Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ry
Tống Thanh Thời đứng trước cửa quán rượu, nghe ông chủ điên cuồng chào hàng.
"Làm gì có ai đến lễ tế hoa lại không uống rượu? Quan khách đừng hiểu lầm, ta không nói đến mấy thứ rượu hoa vớ vẩn kia." Ông chủ tự cho là nói câu đùa giỡn nam nhân đều hiểu, sau đó phát hiện vẻ mặt của đối phương rất nghiêm túc, hoàn toàn không cười, dường như không hiểu những gì ông nói, bèn sửa giọng: "Thành Nam Hải của chúng ta có đặc sản hoa tươi, rượu này phải dùng đến tám loại hoa mới ủ ra, gọi là Mỹ Nhân Túy, có vị ngọt, vô cùng đậm đà ngát hương, chỉ vào hội tế hoa mới bán, số lượng có hạn, bán hết là không còn."
Rượu này có vị ngọt? Còn là bản giới hạn số lượng?
Tống Thanh Thời lập tức móc linh thạch ra, mua một vò.
Cậu ra ngoài là để tìm tên họa sư trơ tráo kia, giờ đã làm xong việc chính, muốn về quán trọ tìm Việt Vô Hoan ngay, thế nhưng kiến trúc trong thành Nam Hải khá giống nhau, khắp nơi đều là hoa, lúc cậu đi đường lại nghĩ chuyện khác, nên rẽ sai mất một lần, sau đó vô tình đi tới chợ đêm.
Chợ đêm hội hoa vô cùng phồn vinh, bên trái là diễn hí khúc, bên phải là xiếc khỉ, còn có rất nhiều thứ cậu chưa từng thấy.
Hóa ra thành Nam Hải về đêm sẽ như thế này sao?
Tống Thanh Thời không kìm được lòng hiếu kỳ, cậu nghĩ hết lần này về lại Dược Vương Cốc, có khi sẽ không còn cơ hội nhìn thấy cảnh sắc như vậy, nên không nhịn được mà quan sát nhiều hơn một chút, kết quả là thê thảm gặp phải đủ loại chào hàng, mua một đống đồ linh tinh lặt vặt. Có đá quý xinh đẹp, có miếng vải đỏ rực rỡ, có thoại bản về truyền thuyết Mặc Uyên Kiếm Tôn, còn có Tiểu Phượng Hoàng xinh đẹp được ông chủ quán tò he nặn cho.
Du khách ở chợ đêm, chẳng biết tại sao phần lớn đều là những cặp tình nhân tay nắm tay, cười đùa cực kỳ thân mật.
Tống Thanh Thời mua rượu xong, không nhịn được hỏi ông chủ.
Chủ quán bị cậu chọc cười: "Ngài không biết đêm hội tế hoa của thành Nam Hải còn được gọi là đêm hội tình nhân sao?"
Tống Thanh Thời lắc đầu, thông tin này không có trên đống tư liệu hướng dẫn du lịch mà cậu sửa sang.
Dạ Vũ Các làm ăn không có trách nhiệm, lúc về cậu phải nghiêm khắc khiển trách thái độ làm việc kém chuyên nghiệp của Diệp Lâm Tiên Quân.
"Đây là truyền thống cũ của hội hoa, lễ tế ban ngày là cho tất cả mọi người cùng chung vui, nhưng chợ đêm lại là lãng mạn thuộc về tình nhân, thế nên nơi này còn được gọi là Bất Dạ Thành*, nếu như ngài không có bạn, cũng có thể đi tìm một người ở đây. Ta thấy dung mạo ngài không tệ, chắc chắn là sẽ rất dễ kiếm, có muốn ta giới thiệu cho ngài không?" Chủ quán nhiệt tình đề nghị: "Tìm mỹ nhân, cùng uống Mỹ Nhân Túy, sẽ càng thêm ngọt vào tận xương tủy."
*Thành không đêm. Ý là lúc nào trong thành cũng nhộn nhịp.
Tống Thanh Thời nghe thấy chữ mỹ nhân, chẳng biết tại sao lại nhớ đến gương mặt của Việt Vô Hoan.
Cậu có chút hoảng, vội vàng từ chối: "Không cần, ta có bạn rồi, y rất đẹp, không... Không phải loại bạn mà ngươi nói đâu."
Chỉ cần hơi bối rối là cậu sẽ nói chuyện lộn xộn.
