Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit+beta: Jume
Tần Thước dựa vào sự cứng cỏi của bản thân, đi lướt qua đám thủ hạ của Yến Giai Ny, nhìn có vẻ như thoải mái tự tại, nhưng thật ra hắn đang cố chống lại anh mắt theo dõi kỳ quái của Lữ Tam, bất giác hắn bỗng rùng mình một cái. Cơ hồ cảm thấy cơ thể mình sắp không chống đỡ nổi mà ngã quỵ xuống.
Nhưng cuối cùng hắn cũng thoát được ra ngoài, Tần Thước y như một u hồn phiêu du không mục đích, trên đường xe cộ chạy tới chạy lui, tiếng ồn ào vang vọng trong màng nhĩ, như cả thế giới đang náo loạn mất trật tự, hết thảy đểu trở nên bất định.
-Tần Thước! Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi! –Đột nhiên có người mạnh mẽ chụp lấy bả vai hắn, thiếu chút nữa làm cho hắn nằm úp xuống mặt đường.
Hỏa Thành? Nhìn mặt huynh đệ nhà mình, thật đúng là mẹ nó… thân thiết… Tần Thước toàn thân thả lỏng, cơ thể xương cốt bắt đầu rệu rã.
-Ngươi rốt cuộc gây ra họa gì vậy? Lão Đại hạ lênh cho tất cả anh em trong bang dù đào ba thước đất cũng phải tìm được ngươi đó. Aizzzz? Cho dù thật sự ngươi không có làm gì sai đi? Ngươi cũng nên biết điều cúi đầu nhận sai đi a? Nói chuyện đi chứ! Tần Thước!
Nhìn thấy thân thể Tần Thước lay trước lay sau, đột nhiên té ngửa về phía sau, Hỏa Thành kinh ngạc thân thủ không đỡ kịp lấy Tần Thước.
Nhưng Tần Thước không có bị đầu nên xuống đất, cơ thể hắn đang dựa lên ngực của một người, Đồng Hi Diệp thản nhiên nhìn người nam nhân đang dựa vào ngực mình, vết thương khắp trên mặt và thân, y cẩn thận buộc chặt cánh tay bị gãy của hắn.
-Lão Đại? Tần Thước hắn… -Hỏa Thành ý thức định đến đỡ Tần Thước thay y, nhưng lại bị Đồng Hi Diệp đẩy qua một bên, y bế Tần Thước tiến vào ghế sau của xe:
-Không cần phải ồn ào, thay ta lái xe đi đến chỗ của Liên Mặc. –Ngữ khí lãnh đạm trước sau như một, nhưng đối với Hỏa Thành mà nói đó chính là ngọn núi lửa ẩn mình dưới lớp băng, hết sức căng thẳng.
————————————————
-Hỗn đản…Tần Thước. –Yến Giai Ny thấp giọng mắng, Tần Thước không cảm kích rời đi, làm cho nàng liên tưởng đến Đông Hi Diệp lúc đêm tân hôn, cũng không nói một lời lạnh lùng đẩy nàng ra.
Vì cái gì? Yến Giai Ny một mực chuyên chú suy nghĩ, nhưng dù suy nghĩ ra sao cũng không có đáp án? Nếu như không phải vì y, nàng đã có thể đi du học, có nghề nghiệp ổn định, mà không cần phải đi theo cha bước vào con đường hắc đạo đầy tinh phong huyết vũ này.
-Là hắn, thật sự là hắn, quả không sai mà! –Lữ Tam suốt buổi chỉ cúi đầu không nói gì bỗng nhiên kêu to lên, rồi lại cúi đầu thì thào: -Chính là không có đạo lý a, sao hắn lại đi theo làm thuộc hạ của Đồng Hi Diệp cơ chứ.
-Lữ Tam, ngươi nói cái gì vậy? Ngươi trước kia biết Tần Thước sao? –Yến Giai Ny hồ nghi hỏi.
Nhưng Lữ Tam lại không chút chú ý tới câu hỏi của chủ nhân mình, vẫn đắm chìm trong sự suy nghĩ và miệng vẫn cứ lầm bầm lầu bầu:
-Nhưng đích thật là, tuy răng đã lớn, nhưng từ ánh mắt đến cử chỉ….
-Lữ Tam! Đại tiểu thư đang hỏi ngươi…
Yến Giai Ny giơ tay cho Lữ Tam một cái tát trời giáng, xung quanh không ai dám lên tiếng, nhưng có vẻ Lữ Tam không mấy quan tâm đến cái tát đó lắm, hắn vẫn chuyên chú suy nghĩ trong đầu.
