Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Ry
Tống Thanh Thời suy nghĩ ròng rã suốt cả đêm, quyết định để vấn đề khó nhằn nhất sau cùng, trước hết nghiên cứu bệnh tình của Việt Vô Hoan đã.
Cậu lướt qua một lượt kiến thức tâm lý học ở tiên giới cũng như các tri thức liên quan đến tâm lý học hiện đại ở trong đầu, vẫn cảm thấy bó tay chịu chết với bệnh tình của Việt Vô Hoan.
Nguyên Anh thỉnh thoảng lại co rút đau đớn, nhắc nhở cậu cảm giác của sự rung động.
Phenylethylamine lại gia tăng, tư duy tỉnh táo đang dần biến mất.
Cậu đã mất tư cách làm bác sĩ tâm lý, vậy thì không làm nữa... Cứ làm theo con tim mình đi?
Tống Thanh Thời dọn ra đống dược vật giúp làm dịu cảm xúc, tự tay chế biến một chén thuốc an thần, bưng đến cho Việt Vô Hoan. Tuy nói sự trợ giúp của thuốc là có giới hạn, nhưng tinh thần và cơ thể Việt Vô Hoan luôn ở trong trạng thái căng thẳng, suy nghĩ nhiều âu lo cũng nhiều, gần như không thể chìm vào giấc ngủ, cứ tiếp tục sẽ khiến bệnh tình càng trở nên tồi tệ.
Việt Vô Hoan tiếp nhận chén thuốc, cười cảm tạ cậu, sau đó ngửi thử, lại nếm một chút: "Hoa Tô Thường, Nguyệt Minh Sa, Hợp Hòa Chi, Quế Thạch... Đều là dược vật an thần giúp ngủ ngon?"
Y chẳng những tinh thông các loại thuốc mà còn có giác quan nhạy bén, có thể tinh tế phân biệt từng hương vị, chỉ lướt qua đã có thể nhìn thấu công hiệu của chén thuốc.
Tống Thanh Thời không dám giấu diếm, ngoan ngoãn gật đầu.
Việt Vô Hoan đẩy chén thuốc trở về: "Tôn chủ, thân thể ta rất tốt, không có bệnh, không cần những thứ thuốc này."
Tống Thanh Thời giải thích: "Ngươi gần như không ngủ, không tốt cho sức khỏe."
"Ta có ngủ, chỉ là ngủ tương đối ít mà thôi, nhưng đủ để thỏa mãn nhu cầu của cơ thể." Nụ cười của Việt Vô Hoan càng thêm dịu dàng, giọng điệu càng thêm chân thành, không nghe ra được bất cứ khổ sở nào: "Ta không thích ngủ, mấy thứ như nằm mơ quá phí thời gian, đời người ngắn ngủi, đường đời lại mênh mông, ta có rất nhiều thứ muốn học, muốn làm."
Tống Thanh Thời cầm chén thuốc, muốn thuyết phục: "Nhưng mà..."
Việt Vô Hoan nhìn vào mắt cậu, rất chân thành nói: "Tôn chủ, ta không bị bệnh."
Tống Thanh Thời thỏa hiệp: "Được rồi."
Cậu cầm chén thuốc, uể oải rời khỏi tẩm cung, sau đó đổ chén thuốc vào trong rãnh nước.
Việt Vô Hoan nhận ra mình đã phụ lòng tốt của tôn chủ, có chút bất an, y ngẫm nghĩ, quyết định tìm chút chuyện thú vị để dời sự chú ý của tôn chủ, khiến cậu vui vẻ.
Huyết Vương Đằng duỗi ra, quấn lên eo Tống Thanh Thời, nhẹ nhàng cào hai cái.
Tống Thanh Thời bật cười, không nhịn được lên tiếng:" Vô Hoan, nhột lắm."
Việt Vô Hoan cười, đi từ trong góc ra, nhìn cậu bị quấn dây leo khắp người, trên Huyết Vương Đằng có thần niệm của y nên cảm giác không khác nào tự tay ôm người. Y cố ý trêu cậu, lại không ngờ Tống Thanh Thời cũng rất sĩ diện, cười đến chảy nước mắt cũng không xin tha, cũng không ngăn cản y, cuối cùng y đành phải nhận thua, cười nói: "Không phải tôn chủ mang về rất nhiều lễ vật sao? Mang đến cho mọi người đi, đám Thanh Loan đã mong đợi rất lâu."
"Đúng rồi." Tống Thanh Thời thở ra một hơi, lau sạch nước mắt vì cười nhiều quá mà chảy ra, nhớ tới chuyện quan trọng này, cậu còn phải kiểm tra bài tập của đám nhỏ nữa, dựa theo thành tích mà phát phần thưởng: "Vô Hoan, ngươi theo giúp ta đi, ta không thân với bọn chúng, sợ nói nhầm."
