Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi Pháp Hải đi, Hứa Tiên dựa vào lòng Bạch Tố Trinh, hai người nhìn nhau, cuối cùng đều mỉm cười.
“Đi thôi, chúng ta về nhà, Sĩ Lâm và Tiểu Thanh đang đợi chúng ta.” Bạch Tố Trinh nắm tay Hứa Tiên, nói khẽ.
“Ừ, về nhà thôi.” Hứa Tiên mỉm cười gật đầu.
Long tộc Bắc Hải lơ lửng trên mặt nước, nhìn hai người. Khỏi phải nói trong lòng Bắc Hải Long Vương đang chấn động cỡ nào. Ông ta đưa mắt nhìn theo hai người, rồi thở dài chán chường.
“Phụ vương, bọn họ…” Mặt tam thái tử có vẻ rất không phục, cuối cùng không nén được mà lên tiếng.
“Im miệng, nghịch tử! Nghịch tử!” Bắc Hải Long Vương tức giận: “Con còn chưa hiểu được thời thế trước mắt sao? Đại ca và nhị ca của con chết một lần cũng không oan chút nào!’
Nhị thái tử vỗ nhẹ vai của tam thái tử, cười khổ: “Hứa Tiên cũng gần như là con gái của Như Lai Phật Tổ, đến nước này mà đệ vẫn không hiểu sao?”
Tam thái tử ngạc nhiên đến nỗi há hốc mồm, mãi một lúc mà không nói được gì.
“Bây giờ đại ca và nhị ca con đều không sao, còn so đo tính toán gì nữa chứ?” Bắc Hải Long Vương cũng lắc đầu cười khổ, sau đó lặn xuống biển, trở về long cung. Không phải ông ta không muốn so đo, mà căn bản là không dám so đo.
“Đại ca tự ý hiện nguyên hình, chưa có sự cho phép của thiên đình đã tự ý hô mưa, bây giờ có bị trừng phạt cũng là tự làm tự chịu…” Nhị thái tử rất hiểu lý lẽ, an ủi chàng tam thái tử còn đang đứng ngẩn người kia, rồi cũng lặn xuống biển, về lại long cung.
“Nhị ca, đợi đệ với.” Tam thái tử vội vàng theo sau.
————————
Trên trời, Dương Thiền sờ cái gáy còn hơi ê ẩm, tức giận hổn hển nhìn Nhị Lang Thần đang đứng bên cạnh.
“Được rồi, muội à, đừng tức giận nữa.” Nhị Lang Thần dỗ dành Dương Thiền.
“Nhị ca, huynh đã biết trước rồi đúng không?” Dương Thiền thở phì phò, chất vấn Nhị Lang Thần.
“Đúng vậy.” Nhị Lang Thần trả lời rất thẳng thắn.
“Huynh phát hiện lúc nào chứ?” Dương Thiền vẫn rất tức giận.
“Từ lúc muội nói trên người Hứa Tiên có mùi hương rất thơm thì huynh đã nghi rồi.” Lúc này, Nhị Lang Thần thú nhận hết toàn bộ. “Sau này huynh mới xác định cô ấy là do giọt máu trong tim Như Lai Phật Tổ biến thành từ nhiều năm trước, nhưng sau đó cô ấy gặp phải tai nạn, hồn phách lạc vào thế giới khác.”
“Tai nạn?” Dương Thiền tròn mắt, hỏi tiếp: “Tai nạn gì?”
“Tai nạn này có liên quan đến Văn Khúc Tinh.” Không biết từ lúc nào, Văn Xương Tinh đã xuất hiện bên cạnh hai người, nói chen vào.
“Vậy mau kể rõ đầu đuôi đi!” Dương Thiền ngồi xuống, tìm tư thế thoải mái, rồi lườm Văn Xương Tinh: “Huynh ấy à, mau cống nạp hai bình rượu hoa đào thì muội mới không tính sổ với huynh.”
Đôi mắt hoa đào của Văn Xương Tinh tràn ngập vẻ tươi cười, hắn xòe tay ra, hai bình rượu liền xuất hiện trên tay hắn, sau đó đưa cho Dương Thiền, lúc ấy Dương Thiền mới không dẩu môi nữa!
