Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Ry
Việt Vô Hoan phát hiện tôn chủ nhà mình trở nên dính người, cậu luôn luôn đi theo y, luôn thử bắt chuyện, nào thì thời tiết ngày hôm nay thế nào, nào thì mẫu đơn trong vườn ra sao, chim chóc bay trên trời đẹp không, hay là đồ ăn có ngon không. Hình như có liên quan đến quyển bí tịch quan hệ sư đồ mà cậu luôn lén lút giấu mình kia?
Y bèn đi ép hỏi Yến Nguyên Tiên Quân một chút.
Yến Nguyên Tiên Quân cũng không dám gây sự với người điên, lập tức kể tuốt tuồn tuột mọi chuyện.
Việt Vô Hoan biết hết ngọn nguồn, cảm thấy cực kỳ thú vị, y tràn đầy phấn khởi đóng vai đồ đệ ngoan, cùng sư tôn nhà mình chơi đùa.
Thật ra Tống Thanh Thời không giỏi nói chuyện phiếm lắm, có là đề tài gì thì sau ba câu cũng chết ngắc.
Việt Vô Hoan rất thích nhìn cậu vắt óc nghĩ cách, moi ruột gan, liều mạng tìm chủ đề để nói cùng mình, thực sự quá đáng yêu. Thỉnh thoảng thấy cậu thật sự không tiếp tục nổi nữa thì sẽ còn giúp cậu tìm chủ đề để bắt đầu, khiến thời gian im lặng ngắn hơn một chút.
Trước khi ngủ, Việt Vô Hoan phát hiện Tống Thanh Thời lại bò lên giường mình, tựa vào bên cạnh y, cầm trong tay cuốn «Truyền thuyết Khang Khúc», hết sức nghiêm túc nói: "Chúng ta đọc truyện trước khi ngủ đi."
Việt Vô Hoan ghé vào gối, nghe cậu bắt đầu đọc truyện ngụ ngôn về bác hổ và bé thỏ trắng, có chút ngẩn ngơ, cảm giác như mình đã về lại quãng thời gian hồi nhỏ, được nghe mẫu thân kể chuyện bên tai...
Tống Thanh Thời đọc vài trang, tổng kết: "Hình như ta lấy nhầm sách rồi."
Cậu tiện tay lấy quyển truyện được các đệ tử Xích Long Tông bình chọn là thích nghe kể trước khi ngủ nhất, nói là đạo đức trí tuệ vẹn toàn, tiêu đề trông cũng không có vấn đề, nghĩ rằng sẽ không lật xe, nên cậu chưa kiểm tra nội dung đã chạy đến, muốn cả hai cùng đọc với nhau, gia tăng tình cảm. Không ngờ cái chuyện kể trước khi ngủ này lại gặp vấn đề nghiêm trọng về tuổi tác, trong Xích Long Tông có rất nhiều đệ tử nhỏ tuổi...
Ít nhất thì truyện nhi đồng cũng có tư tưởng đứng đắn, cậu có chút tò mò muốn biết bé thỏ trắng làm thế nào để trừng trị bác hổ.
Tống Thanh Thời có thói quen đọc sách cực kỳ tốt, cậu không thích bỏ dở giữa chừng, cho nên kiên trì, cố gắng đọc xong.
Việt Vô Hoan vùi đầu vào trong chăn, liều mạng nín cười.
"Mai ta sẽ đổi cuốn khác." Mặc dù Tống Thanh Thời cảm thấy mình hơi ngốc, nhưng có thể chọc cho y vui cũng là chuyện tốt.
Việt Vô Hoan cười thật lâu, cuối cùng bò ra khỏi chăn, tò mò muốn xem kế tiếp cậu muốn làm gì.
Tống Thanh Thời thấy y không có chút buồn ngủ nào, đành phải đề nghị: "Nếu đã không ngủ được thì chúng ta cùng làm mấy đề toán cao cấp nhé?"
