Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Rừng Nhỏ
Beta: Anh
Giang Tâm Duyệt trông thấy Giang Hạo Lam thì có hơi ngạc nhiên:
“Giang Hạo Lam, sao em lại ở đây?”
Giang Hạo Lam vốn đang rảo bước thì đột nhiên dừng lại, nụ cười rạng rỡ treo trên mặt anh đông cứng, sau đó anh xòe bàn tay ra:
“…. Em vừa tan làm, chị đừng ngăn cản em kiếm ăn chứ.”
Giang Tâm Duyệt quay đầu nhìn thoáng qua Tang Uyển Hề, đúng lúc cô ấy cũng ngoảnh đầu về chỗ này, cô nở nụ vẫy vẫy tay, Tang Uyển Hề mỉm cười thay lời chào hỏi.
Ngay sau đó, cô dẫm giày cao gót đi tới trước mặt Giang Hạo Lam, bám vào vai anh nói nhỏ:
“Được rồi, cố lên nha.”
Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của anh.
Đôi mắt Giang Hạo Lam giãn ra, anh lui xuống nửa bước, hét to:
“Chị, chị, chị, bớt dọa người ta, tự dưng hiền làm em sợ vãi!”
Giang Tâm Duyệt nháy mắt với anh rồi nghênh ngang rời đi, bỏ lại cậu thanh niên đang vô cùng bối rối.
Khi đã định thần, Giang Hạo Lam ngước mắt, vừa hay bắt gặp ánh mắt chứa đầy ẩn ý của Tang Uyển Hề, đáy lòng anh run rẩy.
Anh chỉnh quần áo cho gọn gàng, đi đến hắng giọng giải thích:
“À, đó là chị họ tôi, đừng hiểu lầm.”
Tang Uyển Hề cúi đầu, nghiêm túc phân loại những chiếc bánh kem còn sót, giọng nói thản nhiên:
“Ừm, tôi không hiểu lầm đâu.”
Giang Hạo Lam tự nhiên hỏi cô: “Thế sao cậu thờ ơ vậy?”
“….” Ở dưới nhà kho lâu khiến cô chóng mặt, cô chả có hơi sức đâu để trả lời nốt câu hỏi của anh nữa, cô đành im lặng.
Giang Hạo Lam rũ mắt, thấy vành tai Uyển Hề bỗng dưng ửng đỏ, khuôn mặt trắng nõn cũng lấm lem rạng hồng, cứ như quả đào ngon ngọt.
Anh cười khẽ, chậm rì rì nói:
“Mùa hè tới rồi, có phải cậu thấy nóng không?”
“Vớ vẩn.”
Tang Uyển Hề bật công tắc chiếc quạt cỏn con của mình, gió thổi vù vù đưa đến sự mát mẻ, tâm trạng bỗng chốc được bình tĩnh lại, cô tiếp lời Giang Hạo Lam:
“Nhiệt độ cao nhất hôm nay là 38 độ, trời không gió, tôi nóng cả đêm rồi.
“Nếu vậy thì.”
Giang Hạo Lam khựng lại, cúi người qua bàn tới gần cô, dùng tay trái che miệng, cố tình hạ thấp tông giọng, kéo dài âm cuối:
“—-cậu có muốn thử nói chuyện yêu đương không?”
Nước hoa hương biển cả lởn vởn quanh chóp mũi của cô, giữa đêm hè ngọt ngào, mùi hương ấy rất dễ ngửi.
Tang Uyển Hề: “…..”
Cô sắp mất bình tĩnh, bèn nghiêng người sang một bên bất lực hỏi anh: “Giang Hạo Lam, cậu không nóng à?”
Mùa hè, Giang Hạo Lam mặc tây trang sang trọng, tuy rằng vải khá mỏng, nhưng lại bịt kín cả tay lẫn chân, khiến hơi nóng không thể thoát ra được, chắc hẳn còn nóng hơn cô nhiều.
Hơn nữa….
Tang Uyển Hề lấm lét nhìn trộm khuôn mặt của Giang Hạo Lam.
Đường cái ở đây cứ như một cái lò than, đã thế lều đỏ vốn hấp thụ nhiệt vào trong. Ấy vậy mà trán anh vẫn không chảy ra giọt mồ hôi nào.
