Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong mắt Kiều Mạt hiện vẻ tiếc hận, nói tiếp: “Hai lần đối phương ra tay đều bị ta chặn đường, chắc hẳn cũng biết đến sự tồn tại của ta, nên khoảng thời gian này ta muốn âm thầm quan sát xem đối phương rốt cuộc là ai, chỉ đành nén đau mà sản sinh nét đẹp khoảng cách với Kim Kim của ta lần nữa thôi.”
Ô Mãn ngốc lăng dòm Kiều Mạt, mãi chẳng thốt nên lời. Cái tên chập mạch kinh niên như Kiều Mạt mà cũng phán được câu lý trí như thế, khoa học thiệt sao?
Hoàng tử nhỏ thấy thế, liền đặt tay chữ bát (八) dưới cằm mình, răng trắng lóe sáng, bảo với Ô Mãn: “Thế nào, bị sức quyến rũ nam tính đậm chất trí tuệ và thành thục của ta mê chết rồi chớ gì?”
Ô Mãn: ……
Kiều Mạt lại cất giọng rất chi khổ não mà đắc chí: “Ô Mãn, ngươi đừng phải lòng ta nha, cả thân thể lẫn linh hồn ta đều thuộc về Kim Kim rồi, không thể đáp lại ngươi đâu.”
Ô Mãn yên lặng quay lưng bỏ đi, vô phòng tắm, cấp tốc biến thân rồi lao thẳng tới bồn tắm lớn.
Móa, tặng tên này sáu dấu chấm lửng còn thấy lãng phí tình cảm nữa là.
Hoàng tử nhỏ nói được làm được, từ sáng hôm sau, cậu không bám đuôi Kim Trăn nữa, ngược lại vui vẻ tụ tập với các diễn viên khác và nhân viên trong đoàn phim.
Nội dung phim <Hình Xăm> mở màn từ cảnh Vụ Linh sơn chủ phát hiện cậu bé Mộc Lê, Thanh Vu thì được Mộc Lê đã bước vào tuổi thiếu niên phát hiện trong một lần đi hái thuốc, về sau Thanh Vu thường xuyên sinh hoạt trong núi, hiếm khi xuống núi, thế nên đa số cảnh diễn của Kiều Mạt tập trung tại ngoại cảnh của Cửu Trại, rất ít cảnh quay trong phim trường.
Biết Kiều Mạt lần đầu đóng phim nên trước khi quay, Lục Tường đặc biệt dặn cậu nếu rảnh rỗi nhớ đến trường quay quan sát và học tập. Diễn viên sắm vai Vụ Linh sơn chủ tên là Hoàng Cách, hơn bốn mươi tuổi, cũng là một diễn viên lão làng nổi tiếng. Mấy hôm trước, Hoàng Cách và Mạc Vũ Sinh đã diễn chung rất nhiều lần, cả hai nhập vai cực nhanh, tiến trình quay phim diễn ra thuận lợi, Lục Tường luôn luôn soi mói cũng hơi lộ vẻ hài lòng, mấy người khác trong đoàn thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà có khởi đầu tốt.
Kiều Mạt không có cảnh quay, nhưng mỗi ngày đều có mặt tại phim trường, đứng dưới cái nóng 35 36 độ từ sáng sớm đến tận khi kết thúc công việc. Ngoại trừ đúng giờ xem Mạc Vũ Sinh đóng phim, phần lớn thời còn lại Kiều Mạt luôn ở chung với nhóm ba cô nàng WSJ. Ba cô đóng vai thị nữ của Vụ Linh sơn chủ, cảnh quay cũng không nhiều lắm.
Vi Vi phát hiện Kiều Mạt cả ngày nhìn Mạc Vũ Sinh chằm chằm, hoàn toàn không nhiệt tình với Kim Trăn như trước nữa, trong lòng không khỏi thấy là lạ. Vài ngày sau, hai người đã thân nhau hơn nhiều, Vi Vi rốt cuộc nhịn hết nổi phải mở miệng:
“Kiều Mạt, thiệt ra anh Mạc tốt lắm, cơ mà hai người không hợp đâu.”
“Gì cơ?” Kiều Mạt vừa quạt quạt vừa uống Lá Phương Đông, không hiểu lời Vi Vi lắm.