"Vâng." Việt Vô Hoan cười đến càng rạng rỡ: "Ta thích nhất là làm chuyện đó với tôn chủ trên giường."
Tống Thanh Thời thấy y vui vẻ thì cũng vui theo, lấy giấy bút ra, loẹt xoẹt viết một mạch hơn hai mươi đề, giảng rất nhiều công thức số học cho y nghe.
Việt Vô Hoan vùi đầu vào biển đề, học đến cực kỳ vui sướng.
Cuối cùng, y phát hiện Tống Thanh Thời lại không chút phòng bị nào ngủ thiếp đi bên cạnh y.
Huyết Vương Đằng không nhịn được nữa, chậm rãi duỗi ra từ bốn phương tám hướng, bện thành chiếc mạng nhện to lớn, lưỡng lự vòng quanh, muốn trói người lại. Y tham lam thưởng thức báu vật đã ngủ say hồi lâu, cuối cùng lại kiềm chế thu hồi tất cả dục vọng, chỉ để lại một nhánh dây leo nhẹ nhàng quấn lên mắt cá chân.
Không vội.
...
Ngày kế tiếp, Tống Thanh Thời suy nghĩ hồi lâu, sửa lại một lần trong đầu những câu chuyện kể trước khi ngủ mà mình biết, cảm giác kể cho Việt Vô Hoan nghe «Công chúa Bạch Tuyết» hay là «Vịt con xấu xí» đều không thích hợp. Mà mỗi ngày làm đề cũng không phải là biện pháp, sức học của Việt Vô Hoan còn mạnh hơn cậu, càng giải càng tỉnh táo, cậu ngủ rồi mà đối phương còn chưa ngủ.
Cậu quyết định tìm một câu chuyện thích hợp với người trưởng thành, khiêu chiến lại lần nữa.
Việt Vô Hoan đã đọc hết «Ba huynh đệ đánh hổ», còn tổng kết ra cảm tưởng rất sâu sắc.
Cậu phải chọn cuốn nào đó thú vị mới được...
Tống Thanh Thời suy nghĩ hồi lâu, nhân lúc Việt Vô Hoan đang nghiên cứu phù chú với đệ tử Xích Long Tông, cậu dành thời gian đi tìm sách. Nhưng thư phòng của các môn phái đều là cấm địa, chưa cho phép thì không được đi vào, cậu là người luôn tuân thủ luật lệ, bèn đi tìm Yến Nguyên Tiên Quân xin phép, không ngờ lại gặp Niên Niên trên đường.
Niên Niên là một đứa nhỏ tương đối nghịch ngợm, còn có thân quen.
Mặc dù Yến Nguyên Tiên Quân đã liên tục dặn dò đám đệ tử là Dược Vương Tiên Tôn có tính cách kỳ quái, không thể chọc cậu tức giận, Niên Niên lại không tin lắm. Bé cảm thấy vị tu sĩ đã cứu mình này có tính tình rất tốt, khi ở bên tu sĩ Vô Hoan cũng không hung ác như trong lời đồn, mà còn cực kỳ dịu dàng.
Bé rất thích vị ca ca này.
Niên Niên chủ động chào hỏi Tống Thanh Thời, tò mò hỏi cậu đang tìm gì thế.
Đối mặt với một bé gái có tính cách vui tươi, Tống Thanh Thời lại nói chuyện tương đối tự tại, cậu hỏi Niên Niên: "Ngươi có biết mấy loại sách thích hợp cho người lớn đọc trước khi ngủ không? Chính là loại sách mà sư huynh sư tỷ ngươi trước khi ngủ luôn yêu thích không chịu buông ra ấy, có thể mượn giúp ta mấy quyển không?"
"Ta biết." Niên Niên lập tức hiểu ra: "Chỗ Lam sư tỷ có nhiều lắm, tối nào tỷ ấy cũng đọc, các sư tỷ khác cũng hay đến mượn của tỷ ấy. Lam sư tỷ rất hào phóng, luôn để mọi người mượn thoải mái, nhưng hai ngày gần đây tỷ ấy có hơi kỳ quái, hình như là sợ bị sư phụ trách mắng không nỗ lực học tập thì phải? Tỷ ấy giấu hết thoại bản đi rồi... Nhưng ta biết tỷ ấy giấu ở đâu, ta sẽ lấy giúp ngài mấy quyển."