Hóa ra trên đời này cũng có người không đổ mồ hôi vào mùa hè.
Nghe thế đuôi lông mày Giang Hạo Lam khẽ nhếch, anh lười biếng dựa xuống chỗ góc bàn, khóe môi hơi nhướng:
“Nóng quá.”
Vừa dứt lời một chiếc quạt đã được ném đến chỗ cậu, mặt quạt in tên Tiệm bánh Điềm Thỏ cùng 1 số slogan tuyên truyền.
“Quạt nóng lắm.”
Tang Uyển Hề hét lớn.
Anh dè dặt:
“Cảm ơn….”
Lời còn chưa dứt, Tang Uyển Hề trực tiếp đánh gãy câu nói của anh:
“Đừng tới gần tôi, người cậu toàn dầu thôi.”
“……?”
Tang Uyển Hề lặp lại một lần nữa: “Đừng tới gần tôi.”
Đôi mắt đào hoa hẹp dài híp lại, giọng điệu trầm xuống hẳn: “Cậu nói tôi… đ̀ầy dầu?”
Tang Uyển Hề lại tránh anh tiếp, đi về phía bên phải tầm 2 bước, niềm nở chào đón một khách vị khách quen:
“Chào bạn, bạn muốn gì ạ?”
Khách hàng nữ:
“Cho tôi một tiramisu.”
“Vâng, vì cửa hàng đang có hoạt động khuyến mại, nên mình sẽ tặng bạn một chiếc donut.”
Cô mỉm cười lịch sự với khách hàng, nhẹ nhàng đưa túi bánh bằng hai tay cho cô ấy, rồi dõi theo khách hàng tới khi cô ấy rời khỏi, sau đó cô lại nhìn Giang Hạo Lam, không chút khách khí nói:
“Không chỉ mỗi dầu, còn….”
Cô nhìn đôi mắt của Giang Hạo Lam, chẳng sợ hãi gì cả mà nói hết câu: “Có bệnh.”
Nói xong, cô lập tức thực hiện chiến thuật lui về sau 3 bước xa, làm mặt xấu chọc anh: “Lêu lêu lêu.”
Giang Hạo Lam: “…”
“…..”
Anh đang định chạy qua đấy cốc đầu cô thì bị một âm thanh phía sau cản bước.
Triệu Tứ cầm trong tay xiên mì căn nướng, vẻ mặt rạng rỡ:
“Đại ca! Thật là trùng hợp, không ngờ có thể gặp anh ở đây….”
Đang nói giữa chừng, cậu ta chợt nhìn thấy Tang Uyển Hề đứng dưới lều, mồm mép lươn lẹo: “À, trách gì.”
Cậu ta cười khà khà: “Chào em gái ngọt ngào nha!”
Vương Tam lịch sự chào hỏi cô: “Chào bà chủ!”
Tang Uyển Hề kéo kéo khóe môi, cô không thích bọn họ gọi cô như thế.
Giang Hạo Lam đưa tay ôm ngực, trừng mắt quan sát hai người kia: “Tôi dạy cậu gọi thế nào, phải thật lịch sự.”
Triệu Tứ và Vương Tam đứng dậy trong tư thế quân nhân, đồng thanh hô to: “Xin chào chị Dâu!”
Tang Uyển Hề: “…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bỗng ửng nhẹ:
“Mấy cậu đừng hiểu lầm, tôi chưa đồng ý đâu….”
Có vẻ Triệu Tứ không nghe thấy, cậu ta xoay người tán gẫu cùng Giang Hạo Lam:
“Đại ca, chị dâu trông ngoan quá.”
Vương Tam ủn mông phụ họa:
“Đúng vậy, đúng vậy, đại ca nhặt được châu báu rồi.”
Giang Hạo Lam vừa nghe vừa hưởng thụ những lời tâng bốc này, anh hài lòng gật đầu. Đột nhiên, mu bàn tay bỗng truyền tới cơn đau bén nhọn xoay đầu lại thì thấy Tang Uyển Hề dùng đôi tay mảnh khảnh véo tai anh.
Chỉ là cô gái nhỏ sức lực yếu, móng tay mài dũa ngắn cũn cỡn, cảm giác cô véo cứ y xì cái cảm giác bị chim gõ kiến mổ.
“Được rồi được rồi.”
