Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cứ như vậy, Hạ An vẫn nhiệt tình dùng cách thức của cậu để sáng tạo tuổi thơ cho Cung Lăng khiến Cung Lăng không thể cự tuyệt. Từng ngày từng ngày ngọt ngào trôi qua, hai người chìm đắm trong niềm hạnh phúc, bất tri bất giác, đã đến mùa đông.
Hạ An thổi hơi lên bề mặt cửa sổ sát đất, một lớp khói mỏng bám lên đó. Cậu dùng ngón tay vẽ lên một hình trái tim, bên trong viết một chữ: Lăng. Hạ An ngây ngô cười lên nhìn cái hình, Cung Lăng đột nhiên ở phía sau vỗ Hạ An một cái nói: “Thật không ngờ, em lại yêu anh như vậy.” Hạ An giật mình quay đầu lại, nhìn thấy nụ cười xấu xa của Cung Lăng, nhanh chóng xóa đi nói: “Không có, anh đừng đắc ý.” Sau đó lại quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, từng bông tuyết trắng tinh bay bay trong không khí, lại nghĩ tới, mình và Cung Lăng, từ mùa hè tới mùa đông, không có gì khó khăn, từng ngày trôi qua thực hạnh phúc.
Trên đường đến trường, Hạ An rúc cổ vào lớp quần áo thật dày, cúi đầu đi, không nghĩ tới lại đụng phải người, người nọ lập tức ngã nhào trên đất “Ai da…” Hạ An nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một ông lão té lăn trên đất, còn kêu thảm thiết.
Hạ An nhanh chóng nâng dậy ông lão dậy, giải thích, “Ông à, thực xin lỗi, vừa nãy con không có nhìn đường, ông không bị gì chứ?”
Có điều ông lão căn bản là không đứng lên nổi, lấy tay chống hông của mình nói: “Thắt lưng của ta a, chỉ sợ là bị gãy rồi.”
Hạ An vừa nghe liền bị hù ngây người, nhanh chóng nói: “Ông ơi, con mang ông đi bệnh viện.”
“Không, ta không động đậy được, hơn nữa ta không có tiền.” Ông già không chịu đứng lên
“Không có việc gì, việc này con sẽ chịu trách nhiệm.” Hạ An hoàn toàn không ý thức được bản thân gặp phải “Tên lừa đảo” trong truyền thuyết, còn cởi áo khoác của mình ra choàng lên người ông lão nói: “Bây giờ là mùa đông, trên mặt đất rất lạnh, con sẽ nhanh chóng đưa ông đến bệnh viện, nếu không sẽ cảm lạnh.”
Hạ An tìm một chiếc xe taxi, đỡ ông lão đang ngạc nhiên lên xe, sau đó đưa đến bệnh viện, nhưng không phát hiện có một chiếc ô tô màu đen nãy giờ vẫn đi theo phía sau.
Đỡ ông lão ngồi ở hành lang bệnh viện, sau đó đi đăng ký, chờ Hạ An quay trở lại, đã không thấy bóng dáng ông lão đâu, Hạ An tìm khắp nơi cũng không thấy, hỏi người bên cạnh cũng không có tin tức gì, đột nhiên nhớ tới còn phải đến trường học, đành phải mang theo cảm giác kỳ quái rời khỏi bệnh viện.
Hạ An vội vội vàng vàng chạy đi, chạy đến phòng học, cậu thở phì phò bị giáo viên giảng giải lí lẽ quy định một chút. Bởi vì, lúc cậu đến đã là nửa buổi học rồi. Sau khi tan học, Hạ An đi theo giáo viên đến văn phòng, nói nguyên nhân cậu đi trễ một lần nữa, giáo viên nổi nóng nói: “Cậu nghĩ tôi không biết cái gì gọi là ‘Tên lừa đảo’ sao, đi trễ thì nói đi trễ còn dám bịa ra lý do như vậy, nếu có thật như vậy, bán cậu đi cũng không đủ bồi thường cho nhà người ta.”
Hạ An ủy khuất, cậu nói thật mà, tại sao không ai chịu tin chứ.
