Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Nấm
Beta: Anh
“Đừng nhúc nhích.” Giang Hạo Lam nói.
Vì thế Tang Uyển Hề không dám nhúc nhích.
Cô vẫn duy trì tư thế cầm ly, không cử động.
Nhìn phía trước, dáng người cao lớn của Giang Hạo Lam phản chiếu trên cái kính cách đó không xa. Anh chậm rãi đi tới, đứng sau lưng cô, nhíu mày.
Không biết tại sao, Tang Uyển Hề có chút lo lắng……
Sau đó, eo của cô đột nhiên bị thắt lại.
“OK, buộc chắc rồi.”
Cùng với giọng nói của Giang Hạo Lam, dây buộc bên eo cô thắt lại và nới ra.
……
Anh buộc lại sợi dây sau lưng cô.
Tang Uyển Hề xoay người, liền nhìn thấy nụ cười mang theo vẻ khinh bỉ của Giang Hạo Lam.
“Tôi đã thắt cho cậu nơ bướm, không cần cảm ơn tôi.”
“……”
“Cậu biết thắt nơ bướm à.”
Im lặng một lúc, Tang Uyển Hề bỗng nhiên nói:
“Có điều khách đi hết rồi còn thắt lại làm gì, tan làm ăn cơm thôi.”
Nói xong, cô kéo sợi dây phía sau, nơ bướm vừa được thắt lại giờ đã bị kéo ra.
Giang Hạo Lam: “……”
–
Buổi chiều tiệm bánh ngọt lại yên tĩnh, có ít khách tới.
Gió lạnh của điều hòa thổi qua, Tang Uyển Hề nằm ở quầy mơ màng sắp ngủ, nhưng vẫn cố chống đỡ đề phòng có khách tới.
Đương nhiên sự thật chứng minh là cô suy nghĩ quá nhiều. Bên ngoài mặt trời chói chang, không phải thời gian đi mua sắm, ngoại trừ người nào đó đang đứng ở điều hòa cũng chẳng có vị khách nào tới.
Nghĩ như vậy, cô ngẩng đầu nhìn về phía Giang Hạo Lam.
Lúc này anh đang ngồi ở ghế sô pha cách đó không xa, gác chân, chăm chú nhìn màn hình điện thoại, đầu ngón tay gõ nhanh màn hình.
Nhìn kỹ hơn thấy tai phải anh đang đeo tai nghe Bluetooth.
Tang Uyển Hề thở dài, vẫn nhìn nhưng không nói gì.
Có điều lúc này càng yên tĩnh, cô ngáp một cái, ngáp được một nửa “Rầm” một tiếng, có gì đó vừa rớt, Tang Uyển Hề giật mình nhìn xuống.
Hóa ra là Giang Hạo Lam làm rớt điện thoại.
Anh khom người nhặt lên, vừa thẳng người dậy thì bắt gặp ánh mắt tò mò của Tang Uyển Hề, anh ho nhẹ một tiếng, chỉnh nếp nhăn quần áo, sau đó bước ra khỏi cửa với điện thoại trên tay..
Vừa bước ra khỏi cửa có một làn gió nóng ập vào mặt, làn gió lạnh bị thổi mất làm anh suýt chút nữa say nắng.
Điện thoại rung lên như đòi mạng, anh nhịn xuống ý nghĩ muốn tắt máy và bật máy nghe..
“Alo? Chị có chuyện gì sao?”
Giang Hạo Lam lười biếng trả lời.
Anh vừa chơi Liên Minh với đồng bọn, Giang Tâm Duyệt gọi điện Wechat cho anh, anh ấn tắt, cô gọi tiếp, anh lại ấn tắt, cô vẫn gọi tiếp.
Sau đó trượt tay, điện thoại từ ngực rớt xuống đất.
Ngoài cửa.
Giọng nói Giang Tâm Duyệt từ microphone truyền ra:
“Hai ngày nay, tình hình ở khu thương mại sao rồi? Em cũng đang trong kỳ nghỉ, nhớ đi làm đúng giờ đó.”
