Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tử Vi Sơn mây khói lượn lờ bao phủ, đúng vẻ tiên cảnh huyễn hoặc. Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên đáp xuống, đưa mắt nhìn thì nơi nơi đều là kỳ hoa dị thảo, trong không khí lan tỏa một mùi hương thoang thoảng. Một làn gió thổi qua, hoa cỏ lay động làm người ta khoan khoái dễ chịu.
Trong lúc hai người đang quan sát chung quanh thì một tiếng quát vang lên: “Yêu nghiệt phương nào, cư nhiên dám xông vào động phủ của thần tiên. Biết tội gì không?”
Hứa Tiên ngẩng đầu liền nhìn thấy hai thiếu niên mắt phượng mày ngài đang đứng ngăn trước mặt, tức giận nhìn bọn họ. Hai thiếu niên này, một người mặc áo lông chim trắng, một người trên đầu búi hai búi tóc. Nhìn thoáng qua là biết người mặc áo lông chim trắng là hạc tiên, người búi hai búi tóc là linh lộc. Hứa Tiên hơi tò mò, sao lại là hai búi tóc mà không phải hai cái sừng? (Bebe: Thì trong cái khăn búi chính là hai cái sừng đó chị hai, vì muốn che hai cái sừng nên mới búi tóc) Hạc tiên dáng vẻ khôi ngô, linh lộc thì dễ thương theo kiểu baby.
“Bọn ta phụng mệnh Quan Âm Bồ Tát đến bái kiến Nam Cực Tiên Ông.” Hứa Tiên vội vàng giải thích.
“Sư phụ không có ở đây, các người có việc gì không?” Nghe danh Quan Âm Bồ tát, sắc mặt của hai đồng tử mới thoáng dịu lại.
“Bọn ta đến xin tiên thảo.” Hứa Tiên chắp tay, nói: “Hy vọng hai vị tiên nhân giúp đỡ cho.”
“Tiên thảo há có thể tùy tiện cho người khác!” Hạc tiên giận dữ quát, sau đó lập tức trở mặt, gắt gỏng: “Bây giờ mau đi đi, nếu không ta sẽ khiến các ngươi có đi mà không có về.”
Bạch Tố Trinh nhíu mày, tay đặt lên bảo kiếm ngang hông.
“Nhưng Quan Âm Bồ Tát đã nói…” Hứa Tiên vẫn định giải thích tiếp.
“Nói gì mà nói, bớt nhảm đi, ra tay thôi.” Linh lộc nóng nảy gầm lên, định xông tới đánh.
Hạc tiên cũng không nói nhiều nữa, ra tay luôn.
Hứa Tiên thấy thế thì sa sầm mặt lại, tay cũng vung lên, một thanh bảo kiếm xuất hiện. Đây là do Bạch Tố Trinh tìm cho cô, rất có linh tính, là một vũ khí hiếm có.
Bốn người bắt đầu ra tay. Hạc tiên đánh với Bạch Tố Trinh, linh lộc đánh với Hứa Tiên, nhất thời quần nhau túi bụi. Hứa Tiên nhớ tới hạc là khắc tinh của rắn nên cứ muốn nhào vào đối phó hạc tiên. Bạch Tố Trinh thì lo cho Hứa Tiên nên cũng bị phân tâm sang bên này. Hứa Tiên thấy thế thì càng sốt ruột, liều mạng sử dụng những phép thuật mà Bạch Tố Trinh đã dạy cho cô, đánh tới nỗi linh lộc cũng quýnh quáng.
Bên này thì đánh nhau túi bụi, bên kia thì hai bóng người nấp trong chỗ kín, xem rất hăng hái.
“Nam Cực Tiên Ông, lâu ngày không gặp, ót của ông vẫn to như cũ nhỉ.” Nói chuyện không ai khác mà chính là Kim Thiền Tử. Kim Thiền Tử nhìn cái ót to tròn bóng lưỡng của Nam Cực Tiên Ông, rất muốn sờ một cái xem sao. Nhưng nghĩ tới hậu quả thì cũng ráng kiềm chế.
