Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
-Lão Đại. –Tần Thước cười khổ: -Ta đây chẳng mong ngươi tới.
Đồng Hi Diệp nhìn đến cuối dãy hành lang dài, Tần Thước vẫn đang bị trói chặt và treo lên cây xà ngang, y khẽ lạnh lùng nói:
-Ngươi có biết bộ dạng hiện tại của ngươi khó coi đến thế nào không hả? –Nơi đây là là tổng đường của Long Hổ môn, Đồng Hi Diệp chỉ có một mình, không mang theo vũ khí, y chậm trãi đi xuyên qua đám thủ hạ của Long Hổ môn, đến bên cạnh Lạc Hải, thản nhiên nói: -Ta đã đến rồi, không cần làm khó hắn nữa. –Sau đó y đến bên cạnh Tần Thước và tháo dây trói cho hắn.
Lạc Hải hướng về phía thủ hạ đang cầm cây roi của mình, tức khắc một nhát roi hạ xuống, trên cổ tay của Đồng Hi Diệp liền hiện lên vết bầm tím.
Nhưng Đồng Hi Diệp lại giống chư chẳng có cảm giác gì, vẫn chuyên tâm cởi bỏ dây thừng, đỡ Tần Thước xuống đất.
Nhưng nhát roi cứ thế quất liên tục lên người y, không ngừng đánh xuống ngực, bụng và trên lưng, phát ra nhưng tiếng làm người khác đau thắt cả lòng. (trong đó có ta)
-Lão Đại…. –Thanh âm nói chuyện của Tần Thước đều run rẩy cả lên, Đồng Hi Diệp đứng trước mặt hắn, mặt vẫn không thay đổi, thay hắn nới lỏng dây thừng trên cổ tay ra, sau lưng không ngừng vang lên tiếng roi quất vào da thịt. (ta đau lòng quá TT..TT)
-Còn có thể đi không? –Đồng Hi Diệp hỏi hắn.
Tần Thước ngẩng đâu một chút, ánh mắt trở nên hung ác vô cùng, ngay lúc một nhát roi đang quất xuống, hắn thân thủ nhanh nhện chuẩn xác bắt lấy dây roi.
Lạc Hải cười ha hả, vỗ tay nói:
-Thật sự là một mối tình nghĩa cảm động mà, Đồng Tử, ngươi định như thế nào để cứu hắn ra khỏi đây?
Đồng Hi Diệp điềm tĩnh nói:
-Ta sẽ không đi, nếu ngươi muốn giết ta, hiện tại cứ việc ra tay.
Lạc Hải khẽ nhíu mày và nói:
-Sai rồi. Ta biết ngươi là Đồng Tử, mà Đồng Tử tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết.
Đồng Hi Diệp hờ hững nhìn hắn:
-Ta sẽ nói cho ngươi biết suy nghĩ của ta như thế nào. Có thể lần đàm phán trước bên cạnh ta không có một ai to gan dám làm chuyện cấu kết đó. Chỉ có một kẻ nào đó trong Tứ trưởng lão mới dám làm vậy, cấu kết với người ngoài chỉ vì một lý dó duy nhất vì hắn là kẻ có địa vị yếu nhất, thế lực yếu nhất, cũng chỉ có kẻ tên –Mâu Viễn.
Lạc Hải cười to:
-Toàn bộ đều đúng! Đáng tiếc đã sớm bị ngươi phát hiện thấy một trong Tứ trưởng lão có kẻ mưu phản, thế nhưng tương kế tựu kế, tự lấy bản thân mình làm mồi nhử dụ hổ khỏi hang, rồi âm thầm an bài người đến đánh trọng thương ta, một chiêu này đến nay ta vẫn còn bội phục ngươi.