Vi Vi khẽ than thở: “Anh Mạc dòm phát là biết ôn nhuận đại thúc thụ rồi, thụ với thụ không có kết quả nha.”
Kiều Mạt nghe vậy thì thầm giật mình, cậu lập tức mở thiên nhãn, quay sang đánh giá Vi Vi, nhưng chẳng nhìn ra điểm gì dị thường, bèn cất giọng khó hiểu: “Vi Vi, sao cô biết tôi là thú?”
Vi Vi lườm cậu, đáp: “Còn cần phải hỏi chắc, ngó cái tướng của ông đi, chả lẽ lúc ở chung với Kim tổng, ông leo nổi lên trên hả?”
Kiều Mạt hồi tưởng cảnh cưỡi ngựa với Kim Trăn tại phòng nghỉ VIP bữa ấy:
“Đúng rồi, tôi ở trên mà.”
“Lòe ai vậy, ông mà ở trên thì chắc mẩm là cưỡi ngựa rồi.” Vi Vi dùng ngón tay chọt trán Kiều Mạt.
Kiều Mạt mở mắt càng to: “Chính xác là cưỡi ngựa, sao cô biết hay vậy? Vi Vi, cô đúng là thần thông ghê.”
Nghe vậy, Vi Vi lập tức ra vẻ thần bí sặc mùi mờ ám, cô ghé sát tai Kiều Mạt, thì thầm:
“Cưỡi ngựa? Ông với Kim tổng gì kia rồi hở?”
Kiều Mạt gật đầu thỏa mãn: “Một lần.”
Trong bụng lại bồi thêm câu: chưa thành công. Nhưng ngại mặt mũi, hoàng tử nhỏ không thốt ra ba chữ cuối cùng.
Vi Vi nghe xong lại tỏ ra hơi bất mãn: “Vậy ông còn chần chừ quái gì? Đã này kia với Kim tổng rồi, giờ sao lại chuyển qua anh Mạc.” Vừa dứt lời, Vi Vi sợ hết hồn ra mặt, trong đầu nảy sinh một suy đoán lớn gan:
“Hổng lẽ, Kim tổng… Không được?”
Kiều Mạt ra chiều sầu não, nhíu mày đáp: “Cũng tại tôi chưa nắm được điểm mấu chốt…”
Vi Vi khiếp sợ dòm Kim Trăn đang ngồi cạnh Lục Tường trong phim trường, tỏ vẻ đồng cảm và không tin nổi. Lúc ở bên Hoắc Ly, Vi Vi cũng nghe hắn nhắc tới Kim Trăn mấy bận, biết Kim Trăn đi nước ngoài vài năm hình như là để chữa bệnh. Thi thoảng Hoắc Ly và Tống Tử Dương nói chuyện điện thoại cũng trêu chọc Kim Trăn, Vi Vi nghe được mấy câu đối thoại ngắt quãng, bảo là Kim Trăn chưa từng có bạn gái, rồi trinh nam chi chi đó.
Giờ phút này, kết hợp với lời Kiều Mạt, Vi Vi thoáng cái lâm vào khủng bố tột độ, lẽ nào Kim Trăn xuất ngoại không phải trị bệnh ở trên mà là ở dưới?
Cũng khó trách, đối với phụ nữ mà nói, nếu nghe nói chàng trai mình ngưỡng mộ mắc bệnh thần kinh, có lẽ cô nàng sở hữu manh điểm lệch lạc nào đó sẽ cảm thấy chàng vừa ngầu lòi vừa chói lóa vừa cuồng dã vừa sệc xi. Nhưng nếu nghe nói chàng mắc bênh xuất tinh, vậy chỉ đành ha ha.
Cho nên, cái gọi là tinh thần có vấn đề đều là ngụy trang, té ra chân tướng là vầy sao. Vi Vi ngồi đơ trên ghế, không tài nào ngưng suy diễn được…
Kim Trăn đang theo dõi ống kính cùng Lục Tường, ngay từ nãy hắn đã thấy sống lưng hơi lạnh, bèn quay lại, chạm ngay ánh mắt thương hại của Vi Vi.
Kim Trăn khẽ nhíu mày, tâm tình bị ảnh hưởng đôi chút, không phải vì ánh mắt của Vi Vi, mà bởi hai người bên cạnh cô. Lúc này, Kiều Mạt đang vênh mặt nói chuyện với Hoa Dung đứng kế bên.