“Năm ấy Như Lai Phật Tổ và Kim Thiền Tử tranh luận với nhau, Xoay quanh chữ ‘tình’ này.” Giọng nói mê người của Nhị Lang Thần chậm rãi vang lên: “không ai thuyết phục được ai, cho nên Như Lai Phật Tổ dùng một giọt máu trong tim mình để kiểm chứng. Thế là Hứa Tiên ra đời.”
“Lúc ấy cô ta không tên là Hứa Tiên, vẫn chưa có tên gọi. Sau khi chuyển thế làm người, cứ vô tri vô giác sống qua mấy kiếp. Một trong những kiếp đó là một mục đồng, cứu được con rắn trắng kia. Duyên phận được định ra từ đó.” Văn Xương Tinh nói tiếp.
“Vậy còn chuyện liên quan đến Văn Khúc Tinh Quân thì sao? Tại sao Văn Khúc Tinh Quân lại hạ phàm làm con của Hứa Tiên?” Dương Thiền vội vã hỏi.
“Có một kiếp, Văn Khúc Tinh xuống trần, lại gặp phải một con mãnh thú từ thời thượng cổ, chiến đấu kiệt sức. Vì cứu huynh ấy mà Hứa Tiên bị con mãnh thú kia ăn thịt.” Văn Xương Tinh kể tiếp: “Văn Khúc Tinh tưởng là Hứa Tiên đã bị tiêu tan hồn phách nên cứ áy náy trong lòng, người cứ buồn bực không vui. Mãi đến sau này gặp được Hứa Tiên, huynh ấy liền nhận ra.” Dương Thiền giật mình tỉnh ra, thảo nào thái độ của Văn Khúc Tinh Quân đối với Hứa Tiên lại kỳ lạ thế, còn tặng đám mây quý báu ấy làm lễ vật.
“Thật ra hồn phách của Hứa Tiên cũng không bị tiêu tán, chỉ lạc vào một thế giới khác thôi. Sau đó Kim Thiền Tử đã triệu hồn phách cô ta về.” Nhị Lang Thần nói tiếp. “Cô ta không phải người phàm nên muội mới thấy hồn phách của Hứa Tiên rất thơm.” Nói thừa, đó là mùi hương của Như Lai Phật Tổ, không thơm sao được.
“Nhưng chỉ vì tranh luận mà thiếu chút nữa làm Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh phải chịu hồn phi phách tán, ác quá!” Dương Thiền phẫn nộ vì bất bình.
“Chuyện của long tộc Bắc Hải cũng không phải do Như Lai Phật Tổ và Kim Thiền Tử thiết kế.” Nhị Lang Thần lắc đầu. Muội muội của hắn đúng là ăn ngay nói thẳng. Nếu cứ thẳng thắn như thế, cũng không phải là chuyện tốt.
“Hả? không phải ư?” Dương Thiền hơi ngây người ra.
“Đương nhiên là không phải.” Văn Khúc Tinh Quân giải thích. “Tại sao long tộc Bắc Hải lại gây phiền phức cho Hứa Tiên, đó là do kẻ thù của Bạch Tố Trinh tìm đến hắn mà thôi. Nói tới nói lui, là do Bạch Tố Trinh gieo nhân nên mới gặt quả. Còn Như Lai Phật Tổ và Kim Thiền Tử chỉ bảo gã hòa thượng Pháp Hải ra mặt, ép Hứa Tiên phải lựa chọn mà thôi.”
Dương Thiền như hiểu, rồi lại như không hiểu. Nàng ta lắc đầu thật mạnh. “Thôi không nói nữa, dù sao bây giờ Hứa Tiên không có chuyện gì là được rồi. Muội phải đi tìm Hứa Tiên đây, không dây dưa với mấy huynh nữa.” Dương Thiền nói xong, gọi đám mây hồng của mình ra, vội vội vàng vàng xuống hạ giới.
Nhị Lang Thần nhìn theo bóng Dương Thiền, lắc đầu không biết làm sao.
Văn Xương Tinh thì thở dài một hơi, có vẻ nuối tiếc: “Đáng tiếc, đáng tiếc…”
“Thôi đi, duyên phận là do trời định, Văn Khúc Tinh Quân gặp lại Hứa Tiên quá muộn màng.” Đương nhiên là Nhị Lang Thần biết Văn Xương Tinh đang than thở điều gì nên lên tiếng an ủi.
