Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Có lẽ bởi vì đã là người chết nên Tần Phóng không có gì phải khẩn trương và sợ hãi. Anh bình tĩnh lắng nghe tiếng tim đập nhịp nhàng bên dưới, bất chợt trong đầu xuất hiện một ý nghĩ quái dị.
Loài người thật sự hiểu biết quá ít về thế giới này.
Những việc anh trải qua sau khi chết đối với người khác nhất định sẽ bị cho là "bậy bạ", "ý nghĩ kỳ lạ", "mê tín", người chết làm sao có thể suy nghĩ được chứ? Trái tim đã chết làm sao vô duyên vô cớ đập lại được, dưới đất làm sao có nhịp tim? Anh có chứng minh của khoa học không? Có chứng cớ hợp lý không?
Nếu cái gì cũng cần khoa học và chứng cứ hợp lý thì sẽ bỏ sót biết bao nhiêu thứ. Ai cũng cảm thấy thế giới người chết chỉ là một sự yên tĩnh kéo dài bằng phẳng, nào ai tin được rằng có nhiều thứ bất ngờ và khác lạ như vậy?
Tần Phóng nhếch khóe môi mỉm cười, đúng lúc đó bỗng nhiên vang lên tiếng phụ nữ than thở.
Nói than thở cũng không đúng, nó giống với tiếng rên rỉ mang theo tức giận và đau khổ sắp sửa thức tỉnh hơn.
Tần Phóng còn cho rằng mình nghe lầm, đương muốn chăm chú lắng nghe lần nữa thì đằng sau có một luồng khí khổng lồ xông lên, đẩy cả người lẫn xe anh lên giữa không trung, sau đó ầm một tiếng rơi xuống cách xa chỗ cũ hơn vài mét.
Tần Phóng va chạm và ngã lăn quay nhiều lần trong xe, mắt nổ cả đom đóm. Những con chim đêm trong rừng vất vả lắm mới yên tĩnh lại vỗ cánh phình phịch bay loạn xạ. Xe rơi xuống đụng vào vách núi rồi văng ra tạo nên tiếng vang ầm ầm, đồng thời quay vòng vòng về phía trước. Tần Phóng thở hổn hển đẩy cánh cửa xe đã bị đụng hư bước ra. Mới vừa đứng xuống bỗng ý thức được gì đó, hai chân anh bủn rủn ngồi bệt xuống mặt đất.
Một người đã chết cũng mấy ngày rồi mà còn có thể đẩy cửa xe, đứng lên Chuyện này không phải là xác chết sống dậy sao?
Cọc nhọn đã đâm thấu tim anh dựng thẳng cách đó không xa, cao khoảng nửa mét, đất xung quanh nó cũng đã gồ lên giống như là vừa trải qua một trận động đất nhỏ. Tần Phóng đột nhiên cũng hơi khẩn trương, anh nhìn chằm chằm vào ụ đất đang gồ lên kia.
Vô cùng chậm chạp, chỗ cao nhất rơi đất ra rải rác, cọc nhọn cũng lung lay theo biên độ nhỏ, có người ngồi dậy từ dưới đất.
Thay vì nói là "người", Tần Phóng càng muốn gọi cô ta là "bộ xương khô" hơn. Nhưng như vậy không chính xác lắm.
Nói chính xác đây chính là một bộ xương khô từ đầu đến cuối, nhưng khác với bộ xương trưng trong phòng thí nghiệm là cô ta còn có một lớp da người bao quanh xương cốt của mình. Sở dĩ gọi nó là "cô ta" là vì nó có hai đặc điểm của phái nữ.
Thứ nhất là mái tóc rất dài của cô ta, nó dài đến tận thắt lưng, cho dù mái tóc đó khô như cỏ rối.
Thứ nhì là cô ta mặc... sườn xám. Dù rất nhiều nơi trên sườn xám vết máu đã thành màu đen, rất nhiều góc áo bị rách nát, nhưng đây vẫn là một chiếc sườn xám xẻ tà cao.
Chiếc sườn xám mặc trên người một cô gái duyên dáng thật là gợi cảm biết bao, nhưng nếu như nơi xẻ tà lại lộ ra một khúc xương đùi bọc da thì
Tần Phóng thầm yên lặng cảm thán một câu.
"Thật xấu quá..."
Đúng vậy, anh đã chết, anh gặp phải chuyện vô cùng bi thảm, anh chết không rõ ràng, anh lo lắng đến an nguy của An Mạn, anh kinh ngạc thất thố vì tất cả những chuyện đang xảy ra trước mắt, nhưng anh vẫn là một người đàn ông. Dù đã chết anh cũng là người đàn ông chết, mà là đàn ông thì có thói hư tật xấu của đàn ông. Cho nên chỉ cần đối diện là người khác phái, bất kể cô ta có là một bộ xương khô hay là một lớp da, anh cũng không nhịn được đánh giá một chút.
