Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Nấm
Beta: Anh
Ai mà vội chứ.
Tang Uyển Hề để đĩa bánh lên bàn, rồi lại ngồi xuống.
Vì tên gia hỏa này nói không thích đồ ngọt nêm cô chọn các món mặn, là những món hiếm để trong tủ kính……
Lúc Giang Hạo Lam từ bên ngoài trở về, nhìn thấy điểm tâm trên bàn, hơi nhướng mày.
Trên đĩa sứ tròn có lòng đỏ trứng gà được chiên lên, bánh ăn cùng với rau củ muối, mì phô mai bên trên có rải hành lá, cùng với trứng cuộn cần tây kiểu Pháp. So với bánh ngọt thì màu sắc trông đầy đặn và hấp dẫn hơn nhiều.
Trứng cuộn cần tây là món mới gần đây chị đầu bếp vừa làm, vừa dinh dưỡng và tốt cho sức khỏe, nhưng có nhiều người không thích ăn cần tây nên bán trong tiệm doanh thu không được tốt.
Bởi vì cũng coi là món mặn nên cô cho vào.
Giang Hạo Lam gắp trứng cuộn cần tây, cắn một miếng, đồng tử liền giãn ra, vội vàng cầm ly nước bên cạnh uống một ngụm lớn.
“Tang Uyển Hề, cậu muốn đầu độc tôi sao!”
Mặt Tang Uyển Hề lộ ra vẻ vô tội, buông tay: “Tôi không có! Chỉ là lấy theo khẩu vị của anh thôi, anh không thích ăn cay với mặn sao?”
“Tôi không biết là anh không thích rau cần, anh chỉ nói là không thích ăn đồ ngọt thôi.”
Cô nghĩ một chút, lại nói: “Tôi đã nói, bánh ngọt, bán hết rồi.”
“……” Giang Hạo Lam im lặng một lúc, lấy một chiếc bánh mặn khác trong dĩa, nhìn hai giây, cắn một miếng để nếm thử mùi vị, mới yên tâm ăn tiếp.
Tang Uyển Hề nhìn Minh Nhân đang yên lặng, nghĩ một lát liền mở miệng: “Nhân Nhân, nhà em ở đâu? Đợi chút chị sẽ đưa em về nhé? Hay là em ở cùng chị? Nhà chị ở gần đây.”
Giang Hạo Lam nhướng mắt, trả lời trước: “Ba mẹ em ấy rất bận, sao khi tan làm, đợi chút nữa tôi sẽ lái xe đưa em ấy về nhà.”
Tiểu Minh Nhân gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn chị, khi nãy lúc chị không ở đây, anh ấy nói sẽ đưa em về.”
Tang Uyển Hề có chút không tin cậu, nhíu mày: “Chạy xe gì? Xe đua sao?”
“……”
–
Nửa tiếng sau.
Trên đường phố Giang Hạ, có một chiếc Cadillac đang đậu, màu hắc kim, tỏa sáng trong đêm tạo ra màu vàng óng ánh.
Giang Hạo Lam ấn chìa khóa xe, cong môi cười: “Nếu cậu muốn, tôi có thể chở cậu với tốc độ nhanh.”
Tang Uyển Hề nắm bàn tay nhỏ của Minh Nhân, đứng ở ven đường có chút ngốc.
Chết tiệt, anh ta giả vờ.
Xem ra tính cách kiêu ngạo của anh không phải là không có lý, chính xác là cậu ấm hàng thật giá thật, chỉ là bình thường anh cùng bạn bè đi xung quanh lại không ra mặt, nhìn giống một tên lưu manh hơn.
Giang Hạo Lam mở cửa sau ra, quay đầu nhìn một lớn một nhỏ đang đứng, nói: “Lên xe.”
Tang Uyển Hề liếc nhìn chiếc xe, có chút do dự: “Tuy hỏi như vậy là không lễ phép, nhưng vì an toàn nên “
“—— anh có biết lái không?”
“Đương nhiên, xe bốn bánh dễ điều khiển hơn xe hai bánh.”
“…… anh nói nghe cũng hợp lí.”
Sau khi lên xe, Tang Uyển Hề nhớ tới thuận miệng hỏi: “Vậy là khi nãy anh ra ngoài để chạy xe lại đây sao? Nhanh như vậy?”
Giang Hạo Lam đánh tay lái, nghe vậy trong lòng nhảy dựng, thuận miệng trả lời: “Ừm…… Có một người bạn thuận tiện chạy xe qua giúp tôi.”
Tang Uyển Hề không nói chuyện nữa, dựa vào cửa sổ xe ngắm phong cảnh bên ngoài.
Nhà của Minh Nhân cách trường Đại Học Giang Hạ hoảng 6km, hơn nữa đèn xanh đèn đỏ với đoạn đường ngoằn ngoèo, mất khoảng 30 phút lái xe.