Tống Thanh Thời mừng rỡ vô cùng, trở về phòng rót một ấm linh trà, chuẩn bị chọn sách.
Không bao lâu sau, Niên Niên ôm mười cuốn thoại bản chạy tới, kích động đưa cho Tống Thanh Thời, sau đó chạy đi.
Tống Thanh Thời nhấp một hớp linh trà, lật ra cuốn thứ nhất «Tù Hoan Lục», sau đó cậu phát hiện nghề nghiệp và tên của nhân vật chính khá giống với mình, gọi là Thanh Thạch, cũng là đại lão Nguyên Anh y độc song tu, hắn bắt về một mỹ nhân tên là Nguyệt Hoan ở thế gian. Mở màn chính là cảnh hôn triền miên, Thanh Thạch cưỡng ép đè Nguyệt Hoan lên vách đá, sau đó hôn lên đôi môi đỏ tươi, hơi thở quấn quít, nhấm nháp ngọt ngào, cảm thụ được cực lạc nhân gian...
Cậu cầm chén linh trà, chậm rãi mím môi, cứ cảm thấy chỗ nào đó sai sai, suy tư hồi lâu, trong đầu bỗng lóe lên ý tưởng, cả người đần ra.
Quyển sách này là đang ngấm ngầm miêu tả cậu và Việt Vô Hoan đúng không?
Cậu làm loại chuyện đáng xấu hổ này với Việt Vô Hoan lúc nào?
Tống Thanh Thời nhanh chóng lật tiếp vài tờ, phát hiện đây là loại sách truyện cực kỳ không hài hòa, trong truyện miêu tả cậu ép buộc mỹ nhân làm đủ loại chuyện nên bị cục xuất bản hài hòa, quá không có đạo đức, không phù hợp với trẻ em, khiến người ta đỏ mặt tới mang tai. Cậu sợ tới mức vứt sách xuống đất, lại cầm lấy cuốn khác xem. Cuốn thứ hai là mỹ nhân chủ động quyến rũ cậu, hai người cùng nhau vui sướng, cuốn thứ ba là cậu trói mỹ nhân lại, ở các loại địa điểm kỳ quái, tiến hành các loại ngược luyến tình thâm...
Mặc dù tên nhân vật chính của mỗi quyển đều được thay đổi, nhưng rõ ràng nhìn ra được là đang ám chỉ cậu và Việt Vô Hoan.
Tống Thanh Thời đờ người, cậu không ngờ trong mắt người đời mình lại cầm thú như vậy...
Cửa đẩy ra, Việt Vô Hoan đi đến, trông thấy đống sách trên bàn, khẽ nhíu mày.
Tống Thanh Thời định đốt sách, nhưng không kịp nữa rồi.
Cậu sắp khóc tới nơi, khó khăn nói: "Vô, Vô Hoan, ngươi nghe ta giải thích, ta không biết gì hết, ta không hề làm..."
"Ta biết những chuyện này." Việt Vô Hoan tiện tay cầm lấy một quyển sách, nhìn trang bìa rồi lật lật vài tờ, thở dài nói: "Người đời luôn có lòng hiếu kỳ, là do ta quá nổi danh nên liên lụy đến danh dự của tôn chủ." Y nhìn vẻ mặt tỉnh tỉnh mê mê của Tống Thanh Thời, biết cậu không hiểu, cười khổ giải thích: "Quá khứ của ta... Thật sự quá dơ bẩn. Tất cả mọi người đều cho rằng ta dựa vào cơ thể mới có được sự sủng ái của tôn chủ, thế nên mới soạn ra đủ loại chuyện tình gió trăng này. Thật ra tất cả mọi người đều hiểu đó chỉ là thứ xằng bậy, trên tiên giới cũng có không ít người nổi danh hoặc những truyền thuyết bị viết lại thành như vậy, tôn chủ không cần quá để ý."