-Khoan đã… hắn không có biết ta. –Trong mắt Lữ Tam nhấp nháy tinh quang: -Chẵng lẽ, hắn đã quên chuyện lúc đó… Đúng rồi, chỉ có như vậy mới có chuyện hắn đi theo Đồng Hi Diệp.
Yến Giai Ny chờ đợi một lát rồi nói:
-Nói vậy ngươi có chuyện muốn nói cho ta biết.
Lữ Tam quỷ dị âm hiểm cười nói:
-Chuyện này, nhất định sẽ làm Đại tiểu thư xưng- tâm- như- ý.
Cho đám thủ hạ lui xuống, nàng một mình nghe Lữ Tam thuật chuyện, một lúc sau Yến Giai Ny mới nói:
-Những điều ngươi nói…. có chính xác?
-Trên tay thuộc hạ còn có một con át chủ bài, nên tuyệt đối sẽ không sai đâu.
Trên mặt Yến Giai Ny hiện ra thần sắc phức tạp pha lẫn tầng tầng mâu thuẫn, cuối cùng chậm rãi nói:
-Trước mắt đừng có hành động gì, hắn… dù sao cũng đã cứu ta một mạng.
Nếu sự thật là như vậy, không khỏi có chút rất tàn nhẫn.
—————————————–
Tần Thước không biết ở đây là nơi nào, chung quanh hoàn toàn hắc ám, hắn nằm không thể động đậy, tự hồ đang có vật gì đó gắt gao trói tứ chi của hắn. Hắn nghe được âm thanh gào theo thống khổ, sau đó là một trận cười trầm thấp, cùng với tiếng thở dốc ồ ồ của dã thú tiến gần hắn.
Hắn bị khống chế, một vật sắc nhọn từ giữa hại chân đam vào cơ thể hắn, nhưng căn bản không thấy rõ là vật gì đang xâm phạm hắn, hắn bị xỏ xuyên, hơn nữa còn không ngừng bị xoa nắn lay động, thân thể hắn như bị nghiền nát thành từng mảnh.
Tần Thước giống như đang đứng xem chính bản thân hắn bị tra tấn, ý thức cùng tầm nhìn bị hút ra cực kỳ xa, bị mấy nam nhân áp chế tra tân tàn không là một đưa trẻ mới có mười tuổi. Đứa trẻ cho dù cố gắng dãy dụa cũng không thể thoát ra được, còn tự làm cho bản thân mình bị thương nhiều hơn.
-Đồng Hi Diệp, ngươi là đồ chó má hỗn đản! Ta nhất định phải làm thịt ngươi, ta sớm muộn gì cũng sẽ làm thịt ngươi.
Giọng của đứa trẻ khàn khàn rống lên, giống như một đạo tia chớp đanh trúng Tần Thước, nhưng lời đó cứ như từ miệng hắn thốt ra, làm cho hắn liều mạng thông khổ kêu to.
Chính là tại sao hắn lại nói những lời như vậy? Hắn cư nhiên lại dám mắng Lão Đại? Huống chi tại sao hắn lại quát tháo Đồng Hi Diệp trong khi y không có mặt ở đó?
Này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mọi vật trước mắt đều vặn vẹo biến dạng, đầu Tần Thước cơ hồ muốn gãy, như có một cục đá to oành từ trên trời giáng xuống, nện vạo đầu hắn một cái thật mạnh, đau rát nóng bỏng, từng dây thần kinh như bị đốt thanh tro.
Trên trán đột nhiên cảm thấymát lạnh, cảm xúc rối loạn lúc nãy cũng từ từ giảm đi. Hắn trợn mắt, trần nhà màu lam nhạt… đây là phòng chữa bệnh của Liên Mặc mà?
Điều chỉnh hô hấp chậm lại, dù đã qua một lúc nhưng Tần Thước không phân rõ ra đâu là mơ đâu là hiện thực. Kia chính là giấc mộng, trong mộng hắn bị người khác hung ác xâm phạm?
Tần Thước nhẹ nhàng thở ra, cười tự giễu: “này xem như di chứng của việc bị thượng quá nhiều sao? Chính là hắn cư nhiên dám trong vô thức nói những lời bất kính với Lão Đại, thật sự là đại nghịch bất đạo, luận tội nên chém”.