Chủ quán càng nghe càng không hiểu, không khỏi xích lại gần, muốn nghe cho rõ: "Loại bạn nào? Nam? Hay nữ?"
Lời còn chưa dứt, nóc nhà bỗng rơi xuống những nhánh dây leo đỏ rực, đánh nứt cả mặt đất, hung hăng tách hai người ra.
Việt Vô Hoan đứng trên nóc nhà, mái tóc dài màu mực bị gió đêm thổi đến rối bời, đai lưng không buộc, cổ áo trong chìa cả ra ngoài, trên vạt áo gấm đỏ cũng có vài nếp gấp, phá vỡ hình tượng luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm thường ngày. Dưới mặt nạ cánh chim hoàng kim, mắt phượng mang theo từng tia điên cuồng không thể đè nén, bờ môi đỏ tươi mím thật chặt, có hơi nhướng lên trên, dường như y muốn nở nụ cười dịu dàng mọi khi, nhưng có làm thế nào cũng không cười nổi.
Huyết Vương Đằng ngo nghoe trên mặt đất, mỗi nhánh lại phân ra vô số nhánh nhỏ, càng ngày càng nhiều, càng lúc càng rậm rạp, người ở thành Nam Hải đều từng thấy thứ đáng sợ này ở trên tường thành, lòng vẫn còn sợ hãi.
Chủ quán rượu sợ đến mức ngồi phịch xuống đát, lộn nhào, muốn bò ra khỏi chỗ này.
Các vị khách cũng nhận ra nguy hiểm, nhao nhao bỏ chạy.
Tống Thanh Thời ôm vò rượu, cố gắng an ủi mọi người: "Không sao đâu."
Nhưng sự an ủi của cậu không có chút tác dụng nào, chỉ trong giây lát, tất cả mọi người đã chạy hết.
Huyết Vương Đằng dâng lên từ dưới đất, nhanh chóng bò lên khắp cơ thể và tứ chi cậu, đan xen quấn chặt, chồng chất giam cầm, tựa như vô số sợi tơ nhện phẫn nộ tóm lấy con mồi rơi vào trong lưới, quấn một vòng rồi lại một vòng, chỉ sợ sẽ để nó thoát.
Tống Thanh Thời vô thức dâng lên Đan Hỏa, định đốt đi những thứ trói buộc, bỗng nghĩ tới Huyết Vương Đằng và thần hồn có liên kết với nhau, bị đốt sẽ đau đớn, sẽ bị thương. Cậu nhanh chóng thu lửa về, để mặc Huyết Vương Đằng nâng mình lên giữa không trung, giống như dâng đồ tế kéo tới trước mặt Việt Vô Hoan, đưa vào trong ngực y.
"Tôn chủ." Việt Vô Hoan cúi đầu xuống, dùng môi thưởng thức mùi hương nơi cổ cậu, sau đó chậm rãi bò lên trên, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vành tai mẫn cảm của Tống Thanh Thời, dường như vui sướng nhấm nháp mùi vị, nhưng giọng nói lại ấm ức vô cùng: "Ta tỉnh lại không thấy ngươi, rất lo lắng."
Tống Thanh Thời nghiêm túc giải thích: "Ta ra ngoài làm ít chuyện, tiện thể mua chút đồ."
Huyết Vương Đằng trên người siết càng thêm chặt, càng thêm nhiều, như thể nó muốn cách ly cậu khỏi không khí bên ngoài.
Giọng Việt Vô Hoan lại càng thêm tủi thân: "Tôn chủ, nơi này đêm đến chỗ nào cũng rất bẩn, ngươi đừng chạy loạn, đừng rời khỏi ta, có được không?"
Những năm qua, y càng đi ra ngoài, lại càng cảm thấy toàn bộ thế giới đều thật dơ bẩn, nếu như không phải kiêng kị An Long, nhất định phải xử lý tên khốn đó, một bước y cũng sẽ không để cho tôn chủ rời khỏi Dược Vương Cốc, tránh cho lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, bị những kẻ xấu xa trơ táo kia làm tổn thương, hay là rơi vào trong nước đục.
Tống Thanh Thời muốn vỗ vai y an ủi, nhưng lại không nhúc nhích được, chỉ có thể khẽ gật đầu nói: "Được."
Gió đêm thổi qua, Việt Vô Hoan dần bình tĩnh trở lại, điều chỉnh được hô hấp, y ý thức được mình đã phạm sai lầm.
Từng nhánh Huyết Vương Đằng nới lỏng, thả cậu ra...