Hoa Dung cầm cây quạt to, ân cần quạt mát cho Kiều Mạt, vừa nói vừa cười hơn hớn. Mà Kiều Mạt thì mới đầu cũng ra chiều lười biếng, nghe xong một câu của Hoa Dung thì nháy mắt hưng phấn hẳn lên. Cậu hí hửng đứng lên, theo Hoa Dung ra ngoài phim trường.
Kim Trăn xem đồng hồ đeo tay, đã tới giờ nghỉ trưa, cảnh quay của Hoa Dung bắt đầu từ buổi chiều, Kiều Mạt lại là ngày mai. Vì thế, hai người đi giờ này hoàn toàn hợp pháp lẫn hợp lý, song trong lòng Kim Trăn vẫn nhen nhóm một ngọn lửa nho nhỏ. Hắn nói với Lục Tường: “Thông báo với mọi người, chiều nay quay sớm hơn nửa tiếng.”
Lục Tường ngẩng đầu dòm mặt trời gay gắt giữa trưa, kỳ quái hỏi: “Tại sao?”
Kim Trăn không đổi sắc mặt: “Ánh sáng tốt.”
Lục Tường giật giật khóe miệng, gọi Đầu Trọc đang ở gần đó:
“Thông báo với cả đoàn là chiều nay quay sớm nửa tiếng, Kim tổng kêu gọi mọi người phải biết cần kiệm, từ hôm nay bắt đầu tiết kiệm điện.”
Đầu Trọc lau mồ hôi trên trán, nốc cạn nguyên chai nước lạnh, thầm oán:
Tiết kiệm điện cái đậu mè gì, lãng phí nước thì có…
Lục Tường xoay người quét mắt một vòng, không tìm thấy bóng dáng Kiều Mạt. Sau vài ngày quan sát, hắn cũng nhận ra Kiều Mạt bất thường, hình như ban ngày ngoại trừ xem Mạc Vũ Sinh đóng phim thì toàn dính với mấy cô nương. Hắn quay sang bảo Kim Trăn:
“Tôi nói này Kim tổng, không phải Kiều Mạt giữa chừng đột nhiên phát hiện mình là thẳng, sau đó bỏ tà theo chính rồi đó chứ.”
Kim Trăn liếc hắn một cái sắc lẻm, Lục Tường thức thời ngậm miệng ngay tắp lự, thầm nghĩ bụng:
Tổ tông này quả nhiên chưa được thỏa mãn dục vọng nên trút giận lên mọi người đây mà…
Lục Tường ngẫm nghĩ, đoạn vẫy tay gọi Vi Vi.
“Vi Vi, Kiều Mạt đâu? Kế hoạch ban đầu là xếp cảnh quay cậu ta sang ngày mai, nhưng nếu bữa nay quay sớm thì tôi đang tính xem có thể quay luôn cảnh của cậu ta không.”
Vi Vi thoáng ra chiều bất đắc dĩ: “Tên ấy bị một miếng bánh của Hoa Dung dụ đi rồi.”
Lục Tường nghe vậy liền liếc thoáng qua Kim Trăn, quả nhiên sắc mặt Kim Trăn càng đen tợn, hắn ráng nhịn cười, bảo Vi Vi: “Hay đấy, đỡ được hai phần cơm. Tí nữa kêu cậu ta đến tìm tôi.”
Lát sau, nhân viên công tác bắt đầu phát cơm, thời tiết vốn đã nóng bức, hiện tại Kim Trăn lại càng không có khẩu vị gì, phần cơm đặt trước mặt mà chả buồn động vào.
Nửa tiếng sau, bóng dáng Kiều Mạt xuất hiện, chỉ thấy cậu xách cái bịch bự chảng, hớn ha hớn hở chạy vào khu nghỉ ngơi, ngó khắp mọi chỗ, đoạn bắt gặp Kim Trăn đang ngồi dưới dù che nắng trong góc.
Cậu chạy vội đến đối diện Kim Trăn, nhét cái bịch vào tay Kim Trăn, cười tít mắt nhìn hắn.