Tan học, Hạ An chuẩn bị đi về nhà, từ xa đã nhìn thấy Tiêu Nhan và Giản Thiên đã gặp mặt lần trước, tuấn nam mỹ nữ, đương nhiên đi tới đâu cũng có người thích. Mà hai người họ cũng nhìn thấy Hạ An, chui qua đám người chạy đến trước mặt Hạ An, chào hỏi: “Hi, Hạ An.”
“Sao hai người lại ở đây?”
“Chúng tôi đặc biệt tới tìm cậu nha” Tiêu Nhan dựa trên vai Giản Thiên nói.
“Tìm tôi? Chuyện gì?” Hạ An hỏi.
Tiêu Nhan nhìn thoáng qua Giản Thiên, ý bảo là muốn hắn nói. Giản Thiên cũng không dám không theo ” Cha mẹ Cung Lăng đã trở lại.”
Hạ An vừa nghe xong có chút lo lắng, chuyện hai người bên nhau, ngoại trừ đám bạn thân, không có ai biết. Nếu như cha mẹ Cung Lăng biết, mình đã bẻ cong đứa con trai hoàn mỹ của họ, nhất định sẽ tức giận.
“Kỳ thật, bọn họ thực chấp nhất đối với hôn sự của Cung Lăng cùng Tiêu Nhan, nhất là cha của Cung Lăng. Có chút khó đối phó, cậu cần cẩn thận nhiều.” Ngữ khí lúc Giản Thiên nói tới hôn sự của Cung Lăng với Tiêu Nhan vẫn có chút không vui, tuy rằng hắn che dấu vô cùng tốt, nhưng mà Tiêu Nhan hiểu, cô càng dùng thêm sức gắt gao ôm lấy cánh tay Giản Thiên.
“Vâng, tôi đã biết. Cám ơn hai người.” Hạ An thu hồi lo lắng, nói với bọn họ.
Trước khi đi, Tiêu Nhan vỗ vỗ vai Hạ An nói: “Hạ An, yên tâm, chúng tôi sẽ nói với người nhà, người tôi yêu là Thiên, tôi sẽ không kết hôn với Lăng. Chỉ cần hai người thông qua cửa ải cha của Cung Lăng, sau này không cần lo lắng.”
“Vâng. Tôi biết, tôi với Cung Lăng sẽ không vì bọn họ mà dễ dàng tách ra, tôi cũng chúc hai người hạnh phúc.” Hạ An cười nói, cậu tin tưởng tình yêu của cậu với Cung Lang, tình cảm của bọn hắn sẽ luôn luôn luôn luôn luôn luôn tốt đẹp, cậu sẽ không để cha mẹ Cung Lăng phá hư tình yêu của cậu.
“Biết rồi” Tiêu Nhan vui vẻ nhìn Giản Thiên bên cạnh nói, hiện tại cũng rất hạnh phúc.
Bởi vì có chút chậm trễ, cho nên, khi về đến nhà, đã tối rồi, đi qua cửa, Hạ An vội vàng giải thích: “Thật xin lỗi, có một số việc kéo dài thời gian, cho nên về trễ.” Cung Lăng không nói gì, chỉ ngồi trên ghế sa lon, sắc mặt không tốt. Hạ An đi đến ghế sa lon, nhẹ nhàng hỏi: “Anh làm sao vậy?” Cung Lăng như trước không nói, nhưng hình như đang ẩn nhẫn lửa giận gì đó.
Hạ An nhìn lại, trên bàn có hai chén nước “Vừa mới có người tới sao?”
“Ừ.”
Hạ An còn muốn hỏi là ai, sắc mặt Cung Lăng đã dịu lại: “Nhanh đi nấu cơm đi.”
Hạ An gật gật đầu vào phòng bếp, ngày hôm nay Cung Lăng, thật kỳ quái.
Lúc ăn cơm, Cung Lăng đã khôi phục lại bộ dáng trước đây, trái ngược hoàn toàn với lúc nãy, Hạ An vẫn có chút vui vẻ, bởi vì lúc nãy Cung Lăng như vậy, cậu rất không thích, nhưng mà bên trong sự vui vẻ vẫn có chứa chút nghi hoặc.