Trong lòng Giang Hạo Lam rùng mình, tỉnh táo không ít, anh quay đầu nhìn cửa tiệm Điềm Thỏ hàm hồ nói:
“Ồ, chị nói trung tâm thương mại sao, em đang quan sát nó, chủ tiệm rất có tâm, em đã khuyến khích họ làm việc rồi”
“Ai da.” đối diện Giang Tâm Duyệt đang ngồi trong văn phòng, nhấp một ngụm cà phê, nghe vậy liền có chút kinh ngạc, hài lòng nói:
“Không tệ nha, em còn có tâm đó, chị nghĩ em đang là tổ trưởng tổ dân phố, tiếp tục cố lên.”
Giang Hạo Lam “Ừm” nói,
“Vậy em tiếp tục quan sát đây, chị bận đi.”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Giang Hạo Lam đẩy cửa ra một lần nữa đi vào tiệm bánh, chờ anh quay lại giao diện trò chơi, trên màn hình vừa lúc hiện chữ “Thất bại” màu xám, cùng với giọng nói máy móc của nữ “defeat” và những tiếng chửi từ microphone của đám bạn truyền tới.
Tống Nhị: “Má nó, mấy tiểu tử đó say rồi à, vậy mà lại giở trò chơi xấu.”
Triệu Tứ: “Tiêu rồi tiêu rồi, đại đi đâu rồi? Sao lại đứng yên vậy? vừa mới cái kia heo đồng đội mắng ngươi diễn viên!”
Đồng đội heo: “Sao, làm sao! Treo máy thì không thể chửi à? Lỗi của mấy người hết, vào thì báo tôi một tiếng!”
Triệu Tứ: “Mày câm miệng đi! Mày xem trình độ của mày xem. Còn không bằng 1/10 của người treo máy. Mày không biết xấu hổ sao?!”
Vương Tam: “Đại ca, đại ca! Mau trở lại đi, trận tiếp theo sắp vào rồi! Anh đi đâu thế?!”
“……”
Giang Hạo Lam vừa ngắt kết nối với tai nghe Bluetooth. Bây giờ là loa ngoài nên âm thanh khá to.
Trong tiệm bánh ngọt rất yên tĩnh thế nên giọng nói của bạn cùng phòng khá lớn.
Tang Uyển Hề sửng sốt, mắt hơi nheo lại, nghe bọn họ gọi “Đại ca” cơn buồn ngủ của cô liền vơi đi phân nửa.
Giang Hạo Lam thấp giọng nói vào microphone:
“Có việc gì không, anh mày tắt điện thoại đây” Vội vàng tắt điện thoại, bỏ vào túi ngẩng đầu nhìn Tang Uyển Hề đang cách anh 10 mét.
Hai giây sau, Tang Uyển Hề liếc mắt, tiếp tục đọc tài liệu học thuật dài 3000 từ trong iPad.
—— Vài ngày trước kỳ nghỉ, giáo viên đã giao một bài luận văn làm trong kỳ nghỉ, còn yêu cầu bản Trung – Anh, vì vậy mà đầu cô muốn hói luôn rồi.
Giang Hạo Lam bình tĩnh đi qua chỗ của Tang Uyển Hề, đứng trước mặt cô.
“Viết luận văn à?”
Anh cúi đầu nhìn cô, nhìn lướt màn hình iPad.
“Ừm, giáo viên của cậu không giao bài sao?”
Tang Uyển Hề không ngẩng đầu, cô nghiêm túc đọc bản báo cáo.
“À, cái đó à…”
Giang Hạo Lam dựa người vào quầy lễ tân, túy ý cầm tờ quảng cáo được mới in trong tiệm, không chút để ý nói:
“Viết xong rồi, tôi đã viết xong từ sớm rồi.”
“……”
Không ngờ anh còn rất chăm chỉ.
Cô cho rằng tên gia hỏa này luôn cà lơ phất phơ, sẽ không làm những việc này.