Việt Vô Hoan theo tới: "Vừa hay ta cần tìm chút vật liệu làm diều."
Trường học luôn có học bổng, có vài giáo sư cũng thích tặng mấy món quà nho nhỏ cho học sinh của mình, lấy đó làm cổ vũ.
Tống Thanh Thời đã từng cân nhắc đến tương lai của mấy đứa bé xuất thân là người phàm này, tiên giới không có vụ khoa cử, bọn họ lại có xuất thân thấp hèn, tư chất cơ thể cũng không quá tốt, không thể đi quá xa trên con đường tu tiên, nhưng về mặt trí tuệ thì lại công bằng.
Phù trận, cơ quan, dược học, y học, luyện đan...
Trong điện thờ của tri thức, không có gì khác biệt giữa phàm nhân, tiên nhân hay là con lai tiên phàm, mỗi người đều có cùng một điểm xuất phát.
Tống Thanh Thời cũng từng thảo luận vấn đề này với Việt Vô Hoan: "Nếu có ngày, thế giới này thay đổi vì người phàm, chắc chắn sẽ rất thú vị."
Việt Vô Hoan thì cho rằng cậu đang nói chuyện hoang đường, hỏi lại: "Người phàm thì có thể làm được gì? Nhỏ yếu như con sâu cái kiến, lướt qua cái là sẽ chết."
"Ta không biết." Tống Thanh Thời cũng cảm thấy ý tưởng của mình không quá ổn, nhưng cậu đã từng ở thế giới do người phàm xây dựng nên, thế giới đó có một mặt tuyệt vời khác: "Vô Hoan, ngươi đã từng nghe về học thuyết hỗn loạn* chưa? Tức là mọi việc không bao giờ xác định được là sẽ xảy ra và sẽ xảy ra chính xác như vậy, kết quả nào cũng có thể phát sinh. Ví dụ như con bướm vỗ cánh, một động tác nhỏ bé như vậy cũng có thể thay đổi luồng khí, gây nên phản ứng dây chuyền, cuối cùng tạo thành vòi rồng ở cách đó cả ngàn dặm. Mỗi biến hóa của thế giới thật ra đều bị ảnh hưởng bởi những chi tiết nhỏ bé không đáng bận tâm."
*Thuyết hỗn loạn hoặc thuyết hỗn mang là một lĩnh vực nghiên cứu trong Toán học có được áp dụng sang các ngành khác. Đây là một học thuyết khá thú vị, thím nào thích có thể thử tìm hiểu sơ sơ chứ giải thích ra dài dòng lắm =))
Việt Vô Hoan càng nghe càng hoang mang: "Sao tôn chủ lại biết con bướm đó tạo thành vòi rồng?"
Tống Thanh Thời thử giải thích tính xác định của hệ thống, các loại khái niệm về vận động ngẫu nhiên không có quy luật và hệ thống phi tuyến tính, khiến Việt Vô Hoan rối như lọt vào trong sương mù, cuối cùng không biết sao mà chủ đề lại lệch sang độc lý của bướm Hắc Tử và cách thức hoạt động, biến thành thảo luận dược học hài hòa, rồi mở rộng sang đến cơ quan học...
Tóm lại, cậu hi vọng những đứa bé này học cho thật giỏi, tiến bộ mỗi ngày, thay đổi cuộc đời và trở thành những nhân tài có ích trong tương lai!
Lúc Tống Thanh Thời đến học đường, Thanh Loan đang cùng lũ trẻ học phân biệt dược vật, làm thí nghiệm, tiếng cười không ngớt.
Cậu cảm thấy cô gái này sau khi thoát khỏi gông xiềng thì càng ngày càng xuất sắc, còn có nhan sắc cấp bậc minh tinh điện ảnh, độ thông minh thì phải sánh ngang với học sinh các trường hàng đầu thế giới, mặc dù so ra thì vẫn kém Việt Vô Hoan, cái tên mỹ nhân thiên tài cấp bậc nghịch thiên này, nhưng cũng là nhân tài hàng đầu. Mà nàng còn có vẻ rất thích y dược, khi nhìn chuột bạch đôi mắt có ánh sáng, nhưng với độc dược học thì hứng thú chỉ ở mức độ bình thường.
Thanh Loan nhìn thấy tôn chủ tới, vội vàng ra hiệu cho đám nhỏ im lặng.