Văn Xương Tinh khẽ mỉm cười. “Đúng vậy, do duyên phận cả. Nếu Văn Khúc Tinh gặp Hứa Tiên trước Bạch Tố Trinh thì mọi chuyện khó nói lắm.”
Nhị Lang Thần vung cái kích lên, áo choàng bạc tung bay theo gió, quay người đi, cúi đầu lẩm bẩm: “Chữ tình…” Sau đó bay đi mất, mấy từ phía sau cũng không nghe rõ nữa.
Văn Xương Tinh nhìn theo bóng dáng của Nhị Lang Thần, vẻ tươi cười trên đôi mắt hoa đào mê hoặc cũng tắt hẳn. Một Nhị Lang Thần hăng hái là thế, nhưng ai đâu biết câu chuyện đằng sau hắn? Còn bản thân mình… Lòng Văn Xương Tinh thấy chua xót, thu hồi ánh mắt, cũng xoay người rời đi.
———————————
Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh thành tiên nhưng vẫn không lên thiên đình báo danh mà trở thành tán tiên[1]. Thiên đình cũng chẳng có ai xuống quản họ. Họ sống những ngày yên vui nhàn nhã tại Cô Tô. Thấm thoát, chín tháng trôi qua một cách nhanh chóng.
“Lương, lương…” Sĩ Lâm múp míp đã biết líu ríu nói mấy từ. Nương (mẹ) bị nó nói thành lương. Nó ngồi trên giường, giơ đôi tay béo múp míp về phía Hứa Tiên, bắt Hứa Tiên bồng nó.
“Sĩ Lâm, tự mình đến đây nào.” Hứa Tiên quơ quơ con hổ làm bằng vải bố, trêu nó. Sĩ Lâm thấy thế, chỉ có nước bò hùng hục về phía Hứa Tiên. Có điều với cơ thể tròn vo của nó, nhìn có vẻ không phải đang bò mà là đang lăn.
“Hứa Tiên, Hứa Tiên!” Bên ngoài vang lên giọng nói đầy hưng phấn của Dương Thiền. Cứ cách dăm ba nữa là Dương Thiền lại chạy đến tìm Hứa Tiên, tiện thể trêu chọc Hứa Sĩ Lâm. Thường thì nàng ta sẽ chọc cho Sĩ Lâm khóc inh ỏi, sau đó kết thúc bằng việc Hứa Tiên dỗ nín.
“Sư phụ Dương Thiền.” Hứa Tiên quay đầu lại thì nhìn thấy Dương Thiền đang chạy vào với vẻ mặt hớn hở.
“Hứa Tiên, hôm nay con rắn trắng không có ở nhà sao?” Dương Thiền nhìn quanh quất nhưng không thấy bóng dáng Bạch Tố Trinh đâu thì rất ngạc nhiên. Con rắn này rất nhỏ mọn, gần như là lúc nào cũng ở bên cạnh trông chừng Hứa Tiên và Sĩ Lâm. Nhưng sao hôm nay không thấy tăm hơi đâu nhỉ?
“Tiểu Bạch đến Trấn Giang tặng lễ vật cho tỷ tỷ của tôi rồi.” Hứa Tiên lập tức ôm Sĩ Lâm vào lòng. “Hôm nay cô không được chọc Sĩ Lâm khóc nữa đâu đấy.”
“Hì hì.” Dương Thiền cười ngượng ngùng, xong mới nói: “Biết rồi, biết rồi mà.”
Khi họ đang nói chuyện thì Bạch Tố Trinh về tới. Vừa bước vào nhà y đã thấy Dương Thiền đang liếc mình. Bạch Tố Trinh coi như không thấy nàng ta, đi thẳng đến trước mặt Hứa Tiên, bế Sĩ Lâm đang nằm trong lòng Hứa Tiên lên.
“Cha, cha!” Sĩ Lâm gọi cha rất rõ ràng, hai cánh tay bụ bẫm cứ níu áo Bạch Tố Trinh, không chịu buông.
Bạch Tố Trinh mỉm cười, Hứa Sĩ Lâm tiến gần sát mặt y, hôn cái chụt lên mặt làm má Bạch Tố Trinh dính đầy nước miếng. Nụ cười trên mặt y càng thêm rạng rỡ.