Giang Hạo Lam thoái mái nói, khóe mắt lén lút ngắm mái tóc của Tang Uyển Hề, tóc cô được bện như chiếc bánh quẩy thừng, cuối đoạn tóc còn thắt bằng dây cột tóc màu hồng vô cùng xinh xắn, nhìn kỹ hơn, dây buộc tóc có cả lớp lông xù phía trên nữa.
Chậc, người vốn đáng yêu thì dùng gì cũng đáng yêu hết.
Giang Hạo Lam im lặng không lên tiếng, dựa sát về phía cô, bình thản đáp: “Bớt khen đi, con gái nhà người ta xấu hổ đấy.”
Kết quả anh vừa mới dứt lời, mu bàn tay đã hứng trọn một cú tát mạnh mẽ.
Tang Uyển Hề tức giận nạt anTh:
“Giang Hạo Lam!”
Triệu Tứ và Vương Tam trưng vẻ mặt hóng chuyện, sôi nổi dang tay, tỏ vẻ “Cái gì chúng em cũng không biết, bọn em chỉ nghe theo đại ca thôi.”
Tang Uyển Hề trợn mặt nhìn Giang Hạo Lam một cái, một lúc lâu sau, cô hừ nhẹ ra 3 chữ:
“Quỷ thiểu năng.”
“Lớn rồi mà vẫn như học sinh cấp 2….”
Giang Hạo Lam thu tay lại, vặn cổ tay, nhếch miệng cười:
“Đây gọi là ——– hơi thở của thiếu niên, cậu hiểu chứ?”
Tang Uyển Hề bĩu môi:
“ Rác rưởi.”
“……..”
“Này, đây chẳng phải là tiệm bánh ngọt xảy ra vụ tai nạn lần trước hả?”
Ngay lúc đó, bầu không khí thoải mái bị tiếng ầm ĩ đánh vỡ.
Một người đàn ông cạo đầu bóng loáng, một người khác có vết sẹo dài trước trán bước ra từ trong đám đông, vừa cãi cọ inh ỏi vừa bước tới chỗ họ.
Đi đến la hét om sòm.
“Chậc chậc chậc, tất cả mọi người nhìn xem, lần trước bán bánh khiến người khác ngộ độc thực phẩm, chủ quán lòng dạ hiểm độc hay sao mà còn dám bán bánh nữa thế ~”
“Còn mua một tặng một.”
Người đàn ông mặt sẹo kia đá văng tấm biển quảng cáo:
“Tao phá sạch cho tụi mày chơi dăm ba cái trò sự kiện hoạt động.”
Hắn ta lập tức hùng hổ xông tới.
Sắc mặt Giang Hạo Lam ngưng đọng, mặt mày toát vẻ lạnh lùng:
“Mẹ nó trò cũ của lão Kim à.”
“Hai người, sao còn đứng đó, lấy đồ đi!”
Anh quay đầu tiện tay cầm… một chiếc búa nhỏ trên bàn, bước chân quyết liệt tới phía hai người đang náo loạn kia, giơ tay vung búa, bọn chúng né được, sau đó anh nhấc chấn đá vòng, lập tức khống chế người đàn ông mặt sẹo.
Triệu Tứ và Vương Tam hai đấu một, tương đối thuận buồm xuôi gió.
Nhìn thoáng qua tình hình cuộc ẩu đả, Tang Uyển Hề buông lỏng đôi tay định gọi điện thoại báo cảnh sát xuống, rồi nhìn xung quanh, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may cửa hàng kinh doanh không tốt lắm, người vây xem không quá nhiều.
Giang Hạo Lam nghiêm giọng tuyên bố:
“Nếu tiệm bánh chúng tôi có thể mở ở đây, thì vấn đề an toàn thực phẩm không có gì, nếu anh dám sang kiếm chuyện thêm lần nữa thì tiệm của lão KimKim——”.
Anh lau miệng, ác liệt nói:
“Tôi sẽ trả lại Lão Kim tất, ban ngày mất điện, buổi tối chuột phá tanh bành, ra ngoài không bắt được taxi, gặp nạn không tìm được đường thoát. Còn nữa—– bọn mày vĩnh viễn không trả nổi tiền thuê nhà, thua lỗ tới mức đóng cửa.”