Tống Thanh Thời bảo bọn họ nộp hết bài tập trong khoảng thời gian vừa rồi lên, kiểm tra thành quả. Phần lớn mấy đứa nhỏ đều đi theo những bài thuốc cậu đã làm ngày trước, thử luyện tập với chúng, đều đang nghiên cứu dược vật tu hành ở tiên giới. Chỉ có mình Thanh Loan lại nghiên cứu những dược vật chữa bệnh bình thường, nhằm vào các loại nội thương ngoại thương, trong đó có loại dược vật giúp giảm nhiệt chống nấm mốc, dùng để phòng ngừa vết thương bị nhiễm trùng mà Tống Thanh Thời tự thấy mình đã nghiên cứu rất hoàn thiện, thế nhưng nàng còn đang thử cải tiến phương pháp phối thuốc, có vài phương án thậm chí còn làm giảm tác dụng của thuốc, hình như là đang theo đuổi mục đích khác.
Mặc dù toàn bộ kết quả cải tiến của nàng đều là thất bại, nhưng bản thân việc cải tiến đó đã rất thú vị.
Tống Thanh Thời gọi nàng đến, hỏi ý tưởng của nàng.
Thanh Loan bị gọi thì rất xấu hổ: "Ta muốn giảm xuống chi phí điều chế nó và độ khó trong chế tác."
Tống Thanh Thời nghi hoặc: "Nhưng nếu ngươi làm vậy thì Trừ Uế Đan sẽ không thể đạt được hiệu quả cao nhất."
Thanh Loan có hơi căng thẳng, len lén nhìn Việt Vô Hoan một cái, sau khi xác nhận đối phương cho phép nàng nói chuyện, nàng mới mở miệng trả lời: "Phụ thân của ta là một lang trung đã đi bốn phương, đương nhiên, hắn cũng không có y thuật cao minh, chỉ có thể giúp người trong thôn xử lý vài bệnh vặt đau nhức thông thường, thu nhập cũng ít ỏi. Khi còn bé ta thường đi theo phụ thân xem bệnh nên biết một cơn gió lạnh là đủ để cướp đi sinh mạng một đứa bé, một cái đinh đâm vào lòng bàn chân có thể khiến thợ rèn chết trong đau đớn, một lần té ngã đã có thể khiến một người già qua đời, bọn họ đều không có tiền dùng những loại thuốc đắt như vậy..."
Tống Thanh Thời ngẩn người, đây là lĩnh vực cậu chưa từng đụng chạm.
"Trừ Uế Đan của tôn chủ có dược hiệu cao nhất, đây là điều không nghi ngờ gì." Thanh Loan cắn môi, rốt cuộc nói ra những điều chôn sâu trong lòng: "Ta cho rằng, có rất nhiều người bệnh, chỉ cần vết thương được xử lý kịp thời thì sẽ không cần dùng những loại đan dược có tiêu chuẩn cao như vậy. Ta muốn thử giảm xuống chi phí của Trừ Uế Đan, để nó trở thành dược vật bình thường mà thậm chí... Ngay cả đại phu ở nhân gian cũng có thể dùng để trị liệu. Có thể là ta đang nghĩ chuyện hão huyền, nhưng phụ thân ta trên đường đến nhà dân khám bệnh bị đá rơi vào đầu, hắn qua đời chính vì vết thương bị nhiễm trùng..."
Việt Vô Hoan cảm giác nàng đã nói hơi quá, thấp giọng cảnh cáo: "Thanh Loan, không được nhắc đến những chuyện đó."
"Xin thứ tội, là ta nói hươu nói vượn." Trong mắt Thanh Loan phủ kín sương mù: "Chẳng qua là ta cảm thấy... Nếu như trên đời có loại thuốc như vậy, loại thuốc mà người bình thường cũng có thể mua được, thì phụ thân ta đã không chết, nhà ta cũng đã không biến mất."
Tống Thanh Thời suy nghĩ thật lâu, mỉm cười: "Ngươi nói rất đúng, ngươi có tấm lòng nhân ái của thầy thuốc."
Thanh Loan kinh ngạc ngẩng đầu, quên cả che giấu nước mắt.
Tống Thanh Thời nhìn lại các phương án của nàng, đưa ra đề nghị: "Ngươi có thể thử đổi Tước Chu Thảo trong Trừ Uế Đan thành Tử Chu Thảo, sau đó giảm tỉ lệ của Hạc Vân Thạch xuống... Đây là một phương pháp điều chế mà trước kia ta đã cho là thất bại vì nó không đạt được dược hiệu tốt nhất, ngươi có thể thử cải tiến dựa trên cơ sở này. Ngoài ra ngươi có thể thử nghiên cứu Thanh Môi, cái này chi phí rất thấp, thích hợp với người phàm... Ta nhớ còn có vài loại dược vật rẻ cũng có tác dụng kháng khuẩn, tối nay sẽ chỉnh sửa lại tài liệu đưa cho ngươi."