Dương Thiền nhìn Bạch Tố Trinh cười ngây ngô, môi giần giật, lập tức cảm thấy mất khí thế chiến đấu, có cảm tưởng như nếu đi so đo với tên Bạch Tố Trinh ngốc nghếch này thì thật hạ thấp thân phận.
“Tỷ tỷ và tỷ phu thế nào rồi? Cháu nó có khỏe không?” Hứa Tiên hỏi.
“Họ đều khỏe, cũng rất nhớ muội, bảo là để Sĩ Lâm lớn thêm chút nữa thì dẫn nó về thăm.” Bạch Tố Trinh bồng tiểu Sĩ Lâm tròn vo như cục thịt, mỉm cười rồi nói.
“Con rắn lục kia đâu rồi? Sao không thấy hắn?” Dương Thiền thuận miệng hỏi.
“Tiểu Thanh đi Tây Hồ tìm cua con rồi.” Hứa Tiên chớp chớp mắt. Dương Thiền không hỏi thì không sao, hỏi ra một cái thì Hứa Tiên cảm thấy hình như số lần Tiêu Thanh đi tìm nhóc cua ngày càng nhiều hơn.
“Vậy con rết kia đâu rồi?” Dương Thiền bỗng nhớ tới con rết tinh ngốc nghếch. “Cả cô rồng bé nhỏ kia nữa?”
“À, hai đứa nó ấy hả?” Hứa Tiên nói tới hai người này thì mỉm cười. “Hai đứa nó hứa hôn rồi.”
“Woa! Hứa hôn rồi sao? Long tộc ở Đông Hải đồng ý ư?” Dương Thiền hết sức ngạc nhiên.
“Tôi cũng rất bất ngờ.” Hứa Tiên gật đầu. “Nhưng đúng là long tộc Đông Hải đã đồng ý rồi. Lúc trước tôi còn lo là long tộc Đông Hải sẽ làm khó rết con, sẽ ra sức phản đối chuyện hôn sự này.” Dù sao chuyện giữa tam thái tử Đông Hải và Na Tra đã làm cô không mấy có cảm tình với long tộc ở Đông Hải.
“Quả là khiến người ta phải bất ngờ.” Dương Thiền cũng cảm thán.
“Rết con nói lúc đầu mấy ca ca của Ngao Thanh đều gây khó dễ với nó, nhưng bị Ngao Thanh xử đẹp hết.” Hứa Tiên vừa nói vừa tưởng tượng ra khí thế lợi hại khôn cùng của Ngao Thanh. Bản chất ngự tỷ đã chớm bộc lộ, chiến tích của Ngao Thanh đúng là không thể lường trước được.
“Con rồng con kia cũng khá lắm.” Dương Thiền gật đầu. “Đáng tiếc, con sâu ngu ngốc kia được lợi rồi.”
Hứa Tiên chỉ cười mà không nói gì. Rốt cuộc nỗi oán hận của Dương Thiền đối với đàn ông là ở đâu ra thì vẫn là một câu đố. Không, phải nói là nàng ta rất ghét đàn ông đã có chủ. Dương Thiền không hề oán ghét Văn Khúc Tinh hay Tiêu Thanh, nhưng đối với Bạch Tố Trinh và rết tinh thì vô cùng khinh bỉ, chán ghét.
Dương Thiền ở lại ăn cơm trưa xong mới vác cái bụng tròn vo cưỡi mây bay mất.
Bạch Tố Trinh ở đằng sau đóng sầm cửa lại. Hứa Tiên bồng Sĩ Lâm, thấy hành động của y thì không khỏi tức cười: “Tiểu Bạch, Dương Thiền chỉ như một đứa con nít mà thôi, huynh so đo với cô ấy làm gì?”
Bạch Tố Trinh hừ lạnh một tiếng, quay người lại ôm Hứa Tiên và Sĩ Lâm vào lòng. “Có đứa con nít nào bụng dạ khó lường thế không?” Cứ nhăm nhe phá hoại tình cảm của y và Hứa Tiên. Trước kia đã vậy, bây giờ đã có con rồi mà vẫn như thế, không mệt sao chứ?
Nhìn dáng vẻ tức giận rất trẻ con của Bạch Tố Trinh, Hứa Tiên lại thấy tức cười.