Kim Trăn lạnh mặt nhìn cái bịch, không nói gì. Nụ cười của Kiều Mạt tựa như một làn gió mát, càng thổi càng khiến ngọn lửa trong lòng hắn yếu dần…
Kiều Mạt sáp lại gần Kim Trăn, khẽ thì thầm bên tai hắn: “Kim Kim, mousse kem sữa này ngon lắm luôn, em mua cho anh mấy miếng đó, anh ăn thử nha. Em ngửi thấy trong hộp cơm của đoàn phim hôm nay lại có rau hẹ, anh đừng ăn, em còn mua kem vani cho anh nữa đó, đậy kín luôn rồi, mau ăn đi, để hồi nữa coi chừng chảy.”
*mousse kem tươi và kem vani:
Nói đoạn, cậu đứng lên, chớp mắt với Kim Trăn, cười nói: “Lúc quay phim em không hề đến làm phiền anh, nhưng giờ đang nghỉ trưa nên đâu tính trái hẹn đúng không, em đi tìm đạo diễn Lục đây, nghe bảo chiều nay em phải diễn cảnh đầu tiên rồi.”
Dứt lời, Kiều Mạt chạy vụt đi như một cơn gió.
Kim Trăn trầm mặc giây lát, lấy ra hai miếng bánh ngọt tuyệt đẹp trong bịch, cả hộp kem vani lạnh, chỉ thấy trên hộp kem tựa hồ còn thấp thoáng làn khói mỏng màu lam. Khi Kim Trăn cầm lấy nó, khói lam như biến mất trong tích tắc, hơi lạnh bốc ra, kem trong hộp chả khác gì mới mua, chưa hề chảy tí nào, cứ như vừa lấy ra khỏi tủ lạnh ấy.
Kim Trăn xúc một muỗng cho vào miệng, mùi vị thơm ngọt mát lạnh đan cài vào nhau, thấm tận tim gan.
Ngọn lửa nhỏ trong ngực triệt để tắt ngóm…
Sau bữa trưa, Lục Tường phát giác áp suất thấp xung quanh Kim Trăn trên đã lặn mất tăm, tâm trạng tổ tông không tồi, mọi người sống yên rồi.
Tuy trời nắng chang chang, song buổi quay phim buổi chiều cũng diễn ra rất suôn sẻ, ngay cả Hoa Dung cũng thông qua ngay lần đầu tiên. Lục Tường không khỏi kính trọng Hoa Dung hơn chút, dù cảm thấy Hoa Dung hợp vai Lộc Dương, nhưng ai ngờ tốc độ nhập vai lại lẹ dữ vậy đâu. Nguồn:
Mắt thấy công việc buổi chiều sắp kết thúc thuận lợi, thì tình huống xuất hiện, hơn nữa còn xảy ra trong cảnh quay của Kiều Mạt.
Cảnh này thực chất rất đơn giản, Mộc Lê xuống núi hái thuốc, phát hiện một vị linh dược bên bờ sông, đang muốn hái thì bị một bụi hoa thanh la ngáng chân làm vấp té. Mộc Lê vùng vẫy mấy cái, phát hiện chúng càng lúc càng quấn chặt, liền biết hoa thanh la này là yêu, bèn làm phép trói hoa yêu lại. Hoa thanh la bị thương, tìm cách tránh thoát, lăn lộn mấy vòng rốt cuộc hiện hình người, nửa quỳ trên đất xin khoan dung.
Lời thoại chỉ có một câu, chính là sau khi hóa thân thành hình người, Thanh Vu bị Mộc Lê chĩa kiếm vào người nên mở miệng bảo:
“Đại tiên, cầu xin ngài tha cho tôi đi.”
Sau đó Mộc Lê mềm lòng, tha cho Thanh Vu một mạng, Thanh Vu liền theo Mộc Lê lên núi Vụ Linh.
Cảnh quay hôm nay đúng là cảnh Thanh Vu bị thương, lăn lộn trên đất mấy vòng rồi xin dung thứ. Bàn về giả đò đáng thương xin khoan dung, đây vốn dĩ là nghề của Kiều Mạt, chỉ cần trích ra một phần mười từ bản lĩnh đối phó Kim Trăn là dư xài rồi. Nhưng đoạn lăn lộn trước đó lại phát sinh vấn đề.
Nên nhớ Kiều Mạt đường đường là hoàng tử Long cung, còn là vị hoàng tử ngoan ngoãn, biết điều, có nề có nếp nhất, đời nào từng làm tư thế khiếm nhã kiểu ấy bao giờ. Vì thế, vốn là động tác lăn lộn đơn giản, Kiều Mạt thực hiện lại cứng đơ đơ.