Thanh Loan vui mừng quá đỗi, không ngừng nói lời cảm tạ.
Trong lòng Tống Thanh Thời bỗng nhiên sinh ra cảm giác diệu kỳ, cậu nhìn sang Việt Vô Hoan hoàn toàn không để những chuyện nhỏ nhặt này ở trong lòng, lại nhìn ra bầu trời âm u bên ngoài khung cửa sổ, dường như có những thứ đang lặng lẽ thay đổi.
...
Dưới sự quản lý nghiêm ngặt của lớp trưởng Thanh Loan, hầu hết bài tập của đám nhỏ đều rất xuất sắc, ngoại trừ đứa nhóc Hà Khánh Vân hoàn toàn không có ý muốn đọc sách kia, nhưng gã cũng rất tự biết thân biết phận, chỉ muốn đi làm ruộng. Mặc dù Minh Hồng rất xuất sắc, nhưng lòng cũng không nằm ở những thứ kiến thức y dược này, thiên phú tu hành cao hơn những đứa trẻ khác nên thứ Minh Hồng hướng tới là kiếm pháp của Việt Vô Hoan, chàng muốn trở thành một tu sĩ chân chính, muốn trở thành người bảo vệ mọi người.
Hai người bọn họ đều biểu đạt rõ ràng thứ mình theo đuổi.
Người có chí riêng, không thể gò ép.
Tống Thanh Thời quyết định tối nay phân chuyên ngành cho mọi người, cố gắng để mỗi người đều có thể đi làm chuyện mình thích.
Cuối cùng Việt Vô Hoan cũng tìm được nhánh trúc và miếng gỗ phù hợp làm diều, y ngồi ở bên cạnh dùng dao nhỏ chỉnh sửa hình dạng của nhánh trúc, ghép lại thành cái khung ban đầu của con diều, dường như là định làm một con diều rất lớn rất đẹp để thả. Tống Thanh Thời liếc qua thì hài lòng vô cùng, lấy ra một đống quà lớn mang từ thành Nam Hải về, chia cho mọi người.
Thanh Loan có thành tích tốt nhất, mặc dù nàng liên tục từ chối, nhưng vẫn bị nhét cho một chiếc trâm cài tóc bằng vàng có khảm trân châu đá quý và miếng vải gấm màu lam dệt nổi, còn cầm một cái tượng gỗ có tạo hình kỳ quái và một lọ thủy tinh rực rỡ sắc màu. Nàng suy nghĩ một chút về mắt nhìn của hai người, nhanh chóng hiểu được đồ trang sức và vải vóc xinh đẹp là do Vô Hoan ca chọn, vật kỳ quái chắc chắn là tôn chủ chọn.
Chỉ cần trong túi có tiền là Tống Thanh Thời sẽ phung phí, mà hầu hết tiền của cậu đều mang đi mua đá quý, long ngọc, ngọc trai giao nhân, đá Nguyệt Quang gì gì đó cho Việt Vô Hoan, đá quý ở tiên giới có màu sắc cực kỳ mỹ lệ, hơn xa những thứ tầm thường ở nhân gian... Trong hộp kho báu của Việt Vô Hoan chỉ chừa lại đống đá quý nhân gian năm đó tôn chủ tặng, những thứ khác tương tự sẽ không thu thập, thay vào đó là những Hoàng Kim Nham Ngọc, Lưu Ly Linh Châu vân vân y vô tình có được ở trong bí cảnh.
Lần này là y trông thấy Tống Thanh Thời mua đồ trang sức, dưới sự chào hàng của chủ quán, cậu hết lòng hướng về phía mấy thứ trang sức ế hàng thô to nặng nề mà dung tục, hơn nữa cậu còn định mua cho y một cái vòng cổ diễm lệ khảm đầy đá quý có vẻ ngoài cực khó để miêu tả, còn mãnh liệt khen nó đẹp... Mặc dù y cảm thấy mình vẫn có thể đeo được mấy thứ trang sức có tạo hình kỳ lạ này, nhưng cứ thế mang ra cửa thì y sẽ bị hiểu lầm về mắt thẩm mỹ.
Y thật sự không chịu được chuyện đó, đành phải nhúng tay, thay Tống Thanh Thời chọn lại trang sức và vải vóc để tặng người.
Bây giờ nghĩ lại một chút...
Mắt nhìn của Tống Thanh Thời, có vẻ rất khó nói?
Cảm giác giọng điệu cậu khen cái vòng cổ đầy đá quý kia không khác lắm so với lúc khen mình?
Việt Vô Hoan lén lút nhìn vào gương, thấy hơi hoài nghi về nhan sắc của mình.