Thời gian nhanh chóng trôi, Hứa Sĩ Lâm đã hơn một tuổi, đã có thể đi lẫm chẫm. Có điều nó được Hứa Tiên nuôi mập quá nên nhìn từ xa cứ như là một cục thịt biết đi.
Hôm ấy, Hứa Tiên đang híp mắt nằm trên cái ghế dài trong vườn để sưởi nắng, còn Sĩ Lâm thì lết mông chơi đùa với mấy cái lá dưới đất. Bạch Tố Trinh đi mua đồ ăn cho Hứa Tiên, Tiêu Thanh thì lại đến Tây Hồ tìm nhóc cua.
Ánh mặt trời ấm áp làm Hứa Tiên buồn ngủ, cô ngáp một cái.
“Mẹ ơi, mẹ nhìn cái này xem, con thích nó.” Bỗng nhiên, giọng nói non nớt của Hứa Sĩ Lâm vang lên, rơi vào tai Hứa Tiên.
“Thích cái gì?” Hứa Tiên nheo mắt, hỏi cho có.
“Thích cái này nè, cái này nè, nó là của con.” Hứa Sĩ Lâm lắc mông chạy tới như điên.
Hứa Tiên mở mắt ra, sau khi nhìn thấy thứ trên tay Sĩ Lâm thì há hốc mồm. Trong lòng Sĩ Lâm là một con hồ ly trắng nhỏ xíu. Hồ ly thì không có gì đáng nói, vấn đề là con hồ ly này có tới 13 cái đuôi, chính là con hồ ly có một không hai trên đời này! Hứa Sĩ Lâm loạng choạng bước tới gần Hứa Tiên. “Mẹ, con thích thứ này.”
“Thứ này…” Môi Hứa Tiên giần giật. Con hồ ly trên tay Sĩ Lâm không phải là loại hồ ly bình thường, mà là hồ ly 13 đuôi cực kỳ quý hiếm. Ánh mắt của con có cần đặc biệt, có cần cao thế không hả con trai? Hình như thần tiên trên trời đều để mắt đến con hồ ly này, nhiều người muốn bắt nó về làm thú để cưỡi lắm đấy!
Con hồ ly trắng tinh này nằm trong lòng Hứa Sĩ Lâm, mở đôi mắt tròn xoe lấp lánh nhìn Hứa Tiên.
“Mẹ, còn muốn nuôi nó, được không?” Hứa Sĩ Lâm cũng mở đôi mắt tròn xoe như quả nho, nhìn Hứa Tiên với vẻ đầy mong đợi.
Hứa Tiên còn biết nói gì nữa đây?
Khi Bạch Tố Trinh về, thấy con hồ ly trong lòng Hứa Sĩ Lâm thì cũng rất ngạc nhiên.
“Đây là…” Bạch Tố Trinh khẽ chau mày hỏi.
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nó chính là con dâu của chúng ta.” Hứa Tiên đến gần Bạch Tố Trinh, nói nhỏ. Lúc nãy cô đã lén nhìn, đó là một con hồ ly cái. Nuôi nó dễ xảy ra tình cảm lắm.
Môi Bạch Tố Trinh cũng run giần giật, không biết nói gì.
——————————–
Một năm sau
Ném Hứa Sĩ Lâm cùng con tiểu hồ ly cho Hứa Kiều Dung, để chúng làm bạn với Lí Bích Liên, Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên đi du ngoạn khắp nơi.
Bên bờ Tây Hồ, trên Đoạn Kiều.
“Tiểu Bạch, huynh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?” Hứa Tiên tựa vào Bạch Tố Trinh, mỉm cười hỏi.
“Nhớ chứ.” Bạch Tố Trinh gật đầu.
“Muội thì nhớ mãi việc huynh làm mưa khiến muội ướt như chuột lột, cái dù còn đập vào mặt muội.” Hứa Tiên nhớ lại chuyện trước đây, tức giận véo Bạch Tố Trinh một cái.
Bạch Tố Trinh xấu hổ cười. “Chuyện đã qua rồi mà.”
“Hừ!” Bạch Tố Trinh quay mặt đi, không để ý đến Bạch Tố Trinh.
“Nương tử, huynh sai rồi.” Bạch Tố Trinh cầu xin tha thứ.