Sắc mặt Việt Vô Hoan có phần tái nhợt, cơ thể khẽ run rẩy, nhỏ giọng nói xin lỗi: "Thật sự rất xin lỗi, ta không cố ý."
Thanh Loan đã từng khuyên nhủ y, cái thích của y quá mức điên cuồng, tình cảm của y quá mức cực đoan, đã vượt xa khỏi phạm vi của người bình thường, sẽ khiến lòng người bất an, nàng đề nghị y thu chúng lại, đừng để hại người hại mình.
Y đồng ý với Thanh Loan, sau đó học được cách ngụy trang, tránh bị tôn chủ căm ghét.
Giờ, tình cảm của y đã lộ ra kẽ hở...
Việt Vô Hoan cực kỳ sợ hãi.
"Không sao." Tống Thanh Thời nhét vò rượu trong tay vào ngực y, thoải mái nói: "Là ta không tốt, ta không nói với ngươi đã biến mất, ngươi tỉnh lại không thấy ta, lo lắng là chuyện bình thường... Ngươi đừng khổ sở, chuyện này là do ta không chu toàn, là lỗi của ta."
Khi cậu tỉnh lại, phát hiện Việt Vô Hoan không còn khuynh hướng tự sát, lời nói cử chỉ như người thường, còn dịu dàng tri kỷ hơn cả năm đó, thì cho rằng sau khi hóa giải Hợp Hoan Ấn, bước lên con đường tu tiên, thể xác và tinh thần y đều được rèn luyện, nên bệnh tình y cũng chuyển biến tốt đẹp. Lúc ấy cơ thể cậu lại bất ngờ bị liệt nửa người, nội tâm luôn ở trong trạng thái khủng hoảng, nên cậu đã không để ý đến những việc khác.
Tiếp đó, Việt Vô Hoan cho cậu tầng tầng lớp lớp vui sướng, khiến cậu đắm chìm trong đó, khả năng phán đoán lại một lần nữa tê liệt, ngay sau đó là An Long xuất hiện, việc hai người tranh đấu khiến cậu căng thẳng lo lắng. Cậu vô thức cho rằng An Long nóng nảy là nhân tố nguy hiểm, mà Việt Vô Hoan thì có vẻ hiền lành dịu ngoan hoàn toàn trái ngược với hắn khiến cậu cảm thấy an tâm, nên đã không nhận ra rằng đó cũng không phải là phản ứng của người bình thường, Việt Vô Hoan chỉ đang dùng phương thức khéo léo hơn để đạt được mục đích của mình.
Bệnh tâm lý của y chưa từng khỏi, sau khi mất đi trị liệu, nó lại điên cuồng phát triển, hóa thành con thú dữ khổng lồ, cuối cùng sinh ra răng nhọn móng sắc, công kích toàn bộ thế giới.
Con thú dữ này lớn cỡ nào?
Tống Thanh Thời chợt nhớ tới Thiên Châu Tuyết Liên mình từng gặp trên núi tuyết, nó to lớn kinh khủng, bộ rễ chùm rập rạp rắc rối phức tạp, che kín cả ngọn núi, phải vươn xa tới ngàn dặm. Thế nhưng ánh vào trong mắt cậu, lại chỉ có đóa hoa bé nhỏ đáng yêu xinh đẹp nở rộ trên nền tuyết trắng.
Sai...
Tất cả đều đã sai...
Sai thì tổng kết, sai thì làm lại...
"Đừng sợ, ta ở đây." Tống Thanh Thời ôm Việt Vô Hoan đang run rẩy vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của y, một lần rồi lại một lần nói cho y biết đáp án của mình: "Đừng sợ, ta sẽ không bao giờ từ bỏ..."
Đừng sợ...
Dù có là hương vị của trái cây, là bố trí hành động, hay là cầm tù ở bên người, toàn bộ đều sẽ làm theo mong muốn của ngươi.
Bươm bướm nhìn thấy tấm mạng nhện kia, nó hiểu ý, cam tâm tình nguyện bay vào.
...
Tống Thanh Thời an ủi hồi lâu, cuối cùng cũng khiến hô hấp của Việt Vô Hoan ổn định lại, giúp y khôi phục sự bình tĩnh.