Tuy con phố cách vách không thuộc phạm trù thành phố phố Giang Hạ nhưng với thân phận thiếu gia của Giang Hạo Lam có tai mắt khắp 6 đường 8 hướng, mối quan hệ rộng rãi, nhìn chung đen (Tên côn đồ) trắng (Người làm ăn) như nhau, không có anh ông ta lần chẳng ra,để một kẻ hèn đến ngáng chân tiệm bánh ngọt của lão Kim cũng không thành vấn đề.
Mà Tang Uyển Hề nghe “Tiền thuê nhà” ở câu cuối cùng Giang Hạo Lam nói, trong lòng cô bỗng đau xót, cô chỉ mới trả mỗi tiền thuê nhà một tháng, sang tháng sau đã phải đối mặt với khoản nợ khổng lồ mới.
“Cút!”
Giang Hạo Lam gầm một tiếng, khiến người qua đường quanh đó cũng phải kinh hãi, nối đuôi nhau vội vàng rời khỏi nơi thị phi này.
Quần chúng ăn dưa số 1: “Tiệm bánh ngọt Lão Kim là tiệm ở đường bên kia ư?”
Quần chúng ăn dưa số 2:
“Ừ, có vẻ là vậy.”
Quần chúng ăn dưa số 3 thắp sáng bóng đèn trên đầu:
“Tôi hiểu rồi, chắc là quán kia tới gây rắc rối đúng không? Tiệm bánh Điềm Thỏ chuyển hướng kinh doanh nhà Lão Kim, nên Lão Kim mới đến gây sự, nhà tốt ha…”
Quần chúng ăn dưa số 4 vỗ tay bôm bốp:
“Trách gì! Chúng ta trách nhầm bà chủ tiệm Điềm Thỏ thật ấy
5: “Đúng, thế mới nói, cô gái đó trông hiền lành như thế, sao có thể là người vô trách nhiệm.”
6: “Chà chà, tôi thấy mặt Lão Kim hung dữ thôi, ai ngờ con gái nhà người ta cũng đi ức hiếp.”
……
Mười phút sau, hai kẻ gây rối không biết lượng sức mình, xách quần bỏ chạy.
Người qua đường hóng drama xong, sôi nổi giải tán, nhà ai về nhà nấy.
Giang Hạo Lam giải quyết ổn thỏa, cúi đầu phát hiện bộ âu phục anh mặc dính rất nhiều tro bụi, anh giơ tay phủi bụi lại nhìn về phía nhà kho đằng kia, thì phát hiện Tang Uyển Hề chống khuỷu tay vào bàn tựa cằm, đôi mắt lim dim, chuẩn bị ngủ say.
…… Những cú đá phóng khoáng, những cú đấm cực mạnh y đúc phim bom tấn lại khiến cô buồn ngủ?
Triệu Tứ lấy điện thoại xem giờ:
“Chắc ổn rồi đại ca ha? Giờ em và Vương Tam đi lượn vài vòng chỗ hẻm núi nhé.”
“Không sao đâu.”
Giang Hạo Lam xua tay: “đi được rồi.”
Hai người gật đầu, lúc bọn họ chuẩn bị rời đi thì đột nhiên Giang Hạo Lam gọi.
“Đợi chút.”
Giang Hạo Lam nói với Triệu Tứ và Vương Lam:
“Về sau đừng gọi tôi là đại ca nữa.”
Triệu Tứ, Vương Tam: “?”
Giang Hạo Lam: “Cứ gọi tôi là anh Lam.”
“——- Ông chủ khác đại ca, ấu trĩ.”
Anh lại nhìn về phía Tang Uyển Hề, khóe môi tự dưng giương cao.
Mà Triệu Tứ lẫn Vương Tam chỉ thấy đầu óc đại ca choáng váng, cũng chẳng quan tâm lắm, chào hỏi lập tức rời đi.
–
Mí trên mí dưới của Tang Uyển Hề đánh nhau căng thẳng, suýt nữa là ngủ say, khi dần ngủ thiếp đi bỗng trước tầm mắt cô xuất hiện một bóng đen, cô ngẩng đầu dậy, thấy Giang Hạo Lam đang bước tới gần.
Giang Hạo Lam đứng yên trước bàn làm việc ngắm đỉnh đầu cô, cười khẽ:
“ Tôi giúp cậu hả giận mà cậu ngủ thế này à.”