Y đã đốt rất nhiều tiệm sách, rất nhiều sách tranh, cũng trừng phạt rất nhiều chủ tiệm.
Tiệm sách ở tiên giới không phải ngành nghề có lợi nhuận cao, nên chủ cửa hàng cũng không có bối cảnh gì, không dám đắc tội tên điên.
Bây giờ, những thành trấn xung quanh Dược Vương Cốc đều không dám trắng trợn bán những thứ sách tranh khiến y không chịu nổi kia, nhưng loại thoại bản dùng tên giả để viết này lại rất phổ biến. Đều là một ít tác giả, mượn chút hình tượng nhân vật có thật hoặc cốt truyện có thật rồi viết lại, còn ghi rõ đây chỉ là hư cấu. Các đại lão tiên giới với chuyện này đều là cười ha ha, cũng không coi là thật, nên không ai truy xét, có người còn cảm thấy thú vị, cố ý mua về đọc.
Xưa nay Tống Thanh Thời không đọc thoại bản, càng không đọc thoại bản hài hòa.
Cho nên, y mới không để ý đến những thoại bản này.
Tống Thanh Thời nghe y giải thích nửa ngày, cuối cùng cũng hiểu ra, nhưng trong lòng vẫn hơi ấm ức.
Cậu chưa từng thèm muốn cơ thể của Việt Vô Hoan, cũng chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với y. Mà cậu đã tu đạo vô tình nhiều năm, thanh tâm quả dục, dù có là nam nữ hay là nam nam thì cậu vẫn luôn đàng hoàng, ngay cả máy bay cũng chưa từng lái. Viết cậu đường hoàng đứng đắn yêu đương thì thôi đi, sao lại cứ viết cậu thành cầm thú?
Cái gì mà môi lưỡi quấn quít, ngọt như mật như đường...
Thật sự là rất ngọt rất ngon à?
Tống Thanh Thời ngẩng đầu nhìn bờ môi xinh đẹp tươi mọng của Việt Vô Hoan một chút, chẳng biết vì sao trong đầu lại hiện ra những câu miêu tả trong truyện và vài ý nghĩ kỳ quái. Cậu bị dòng suy nghĩ cầm thú của mình dọa cho giật cả mình, vội vàng lắc đầu, nhanh chóng xua đi.
Việt Vô Hoan thu dọn đống sách linh tinh kia xong, chuẩn bị giao cho Yến Nguyên Tiên Quân xử lý. Bỗng nghĩ ngợi điều gì, lại ngồi xuống trước mặt Tống Thanh Thời, nghiêm mặt nói: "Tôn chủ, những thứ viết trong sách này đều là khoa trương, mọi người luôn ảo tưởng chuyện đó giữa nam nam rất vui vẻ, nhưng thật ra không phải vậy, đó là chuyện cực kỳ ghê tởm."
Tống Thanh Thời bỗng có cảm giác bị bắt quả tang khi làm điều xấu, cậu cứng đờ người ngoan ngoãn ngồi đó, thành thật nghe răn dạy.
"Cơ thể nam nhân không giống nữ nhân, nên không thích hợp làm loại chuyện này." Việt Vô Hoan cực kỳ nghiêm túc phổ cập khoa học cho cậu: "Loại chuyện này còn đau hơn nhiều những gì ngươi có thể tưởng tượng, hơn nữa tôn nghiêm của ngươi sẽ từng chút từng chút bị nghiền nát, vô cùng khó chịu. Đã từng có một tên nô lệ..."
Y dùng rất nhiều thuật ngữ y học, gần như là không có tình cảm mà miêu tả, nhưng vì chính bản thân y đã trải qua nên có sức thuyết phục cực lớn, thêm nữa tình huống y miêu tả cực kỳ đáng sợ, thật sự không khác gì Địa Ngục.