“Thôi được rồi, tha cho huynh đó.” Hứa Tiên hừ một cái. “Đi mua cho muội hai xâu kẹo hồ lô đi.”
“Muội muốn ăn thứ ấy à?” Bạch Tố Trinh thắc mắc.
“Không phải, muội mang cho nhóc cua.” Hứa Tiên nói.
“Nương tử đợi một lát, huynh đi mua ngay đây.” Bây giờ trong lòng Bạch Tố Trinh chỉ có Hứa Tiên. Quẳng Hứa Sĩ Lâm ở lại nhà Hứa Kiều Dung cũng là âm mưu của y. Y tinh ý nhận ra tiểu tử thối ấy rất có tiềm năng tranh Hứa Tiên với mình. Tiềm năng ấy, dập tắp sớm ngày nào hay ngày ấy.
Bạch Tố Trinh đi mua kẹo hồ lô, Hứa Tiên dựa vào đầu cầu ngắm phong cảnh, tâm trạng rất vui vẻ.
Đúng lúc này, bên tai cô vang lên một giọng nói hơi run run, mang theo chút vui mừng: “Hứa Tiên, là cô thật sao?”
Hả? Hứa Tiên nghi hoặc quay đầu lại thì nhìn thấy một công tử mặc quần áo hoa lệ, không phải Lương Liên thì còn ai vào đây?
“Lương thiếu gia.” Hứa Tiên hơi ngạc nhiên.
“Đúng là cô thật rồi.” Lương Liên nhìn cô, hết sức kích động.
“Đã lâu không gặp.” Hứa Tiên cười, có vẻ ngượng ngùng.
“Đúng vậy, lâu rồi không gặp.” Lương Liên cố nén nỗi vui sướng trong lòng, nhìn chằm chằm vào Hứa Tiên. Lúc trước còn tưởng rằng hắn sẽ quên được Hứa Tiên, thế nhưng, nỗi nhớ nhung càng ngày càng sâu đậm.
Hứa Tiên không biết nên nói gì mới phải, Lương Liên cũng im lặng.
Một lúc sau, Lương Liên mới lúng túng nói: “Cô… có hạnh phúc không?”
Hứa Tiên còn chưa kịp trả lời thì một bàn tay đã ôm chầm lấy vai cô, sau đó, trán cũng có cảm giác ấm áp.
Mặt Bạch Tố Trinh không chút biểu cảm, một tay ôm lấy Hứa Tiên, một tay cầm hai xâu kẹo hồ lô, cúi đầu hôn lên trán cô. Sau khi hôn xong, y ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Lương Liên, không nói gì. Tình cảnh này có vẻ hơi kỳ cục.
Thế nào là thắng lợi trong chớp mắt? Là thế này đây!
Lương Liên sững sờ, ngơ ngác nhìn hai người, môi mấp máy nhưng lại không thể thốt ra lời nào, chỉ có ánh mắt là dần trở nên ảm đảm.
“Tôi, tôi rất tốt.” Hứa Tiên hơi ngượng ngùng, nói.
“Vậy thì tốt.” Lương Liên cười chua chát. “Vậy thì tốt rồi…”
Bạch Tố Trinh lạnh lùng lườm Lương Liên một cái, ôm Hứa Tiên xoay người đi mất. Lương Liên đứng đó, ngẩn ngơ nhìn theo bóng Hứa Tiên. Dường như phải rất lâu sau, hắn mới có thể thốt ra một tiếng thở dài thật dài. Đưa mắt nhìn theo bóng Hứa Tiên đã biến mất từ lâu, lúc ấy hắn mới lưu luyến dời mắt đi.
Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh đi xa. “Rắc” một tiếng, hai xâu kẹo hồ lô trên tay Bạch Tố Trinh bị bẻ gãy. Môi Hứa Tiên run run, liếc mắt nhìn gương mặt không biểu cảm của Bạch Tố Trinh, dở khóc dở cười: “Có vậy mà huynh cũng ghen sao?”
Mặt Bạch Tố Trinh vẫn không chút cảm xúc.
“Muội không có gì với hắn cả.” Hứa Tiên nói với vẻ bất đắc dĩ.
“Huynh biết.” Bạch Tố Trinh đờ dẫn nói những lời này, thế nhưng vