Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Ry
Tiếng sấm rền vang, trận mưa tầm tã đánh lên mái hiên cũ nát, như nhịp trống dồn dập điên cuồng.
Tống Thanh Thời bị tiếng sấm và tiếng mưa đánh thức, đầu óc nặng trịch, ký ức có chút vụn vặt, cậu cảm thấy môi mình có phần không thoải mái, hình như hơi sưng. Nguyên Anh trong đan điền càng lúc càng rạn nứt, càng lúc càng vất vả để phong tỏa...
Cậu ngồi ở trên giường suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhớ ra một phần ký ức. Hai người đến tháp chín tầng ngắm trăng ngắm đèn, cậu mời Việt Vô Hoan cùng uống Mỹ Nhân Túy, say rượu rồi Việt Vô Hoan thổi tiêu rất êm tai, cậu còn nhân lúc có men say mà như cầm thú cưỡng hôn Việt Vô Hoan! Còn ỷ vào tu vi mình cao, Việt Vô Hoan không thể phản kháng, cưỡng hôn nhiều lần!
Đây là hành vi súc sinh gì vậy?!
Tống Thanh Thời hoảng thành chó, cậu muốn đào một cái hố chôn mình xuống, sau đó dùng mười tám tầng đất chồng lên!
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của Việt Vô Hoan, có chút nặng nề.
Tống Thanh Thời cảm giác như nghe thấy tiếng phán quyết tử vong của mình, cậu không biết liệu mình quỳ xuống nói xin lỗi có thể được bớt hai tầng đất không...
Việt Vô Hoan đẩy cửa, ướt sũng bước vào, khắp người là bùn đất và vết máu.
Tống Thanh Thời hít sâu, chuẩn bị kỹ lưỡng để nhận lỗi, lại ngửi được mùi máu. Cậu ý thức được Việt Vô Hoan đã xảy ra chuyện, không lo nổi mấy chuyện lúng túng hồ đồ đêm qua nữa, vội vàng xốc màn lụa lên, nhảy xuống giường, vọt tới trước mặt y, lại thấy cả người y ướt như chuột lột, máu hòa với nước mưa, dính nhơm nhớp cùng chảy xuống, có vài sợi tóc rối dính lên mặt nạ hoàng kim, không ngừng chảy xuống những giọt nước lạnh lẽo.
Việt Vô Hoan nhìn bờ môi có hơi sưng đỏ của cậu, trong mắt đã mất đi tất cả sắc thái.
"Sao vậy?" Tống Thanh Thời gọi y mấy tiếng, thấy y vẫn đờ người không phản ứng, cậu có hơi sốt ruột, tuy nói tu sĩ sẽ không bị cảm lạnh, nhưng cả người ướt đẫm như vậy sẽ rất khó chịu. Tống Thanh Thời bèn tự mang khăn tới, thay y lau nước trên người, rồi lấy từ trong túi giới tử của y ra bộ quần áo để thay, do dự một chút, cẩn thận hỏi: "Ngươi có tự thay quần áo được không?"
Cuối cùng Việt Vô Hoan cũng hồi hồn, y gỡ mặt nạ xuống, cởi đai lưng, từng lớp y phục bị nước mưa làm ướt nhẹp rơi xuống, lộ ra vô số vết cắn của cổ trùng và rắn, các vết cắn không lớn, nhưng gần như trải rộng gắp người. Nhất là trên đôi chân vốn thon dài hoàn mỹ kia, giờ có đầy vết cắn nhỏ bé, trong đó có không ít vết mang theo độc tố, chất độc đang lan ra, sưng đỏ tím xanh, nhìn mà giật mình.
Tống Thanh Thời liếc mắt một cái đã nhận ra là vết thương do An Long tạo thành, sắc mặt cực kỳ khó coi, liều mạng kiềm chế lửa giận, giữ vững tỉnh táo.
Việt Vô Hoan đã dùng thuốc giải độc ngăn chặn phần lớn độc tính, Tống Thanh Thời lấy U Hỏa ra, giúp y rút toàn bộ chất độc có thể ra. Nhưng An Long nghiên cứu rất sâu về cổ độc, có một phần cổ trùng có độc tính đặc biệt, giống như nấm hay virus, không thể bị khắc chế bởi U Hỏa, phải chậm rãi dùng thuốc chữa trị.
Loại độc đó còn là do cậu giúp đỡ phát triển...
