Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mike, Danilo và Jo bám theo chiếc xe tải với một khoảng cách an toàn đảm bảo lũ lưu manh không được phát hiện ra chúng. Nghĩ thì dễ nhưng thực tế không đơn giản như vậy. Bởi lũ ấy dừng xe liên tục và thò đầu ra cửa xe ngó nghiêng. Lũ trẻ nhanh chóng nhảy xuống xe và trồn vào góc tường hay một thùng rác gần đó. Được một lúc hai tên đàn ông thu đầu lại và kéo cửa kính lên.
"Họ từ bỏ rồi! Họ không tìm chúng ta nữa đâu." Mike reo lên.
Jo nhảy lên xe đạp. "Bây giờ - nói như thế nào nhỉ? – Đến lượt chúng ta lật mặt?"
"Lật lại thế cờ." Mike sửa lại lời Jo.
Jo gật đầu. "Chúng ta mau bám theo thôi."
"Chúng ta không thể đâu. Họ quá nhanh. Chúng ta làm sao mà đuổi kịp." Danilo nói.
Mike vỗ ngực. "Không ai quen thuộc thành phố này bằng tao. Chúng không thoát khỏi tay chúng ta đâu."
Mike không nói dối. Đúng là chiếc xe tải nhanh hơn ba đứa trẻ đạp xe đạp rất nhiều, nhưng Mike biết những con đường rút ngắn có thể chặn đầu chiếc xe tải dễ dàng. Chiếc xe tải buộc phải dừng lại trước đèn đỏ cũng là lúc lũ trẻ đón đầu ngay cạnh ngã rẽ. Cuộc đuổi bám diễn ra vòng quanh khu công nghiệp cho đến khi chiếc xe tải dừng lại ở một chỗ đậu xe trước một khối bê tông lớn. Hai người đàn ông xuống xe, kẻ đã lái xe tải hít một điếu thuốc là và nghi ngờ nhìn xung quanh. Hắn có cảm giác như đang bị theo dõi. Ngay lúc đó Mike, Danilo và Jo giấu mình sau một bụi cây lớn gần đó.
"Anh ta thấy chúng ta rồi ư?" Jo lên tiếng hỏi.
Danilo từ từ thò đầu ra theo dõi hai tên kia.
"Không. Hắn ta với tên kia đi vào tòa nhà xám đằng xa. Hình như là siêu thị thì phải."
"Nên làm gì bây giờ?"
"Chúng ta chờ một lúc." Danilo quyết định.
Jo quay sang Mike cười nhẹ. "Tớ cứ nghĩ bạn chỉ nói xạo. Không ngờ bạn thực sự nắm rõ thành phố này như vậy."
Mike phổng mũi giả vờ khiêm tốn. "À thì, cũng không hẳn hoàn toàn."
Danilo rên rỉ và đảo mắt nhìn kỹ hai tên côn đồ đã bước ra khỏi tòa nhà với nhiều túi bóng nặng trịch trên tay. Họ cất chúng vào cốp xe đằng sau.
"Cái gì vậy? Họ nhét cái gì vào trong xe thế?" Mike lên tiếng hỏi.
"Chúng ta sẽ nhanh biết thôi." Jo kết luận và muốn nhảy lên xe đạp của mình ngay.
"Chờ đã!" Danilo giữ Jo lại.
Hai tên côn đồ lại nhìn về phía xa. Họ lên xe và kéo cửa kính xuống quan sát bốn xung quanh.
"Chúng nhận ra gì rồi." Mike thì thầm.
Danilo gật đầu. "Mike nói đúng. Tốt nhất là chúng ta đừng bám theo nữa. Quá nguy hiểm."
Jo hơi thất vọng cố gắng thuyết phục. "Tốt thôi. Chúng ta nên tìm hiểu rốt cuộc họ muốn gì ở đó."
"Chúng ta phải thận trọng." Mike nói. "Ngày mai vẫn phải đến trường và mẹ tớ chắc chắn sẽ tức giận nếu tớ về nhà quá muộn."
Danilo nhìn đồng hồ và giật mình. Lũ trẻ đã quên mất thời gian. Bây giờ thực sự đã tối muộn lắm rồi.