Lăn được hai vòng, sắc mặt Lục Tường rốt cuộc thay đổi, hắn quát tháo với Kiều Mạt:
“Bảo cậu lăn lộn chứ không phải tung người, cậu ngồi dậy ngay làm quái gì, muốn chứng tỏ eo khỏe chân khỏe hả? Làm lại!”
Kiều Mạt không hé răng, lại lăn lần nữa.
“Cắt!”
“Máy quay ở chỗ này, mặt phải hướng bên này chứ, cậu lăn đến bên kia làm gì, làm lại!”
Kiều Mạt lại lăn.
“Cắt!”
“Lúc lăn nâng cao mông lên làm gì! Bộ cậu tưởng mình có đuôi chắc, tư thế quá cứng, làm lại!”
…
Cứ thế lăn năm sáu lần, sắc mặt Lục Tường đã xấu đến mức độ nhất định, hai mắt như muốn phun lửa tới nơi. Kim Trăn ngồi bên cạnh, nhìn mồ hôi lăn dài trên trán Kiều Mạt và quần áo lăn lộn đến nhăn nhúm, khẽ cau mày, nhưng vẫn không lên tiếng.
Mạc Vũ Sinh đứng đối diện Kiều Mạt, khẽ nhắc cậu tư thế không đúng chỗ nào, còn những người khác trong ngoài trường quay thì đến thở mạnh cũng chả dám. Vi Vi đứng bên ngoài cắn miệng chai nước khoáng, lo lắng nhìn Kiều Mạt.
Kiều Mạt nghiêm túc nghe Mạc Vũ Sinh nói, chùi chùi mồ hôi trên trán, đoạn quay đầu bảo Lục Tường:
“Đạo diễn, tôi hiểu rồi, làm lại lần nữa đi.”
Hiện giờ Kiều Mạt đang mặc bộ đồ màu xanh nhạt, áo lót mang hơi hướm cổ đại, chẳng qua bên hông có thêm dây lưng cùng màu. Do lăn trên đất quá nhiều lần, quần áo đã hơi bẩn, song lại rất hợp với bộ dạng chật vật của Thanh Vu, nên chuyên viên hoá trang cũng không tới chỉnh lý lại cho cậu.
Lục Tường đen mặt, nói: “Làm lại lần nữa.”
Kiều Mạt dạt dào ý chí chiến đấu, trong đầu hiện lên kinh nghiệm mấy lần trước, dồn hết sức lực toàn thân, cuối cùng cũng lăn được với tư thế tự nhiên phù hợp yêu cầu của đạo diễn.
Kịch bản: lăn lộn xong, Thanh Vu đứng dậy, nửa quỳ trên đất, một tay bụm ngực, tay kia chống đất, ngẩng đầu đối mặt với mũi kiếm của Mộc Lê…
Bấy giờ Kiều Mạt đã dùng hết sức lực, trong lúc lơ đãng, dây lưng vốn thắt lỏng căn bản đã tuột hẳn, áo trượt xuống vai, lộ ra nửa bả vai và một phần ngực. Cậu lại chả hơi đâu quan tâm, vừa quỳ xuống liền nhanh chóng ngẩng đầu, đối diện với mũi kiếm và ánh mắt cổ vũ của Mạc Vũ Sinh.
Quả nhiên, lần này Lục Tường không gầm thét nữa.
Kiều Mạt mừng thầm, phải mau mau tiếp tục thôi, đoạn sau là vờ vịt đáng thương, tiếp theo nói lời thoại xin tha.
Ngặt nỗi, hoàng tử nhỏ lăn dưới nắng nóng đến mụ đầu nên bất cẩn phạm sai lầm nhỏ.
Không cẩn thận nói lộn một chữ…
Ờm, chính xác thì chỉ nhầm một thanh mẫu.
Chỉ thấy Thanh Vu để lộ nửa ngực, một tay vuốt ve làm da trắng nõn trên ngực, tay kia chống đỡ thân mình yếu đuối, ngửa đầu nhìn Mộc Lê, ánh mắt hơi ướt át, giữa lông mày thấp thoáng phong tình không rành thế sự, cất giọng khẩn cầu đầy đáng thương:
“Đại tiên, cầu xin ngài muốn tôi đi!”