Tang Uyển Hề không ngờ rằng nhà của cô bé này lại xa như vậy, cô nghĩ rằng cô bé là người sống gần đây.
Khi cô dẫn cô bé vào thang máy, đúng lúc gặp được mẹ của Minh Nhân vừa tan làm về.
Mẹ Minh Nhân: “Cảm ơn con rất nhiều, hôm nay dì cùng ba của nó bận quá, không có thời gian đi đón nó tan học, liền nhờ anh trai nó đi đón. Thằng nhóc này bình thường trước mặt người lớn rất nghe lời, dì không ngờ nó lại không đáng tin như thế, quay về dì sẽ nói với ba nó là nó thiếu đòn.”
Tang Uyển Hề trong lòng thở dài, quả thực không đáng tin, quá lưu manh nhưng vẫn cười nói: “Không có việc gì ạ, Nhân Nhân không có chuyện gì là được, về sau đừng nên cho anh trai em ấy đưa về nữa.”
“Chắc là con chạy tới một chuyến rất vất vả rồi, vào trong nhà ngồi một chút đi?”
Tang Uyển Hề cười xua tay: “Không có việc gì đâu dì, chúng con tiện đường, không vất vả.”
Từ khu nhà của Minh Nhân đi ra, bóng đêm yên tĩnh, thường có gió thổi qua, nhè nhẹ mà lạnh lẽo.
Bỗng nhiên trong lòng Tang Uyển Hề có chút buồn, bước chân bất giác chậm lại, chậm rãi mà đi, đá những viên đá nhỏ trên đường
Bước chân của Giang Hạo Lam dài, đi hai bước phát hiện Tang Uyển Hề không theo kịp, quay đầu lại đang muốn thúc giục cô, liền thấy vẻ mặt khác thường của cô.
“Làm sao vậy?” Anh dừng lại, đối mặt với cô gái, nhìn vào mắt cô.
Trước mặt đột nhiên bị một người chặn lại, biết là Giang Hạo Lam, cô không ngẩng đầu nhìn, trực tiếp vòng qua anh tiếp tục đi về phía trước.
Giang Hạo Lam: “……”
Anh chậm rãi bước theo sau.
Thật lâu sau, Tang Uyển Hề bỗng nhiên mở miệng: “Chỉ là có chút nhớ nhà.”
“Không phải bây giờ đang về nhà sao?”
Tang Uyển Hề dừng lại, mím môi, chậm rãi nói:
“Tôi có người nhà ở địa phương, nơi đó mới là nhà tôi, tôi ở tiểu khu Giang Hạ, một mình ở căn nhà nhỏ, chỗ đó không phải là nhà, chỉ có thể nói là nơi sống tạm.”
“Không phải cậu đang nuôi một con chó à.”
“Nhưng chỉ là một con chó thôi.” Tang Uyển Hề vẻ mặt buồn bã, nhớ tới trước kia mỗi lần nghỉ đông và nghỉ hè, ba mẹ đều sẽ ra ngoài đi tuần trăng mật, mấy ngày đó chỉ có cô cùng Tiểu Bạch sinh hoạt với nhau, liên tiếp mấy chục ngày, nghĩ đến đây, càng thấy buồn bực.
Có đôi khi cô cảm thấy mình giống như đứa trẻ được cho vì nạp tiền điện thoại, mà tiểu Bạch thì rút thăm trúng thưởng, cô và nó nương tựa nhau trong khoảng thời gian đó.
“ Không có người nói chuyện cùng tôi, tôi sắp mốc luôn rồi.” Cô nói tiếp.
“Không phải cậu còn có bạn cùng phòng sao?”
“Nghỉ hè sẽ không có ai, cho nên tôi mở tiệm bánh ngọt để cho mình bận hơn, còn có người để tâm sự.”
Mắt Giang Hạo Lam hiện lên vẻ phức tạp, anh có một gia đình hạnh phúc, nhưng lại không thích bị quản giáo, giống như một con ngựa hoang muốn thoát khỏi dây cương, kiêu căng mà tùy ý.
Vì vậy anh chưa bao giờ cảm nhận được sự cô đơn, cũng không hiểu nỗi buồn khi không ai nói chuyện với mình.
Nhưng lúc này, anh không biết vì sao, trong lòng mình có chút chua xót.
Suy nghĩ một lúc, anh nhẹ nhàng mở miệng, không nói với giọng điệu khinh thường trước đây, mà nói cực kỳ nghiêm túc và ôn nhu:
“Cho dù một người luôn làm việc vất vả, nhưng cậu phải tin rằng, thế giới này sẽ có một người luôn bên cậu, cậu có thể tìm một người nói chuyện về…… Người nhà.”