“…..” Nam Cực Tiên Ông sầm mặt lại, chép miệng nói: “Ngài đúng là nhàn quá mà.” Nam Cực Tiên Ông cũng chính là Ông Thọ. Cái ót to đùng chính là nỗi đau của ông, ông rất ghét người ta nhắc tới nó. Nhưng bây giờ người nhắc tới là Kim Thiền Tử, ông cũng chỉ có nước cắn răng mà nhịn. Châm chọc một câu nhàn rỗi quá là vì hôm nay Kim Thiền Tử vui vẻ chạy tới, tìm ông giúp đỡ, mà nhân vật chính của chuyện này thì đang đánh nhau túi bụi với hai đệ tử của ông.
Kim Thiền Tử cười cười rồi nói: “Ha ha, gần đây ta cũng hơi rảnh. Chẳng phải ông định đi đánh cờ với Thái Thượng Lão Quân sao?”
“Gần đây ông ấy không rảnh.” Nam Cực Tiên Ông bĩu môi.
“À.” Kim Thiền Tử cũng chả quan tâm làm gì, ông đang chú ý đến Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên.
“Ta nói nha Nam Cực Tiên Ông, hai đứa đệ tử của ông còn cự được không vậy? Theo ta thấy thì hình như sắp không xong rồi.” Kim Thiền Tử nhíu mày nhìn tình hình bên này, tàn nhẫn nói ra sự thật.
Nam Cực Tiên Ông buồn bực trong lòng, cái gì mà cự được hay không? Chuyện này vốn rất đơn giản, Quan Âm đã nói một tiếng thì hai người này tới, cho họ một cây tiên thảo là được. Nhưng Kim Thiền Tử bỗng chạy tới, khăng khăng bắt hai đệ tử của ông đánh với Bạch Tố Trinh một trận, đợi khi Bạch Tố Trinh không còn sức nữa thì mới ra mặt hòa giải.
Đấy, đúng là tính hay quá mà, người tốt thì ông ta làm, người xấu thì mình chịu.
Kim Thiền Tử nhìn tình hình chiến đấu bên này, hơi quýnh lên. Bởi vì Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên đang dần thắng thế, điều này lệch hẳn với những gì ông tính toán.
Cùng lúc ấy, hạc tiên và linh lộc cũng đang rất bực bội. Thế này là thế nào chứ? Đối phương thì càng đánh càng hăng mà bọn họ thì vốn không muốn đánh. Bọn họ thật muốn hét lên một tiếng rồi hai tay dâng tiên thảo lên, để hai vị ôn thần này đi cho nhanh. Mình mẩy bị đánh cũng đau lắm chứ bộ.
Trong lúc đang thầm oán giận, hạc tiên lại bị một cú vào mặt. Hạc tiên chỉ biết thầm than khổ, rất muốn mắng Bạch Tố Trinh: đánh đâu đánh chứ đừng đánh mặt, biết không hả? Thương thay cho mặt mày biến thành thế này, ngày mai làm sao đi gặp tiểu hoa đồng núi kế bên được chứ!
Linh lộc vốn không thích đánh nhau, bây giờ cũng luống cuống chân tay. Lòng thầm chảy nước mắt, kêu gào: sao sư phụ còn chưa xuất hiện chứ!
Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên nào hay biết mấy chuyện này, cho nên ra tay ngày càng nặng.
Ngay lúc Bạch Tố Trinh đang định đâm một kiếm vào vai hạc tiên thì kiếm lơ lửng tại không trung, không nhúc nhích được. Bạch Tố Trinh nhíu mày, y cảm nhận được một sức mạnh cực lớn đang ngăn cản mình.
Sau đó, trên trời bỗng lóe lên ánh hào quang rực rỡ, một giọng nói rền vang truyền đến: “Hai vị tiên đồng xin nhẹ tay cho.”
Hứa Tiên ngẩn ra, Bạch Tố Trinh thì nhíu mày, thu kiếm lại.