Nhìn vẻ mặt của Tang Uyển Hề, Giang Hạo Lam nhịn không được nói:
“Cậu có hiểu lầm gì với tôi sao, tôi không phải không học hành gì, bình thường lúc không có việc gì tôi cũng sẽ học bài.”
Hơn nữa trừ tiếng Anh ra bây giờ anh còn muốn học ngành quản lý kinh tế, hai ngày trước anh cùng chị gái đi lấy mấy quyển sách. Giờ lại phát hiện ra có một sinh viên chuyên nghiệp trước mặt.
Có nên học hỏi kinh nghiệm từ cô không nhỉ. Giang Hạo Lam đang suy nghĩ thì Tang Uyển Hề bỗng nhiên mở miệng.
“Có vẻ cậu đang rảnh,nếu thế thì giúp tôi dịch đoạn này đi.”
Nói xong cô đẩy bản tiếng Trung vừa viết cho Giang Hạo Lam, chỉ:
“Đây cả đoạn này, câu này dài quá tôi không biết đọc.”
“…… phần mềm dịch tiếng rất hợp với cậu.”
Tang Uyển Hề nghi ngờ nhìn anh:
“Cô giáo nói không thể dịch bằng phần mềm. Không phải cậu là dân chuyên tiếng Anh sao. Đừng nói với tôi là cậu viết bằng tiếng Trung rồi sử dụng phần mềm phiên dịch đó.”
“Đương nhiên là không phải, tôi là một thiên tài ngữ pháp. Tôii sẽ không bao giờ xài phần mềm phiên dịch.”
Giang Hạo Lam liếc nhìn cô, cầm cuốn tập mà cô đưa, lật ra ra rồi thấy bìa tập được trang trí hình hoạt hình dễ thương, hình dán màu xanh lá dán trên bìa có một câu về tình yêu “Anh có biết tại sao em lại cảm không? Bởi vì em không có sức chống cự với anh.”
Anh chợt nhớ tới câu mà cô đã chia sẻ trên dòng bạn bè của mình.
Ngày hôm đó là lần đầu tiên anh bước vào cửa tiệm bánh ngọt, anh cầm theo hộp bánh về ký túc xá, trầm mặc nhìn chằm chằm hộp bánh, cuối cùng không chịu nổi mùi thơm của bánh, lúc đó anh còn rất đói nên cắn một ngụm.
Đồ ngọt tự làm, trong nháy mắt đó anh cảm thấy linh hồn mình nhưng được gột rửa.
Thật sự rất ngạc nhiên.
Sao nó lại ngon như vậy!?
Thậm chí anh còn muốn khóc, rõ ràng anh rất ghét đồ ngọt mà.
Giang Hạo Lam cắn bánh donut, mở vòng bạn bè của Tang Uyển Hề ra nhìn thấy câu này.
“Vòng bạn bè mà bạn nhìn thấy là chiếc bánh ngọt ngào.” 【 Món tráng miệng có những chú thỏ mới, đáng yêu.】
Mẹ nó, thật ngọt. Trong lòng anh nghĩ.
Tang Uyển Hề quơ quơ tay trước mặt Giang Hạo Lam: “Cậu ngẩn người cái gì vậy?”
Giang Hạo Lam hoàn hồn, mở đoạn tiếng Trung mà cô viết ra:
“Ồ, không có gì.”
Chữ nhỏ được viết chỉnh tề, hàng chữ gọn ràng, ngăn nắp. Viết về phân tích thương mại quốc tế và tình hình kinh tế trong nước hiện tại, trong số đó có những danh từ riêng rất khó dịch.
Anh nhìn lướt qua, yên lặng lấy điện thoại từ trong túi ra:
“Đợi chút, tôi tra từ đơn.”
Tang Uyển Hề khoanh tay trước ngực, bỗng nhiên cười:
“Này, không phải cậu nói không sử dụng phần mềm phiên dịch sao?”
“Tìm, tìm Du Niang, cấm nói Du Niang* là thuộc loại phần mềm phiên dịch, phiên dịch chỉ là chức năng phụ.”