Bước chân Tang Uyển Hề ngừng lại, cô ngước mắt, nhìn vào mắt Giang Hạo Lam, cười “Hì” một tiếng, lúm đồng tiền như hoa.
“Anh nghĩ tới đâu vậy? Ý tôi là đã lâu rồi tôi chưa gặp bố mẹ mình nên muốn đi gặp bọn họ.”
Giang Hạo Lam: “……”
Sao giống như lòng chân thành của mình cho chó ăn vậy?
“Bọn họ đang đi hưởng tuần trăng mật, để tôi cho tiểu Bạch nuôanhi, cho xem này.”
Nói xong, Tang Uyển Hề liền mở điện thoại ra, mở Wechat bấm vào tin nhắn gia đình, mở lịch sử trò chuyện ra, cho Giang Hạo Lam xem.
Nghĩ đến đây, cô lại hơi buồn, ai oán nói:
“Anh nói xem bọn họ có quá đáng không?”
Giang Hạo Lam nhìn màn hình điện thoại, tin nhắn trò chuyện gia đình nhìn rất hạnh phúc.
Nhóm có tên là……{ Người một nhà là chó}?
Lại nhìn kỹ khung chat, tin nhắn đều liên quan tới con chó.
【 Hoa khôi phú quý: Trong nhà tiểu Bạch liền dựa vào con nha! 】
【 Cả đời bình an: Ở nhà nhớ chăm sóc tốt cho Tiểu Bạch! 】
【 Mỗi ngày tang tâm:……】
Giang Hạo Lam liền nghĩ đến tiểu Bạch ở nhà Tang Uyển Hề, nghịch ngợm đáng yêu, tung tăng nhảy nhót, nếu không phải khi còn nhỏ anh bị chó lớn cắn, sinh ra bóng ma tâm lý, thì anh thật sự muốn sờ con chó nhỏ đó.
Anh cười yếu ớt, nói: “Ừm, quả thật có chút quá đáng.”
“Đúng không?”
Vừa vặn lúc này mẹ của Tang Uyển Hề gửi tin nhắn tới, WeChat vang lên tiếng tin nhắn “Ting”.
【 Hoa khôi phú quý: “Bảo bối, mấy ngày nay con thế nào?” 】
Giang Hạo Lam cười: “Cậu nhìn xem, bọn họ vẫn rất quan tâm cậu.”
Tang Uyển Hề ngẩn người, liền nhìn màn hình điện thoại, thấy được tin nhắn của mẹ mình, còn chưa kịp vui mừng, tin nhắn tiếp theo liền tới.
【 Hoa khôi phú quý: Nhớ chăm sóc Tiểu Bạch cho tốt, tháng 8 này mẹ sẽ rước nó về! 】
…………
Cô tức giận, đưa điện thoại cho Giang Hạo Lam xem, sau đó quay đầu đi về phía trước, đi được hai bước đầu gối có chút đau, cúi đầu nhìn xuống, liền nhìn thấy vết thương.
Có thể là va trúng vào cạnh bàn ở tiệm bánh.
Giang Hạo Lam đi tới, ánh mắt dừng lại ở đầu gối của cô, từ trong túi lấy ra một chai dầu, đưa cho cô, có chút lúng túng nói: “Tôi vừa mới…… Tiện đường mua.”
“Cái kia…… Xin lỗi, lúc ở cửa tiệm bánh ngọt……”
Tang Uyển Hề sửng sốt, sau đó khẽ cười, nhận lấy chai dầu từ tay anh: “Cảm ơn.”
Giang Hạo Lam giơ tay sờ sau đầu, mở miệng nói: “Vậy thì……cậu có cần tôi giúp……”
Giúp cậu xoa không?
“Có điều vết thương sẽ bầm tím, bôi dầu phải mất 24 tiếng mới hết,phải xoa bóp mới có thể hết.” Tang Uyển Hề lầm bầm, ngước mắt chú ý tới Giang Hạo Lam đang ngượng ngùng, “Hả? Giúp cái gì?”
Giang Hạo Lam giữa mày nhảy nhảy: “Khụ, không có gì.”
–
Khi trở về, Tang Uyển Hề ngồi vào ghế phụ, dọc theo đường đi, hai người không nói nữa.
Trong lúc buồn chán, cô chú ý tới cửa sổ xe xe ô tô có trang trí một con mèo mang phòng cách hoạt hình.
Tang Uyển Hề vươn ra ngón tay chọc nó.
Giang Hạo Lam xoay vô lăng liền chú ý tới động tác nhỏ của Tang Uyển Hề, cong môi, thuận miệng hỏi: “Cậu thích những món đồ dễ thương sao?”
◉‿◉◉‿◉◉‿◉◉‿◉◉‿◉◉‿◉