Hạc tiên và linh lộc thiếu chút nữa là rơi lệ. Cuối cùng thì cũng xuất hiện rồi, cuối cũng thì cũng không phải đánh nhau nữa rồi.
Hứa Tiên ngẩng đầu nhìn lên trên nhưng chỉ nhìn thấy một vầng sáng màu vàng chứ không thấy người đâu. Bạch Tố Trinh thu kiếm xong thì khoanh tay đứng đó, lạnh lùng nhìn vầng sáng vàng.
“Hai vị tiên đồng, có thể nể mặt bổn tọa mà tha cho bọn họ được không?” Vầng sáng từ từ đáp xuống đất, sau đó một vị nam tử anh tuấn mặc áo choàng màu vàng nhạt xuất hiện. Người này có vẻ cao thâm huyền bí, từ từ bay xuống đứng giữa bọn họ.
“Bái kiến đức Kim Thiền Tử.” Hạc tiên và linh lộc vội vàng hành lễ.
Hứa Tiên tròn mắt nhìn, không dám tin. Không phải chứ? Đây là Kim Thiền Tử, là tên Đường Tăng đấy sao? Đường Tăng mà đẹp trai thế à? Nhìn đôi mày, ánh mắt, làn môi kia mà xem. Chậc, đúng là lam nhan họa thủy[1] mà.
Hứa Tiên khẽ níu áo Bạch Tố Trinh. “Đây là Kim Thiền Tử thật sao? Đây đúng là Đường Tăng hả?”
Lúc này, Bạch Tố Trinh đã vỡ lẽ chuyện gì đang xảy ra. Nghe Hứa Tiên hỏi thì chỉ khẽ gật đầu.
Kim Thiền Tử cũng nghe thấy câu hỏi của Hứa Tiên, mỉm cười: “Bổn tọa đúng là Kim Thiền Tử, cũng từng là Đường Tăng mà ngươi nói.”
“Lại đây có chuyện gì thế?” Giọng Bạch Tố Trinh không tốt lắm.
“Đương nhiên là đến hóa giải kiếp nạn cho hai người.” Kim Thiền Tử chắp tay lại, đặt trước ngực, nói với vẻ rất chân thành. Cảnh xuất hiện của ông ta cũng rất hoành tráng, cứ nhìn hào quang rực rỡ xung quanh mà xem, rồi nhìn gió nhẹ khẽ lay động xung quanh mà xem, cao nhân xuất hiện phải có phong cách chứ!
Bạch Tố Trinh khẽ bĩu môi. Với tính huống vừa rồi, hình như bọn họ mới là người thắng thế. Vậy mà Kim Thiền Tử vừa xuất hiện là ném cho một câu hai vị tiên đồng xin nhẹ tay cho. Bản lĩnh đổi trắng thay đen đúng là ngày càng lợi hại.
Kim Thiền Tử phải đối mặt với ánh mắt của Bạch Tố Trinh thì có phần không đỡ nổi nên cười gượng: “Nam Cực Tiên Ông rất bận rộn, lúc nãy gặp giữa đường, ông ấy biết hai vị tới xin tiên thảo nhưng lại quên dặn đệ tử, thế là nhờ bổn tọa đến thông báo một tiếng.”
Hạc tiên và linh lộc ngẩn ngơ. Tia mắt oán hận dường như có thể đâm nát lưng Kim Thiền Tử. Nói hươu nói vượn, đúng là nói hươu nói vượn mà.
“À.” Hứa Tiên vẫn còn sững người ra. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết này. Rõ ràng là Kim Thiền Tử trước mặt hoàn toàn khác hẳn với Đường Tăng trong ấn tượng của Hứa Tiên.
