô số bụi gai nhọn, gắt gao trói buộc một người.
Đó là Việt Vô Hoan.
Mặt nạ và độc của rắn mặt quỷ đều đã biến mất dưới sự khống chế của ác mộng, để lộ ra gương mặt xinh đẹp không còn chút máu. Bụi gai quấn quanh trên người y, xé rách quần áo, đâm ra vô số vết thương, nửa người dưới của y bị ngâm trong đầm lầy bẩn thỉu, y như con mồi mỹ lệ rơi vào mạng nhện, đã mất đi sức lực để vùng vẫy, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi sự thối rữa và cái chết.
Việt Vô Hoan mắc bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng, cực kỳ sợ những thứ bẩn thỉu.
Thế giới này là ác mộng của y...
Tống Thanh Thời khổ sở đến mức trái tim quặn đau.
Cậu vội vàng cởi áo lông chồn ra, quấn ở trên vai, sau đó không chút do dự nhảy xuống đầm lầy, không ngại dơ bẩn, từng bước từng bước đi qua.
Hai chân lún xuống ở trong bùn, từng bước gian nan, áo bào trắng tinh đã dính đầy bùn lầy đen đúa, khắp nơi đều là mùi hôi thối khó chịu, thế nhưng cậu mặc kệ tất cả.
Dưới sự dẫn dắt của đèn Hồng Liên, cậu lảo đảo đi đến trước bụi gai, vươn tay, bụi gai vạch ra trên người cậu vô số vết máu, cậu cẩn thận từng chút một chạm lên chú chim chồng chất thương tích này, vỗ vỗ mặt y, nhẹ giọng gọi: "Vô Hoan? Vô Hoan? Mau tỉnh lại..."
Hàng mi dài run run, chú chim đang say giấc nồng trong chiếc lồng gai đã thức tỉnh, mở ra đôi mắt xinh đẹp. Ô uế trên người, mùi hôi thối quẩn quanh nơi chóp mũi khiến y thống khổ đến gần như mất lý trí, muốn ngất đi lần nữa. Thế nhưng y lại thấy được bóng dáng màu trắng tựa như trong giấc mơ, cảm nhận được hương thuốc thanh khiết trong không gian dơ bẩn, ảo giác và hiện thực đan xen khiến y có phần không xác định được mình đang ở đâu, khàn khàn xác nhận: "Thanh Thời? Là ngươi sao?"
"Là ta!" Tống Thanh Thời thấy y tỉnh lại, sốt ruột nói: "Ngươi đừng sợ, ta sẽ cứu ngươi ra ngoài!"
"Tôn chủ, đừng tới đây." Việt Vô Hoan nhìn xung quanh, đau khổ nói: "Nơi này rất bẩn, ta cũng rất bẩn, ngươi sẽ bị ô uế..."
Tống Thanh Thời vừa xé rách bụi gai, vừa lo lắng an ủi: "Đừng sợ! Đây chỉ là mộng cảnh thôi! Ra ngoài rồi sẽ không bẩn nữa!"
Cậu dùng sức, mạnh mẽ kéo đứt vài bụi gai, tay bị đâm ra vô số lỗ thủng, cậu bỗng lấy lại tinh thần, phát hiện mình ngu như khỉ, rõ ràng có công cụ lại quên sử dụng.
Tống Thanh Thời giơ tay triệu hồi Hồng Liên Huyền Hỏa trên không trung, cẩn thận từng li từng tí lách qua cơ thể Việt Vô Hoan, đốt đi những đoạn dây gai, tiếp đó dùng tay xé mở những đoạn quấn chặt, đâm vào da thịt y.
Việt Vô Hoan mất đi trói buộc, nhẹ nhàng rơi vào trong ngực cậu.
Tống Thanh Thời ôm y, nhanh chóng kiểm tra vết thương, phát hiện cả tay lẫn chân Việt Vô Hoan đều bị thương nghiêm trọng, gần như không thể động đậy được.
Cái ác mộng chết tiệt này, chân thật đến độ này để làm gì?
Trái tim cậu đau vô cùng, không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc chuyện là như thế nào?"
"Ta không biết." Việt Vô Hoan yếu ớt nói: "Khi ta tỉnh lại đã thấy bị trói trong đầm lầy rồi, sức lực biến mất, tay chân cũng bị thương không thể cử động. Ta muốn đi tìm ngươi, giãy giụa rất lâu, nhưng không thể thoát được..."