Chỗ tối một cánh cửa nhỏ mở ra, Mâu Viễn đi đến bên cạnh Lạc Hải, đắc y cười nói:
-Đáng tiếc ta đã biết nhược điểm lớn nhất của ngươi chính là tên Tần Thước ngu ngốc này, chỉ cần dùng hắn áp chế ngươi, cho dù ngươi biết rõ là bẫy cũng sẽ đi, cho dù ngươi ghét ả nữ nhân kia cũng sẽ lấy , cho dù hiện tại ngươi phải chết, ngươi cũng sẽ ngoan ngoãn nhắm mắt lại chờ mũi tắt thở.
-Lão Đại…….Ta không đáng để ngươi…… -Tần Thước ở phía sau cúi đầu, thanh âm nhỏ thấp dủ chỉ mình Đồng Hi Diệp nghe thấy.
Trên mặt Đồng Hi Diệp bỗng hiện lên một nụ cười nhạt nhẽo, nhìn thẳng về phái Lạc Hải:
-Nhưng chắc ngươi không muốn ta chết, bằng không Mạnh Sơn Hổ đã sớm ra tay. Ngươi chỉ thị cho hắn: có thể lăng nhục ta, tra tấn ta, nhưng muốn ta vẫn còn sống.
Lạc Hải móc súng ra chỉa về phía Đồng Hi Diệp, nghiêng đầu cuời nói:
-Ngươi cho rằng ta sẽ để ngươi sống sao?
Đồng Hi Diệp không thèm nói (nhắc) lại, ánh mắt yên lặng.
Bỗng Lạc Hải chuyển hướng sang Mâu Viễn, thanh âm tựa hồ như bất đắc dĩ và có lỗi:
-Đồng Tử nổi danh cơ trí sắc bén, lời hắn nói phần lớn không thể sai được.
Kinh ngạc khi thấy tình thế chuyển hướng, Mâu Viễn hoảng sợ sắc mặt trắng bếch cả ra:
-Vì….vì cái gì? –Gã nhìn đến trước ngực mình bị Lạc Hải bắn thủng một lỗ, gã xoay qua phía Đồng Hi Diệp.
Đồng Hi Diệp lãnh đại đáp:
-Bởi vì ta so với ngươi có giá trị hơn nhiều.
-Đáp án chính xác. –Lạc Hải vừa nói vừa hạ khẩu súng: -Đồng Tử, tánh mạng của kẻ phản đồ này, xem như là lễ gặp mặt của ta.
-Yêu cầu của ngươi. –Đồng Hi Diệp thoáng nhìn qua cái trừng mắt của Mâu Viễn đang nằm dưới đất, trên mặt y khẽ lóe lên tia chán ghét cùng mỏi mệt.
-Mỗi tháng một lần, tàu của ngươi sẽ vận chuyển hàng cho ta –Lạc Hải cũng không muốn dài dòng.
Đồng tử của Tần Thước kịch liệt co rút lại một chút, hắn buột miệng thốt ra:
-Thuốc phiện! –Đồng Hi Diệp Có lần đã nói với hắn, y cho dù có chết, cũng không chuyển hàng độc.
-Đồng Tử, ngươi cũng nên sửa lại tác phong đi, đã đi vào con đường này còn tính giữ lại vài điểm lương thiện hay sao? –Lạc Hải nở nụ cười vui vẻ nói: – Ở phương diện này ngươi thật ngây thơ, quả đúng là nên gọi ngươi là một tiểu hải nhi có khuôn mặt tuấn tú a!
Đồng Hi Diệp nắm chặt tay thành nắm đấm, thấp giọng nói:
-Nếu ta từ chối thì hậu quả sẽ ra sao?
-Lạc Hải cười rộ lên:
-Ngươi chẳng có kết cục gì cả, chỉ sẽ phải thưởng thức một màn trình diễn thú vị mà thôi, người yêu quý sau lưng ngươi sẽ bị các loại hình cụ âu yếm trên người từng gân từng cốt, từng dây thần kinh, bị xé bụng khi còn sống, và chỉ bị chó ăn sạch nội tạng mà thôi. (ta mún giết thằng này!!!)