“Vậy thì đa tạ. Bây giờ có thể đưa tiên thảo cho bọn ta được chưa?” Giọng Bạch Tố Trinh lại rất thờ ơ, ánh mắt y nhìn Kim Thiền Tử có chút ẩn ý. Kim Thiền Tử bị nhìn như vậy thì hơi chột dạ nên quay đầu qua nhìn cô nàng Hứa Tiên vẫn đang ngơ ngẩn kia, định từ trên mặt cô tìm chút cảm xúc mà ông ta vẫn mong đợi. Thế nhưng Hứa Tiên vẫn đang ngơ ngác, hoàn toàn không có vẻ kích động mang ơn gì đó.
Cái này không theo kịch bản rồi! Kim Thiền Tử bắt đầu rối rắm.
Hạc tiên xoa gương mặt hơi sưng tím của mình, ráng nhếch miệng nói: “Nếu đã có lệnh của sư phụ thì hai vị hãy đi theo ta.” Linh lộc thì xoa xoa hai búi tóc của mình, cũng lên tiếng: “Mời hai vị.”
Bạch Tố Trinh nghe ra được vẻ oán trách trong giọng nói của hai tiên đồng, Hứa Tiên thì vẫn ngây ngô nhìn Kim Thiền Tử. Mãi đến khi Bạch Tố Trinh tức giận, kéo cô đến gần mình thì Hứa Tiên mới hoàn hồn lại.
“Tiểu Bạch, đó chính là Đường Tăng ư? Sao không giống như trong tưởng tượng thế?” Hứa Tiên đến gần Bạch Tố Trinh, hỏi nhỏ.
“Vậy muội tưởng tượng thế nào?” Bạch Tố Trinh hờ hững hỏi.
“Lẽ ra phải là một người rất nhân hậu, lằng nhằng, ưa triết lý, cứ nói vo ve như ruồi, không biết phân biệt người và yêu, không biết phân biệt đúng hay sai, cả ngày cứ niệm A di đà Phật.” Hứa Tiên khẽ thì thầm kể ấn tượng của mình về Đường Tăng, thiếu chút nữa là nói ra vụ Đường Tăng biết hát Only you[2]. Câu nói kinh điển muôn đời của Đường Tăng: “Người có mẹ sinh ra thì yêu cũng có mẹ sinh. Chỉ cần có một trái tim lương thiện thì không còn là yêu nữa, mà là nhân yêu[3]” quả thật đã gây ấn tượng khó phai cho Hứa Tiên.
Bạch Tố Trinh nghe thế, môi không khỏi nhếch lên. Nỗi bực dọc vì lúc nãy Hứa Tiên cứ nhìn Kim Thiền Tử đã hoàn toàn biến mất.
Cho dù Hứa Tiên có ráng nói nhỏ cỡ nào thì Kim Thiền Tử là ai chứ, đương nhiên là ông ta nghe không sót một chữ. Cái mặt đẹp trai giờ đen như đít nồi, thầm nghiến răng nghiến lợi, nghĩ xem rốt cuộc là ai đã hủy hoại hình tượng của mình.
Hạc tiên và linh lộc đi phía trước cũng nghe hết những lời Hứa Tiên nói. Hai người mừng thầm trong bụng nhưng không dám thể hiện ra, chỉ có thể ráng nín cười, vai thì run run, nỗi oán hận lúc nãy cũng vơi đi chút ít.
Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên thuận lợi lấy được một cây tiên thảo, nói cảm ơn với hai vị tiên đồng, rồi cảm ơn Kim Thiền Tử, sau đó vội vàng trở về.
Kim Thiền Tử đứng trên một tảng đá lớn, nhìn theo bóng lưng của Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên, ánh mắt đầy vẻ ai oán không cam tâm, lòng thì hết sức rối ren. Nam Cực Tiên Ông bỗng xuất hiện bên cạnh ông ta, sờ cái ót to đùng của mình, vô lương tâm cười: “Ha ha, Kim Thiền Tử à…” sau đó không nói nữa mà nhìn Kim Thiền Tử với vẻ đầy ẩn ý.
Môi Kim Thiền Tử giần giật, hừ một tiếng, xoay người bay lên mây, biến mất tăm.
Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên lấy được tiên thảo rồi vội vàng trở về nhà. Về tới nhà, Tiêu Thanh đang sốt ruột đi qua đi lại trong phòng. Vừa nhìn thấy hai người, hắn mừng rỡ chạy ra đón: “Đại ca, thế nào rồi?”
“Đi thả hồn phách của tỷ phu ra đi.” Bạch Tố Trinh lấy tiên thảo ra, nói với Tiêu Thanh.
Tiêu Thanh vừa thấy tiên thảo thì mừng rỡ gật đầu, vội vàng chạy đến trước tượng Quan Âm, chuẩn bị thả hồn phách của Lí Công Phủ ra. Hứa Tiên đặt tiên thảo vào miệng Lí Công Phủ, Tiêu Thanh thả hồn phách của hắn ra. Ngay sau đó, hồn đã có thể nhập vào xác, ngón tay Lí Công Phủ khẽ nhúc nhích.
Mọi người đều thở phào, lúc ấy mới ngồi xuống nghỉ ngơi.
Cuối cùng, Lí Công Phủ cũng từ từ tỉnh lại, mở mắt ra, ngơ ngác nhìn xung quanh. Thấy Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh ở trong phòng, hắn chớp mắt ấy cái rồi từ từ nhớ lại chuyện vừa xảy ra.
Lí Công Phủ kinh hoảng ngồi dậy, trợn tròn mắt nhìn Hứa Tiên: “Hán Văn, rốt cuộc là chuyện gì thế này? Đừng nói với huynh là huynh chỉ vừa nằm mơ nha.”
Hứa Tiên cũng không định gạt Lí Công Phủ, cho nên bình thản gật đầu: “Đúng vậy, tỷ phu, huynh không có nằm mơ. Đúng là lúc nãy huynh đã chết rồi, đệ và Tiểu Bạch đến Phong Đô cướp hồn của huynh về, rồi lại đi tìm tiên thảo cứu huynh sống lại.”
Lí Công Phủ ngẩn tò te, hoàn toàn không ngờ Hứa Tiên lại thẳng thắn như vậy.
“Tỷ phu, huynh không phải là người ngoài, đệ cũng không giấu huynh nữa, dù sao thì sớm muộn gì hai người cũng sẽ biết việc này.” Hứa Tiên sớm đã có tính toán. Cô biết một khi đã bước vào con đường tu tiên thì sớm muộn gì cũng phải rời xa Hứa Kiều Dung. Vì thế, Hứa Tiên kể cho Lí Công Phủ nghe hết tất cả, cả chuyện mình là nữ nhi.
“Đệ, đệ là nữ nhi?!” Lí Công Phủ ngạc nhiên đến nỗi suýt sái cả hàm. Nhớ đến việc trong kia xưng huynh gọi đệ với Hứa Tiên, còn khoác vai nhau uống rượu thì hắn cảm giác như não mình sắp ngừng hoạt động.
Hứa Tiên chống tay lên trán, điểm quan trọng không phải chỗ này, được chứ?
Lí Công Phủ dần hoàn hồn lại, lúc ấy mới sợ hãi mà nhìn Bạch Tố Trinh và Tiêu Thanh: “Bọn họ là yêu tinh sao?”
“Phải. Thế nào, tỷ phu sợ rồi sao?” Hứa Tiên cười hì hì.
“Sợ gì chứ? Lí Công Phủ huynh sợ cái gì bao giờ? Dù sao cũng chết một lần rồi.” Lí Công Phủ vỗ ngực, nói với vẻ lẫm liệt.
“Vậy thì tốt.” Hứa Tiên mỉm cười gật đầu. “Chuyện này muội sẽ tìm cơ hội nói với tỷ tỷ, đừng dọa tỷ ấy. Bây giờ tỷ ấy đang có thai.”
“Ừ, kể cũng phải.” Lí Công Phủ tán thành, hai mắt không ngừng liếc nhìn Bạch Tố Trinh và Tiêu Thanh, bỗng giật cả mình, nói: “Vậy hai đứa nhỏ kia thì sao?” Rốt cuộc Lí Công Phủ cũng nhớ tới rết con và cua con.