(*Du Niang: là một phần của công cụ tìm kiếm Baidu. Nguồn Gg.)
“……”
Giang Hạo Lam mở Baidu, tìm vài từ đơn và đánh dấu vào sổ, ghi nhớ chúng. Đúng lúc này Triệu Tứ nhắn tin trên Wechat cho anh, anh thuận tay click vào.
Phát hiện thằng nhãi này gửi cho anh tận chục tin nhắn.
Có tới tám, chín tin nhắn biểu tượng cảm xúc.
Anh vuốt lên trên còn có một tin nhắn thoại, không click vào mà không cần suy nghĩ.
Giọng nói của Triệu Tứ rất rõ ràng: “Đại ca đại ca, anh đi thực tập ở đâu vậy?”
Giọng nói vừa dứt phát ngay tin thoại khác.
Triệu Tứ:
“Buổi tối có tụ tập ở quán bar Lệ Sắc không?”
“……”
Anh xoay người, đưa lưng về phía Tang Uyển Hề, hạ giọng nói:
“Thực tập của anh được chị gái sắp xếp rồi.”
Sau đó xoay người lại phát hiện Tang Uyển Hề đang nhíu mày nhìn chằm chằm anh.
Vẻ mặt của cô nghiêm trọng giống như anh đã phạm phải tội tày trời gì.
Giang Hạo Lam khẽ nhếch khóe mắt lên, làm trò trước mặt Tang Uyển Hề, đáp lại bằng giọng nói:
“Đi cái gì mà đi, ông đây vốn rất thuần khiết.”
Thêm một câu khác:
“Tôi phải học tập thật tốt, hướng về phía trước, nỗ lực làm việc phấn đấu trở thành người có ích, tạm biệt.”
Wechat bên kia liền bùng nổ,những biểu tượng khác được gửi qua.
【!!! 】
【??? 】
【 Đại ca, anh uống lộn thuốc sao! 】
【 Có phải là anh không? Anh bị bắt cóc à? Nếu anh bị bắt cóc thì chớp mắt một cái đi! 】
【{ Che mặt khóc.jpg} cái gì, sao lại như vậy anh Làm, thay đổi để làm người lần nữa sao? 】
【{ làm ta khang khang.jpg} Hôm nay anh có tới cửa tiệm bánh ngọt không? 】
【 đại ca, anh không nên mỗi ngày đều xoay quanh bà chủ tiệm bánh ngọt nha, đó là lạt mềm buộc chặt đó anh biết không? 】
Giang Hạo Lam mặt không đổi sắc mà liếc nhìn Tang Uyển Hề, gõ chữ “Cút” và gửi tin nhắn.
Đôi mắt Tang Uyển Hề mở to, lông mi chớp chớp, thật muốn nói là cô rất trong sáng và thuần khiết.
Cô hơi mỉm cười, học theo truyền hình Đài Loan nói với Giang Hạo Lam:
“Giang Hạo Lam, cậu ấu trĩ ghê nha, đã lớn thế này rồi mà còn bắt người ta gọi là đại ca, còn là thanh niên có ý chí cao cả. Sau này tốt nghiệp rồi cậu phải làm thật tốt đó.”
Không biết vì sao mà cô rất thích chọc tên gia hỏa này, thật không biết xấu hổ, còn cái gì Lệ Sắc nữa chứ.
Giang Hạo Lam trợn mắt, hừ lạnh một tiếng, trên dưới đánh giá Tang Uyển Hề:
“Cậu mới là ngừơi ấu trĩ, cả ngày mặc đồ như một đứa con nít, tôi còn chưa chê cậu đâu. Còn nữa việc làm đó không phải tôi muốn, là họ ép buộc tôi.”
Tang Uyển Hề chống nạnh:
“Tôi là một cô gái dễ thương. Không hiểu thì đừng nói, nếu không cậu sẽ bị đánh đấy.”