Cậu cùng Việt Vô Hoan trốn trong góc tối trên nóc nhà, ngồi ngẩn người. Chủ quán rượu tưởng rằng kẻ xấu đã đi, lặng lẽ trở về thu dọn hiện trường tan hoang, lại tiếp tục chào hỏi khách khứa. Có lẽ tình nhân đều thích uống vài chén vào ngày này, chẳng bao lâu sau, trong quán lại tràn đầy tiếng nói cười tán tỉnh.
Lễ tình nhân đúng là bẩn thỉu xấu xa, sẽ vấy bẩn đôi mắt của tôn chủ.
Việt Vô Hoan có chút hối hận khi ấy giả vờ ngoan ngoãn quá mức, không khuyên Tống Thanh Thời đổi địa điểm du lịch, cũng không ngờ Tống Thanh Thời đêm nào cũng sẽ ngoan ngoãn ngồi trong phòng cùng y đọc sách lại dám lẻn ra ngoài, bây giờ có muốn giấu diếm chuyện lễ tình nhân cũng đã muộn, phải tìm cái cớ...
Y suy nghĩ, lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm, sau đó chỉ vào một góc khuất trên bảo tháp chín tầng, mong đợi hỏi: "Tôn chủ, ta cảm thấy lên chỗ cao ngồi, dưới ánh trăng ngắm nhìn đèn đuốc nhân gian chắc chắn sẽ rất đẹp."
"Được." Tống Thanh Thời nhìn y, nhẹ nhàng cười: "Ta cũng thấy nơi này quá ồn."
Cậu kéo Việt Vô Hoan, lướt qua phồn hoa, bay lên tháp chín tầng. Tháp chín tầng là một trong những thắng cảnh của thành Nam Hải, là nơi thờ phụng bức tượng của vị Thần Quân trong truyền thuyết, nhưng vì cửa tháp đã bị khóa lại vĩnh viễn nên không ai biết trông bức tượng đó như thế nào. Xung quanh tháp là rừng trúc, cảnh vật tươi đẹp, nhưng trong lễ tế hoa lại không thể đua sắc khoe hương với muôn hoa, nên nơi đó lạnh lẽo vắng lặng.
Trong chỗ kín của rừng trúc, có đôi tình nhân chàng chàng thiếp thiếp, thân thiết đến khó có thể tách ra, người này nói bờ môi đối phương ngọt, người kia lại nói bờ môi đối phương mềm, trong tiếng thở dốc là những lời dỗ ngon ngọt gần như có thể ngấy chết người.
Tống Thanh Thời không nhịn được len lén nhìn sang.
Việt Vô Hoan xoay đầu cậu lại, Huyết Vương Đằng lặng lẽ trườn tới, mang theo hơi thở dọa dẫm, trực tiếp dọa cho đôi uyên ương hoang dã này chạy mất. Sau đó y ngự lên bảo kiếm, đưa Tống Thanh Thời lên đỉnh tháp, quét dọn mấy lần, thả ra thần niệm, xác nhận xung quanh không có ai, cuối cùng yên lòng.
Ánh trăng đêm nay quả nhiên rất đẹp, bao trùm lên tòa tháp, không cần ánh nến cũng có thể thấy rõ xung quanh. Ngồi trên đỉnh tháp tựa như đang ngồi ở nơi đã vượt ra khỏi hồng trần, nhìn thế tục phồn hoa, nhìn ánh đèn chợ đêm nối liền uyển chuyển uốn lượn như con sông sao, bên cạnh đó là lốm đốm những tia sáng từ những căn phòng, người trong đó hoặc là giả vờ hồ đồ, hoặc giả vờ tỉnh táo.
Tống Thanh Thời cũng không muốn tỉnh táo, thế nhưng cậu không thể không tỉnh táo...
Cậu lấy từng thứ mua được trong túi giới tử ra, đưa toàn bộ cho Việt Vô Hoan, mặc dù cậu phát hiện có rất nhiều thứ cậu đã ngu ngốc mua dưới miệng lưỡi dẻo quẹo mê hoặc của chủ quán, nhưng không sao, tâm ý không ngốc là được.
Việt Vô Hoan thấy có cả ống sáo rút đồ chơi bằng gỗ*, bật cười, đặt bên môi thổi mấy tiếng.
*Ống sáo rút giả tiếng chim. Cái này ngày xưa hay nghịch lắm nè, kêu vang cả xóm =))
Tiếng chim nho nhỏ vút lên, lại uyển chuyển du dương, như thể tiếng bách điểu cùng hòa ca.
Cõi lòng Tống Thanh Thời bỗng rục rịch...