“Một đứa là rết, một đứa là cua. Cua con là Thủy thần ở Tây Hồ.” Hứa Tiên giải thích.
Môi Lí Công Phủ giật giật, hình như không có ai là người bình thường cả.
Nói chuyện rõ ràng xong, Lí Công Phủ cũng không câu nệ như trước nữa mà cười hề hề nói với Bạch Tố Trinh: “Muội phu à, không ngờ người đẹp như muội mà là đàn ông đấy.”
“Thuật che mắt mà thôi.” Bạch Tố Trinh thờ ơ nói.
Lí Công Phủ lại quay đầu qua nhìn Tiêu Thanh: “Tiểu Thanh, ta không ngờ một người đàn ông mà cũng nấu ăn ngon như vậy.”
Tiêu Thanh nghiến răng, dữ dằn nói: “Muốn nhìn nguyên hình của ta lắm sao?”
“Không, không!” Lí Công Phủ xua tay, cười ngây ngốc. Rồi đột nhiên cảm thán: “Có điều không ngờ lính quỷ dưới địa phủ lại thê thảm như vậy”
Hứa Tiên không còn sức mà chửi nữa. Thần kinh của Lí Công Phủ đúng là bất bình thường, xảy ra chuyện như vậy mà còn rảnh đi cảm thán mấy thứ đó
Chuyện được giải quyết một cách thuận lợi, ngoại trừ người nào đó ai oán phàn nàn với Quan Âm về chuyện mình xuất hiện hoành tráng, kết quả lại không như mong đợi.
Vài ngày sau, Hứa Tiên và Lí Công Phủ tìm thời cơ thích hợp để kể với Hứa Kiều Dung thân phận của Bạch Tố Trinh và Tiêu Thanh. Đầu tiên, Hứa Kiều Dung cũng rất ngạc nhiên, nhưng sau đó cũng nhanh chóng tiếp nhận và nghiêm túc nói: “Vậy muội phu có tốt với muội không?”
“Rất tốt.” Hứa Tiên gật đầu, thành thật đáp.
Hứa Kiều Dung nghe Hứa Tiên nói vậy thì nắm tay Hứa Tiên hỏi chuyện sau khi thành thân, hỏi xong thì hài lòng gật đầu, thừa nhận Bạch Tố Trinh là em rể. Năng lực tiếp nhận sự thật của Hứa Kiều Dung đúng là mạnh, ngoài dự kiến của Hứa Tiên. nhưng có được kết quả như vậy, Hứa Tiên cũng rất vui.
Tối hôm ấy, Bạch Tố Trinh ôm Hứa Tiên, bàn với cô đợi sau khi Hứa Kiều Dung sinh con xong thì sẽ dẫn cô ra ngoài du lịch, như thế sẽ có ích cho việc tu luyện của cô. Hứa Tiên suy nghĩ một chút rồi đồng ý, quyết định chờ Hứa Kiều Dung sinh xong mới báo cho nàng ta biết việc này.
Những ngày sau đó, Hứa Tiên vẫn cứ ở hiệu thuốc khám bệnh, rết tinh thì theo sau để cô sai vặt, tiện thể Hứa Tiên dạy cậu chàng vài chuyện nhân tình thế thái.
Ví dụ như lúc này.
“Sư phụ, nên tìm vợ thế nào đây ạ?” Rết tinh không ngại học hỏi. Từ sau khi đi theo Hứa Tiên đến hiệu thuốc, chàng ta liền sửa cách gọi, cứ kêu Hứa Tiên là sư phụ.
“Vấn đề này rất là huyền diệu.” Hứa Tiên gật gù đắc ý. “Đầu tiên, con phải tự tin.”
“Cái này thì con có.” Rết ta ưỡn ngực: “Cha con nói tướng mạo của con thừa hưởng từ ông, tuyệt đối là kinh thiên động địa, làm người ta đã gặp là không quên được.”