“……”
Cô nói tiếp:
“Ha ha, quỷ ấu trĩ.”
“……”
Cô tiếp tục trào phúng nói:
“Bình thường chắc cậu xài tới 800 vạn, mỗi ngày đều không đứng đắn, làm ơn mau đi tìm bạn bè của cậu đi quán bar Lệ Sắc gì đó đi.”
(800 vạn~28 tỉ)
“……”
Tang Uyển Hề nghi ngờ chớp mắt: “Sao cậu không nói gì đi?”
Giang Hạo Lam bỗng nhiên cong môi cười, trêu chọc nói:
“Tôi sợ bị đánh, tay cậu rất trắng nêm tôi muốn bị đánh lần thứ hai.”
“Cậu biến đi!! Tiệm bánh ngọt của tôi không chào đón cậu!!”
“…… Đợi chút.”
Giang Hạo Lam bỗng nhiên cúi đầu, xé miếng giấy từ quyển sách của cô, cầm bút, viết một đoạn tiếng Anh so với tiếng Trung nhiều hơn gấp đôi.
Viết khoảng mười phút, Tang Uyển Hề nhìn anh viết danh từ riêng như vậy có chút nghiêm túc.
Lúc sau Giang Hạo Lam buông bút, nhướng mày với cô:
“Xong, tôi phiên dịch cho cậu rồi đó.”
Tang Uyển Hề cầm lấy tờ giấy kia, mực vừa ghi ra chưa khô hẳn,một tay cô cầm tờ giấy, một tay nhéo cằm xem.
Chữ tiếng Anh của anh rất giống anh, như mây và gió, tự do bay lượn, không phải kiểu được nắn nót mà là những nét chữ đẹp.
Trong lòng cô khẽ kinh ngạc.
Lời này thì tốt…… Có điều người này sao lại……
Tang Uyển Hề nhấc mí mắt lên, nhìn đôi mắt đang mỉm cười của Giang Hạo Lam, trong lòng nhảy dựng, đang muốn nói cảm ơn thì anh đã nói trước.
“Phiên dịch cho cậu xong rồi, đi trước đây, tôi đi tìm bạn của mình.”
“……………………”
Tìm thật à..
“Vậy cậu đi đi.”
Tang Uyển Hề xua tay:
“Đi đi, về sau đừng vào chỗ tôi nữa.”
Giang Hạo Lam hơi nhướng mày, lười nhác mà “Ồ” một tiếng, nhấc chân đi hai bước, bỗng nhiên quay đầu lại, cười nói với cô:
“Tôi không đi quán bar Lệ Sắc, tôi có việc quan trọng cần làm, cũng không đi gặp các chị gái. Đừng ghen.”
Giang Hạo Lam là một người thẳng thắn 20 năm, bởi vì vừa rồi Tống Nhị đã gửi WeChat nhắn với anh một câu.
【 Đừng nghe theo Triệu Tứ, các cô gái thích nhất là chân thành, không thích loại thủ đoạn, hơn nữa Lệ Sắc anh ít đi thôi, người ta sẽ ghen. 】
“Cậu đang nói gì vậy, sao tôi phải ghen chứ?”
Tang Uyển Hề trợn tròn mắt, cao giọng nói.
Giang Hạo Lam lướt qua Tang Uyển Hề, nhìn đồng hồ sau lưng cô, đã 5 giờ chiều ròo
Nhìn dáng vẻ cô tức giận chỉ cảm thấy cô thật đáng yêu.
Anh thấp giọng cười:
“Trước khi đóng cửa tiệm, nhớ chờ tôi về.”
“—— Tiểu khả ái.”
Giọng nói trầm thấp dễ nghe, nói ba chữ này thật sự rất gợi cảm.
Tang Uyển Hề hơi sửng sốt, sau đó phản ứng lại: “Đáng yêu cái quỷ.!”
……
Tác giả có lời muốn nói:
Thật xin lỗi mọi người, mấy ngày nay tôi bị mất ngủ, update hơi muộn (灬º‿º灬)♡