Tống Thanh Thời nghe mà khó chịu khắp người, mặt mũi trắng bệch.
Cậu tưởng chỉ là xé rách chút chút thôi, không ngờ sự thật còn kinh khủng hơn những gì cậu nghĩ, cũng càng thêm buồn nôn.
"Đừng tò mò, đừng thử mấy chuyện này." Việt Vô Hoan thấy cậu rất sợ thì cực kỳ hài lòng, giơ tay nhẹ nhàng vuốt phần tóc rối cho cậu, ôm cậu vào lòng, dịu dàng vô cùng mà nói: "Tôn chủ cứ giữ dáng vẻ như bây giờ là được, đừng nghĩ đến những loại chuyện kia, cũng đừng đi làm những chuyện đó, có được không? Nếu như ngươi bị thương, ta sẽ rất đau lòng..."
Trên đời này thật sự có quá nhiều thứ dơ bẩn, quá khó để đề phòng hết, chỉ cần lơ là một chút thôi đã bị chúng chui qua kẽ hở.
Lỡ chúng gợi lên tâm tư của tôn chủ thì nên làm gì bây giờ?
Thật sự là quá đáng ghét.
...
Tống Thanh Thời thấy sự nhẹ nhõm vui mừng trong mắt y, sự khác thường và bất an cậu luôn cảm thấy càng thêm rõ ràng. Việt Vô Hoan đã trải qua chuyện thống khổ đó, những gì y miêu tả không phải là giả, nhưng khi vết thương bị xé mở, máu chảy đầm đìa như vậy, tại sao y lại có những biểu hiện trái ngược nhau? Giống như trong cảm xúc của y bị đè nén rất nhiều thứ, điên đảo rối loạn, buồn vui tráo đổi, y chỉ bày ra vẻ mặt y muốn người khác nhìn thấy, nhưng y lại không tự nhận ra...
Những chuyện kỳ quái còn có rất nhiều, ví dụ như mấy ngày trước đó cậu phát hiện trên người con hươu mà tên nông dân mang về có độc tố có trên độc ngẫu, sau đó ở một chỗ kín đáo trong núi, cậu lại tìm thấy kịch độc của nó còn lưu lại trên lá cây. Độc ngẫu rất tàn ác, nó là thứ được nghiên cứu ra chỉ để giết người, bình thường luôn được cất trong túi giới tử, tại sao y lại thả nó ra? Còn có vết thương trên cổ tay Việt Vô Hoan, cậu là danh y, sao có thể không phân biệt được dấu vết tự hại mình với không cẩn thận cào vào?
Sau khi cậu phát hiện ra những điều bất thường này, đã luôn cố gắng đi theo Việt Vô Hoan, quấn lấy y nói chuyện, muốn làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Giờ, cậu đã mơ hồ thấy được đáp án--- Bệnh tâm lý của Vô Hoan đã trở nên trầm trọng.
Tống Thanh Thời ngây người suy nghĩ rất lâu...
Việt Vô Hoan thấy cậu lại thất thần, cười hỏi: "Tôn chủ, sao vậy?"
Tống Thanh Thời lập tức trở lại, cam kết: "Được, những thứ Vô Hoan không thích, ta sẽ không nghĩ, không làm."
Việt Vô Hoan cực kỳ hài lòng: "Tôn chủ đúng là người tốt nhất."
Tống Thanh Thời nhẹ giọng hỏi: "Vô Hoan muốn ta làm gì?"
Việt Vô Hoan nói: "Ta muốn cùng ngươi nuôi chuột bạch, cùng ngươi làm thí nghiệm, cùng ngươi học bài, cùng ngươi ngắm mây."
Tống Thanh Thời gật đầu: "Được."
Đến đêm, cậu không tìm được lí do để bò lên giường Việt Vô Hoan nữa, đành phải về lại phòng mình, suy nghĩ rất lâu, hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn Huyết Vương Đằng đang bò sang, cầm nó lên, tự mình buộc lên mắt cá chân.