Môi Hứa Tiên co giật, lại càng sùng kính Kim Bạt Pháp Vương hơn. Từ này mà cũng có thể đem ra chỉ tướng mạo, đúng là nhân tài mà.
“Thứ hai, đừng tưởng là con có tiền thì sẽ có tất cả. Giống như con trước kia là thất bại lắm, mấy người đó đều vì tiền của con thôi. Phải làm cho đối phương hiểu được ưu điểm trong tính cách và tâm hồn của con.” Hứa Tiên tiếp tục chỉ dạy.
“Ưu điểm? Tâm hồn?” Rết ta vắt óc mà nghĩ, xong mới nói. “Cha con nói phải tốt với vợ, vợ muốn cái gì thì cho cái nấy, vợ nói gì cũng đúng. Đây có phải là ưu điểm không?”
Hứa Tiên đã hơi mất kiên nhẫn, gật đầu lấy lệ. “Cho là vậy đi.” Thê nô chắc là ưu điểm lớn nhất nhỉ.
“Còn nữa, phải chu đáo, phải kiên nhẫn. Nhìn trúng nhuyễn muội[4] nào thì phải ra tay ngay, quan sát xem em nó thích gì, sau đó làm những việc nhằm vào sở thích ấy. Có lẽ lúc đầu em nó sẽ không tiếp thu được, con phải mặt dày đeo bám. À không, phải kiên trì, hết sức kiên trì.” Hứa Tiên nói một cách hớn hở.
“Nhuyễn muội là gì ạ?” Rết tinh còn chưa hiểu ý nghĩa của từ này.
“Nhuyễn muội chính là… Khụ, chính là cô gái mà con nhìn vừa mắt, con thích ấy.” Hứa Tiên chột dạ giải thích.
“Thế á.” Hai mắt của rết tinh hoa lên. “Sư phụ, con phải nghĩ một chút đã.” Nói xong thì ngồi sang một bên ngẫm nghĩ những lời Hứa Tiên vừa dạy.
Hứa Tiên nháy nháy mắt, xong tiếp tục quay đầu đợi bệnh nhân.
Còn nhóc cua thì vẫn theo Tiêu Thanh tu luyện, thỉnh thoảng Bạch Tố Trinh chỉ bảo thêm. Lí Công Phủ ngày ngày từ nha môn về là chăm sóc Hứa Kiều Dung, thường nhìn cái bụng ngày càng to của nàng mà cười ngây ngô.
Hôm ấy, Hứa Tiên xong việc, chuẩn bị về nhà thì phát hiện không biết rết tinh biến mất từ lúc nào. Về tới nhà thì thấy cậu chàng dẫn một cô nhóc về, cười ngốc nghếch. “Sư phụ, con đã dẫn một nhuyễn muội về nhà, người xem giúp con với nha.”
Hứa Tiên nhìn người mà rết tinh vừa dẫn về, bỗng kinh hãi.
———–
[1] Lam nhan họa thủy: cũng giống hồng nhan họa thủy, nhưng ở đây là chỉ người đàn ông đẹp đến nỗi có thể gây tai họa
[2] Only you: Bài hát Đường Tăng hát trong phim Đại Thoại Tây Du (hay Tân Tây Du Ký 1995) có Châu Tinh Trì đóng. Xem tại đây http://www.youtube.com/watch?v=7zAZzqwm3L8
[3] Nhân yêu: ý là yêu quái có tính người. Nhưng đáng tiếc, bản này là phim hài nên từ nhân yêu trong tiếng Trung đồng nghĩa với gay, ái nam ái nữ.
[4] Nhuyễn muội: chỉ những cô gái trẻ có nét đặc thù như mắt to ướt át, ăn nói nhỏ nhẹ, dáng người mềm mại, tính cách dịu dàng, lại ngây thơ trong sáng. Ngoài ra còn khiến người ta có cảm giác nhu nhược yếu đuối, muốn yêu thương che chở.