Tống Thanh Thời nhớ tới chuyện cũ, trong lòng dâng lên từng cơn buồn bực.
Cậu nhanh chóng giúp Việt Vô Hoan xử lý vết thương, thoa lên lớp dược cao thật dày, sau đó bọc lại bằng một lớp rồi một lớp băng gạc.
Tiếng sấm đã ngừng, nhưng mưa vẫn điên cuồng như trước, không khí trong phòng nặng nề khó chịu.
Cuối cùng Tống Thanh Thời cũng xử lý xong vết thương, cậu ngẩng đầu, chân thành nói xin lỗi: "Rất xin lỗi."
Việt Vô Hoan ngẩn người.
"Là lỗi của ta, ta không nên để các ngươi đồng hành." Tống Thanh Thời khó khăn giải thích: "Ta hẳn nên biết được, hận thù sao có thể dễ dàng xóa bỏ như vậy? Sao có thể dễ dàng làm bằng hữu như vậy? Người không hợp thì không nên tập trung lại với nhau... Ta sẽ nghiêm khắc giáo huấn lại An Long, sau đó đưa ngươi về. Sau này, ta sẽ chỉ viết thư cho hắn thôi, không cho phép hắn vào cốc nữa, cũng không cho phép hắn gặp mặt ngươi."
Thoại bản đều là gạt người, trên đời làm gì có chuyện tốt như không đánh nhau thì không quen biết.
Tất cả đều là cậu ngây thơ ngu xuẩn, đơn phương mong muốn.
Tống Thanh Thời cực kỳ áy náy, cậu hung hăng tự mắng mình một trận trong lòng, chỉ hận từ ngữ ít, mắng không đủ dữ.
Mắt phượng rũ xuống, Việt Vô Hoan khẽ nói: "Tôn chủ, ta có chuyện này rất quan trọng cần nói cho ngươi."
...
Tống Thanh Thời ngồi trên ghế, ngơ ngác nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ dần sáng lên màu trắng bạc, mây đen hẵng còn cuồn cuộn, nhưng mưa đã nhỏ hơn, tí tách tí tách, như thể có làm thế nào cũng không dừng được. Khí ẩm xâm nhập vào từng ngóc ngách của căn phòng, khiến người ta khó chịu khắp người.
Cậu cảm thấy như mình vừa nằm mơ một giấc mộng kỳ quái, giờ phải tỉnh mộng.
Việt Vô Hoan nói hết từ đầu đến cuối với cậu, sau đó yên lặng chờ quyết định của cậu.
Tống Thanh Thời chậm rãi nhắm mắt lại, không ngừng dùng thần niệm kiểm tra lại thân thể, tìm kết dấu vết để lại sau khi bị thương. Cậu tìm rất lâu rất lâu, cuối cùng lấy được ra một con cổ trùng đã chết ở trong đầu. Con cổ trùng này có hình thể nhỏ bé, màu sắc không khác máu thịt cho lắm, không đau không ngứa, khiến không ai có thể phát hiện.
Đây là hung thủ đã suýt cướp đi tính mạng cậu.
Nếu không phải hệ thống kịp thời đưa một phần linh hồn của cậu ở một thế giới khác về, một lần nữa chữa trị cơ thể, cậu đã sớm chết rồi.
"Ta không nhớ rõ." Tống Thanh Thời nhìn cổ trùng trong lòng bàn tay, vuốt trán, khổ sở hồi tưởng lại rất lâu, cuối cùng nói: "Ta không nhớ rõ chuyện hắn có tâm tư đó với ta, cũng không nhớ rõ khi ấy đã xảy ra chuyện gì..."
Việt Vô Hoan khuyên nhủ: "Tôn chủ đừng khổ sở, nhất định là hắn ỷ vào thân phận bằng hữu mà nhân lúc ngươi không đề phòng, xuống tay với ngươi."
Minh Giới U Hỏa bỗng hiện ra giữa không trung, hóa thành đóa hoa sen màu đen xinh đẹp.
"Vô Hoan, ngươi còn nhớ không?" Tống Thanh Thời cầm lấy bông sen đen, thì thầm: "U Hỏa của ta sẽ tự động tấn công khi cảm nhận được sát ý, chuyện này... An Long không biết."