Loại cảm giác bất lực tuyệt vọng này, giống như lúc năm xưa bị Hợp Hoan Ấn trói buộc.
Y thậm chí đã giãy dụa đến chết, nhưng khi mở mắt ra lại thấy mình ở trong tình cảnh cũ.
Trận Ác Mộng Phệ Tâm tựa như một trò chơi ác độc, nó dùng vô số vũ khí đâm vào chỗ yếu ớt nhất trong lòng mỗi người, từng châm thấy máu, từng đao đoạn họng, khiến ngươi mất đi lý trí, mất đi phán đoán, cho đến khi sụp đổ. Nhưng tỉnh lại sẽ thấy mình một lần nữa rơi vào vòng tuần hoàn cũ, vĩnh viễn không có điểm dừng.
Nó không phải sát trận, lại kinh tởm hơn cả sát trận.
Tống Thanh Thời cởi xuống áo lông bạch hồ, cận thẩn bọc lại người trong ngực, chặn tất cả ô uế và dơ bẩn: "Như vậy có đỡ hơn không?"
Trên chiếc áo có hương thảo dược thơm ngát thuộc về người này, làm phai đi mùi hôi thối.
Việt Vô Hoan vùi đầu vào áo lông hồ, hít một hơi thật sâu, cảm giác dễ chịu hơn nhiều, đầu óc lý trí cũng dần trở nên tỉnh táo, tay chân cũng khôi phục chút sức. Y nhìn quanh đầm lầy dơ bẩn, đau đớn nhắm mắt lại, chuẩn bị xuống khỏi vòng tay của Tống Thanh Thời, nhẫn nhịn phần ghê tởm thấu xương này, chậm rãi lùi ra.
Tống Thanh Thời ngăn lại động tác của y: "Hai chân ngươi bị thương quá nặng, đừng xuống... Nhắm mắt lại, đừng nhìn cảnh vật chung quanh, để ta cõng ngươi ra ngoài."
Cậu không chấp nhận sự từ chối, bèn chuyển người trong ngực ra sau lưng.
Việt Vô Hoan bối rối muốn phản kháng: "Ta có thể tự đi."
"Không được, nơi này quá bẩn." Tống Thanh Thời không cần suy nghĩ ấn y về: "Ngươi không thích những thứ bẩn thỉu nên giờ cứ ngoan ngoãn nằm trên lưng ta đi, đừng nhúc nhích nữa."
Việt Vô Hoan im lặng, nhìn người cậu đầy nước bùn, đau khổ nói: "Ta càng ghét việc ngươi bị vấy bẩn..."
"Không sao, đằng nào y phục của ta cũng đã bẩn rồi." Tống Thanh Thời thấy y không cựa quậy nữa thì chậm rãi đi về phía bờ, đồng thời an ủi y: "Bệnh sạch sẽ của ta không nặng như ngươi, nên mấy thứ hôi thối này không có ảnh hưởng lớn, vẫn chịu được. Mà mấy thứ này cũng không phải là không giặt sạch được, đợi chúng ta trở lại bờ rồi tẩy rửa khử trùng sạch sẽ."
Việt Vô Hoan nhẹ nhàng cúi người xuống, ôm lấy bờ vai Tống Thanh Thời, chôn đầu vào một bên cổ cậu ngửi lấy mùi thơm dễ chịu, con tim càng thêm khổ sở. Y cẩn thận hỏi: "Nếu như... Không rửa sạch được thì sao?"
Tống Thanh Thời thuận miệng đáp: "Thì tắm giặt thêm mấy lần nữa, kiểu gì cũng sẽ sạch thôi."
Đầu Việt Vô Hoan càng vùi thấp, y nghẹn ngào nói: "Ta không tẩy sạch được..."
Tống Thanh Thời cam đoan: "Ta sẽ giúp ngươi."
Việt Vô Hoan nghe thấy câu trả lời này thì bật cười thành tiếng, y biết hai người đang nghĩ đến những thứ khác nhau, thế nhưng cõi lòng vẫn thấy chút ngọt ngào. Y lặng lẽ cọ lên mái tóc mềm mại xõa tung của Tống Thanh Thời, sau đó len lén hôn lên vành tai cậu, rất muốn ngậm lấy thứ nhỏ bé đáng yêu kia, nhưng y không thể...
Vành tai Tống Thanh Thời cực kỳ mẫn cảm, vội vàng dặn dò: "Đừng chạm lung tung vào đó, ngứa."