Có điều sự chú ý của anh nhanh chóng bị thứ khác hấp dẫn.
Trên người cô gái này bị đâm liên tiếp ba cái cọc nhọn, dưới xương sườn là hai cây ngắn, vị trí ngay trái tim là một cây dài. Cô ta vùng vẫy đứng lên, bộ xương bị ba cái cọc nhọn kia vướng víu khiến lảo đảo muốn ngã, mà hiển nhiên nó khiến cô ta vô cùng tức giận - Cổ họng cô ta phát ra một tiếng kêu sắc bén, cô ta đưa tay nắm lấy một cây ở sườn trái, nhổ bật nó ra ngoài.
Tần Phóng nhìn cảnh đó da đầu hơi căng ra. Anh cảm thấy rút cái cọc nhọn kia ra là một chuyện vô cùng hao phí tinh lực. Sau khi cô gái kia rút tất cả cọc nhọn ra thì suy sụp quỳ xuống đất, hai cánh tay chống trên mặt đất, cũng không có hành động gì nữa.
Tần Phóng không nhịn được chợt suy nghĩ đây rốt cuộc là "sinh vật" gì?
Cũng là "xác chết sống dậy" giống như mình sao? Nhưng mà đã chết gần như chỉ còn bộ xương thì chắc hẳn là đã chết lâu lắm rồi nhỉ? Chết nhiều năm như vậy mà còn bò ra được thì chỉ trong phim Resident Evil hay Fallout mới có thôi. Dù sao không phải là quỷ, nickname của quỷ là "A Phiêu", là một đám khí bay tới bay lui, chắc chắn không thể bị cọc nhọn đâm xuyên được. Hay là cương thi Trung Quốc? Phải hay không thì đợi cô ta đứng dậy đi thử xem sao...
Nghĩ như thế Tần Phóng lại nhìn cô ta một cái. Đúng lúc ánh trăng bàng bạc chiếu xuống mái tóc đen dài óng ả như lụa sa tanh của cô ta...
Khoan đã, khoan đã, sa tanh ư? Mới vừa rồi không phải còn rối nùi như đống cỏ khô sao?
Tần Phóng nhìn cô gái kia từ từ đứng lên lần nữa, rốt cuộc anh ý thức được trong khoảng thời gian chớp nhoáng sau khi cô gái kia đã rút ra hết những cái cọc nhọn, ngoại hình của cô ta đã xảy ra chút biến hóa.
Nhìn qua trước mắt có thể nói là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. Có điều nếu cô ta căn bản không phải là người, như vậy thì dù dáng vẻ có xinh đẹp ra sao cũng chẳng kỳ lạ gì cả-- Không phải là cương thi, không phải thây ma, không phải quỷ vậy là chỉ còn là hàng ngũ yêu quái mà thôi. Mà bản thân yêu quái vốn mang bản chất cực kỳ nguy hiểm lại chuyên dùng sắc đẹp quyến rũ người khác nữa.
Về phần cô ta, Tần Phóng có vài suy đoán.
Thứ nhất là cô ta nhất định là nhân vật lợi hại, nhất định cũng trải qua cái chết không hề tầm thường. Anh không hiểu ba cái cọc nhọn kia đại diện cho điều gì, có lẽ là một loại phong ấn hoặc trấn thủ. Nhưng nếu một người sau khi chết cũng khiến người khác kiêng dè và phí công đến vậy thì nhất định không phải là một nhân vật tầm thường. Hơn nữa, một người mới thức tỉnh tại hoàn cảnh xạ lạ ánh mắt sẽ bị khúc xạ, phần đông là mang trạng thái ngơ ngác hoặc là nhát gan sợ hãi, rất ít người có được ánh mắt tỉnh táo khác thường, thậm chí là không hề mảy may che giấu tức giận như cô ta.
Thứ nhì là bản tính cô ta nhất định là kiêu ngạo trời sinh và rất khó hòa đồng. Từ tư thế cô ta đứng, chiếc cằm hơi hất lên và mi mắt rũ xuống có thể thấy được cô ta đã quen nhìn xuống kẻ khác. Lúc cô ta ngẩng đầu đánh giá vách núi khóe môi vẫn còn cười khẩy, chẳng thèm quan tâm gì đến vách núi thẳng đứng trước mắt cô ta. Người như vậy rõ ràng coi trời bằng vung mà.