Giơ tay lên chạm vào trán, thì ra trên trán hắn được đắp chiếc khăn ướt nên hắn mới cảm thấy mát rượi như vậy. Tần Thước ngẩn ra, quay qua, quả nhiên là thấy Đồng Hi Diệp… y vẫn đang ngồi trên ghế dựa bên cạnh, cánh tay chống lên thành ghế cong cong bên phải, bàn tay khẽ khàng chống đỡ cằm, ánh mắt rung động lòng người của y đang nhìn Tần Thước, cảnh tượng đều giống y nguyên mấy năm về trước cũng tại bệnh viện này.
-Tỉnh rồi. –Đồng Hi Diệp thản nhiên nói: -Có đói bụng không?
Tần Thước có điểm không biết làm sao, trong lòng nhất thời không nghĩ ra nên nói gì cho phải.
-Này đều là? –Tần Thước chỉ năm, sáu cái bánh bao trên bàn, cười nói: -Lão Đại, Ngươi không phải đem ta biến thành thùng cơm đấy chứ?
Đồng Hi Diệp nhìn hắn rồi bình thản đáp:
-Những thứ đó không nên ăn, đã nguội từ lâu rồi.
Nhưng lời nói đó làm Tần Thước nghẹn ngào, có phải hay không do hắn cắn miếng bánh quá lớn mà ra, có một lần trong lúc vô tình hắn đã nói rằng bánh bao sau khi để nguội rất khó ăn. Hắn không cần suy nghĩ cũng biết, Đồng Hi Diệp đã chờ hắn tỉnh lại rất lâu. Thật ra Đồng Hi Diệp ngồi chờ hắn cũng bởivì y không muốn làm việc trong khi đầu óc lại chỉ lo lắng đến hắn, thấy hắn y mới an tâm. (chém a)
-Lão Đại… -Tần Thước ăn hết hai cái bánh bao, liếm liếm kẽ tay, nhưng thần sắc lại nghiêm túc chăm chú: -Lạc Hải xuống tay rất nhanh, chỉ sợ hắn đã cấu kết với Đế Không Kỳ Hạ để làm chuyện xấu rồi.
-Mười bang hắc đạo lấy Đế Không Kỳ Hạ làm đầu, cùng lắm bang chúng ta sẽ tập hợp lại đấu một trận.
Tần Thước giơ ngón tay cái, hướng Đồng Hi Diệp giảo hoạt cười cười:
-Có thể liệt vào hàng mười đại bang hắc đạo, cũng là nhờ vào Lão Đại duy trì hệ thống vận tải đường thủy của bang Tập Thiên chúng ta a. Nhưng nếu cùng Lạc Hải vận chuyển hàng trắng sớm muộn gì cũng sẽ có chuyện, chính là không ngờ đến cả Đế Không Kỳ Hạ cũng thuận tay bỏ đá xuống giếng.
-Phi Yến Minh buôn bán xuân dược đoạt đi mối làm ăn của Đế Không Kỳ Hạ. –Khuôn mặt Đồng Hi Diệp không gợn lên chút sợ hãi: -Thời điểm cùng Phi Yến Minh hợp tác, ta cũng đã nghĩ đến chuyện Đế Không Kỳ Hạ sẽ nhúng tay vào.
-Kia Lão Đại sẽ định ứng phó thế nào? –Tần thước bỗng nhiên khẩn trương lên: -Đế Không Kỳ Hạ nổi danh là ám sát…
Đồng Hi Diệp bình tĩnh, dùng đôi mắt thâm sâu nhìn Tần Thước, không nói lời nào, một lúc lâu sau. Một cái nháy mắt cũng không có, tựa hồ như sợ Tần Thước trong nháy mắt sẽ biến mất, cuối cùng hắn thản nhiên nói:
-Ngươi… không có chuyện khác muốn nói sao?
Tần thước cào cào tóc, cúi đầu cười nói:
-Lão Đại, khi nào thì ngươi sẽ ngủ tiếp với ta một lần nữa?
Ngay sau đó, Đồng Hi Diệp luôn luôn băng lãnh bỗng nhiên giật mình hiếm có.
Tần Thước ngẩng đầu, nâng cao khóe miệng:
-Ta cam đoan lần sau sẽ không chạy, khi ngươi mở mắt chắc chắn sẽ thấy ta nằm bên cạnh ngay.
Đồng Hi Diệp tựa hồ bất đắc dĩ thực đau đầu khẽ thở dài, y đứng lên đi qua ngồi ở mép giường, thân thủ ôm lấy Tần Thước.
Tần Thước đáp trả ôm lấy Đồng Hi Diệp… này sẽ khôn oán giận, không biết nên kể ra sự lo lắng này như thế nào, tự một mình gánh trách nhiệm việc thích một nam nhân.
Hết chương 9 (Hạ)