Nếu như An Long nảy sinh sát ý với cậu, chắc chắn cậu đã phát hiện, cổ trùng trong đầu cũng sẽ bị U Hỏa hủy đi...
Hai tu sĩ Nguyên Anh khai chiến, đủ để hủy diệt cả ngọn núi.
Thế nhưng, cậu lại bị giết chết trong yên lặng.
Vì sao?
Trong lòng Việt Vô Hoan bỗng nổi lên dự cảm xấu, có nhiều thứ đang dần mất kiểm soát...
"Ta không nhớ rõ chuyện xảy ra khi đó, nhưng sau khi lấy được cổ trùng ra, ta nhớ được tâm trạng khi chết. Không có oán hận, không có phẫn nộ." Tống Thanh Thời cảm thấy việc này rất buồn cười, muốn cười nhưng lại không cười nổi, cậu cúi đầu xuống, lí nhí nói: "Vô Hoan, có lẽ là ta đã tự nguyện để bị giết..."
"Ngươi nói bậy! Không thể nào!" Việt Vô Hoan nắm chặt lấy vai cậu, sợ hãi hỏi: "Vì sao chứ?"
"Không biết." Tống Thanh Thời có làm thế nào cũng không nhớ nổi cảnh tượng khi ấy, đau khổ vô cùng: "Dù cho hắn không coi ta là bằng hữu, nhưng... Ta không thể nói dối, không thể lừa gạt chính mình, càng không thể lừa gạt tình cảm của hắn. Lúc ấy, ta không cho được thứ hắn muốn, nhưng... Tính mạng này có thể cho, bởi vì nó không quan trọng, có chết cũng sẽ không khiến bất kỳ ai phải khổ sở."
Mỗi ngày một mình luyện dược, một mình đọc sách, một mình nghiên cứu, một mình tu luyện, một mình ngắm mây...
Cậu có sống hay chết cũng không có gì khác nhau, không có bất cứ ai quan tâm.
Linh hồn lưu lạc ở một thế giới khác lại càng tệ hơn, hồn phách không đầy đủ tạo thành đủ loại bệnh tật nghiêm trọng, không có thuốc nào cứu được tương lai, chỉ mang đến cho người nhà sự đau đớn vô bờ. Mỗi người đều cố gắng gượng cười ở trước mặt cậu, những đau đớn ấy sao có thể công khai để cho cậu nhìn được? Thế nên ba mẹ âm thầm lấy nước mặt rửa mặt sau lưng cậu, chị gái vì chăm sóc cậu mà từ bỏ ước mơ, gánh trên vai trách nhiệm. Cậu gây thêm vô số phiền phức cho mọi người, chỉ có thể học cách kiên cường, học cách dũng cảm, để mọi người cho rằng cậu không bận lòng. Nhưng khoảnh khắc nằm trên giường bệnh, cậu đã hiểu ra, cái chết của cậu mới là con đường tắt duy nhất giúp mọi người thoát khỏi thống khổ, có được hạnh phúc.
Thế nên sau khi từ biệt thế giới kia, cậu không tiếp tục nhớ người nhà nữa.
Vì không ai cần cậu sống hết.
Không ai...
Việt Vô Hoan hết sức kinh ngạc, y không ngờ Tống Thanh Thời thường ngày luôn dịu dàng cổ vũ mình, trong lòng lại từng có suy nghĩ đó.
Lần đầu tiên y phát hiện, hóa ra mình không hề hiểu con người đơn giản này.
Không, không có khả năng...
Việt Vô Hoan có chút bối rối, y cảm thấy có vài chuyện đang vượt ra ngoài sự kiểm soát của y.
"Đừng lo, đó là chuyện trước kia, khi ấy ta chưa gặp được ngươi." Tống Thanh Thời phát hiện y có vẻ không ổn, bèn vội vàng an ủi: "Sau khi quen biết ngươi, trong lòng ta đã có mục tiêu, sẽ không làm loại chuyện ngu ngốc đó nữa. Ta đã quyết định sẽ luôn đồng hành cùng với ngươi, sẽ không ngu ngốc nghĩ như vậy nữa..."
Hô hấp Việt Vô Hoan thoáng trở nên dồn dập, y cứng ngắc an ủi: "Ngươi không ngốc."