Thậm chí cô ta hoàn toàn chẳng nhìn đến Tần Phóng. Ánh mắt vẫn hướng về phía trước, từ đáy vực nhìn lên cao. Dãy núi trên cao vây lại như một vòng tròn nho nhỏ. Cô gái kia lạnh lùng đánh giá một hồi, rồi bất chợt tung người bay lên. Thật giống như là một con chim khổng lồ, thoáng chốc dần dần chỉ còn lại một chấm nhỏ trên trời cao trong tầm mắt Tần Phóng.
Tần Phóng hít sâu vào một hơi. Cô ta có thể bay kìa!
Cô ta muốn bay đi đâu? Trên đỉnh là đường núi Bàn Sơn, đó là xã hội loài người. Cô ta sẽ hại con người, sẽ ăn thịt người, sẽ khiến xã hội khủng hoảng sao?
Nghi vấn liên tiếp của Tần Phóng còn chưa làm rõ thì bỗng nghe thấy tiếng gió không ổn. Anh nghiêng nghiêng đầu theo bản năng. Đúng lúc này, nổ ầm một tiếng, cô gái kia đã rơi xuống.
Không hề khoa trương, là thật sự rớt ầm xuống, bụi đất dấy lên mù mịt cách chỗ anh không xa. Quả thật là còn lớn hơn tiếng xe rớt xuống khi nãy nữa. Dáng vẻ bên ngoài méo mó, lần này té không nhẹ, tay chân đều gãy cả rồi. Lúc cô ta rớt xuống còn có thể nghe rõ tiếng cổ bị gãy, mấu chốt hơn chính là...
Cô ta đập mặt xuống đất
Sau đó Tần Phóng cũng chẳng hiểu nỗi mình, xảy ra chuyện như vậy phản ứng đầu tiên của anh không phải là kinh ngạc hay thương hại, mà là Anh cảm thấy rất buồn cười, cho nên anh cũng thật sự không kiềm chế được cười lên ha hả.
Đáng lẽ phong cách của cô ta như vậy trên internet gọi là "cao quý lạnh lùng". Một phát bay lên trời còn tưởng rằng cô ta có thể bay thẳng lên cung trăng, kết quả là đùng một cái đã rớt thẳng xuống. Hơn nữa còn đập mặt xuống đất. Nếu cô ta có thể đứng lên chắc khuôn mặt kia biến thành bằng phẳng luôn cho xem.
Vô cùng buồn cười, đã chết nhiều ngày như vậy xem ra đây là chuyện đáng cười nhất mà anh gặp được. Tần Phóng cười đến nổi nước mắt cũng chảy ra, có điều cười một hồi anh lại không cười được nữa.
Cô gái kia lại ngồi dậy. Phải nói rằng đầu cô ta cứng thật, tay và cổ đều gãy nhưng gương mặt kia lại không sao. Trong tiếng cười càng ngày càng nhỏ của Tần Phóng, cô ta đã bẻ tay và chân lại, cuối cùng hai tay đỡ lấy đầu, rắc một tiếng, quay mặt lại nhìn về phía Tần Phóng.
Ánh mắt rất lạnh, đôi mắt phát sáng giống như cẩn kim cương. Tần Phóng bị cô ta nhìn đến mất tự nhiên, cảm thấy mình cười thật kỳ cục, lúng túng muốn dời ánh mắt đi.
Đúng lúc đó cô gái kia nói chuyện.
"Đừng ngừng, cười tiếp đi."
Tần Phóng không cười được nữa, anh rất lúng túng. Nói cho cùng một người đàn ông chê cười một người phụ nữ thật sự chẳng hay ho gì.
"Năm dân quốc bao nhiêu?"
Tần Phóng nghe không hiểu, cô gái kia cũng không lặp lại, chỉ nhìn anh như vậy cho đến khi anh hiểu ra.
"Chúng ta không dùng dân quốc nữa, Đài Loan ... mới dùng dân quốc."
"Chuyện người Nhật gây rối ở cầu Lư Câu là năm nào?"
Tần Phóng không biết rõ về biên niên sử thời dân quốc, nhưng cũng biết được lịch sử thông thường.
"Cô nói biến cố cầu Lư Câu hả? Ngày 7 tháng 7 năm 1937."
"Bây giờ là năm mấy?"
"2013... còn mấy ngày nữa là đến 2014."
Cô gái kia im lặng, cô đứng lên, chân mày khẽ nhíu lại giống như đang nghĩ đến gì đó. Tần Phóng nhìn bộ sườn xám rách nát của cô, bỗng nhiên hiểu ra gì, anh chần chờ hỏi: "Có phải cô chết năm 1937 không?"
Cô gái kia không để ý đến anh. Nếu là bình thường Tần Phóng cũng khinh thường bắt chuyện với cô ta. Có điều là nay không giống như xưa, tất cả sự việc xảy ra sau khi chết thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi nữa. Trong trường học không dạy anh, anh cũng không biết mình được coi là "sinh vật" nào. Cô gái này chết sớm hơn anh, không chừng còn là thế hệ trước, hỏi thăm cô ta một chút chắc sẽ không sai.
"Tôi tên Tần Phóng, chết hai ngày trước..."
Vừa mở đầu đã mắc kẹt, thật sự kế tiếp không biết nên nói thế nào. Chết chưa lâu, xin quan tâm nhiều sao?
Không ngờ lời nói của anh lại bất ngờ khiến cô gái kia hứng thú:
"Chết hai ngày trước?"
Tần Phóng gật đầu.
"Chết như thế nào?"
Tần Phóng nói sơ qua một chút. Cô hoàn toàn chẳng thèm để ý đến chuyện xe rơi xuống, chỉ hỏi một câu kỳ quái: "Cọc nhọn đâm thấu tim sao?"
Tần Phóng không chú ý lời này lắm, anh nóng lòng muốn xác nhận một chuyện khác:
"Người đã chết như chúng ta cũng sẽ bỗng nhiên sống lại sao? Hay là có tỷ lệ nhất định, chỉ là một số ít người thôi? Chúng ta... nên trốn tránh hay là sống trong đám người bình thường?"
Cô gái kia nhìn anh một cái, ánh mắt hơi mỉa mai. Tần Phóng hơi bất an, còn muốn tìm hiểu thêm chút nữa thì cô gái kia đã cất lời.
"Ai là chúng ta với cậu?"
Tần Phóng thoáng sửng sốt:
"Chúng ta không giống nhau sao?"
"Dĩ nhiên không giống rồi, cậu là người, mà tôi... là yêu."
Rõ ràng là người chết sống lại, sao cô ta lại là yêu quái chứ? Tần Phóng nghĩ mãi không rõ, lẽ nào bởi vì cô ta chết đã lâu sao? Trên đời này người chết lâu rất nhiều, nếu đều sống lại giống cô ta chẳng phải khắp nơi đều là yêu quái à?
Có lẽ cô gái kia nhìn thấu gì đó, cô chỉ về phía cọc nhọn kia:
"Còn chưa hiểu à?"
-- "Tôi là yêu là bởi vì trước khi tôi bị giết chính là yêu quái. Có rất nhiều cách giết chết yêu quái, nhưng bước quan trọng nhất là vắt khô máu nó."
-- "Tôi đã chết rất lâu cũng không chắc được sống lại. Nhưng rất may mắn là cậu cũng đã chết."
-- "Cọc nhọn đồng thời đâm thấu tim tôi và cậu, máu của cậu chạy dọc theo cọc nhọn nhỏ từng giọt vào miệng vết thương của tim tôi."
-- "Cho nên tôi đã sống lại. Còn một luồng yêu khí của tôi lại giúp mạng cậu không chết hẳn đi."
Tâm trạng cô rất tốt, nói về sau lại cười lên một tiếng. Cô nói:
"Cậu tên là Tần Phóng phải không? Cậu hỏi có nhiều người như chúng ta không, đúng không? Không nhiều đâu, tôi có thể là một con yêu quái sống lại duy nhất, mà cậu cũng là người duy nhất có thể kéo dài sinh mạng bằng yêu khí."
Tần Phóng trầm mặc thật lâu mới hỏi:
"Sau khi sống lại còn giống với trước kia nữa không?"
Cô không lập tức trả lời mà chỉ ngửa đầu nhìn lên cao. Nơi đó đường núi vòng thành những vòng tròn nho nhỏ.
Tần Phóng nghe được tiếng cô như nói mơ:
"Không giống với lúc trước. Nếu như lúc trước thì tôi đã không rớt xuống... Hiện tại quả nhiên tôi chỉ là bán yêu."
Một lát sau, cô cúi đầu nhìn Tần Phóng:
"Bắt đầu từ bây giờ cậu nghe tôi sai khiến. Tôi tên là Tư Đằng."
Tần Phóng thật sự cho rằng mình nghe lầm, anh nắm lấy cánh cửa xe đứng lên trên mặt đất, thật sự là giận đến mức nực cười.
Cô gái này thật sự xem anh là cây hành à? Nghe cô sai khiến, tại sao tôi phải nghe chứ?Đọc nhanh tại mTruyen.net