"Chúng mày nghĩ sao nếu ngày mai chúng ta gặp nhau sau khi tan học?" Cậu đề nghị.
"Tao thực sự phải học toán, môn này điểm trung bình của tao là bốn rồi. Và tao phải cải thiện nó." Mike nói một cái buồn bã sau đó lại cười toe toét. "Nhưng mà, phải như thế. Rốt cuộc thì chúng ta đã trở thành băng đảng cá sấu trong một nhiệm vụ bí mật rồi."
Jo cười. "Tớ thích điều đó!"
"Nếu không có gì thay đổi. Hẹn ngày mai.."
Danilo muốn tạm biệt mà Mike kéo cậu lại: "Khoan đã, ai sẽ chăm sóc Tappsi đây?"
"Tao không thể, ngày mai tao còn có bài kiểm tra sinh học một tiết." Danilo từ chối.
"Tớ cũng không thể đem nó theo, tớ phải giúp mẹ tớ thí nghiệm và chăm sóc vườn cây nữa." Jo lắc đầu.
Mike nhún vai. "Được rồi. Vậy thì tao nên làm thế với nó cả ngày mai đây? Khi mẹ tao dọn phòng và phát hiện ra một con cá sấu non mới nở trong phòng."
"Mang nó theo." Danilo không dám to tiếng mà nói nhỏ.
"Cái gì? Mang đến trường?"
Danilo và Jo thực sự muốn cười to khi nhìn thấy Mike há hốc mặt. Jo đặt tay lên vai cậu. "Bạn làm được mà. Siêu nhân Mike."
Jo và Danilo đạp xe trở về nhà sau khi chào tạm biệt. Mike phải đạp xe một mình. Khi cậu về đến nhà, theo bản năng cậu giữ chặt túi áo khoác có Tappsi ở bên trong. Mẹ cậu ôm lấy và hôn lên mặt cậu, đáng tiếc là cậu không thể đáp trả.
"Con về quá muộn. Cả nhà ăn trước và để phần thức ăn cho con trong bếp đấy. Chắc là con phải tự hâm nóng lại rồi."
"Dạ vâng." Cậu lầm bầm và mừng thầm vì không xảy ra giông bão như đã tưởng. Tappsi bồn chồn thiếu kiên nhẫn trong túi áo khoác của cậu khiến cậu phải giữ chặn tay và hy vọng mẹ cậu không phát hiện ra. Cậu lấy mỳ và nước chấm vào khay rồi nhanh chóng bê vào phòng. Sau khi khóa cửa cẩn thận cậu mới thả Tappsi ra và đặt trên bàn học.
"Tao có lẽ đang là con gấu đói rồi."
Tappsi quan sát cậu ăn mỳ như thế nào. Mike định cho nó một miếng thì sực nhớ ra lời Jo dặn: Không được đưa đồ ăn chín cho cá sấu mới nở.
"Đừng lo lắng, ngày mai tao tìm cho mày một chỗ tốt." Thằng bé nói trong khi mồm còn đầy. "Chúng tao sẽ cẩn thận, không để lũ lưu manh có được mày. Hứa đấy!"
Con cá sấu gục đầu xuống bàn và nhìn thằng bé như thể nó hiểu những gì cậu nói. Chính vì cử chỉ đáng yêu ấy mà từ tận trái tim Mike muốn mang nó lên giường ngủ chung. Nhưng cậu biết tốt hơn là tìm một nơi cho Tappsi ngủ. Cậu lôi hết đồ trong ngăn bàn ra và đặt một cái khăn ấm vào trong làm đệm, cậu tìm thêm một cái cốc nhỏ đựng nước cho vào đó phòng khi Tappsi khát.
"Ngủ ngon nhé chú nhóc." Thằng bé nhỏ giọng nói và đóng ngăn bàn lại nhưng vẫn để hở một chút.
Ngày mai cậu phải mang con cá sấu mới nở này tới trường. Và cậu không biết nên làm như thế nào. May mắn là cậu quá mệt để nghĩ về việc đó. Ngay sau khi đánh răng xong thì cậu ngủ ngay tức thì khi vừa trèo lên giường.