"Không, ta thật sự rất ngốc. Giờ cẩn thận nghĩ lại, tâm tư của An Long đã sớm để lộ ra rất nhiều manh mối, chỉ là ta tự nghĩ ra các loại lý do để thuyết phục chính mình, làm như không thấy." Tống Thanh Thời càng nghĩ càng áy náy, không ngừng xin lỗi: "Xin lỗi, ta không cố ý, chỉ là... Rất hâm mộ, rất hâm mộ người khác có bằng hữu, có người kéo ra ngoài dạo phố, có người hẹn đi tham gia lễ hội, sẽ vì việc nhỏ nhặt mà cãi nhau đùa giỡn, sẽ cùng nhau giả vờ ngớ ngẩn, cùng nhau vui vẻ cười to... Thế nên ta, ta đã lờ đi những điểm khác thường đó, mọi chuyện đều nghe theo hắn..."
Thế giới này, cậu trời sinh đã có độc hỏa, không người nào dám tới gần cậu, không người nào dám nói chuyện với cậu, không người nào dám làm bạn với cậu.
Thế giới kia, cơ thể cậu quá yếu ớt, tất cả mọi người sợ cậu xảy ra chuyện, sợ phải gánh trách nhiệm, luôn thương hại mà chăm sóc, không dám đến quá gần.
Chưa từng có ai hẹn cậu đi xem phim, đi dạo phố, đi chơi net, đi tiệc tùng, đi ca hát, đi chơi bóng...
Thỉnh thoảng sẽ có người không biết rõ tình hình muốn tới gần, lại bị EQ thấp của cậu làm cho nhanh chóng bỏ chạy.
Dần dà, cậu cũng không tiếp tục mong đợi nữa...
Việt Vô Hoan cảm thấy cái lưỡi linh hoạt của mình đang thắt nút, chỉ biết khô cằn lặp lại câu an ủi vừa rồi: "Ngươi không ngốc."
"Đừng lo, ta sẽ không nói những chuyện khó chịu này nữa." Tống Thanh Thời phát hiện Việt Vô Hoan có vẻ không vui, bèn nhanh chóng nở nụ cười, suy nghĩ, rồi lại ngượng ngùng nói: "Thật ra ta phải biết từ sớm, dạng người như ta, làm gì có ai muốn làm bằng hữu với ta chứ?"
Ánh mắt của cậu đang cố gượng nở nụ cười, cố đến tít cả mắt lại, nhưng bên trong đã tuôn ra từng giọt nước mắt, có làm thế nào cũng không ngăn nổi.
"Ơ?" Tống Thanh Thời phát hiện nước mắt, có chút không rõ, cậu vừa lau vừa tiếp tục cười: "Không sao đâu, ta không buồn đâu, không hề buồn bã khổ sở, ngươi đừng lo lắng..."
Rồi, tiếng cậu bỗng ngừng lại.
Người trì độn như cậu rốt cuộc cũng hiểu rõ cảm giác trong lòng.
Nhưng mà, loại cảm giác này không hợp logic, cậu không thể chấp nhận.
Cậu rất kiên cường, cậu không sợ đau, cậu sẽ không gây thêm phiền phức cho người khác, cậu có thể dựa vào chính mình để giải quyết mọi chuyện cần thiết...
Tống Thanh Thời cúi đầu xuống, không dám để cho y nhìn thấy dáng vẻ nhu nhược này.
"Xin lỗi." Việt Vô Hoan hoảng lên, vươn tay ôm chặt người đang khóc vào lòng, tiếng nức nở đè nén khe khẽ đâm vào tâm hồn y đau đớn, vô số giọt nước mắt rơi trên chiếc áo mới thay, ướt dầm dề thật khổ sở. Y cúi xuống, không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng đang khẽ run lên, cố gắng xin lỗi, "Ta không nên khiến ngươi phải khổ sở."
Tống Thanh Thời khẽ nói: "Ngươi không sai, sự thật sẽ không vì ta giả vờ như không thấy mà biến mất."
Cậu sẽ tiếp tục kiên cường, nhưng hiện giờ cậu có chút không khống chế được tâm tình của mình.
"Vô Hoan, để cho ta khóc một lát, có được không?" . ngôn tình hoàn
"Được, ta sẽ ở bên ngươi, sẽ luôn ở bên ngươi."
"Vô Hoan, có phải ta rất buồn cười không?"
"Không, ngươi vĩnh viễn không buồn cười."
"..."
Mây đen dần tan đi, mưa cũng chậm rãi ngừng, ánh nắng một lần nữa ló ra.