Tang Uyển Hề ngồi thẳng, nhoẻn miệng cười:
“Cậu không biết quy tắc không?”
“Quy tắc gì?”
Giang Hạo Lam thong dong kéo ghế ngồi đối diện cô.
Tang Uyển Hề đặt hộp sữa bò vị nguyên bản lên bàn, mở hộp cắm ống hút vô, uống một ngụm nói tiếp:
“Đó là ai cũng thích đồ mới mẻ, vì chỉ thấy một lần nên khơi dậy lực hấp dẫn rất lớn.”
Giang Hạo Lam chống cằm suy từ hồi lâu:
“Đúng là vậy.”
“Nhưng tôi biết khá nhiều thứ, nếu Tiểu A Uyển cảm thấy mỏi mắt tôi sẽ dẫn em đi xem nhiều thứ mới mẻ hơn.”
Tang Uyển Hề đang uống sữa chợt khựng người, ngẩng đầu:
“Cậu gọi tôi là gì?”
“…….” Giang Hạo Lam vạ miệng nên không muốn nói thêm lần thứ hai, ánh mắt anh buông xuống, chạm phải đôi môi dính sữa bò của Tang Uyển Hề.
Khóe môi cô có vệt sữa.
Trong lòng Giang Hạo Lam căng thẳng, cân nhắc giữa việc tỏ ra bản thân tinh tế lấy giấy lau hộ cô hay thể hiện sự bá đạo dùng tay không trực tiếp lau sữa?
Hoặc….
Đôi mắt anh khóa chặt đôi môi thiếu nữ, đáy lòng cuồn cuộn từng cơn sóng triều, ý nghĩ bốc đồng sôi trào.
“Cậu khát sao?”
Tang Uyển Hề trông thấy Giang Hạo Lam có vẻ mất tự nhiên, cô lại lấy hộp sữa bò khác đưa cho, đẩy qua tay cậu.
“Có mỗi loại nguyên chất thôi, cậu uống chứ?”
Giang Hạo Lam cầm hộp sữa, cắm ống hút uống, con tim bình tĩnh lại, nhưng anh không hề chớp mắt mà cứ nhìn chằm chằm Tang Uyển Hề.
Tang Uyển Hề bị nhìn tới nỗi xấu hổ, sờ sờ mũi:
“Mặt tôi dính gì hả?”
“Ừ.”
Giang Hạo Lam khua múa chân, chỉ chỉ khóe miệng mình:
“Ở đây.”
Tang Uyển Hề ngạc nhiên, theo động tác anh sờ khóe môi:
“Có thật ư?”
Nhưng phương hướng lý giải của hai người hoàn toàn khác biệt, nơi cô sờ trái ngược chỗ anh chỉ, lệch hẳn vệt sữa dính.
Tang Uyển Hề sờ soạng nửa ngày không thấy, liếc Giang Hạo Lam:
“Cậu chơi tôi đúng không? Làm gì có cái gì đâu….”
Giang Hạo Lam nhìn đến mất kiên nhẫn, rốt cuộc không nhịn nổi nữa tới gần cô, duỗi tay hộ cô:
“Này, không gạt cậu.”
Đầu ngón anh cậu lạnh lạnh đụng tới khóe môi, đáy lòng Tang Uyển Hề run run, cơn mát lạnh tê tái dâng lên, cô đột nhiên tát văng tay Giang Hạo Lam, dỗi dỗi:
“Không lừa thì không lừa, tại sao cậu lại động tay…..”
Giang Hạo Lam rút tờ giấy trên bàn, nhét thẳng vào tay Tang UYển Hề, vô tội giải thích:
“Do tôi chờ mãi mà cậu không lau được…..”
Sau đó anh ngả người ra sau, bắt chéo đôi chân dài, học theo bà chị họ nháy nháy mắt.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo sự mát lạnh.
Tang Uyển Hề yên lặng nhìn Giang Hạo Lam, trong lòng tỉnh táo đáng sợ.
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu các cô thấy đủ ngọt rồi thì trừ 1 cái.
Còn nếu chưa ngọt thì trừ 2 cái để tui rắc thêm đường haaaaaa
owo
Chúc tết trung thu muộn vui vẻ nhéeeeeee