Tần Thước cười nói:
-Có thể thưởng thức một kiểu chết mới mẻ như vậy, cũng không tính sống uổng phí một đời. –Hắn ở phía sau âm thầm kéo áo Đồng Hi Diệp-Lão Đại, đừng cản ta.
-Ta đồng ý với ngươi. –Thanh âm của Đồng Hi Diệp, rõ ràng nhưng có vẻ thấp hơn nhiều.
-Lão Đại! Ngươi không thể…. –Tần Thước quýnh lên, tiến đến bắt lấy cánh tay của Đồng Hi Diệp, không ngờ phát hiện ra cánh tay của Đồng Hi Diệp đang run lên. Bởi vì cơ thể dùng sức quá độ mà run rẩy, cuối cùng làm hắn muốn nói mà chẳng nói được thành lời.
Lạc Hải nở nụ cười vừa lòng, nhận văn kiện từ tay thủ hạ :
-Ta biết ngươi sẽ suy nghĩ cẩn thận mà. –Lúc ký văn kiện, Lạc Hại tiến gần sát đến thân thể Đồng Hi Diệp : -Mâu Viễn có câu nói xem ra không thể sai được….Vì Tần Thước, ngươi sẽ tình nguyện xuống địa ngục.
Đồng Hi Diệp lạnh lùng nhìn hắn một cái:
-Chúng ta sớm đã đến địa ngục. –“Đúng vậy! Sự thẩm lí và phán quyết của ta dành cho ngươi đã được đề ra, hình phạt dành cho ngươi, xem ngươi có thể chạy thoát được hay không?” Đồng Hi Diệp nghĩ.
Lạc Hải không khỏi run sợ một chút, sống lưng lạnh toát, hắn đột nhiên có loại dự cảm không tốt. Lúc nào đó trong tương lai, điều đó sẽ thành hiện thực, nhưng lúc này đây hắn chính là một Long Thải Tử oai phong một cõi hắc đạo, tuyệt đối sẽ không cam yếu thế.
Hắn dựa vào y càng ngày càng gần, giơ tay nắm lấy cằm của Đồng Hi Diệp:
-Nếu địa ngục có một mỹ nhân xinh đẹp như ngươi thì không thể tính là xấu rồi. –Ngón tay hắn ngả ngớn lên trái cổ của y
Pằng một tiếng, Đồng Hi Diệp gỡ gỡ tay hắn ra, không nói tiếng nào, nhưng hô hấp của y lại hơi gấp gáp.
Dù chỉ là một thay đổi nhỏ, nhưng không thể qua khỏi đôi mắt xảo trá của Lạc Hải, hắn dùng một tay ôm lấy cổ Đồng Hi Diệp, rồi ghé vào tay y thì thầm:
-Đồng Tử? Nơi này của ta nóng đến vậy sao? Mặt của ngươi, đỏ hồng đến dị thường a! –Lè lưỡi liếm liếm vành tai nóng bỏng của y, hắn nhìn y cười càng sâu: -Nghe nói Phi Yến Minh dựa vào số tiền phi nghĩa mà mua được một loại xuân dược thú vị từ Đông Nam Á, ngươi cũng không cẩn thận quá rồi, cái ả nữ nhân Yến Giai Ny kia đã thèm thuồng ngươi từ lâu rồi a!
-Đồ ẻo lã dụ dỗ, đừng có như con đĩa bám dính lên người lão đại của ta! –Tần Thước đang bị hai gã áp chế ở một bên, nhìn thấy những hành động mơn trớn của Lạc Hải, hắn nhịn không được lên cơn giận giữ.
-Ngươi có thể dẫn hắn đi rồi. –Lạc Hải cười đến độ như một hồ ly trộm được cả ổ gà : -Đi ô-tô đến vùng hoang đất vắng này gặp ta, ít nhất là một giờ đồng hồ, nhịn đến bây giờ cũng đủ vất vả rồi.