Thất bại thì kiểm điểm, thất bại thì bắt đầu lại từ đầu...
Nếu như mãi đắm chìm trong nỗi khổ của việc thất bại, sẽ vĩnh viễn bỏ lỡ phong cảnh đẹp nhất.
Tống Thanh Thời bỏ ra rất nhiều thời gian, cuối cùng cũng ngừng được nước mắt, ổn định lại cảm xúc, một lần nữa đứng dậy.
Việt Vô Hoan lo âu nhìn cậu.
"Ta không sao." Tống Thanh Thời vẫn còn chút đau buồn, nhưng giọng nói đã kiên định trở lại: "Nếu là sai lầm, vậy thì phải sửa chữa. Ta không có tình cảm kia với An Long, không cho hắn thứ hắn muốn được, cũng không thể tha thứ cho chuyện hắn đã làm, thế nên... Từ giờ về sau ta sẽ không qua lại với hắn nữa."
Việt Vô Hoan im lặng.
Bộ mặt thật của con sói dữ đã bị xé mở, vĩnh viễn bị trục xuất.
Đưa tôn chủ rời xa khỏi nguy hiểm, trở lại Dược Vương Cốc, trải qua cuộc sống bình yên.
Y nên cảm thấy cực kỳ vui vẻ, thế nhưng, vì sao y không cười nổi?
Thậm chí y có phần muốn sửa lại kế hoạch, tự mình xé xuống tấm mạng nhện khó khăn lắm mới dệt thành...
Việt Vô Hoan vô thức nói: "Sau này ta sẽ đối xử tốt với ngươi gấp bội, sẽ không bao giờ để ngươi phải đau lòng khổ sở nữa."
Tống Thanh Thời kinh ngạc ngẩng đầu.
"Ta sẽ cùng ngươi đến lễ hội, cùng ngươi dạo phố, cùng ngươi đi phiêu lưu, cùng ngươi làm các loại chuyện thú vị." Việt Vô Hoan hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì, những chuyện này không hề có trong kế hoạch của y, toàn bộ đều không đúng. Nhưng y không quản được lòng mình, không khống chế nổi miệng mình, nói ra hết cái hứa hẹn này đến cái hứa hẹn khác: "Những chuyện ngươi thích làm, ta sẽ luôn làm cùng ngươi, ngắm mây, đọc sách, thí nghiệm, đi du lịch, chơi đùa, thổi tiêu... Ngươi sẽ không thấy cô đơn nữa."
Tống Thanh Thời ngẩn ngơ nhìn y, đôi mắt lại bị hơi nước che mờ, không thấy rõ được nữa.
Nguyên Anh đau dữ dội, nhưng cậu không quan tâm.
Việt Vô Hoan ngẩng đầu, dịu dàng lau đi giọt nước mắt của cậu: "Đừng khổ sở, ngươi xứng đáng với điều tốt đẹp nhất."
Y muốn tặng đá quý không tỳ vết, tặng đóa hoa diễm lệ nhất, tặng một người hoàn mỹ nhất.
Y muốn cho cậu một đời vui sướng hạnh phúc, tránh xa buồn phiền, không bao giờ phải đau khổ nữa...
Tống Thanh Thời không nhịn được cười, cậu sờ lên bờ môi hơi sưng của mình, cuối cùng nhớ ra nụ hôn điên cuồng hỗn loạn đêm qua, sợ mình lại hiểu lầm, bèn vô cùng cẩn thận hỏi: "Ngươi đã từng nói, tâm ý ngươi dành cho ta cũng giống với An Long, nếu như An Long không coi ta là bằng hữu, vậy còn ngươi..."
Việt Vô Hoan sửng sốt...
Cuối cùng y cũng nhớ ra dục vọng điên cuồng kinh khủng của mình, nhớ tới những thứ suy nghĩ dơ bẩn không thể để người nhìn thấy.
Tống Thanh Thời rất chân thành hỏi: "Vô Hoan, ngươi có coi ta là bằng hữu* không?"
*Chữ này còn có thể hiểu là người yêu
Cả người Việt Vô Hoan cứng đờ.
Một lời thật đơn giản, nhưng từng từ từng chữ lại đâm xuyên qua phòng tuyến trong lòng y.
Y phảng phất thấy được mộ của chính mình, nghe được cả tiếng chuông báo tang.