Việt Vô Hoan ngoan ngoãn nằm xuống, cười nói: "Ta chỉ vô tình chạm vào."
Cho dù là bước đi trong nước bùn hôi thối dơ bẩn, chỉ cần hai người ở bên nhau, dường như nó cũng không còn khó chịu như trước.
Tống Thanh Thời thấy nhẹ nhõm hơn, cậu lại nhớ tới tai nạn mất mặt khi nãy, không nhịn được hỏi: "Giờ có chim trĩ và thỏ cùng bị nhốt ở trong lồng, có tổng cộng 35 cái đầu, 94 cái chân, hỏi có bao nhiêu chim trĩ, bao nhiêu thỏ?"
Việt Vô Hoan không chút do dự đáp: "12 con thỏ, 32 con chim trĩ, sao tự dưng tôn chủ lại hỏi cái này?"
"Không có gì." Tống Thanh Thời có chút đắc ý: "Đáng lẽ ta phải biết ngươi là thiên tài."
Việt Vô Hoan gẩy một cái trâm cài tóc bằng vàng không ngừng lắc qua lắc lại trên tóc cậu, hỏi một vấn đề y đã có từ lúc vừa nhìn thấy cậu: "Tôn chủ, đây là cái gì?"
Cuối cùng Tống Thanh Thời cũng nhận ra mình vẫn đang mặc đồ của nữ, lỗ tai lập tức đỏ bừng, mau chóng nóng lên. Cậu vội vàng giải thích lại một lượt những chuyện vừa xảy ra, còn liên tục nhấn mạnh: "Ta cũng không muốn biến thành bộ dáng nực cười này, ngươi không được cười ta."
Việt Vô Hoan dịu dàng nói: "Đừng lo, trong mắt ta, ngươi có mang bộ dáng gì cũng không nực cười."
Tống Thanh Thời yên lòng, nhưng vẫn hơi ấm ức: "Vô Hoan, tại sao trong ác mộng ngươi lại muốn ta mặc đồ nữ?"
Nếu như cảm thấy cậu không đủ khí phách thì cậu có thể cố gắng thêm nữa mà...
Việt Vô Hoan sửng sốt, đây là ác mộng của y ư?
...
An Long đứng ở trên bờ thẫn thờ nhìn cảnh sắc quen thuộc, câu chuyện quen thuộc.
Thế nhưng lần này, nhân vật chính trong chuyện xưa hạnh phúc đã đổi người.
Hắn coi đây là mộng đẹp của mình, trong mộng hắn có được người kia, có được danh phận ngày đêm mong nhớ, thấy được cảnh sắc hàng đêm truy tìm, về lại nơi hạnh phúc nhất trong ký ức. Giấc mộng này còn tươi đẹp hơn cả Huyễn cổ, khiến hắn không nỡ rời đi.
Tất cả đều không phải...
Hắn chỉ đang trong một cơn ác mộng, trơ mắt nhìn mình đánh mất tất cả, lãnh địa bị chậm rãi ăn mòn, thậm chí ngay cả ký ức quý giá nhất hắn luôn cất kỹ trong tim, thứ giúp hắn chống đỡ vượt qua vô số lần sắp chết, giúp hắn sống qua tất cả thống khổ, tự cho là độc nhất vô nhị cũng bị cướp đi, tô lên sắc thái của người khác.
Hóa ra, hắn tự cho là nỗ lực, tất cả đều là vô dụng.
Hóa ra, hắn tự cho là trả giá, tất cả đều là trò cười.
Hóa ra, hắn tự cho là cuồng si, tất cả đều là bọt nước.
Tám trăm năm yêu người, tám trăm năm chìm đắm, hắn biết rất rõ phần tình cảm này chỉ như thiêu thân lao đầu vào lửa, thứ gì cũng không có được, biết rõ mình đang phạm sai lầm, lại không thể buông tay, chỉ có thể đóng giả làm con chó luôn vẫy đuôi mừng chủ, đau khổ giãy dụa, chỉ xin lấy một chút hi vọng sống.
Đáng đời hắn lắm, đáng tội hắn lắm.
An Long nhìn hai người vừa nói vừa cười trong đầm lầy, đôi mắt nhói đau từng cơn.
Âm thanh đã lâu không thấy lại xuất hiện trong đầu hắn, tựa như ma quỷ đang cười nhạo hắn:
"Tỉnh lại đi, đây là ác mộng của ngươi."
___________________________
Mọi người đừng lo, Alaska sẽ có một kết cục tốt đẹp.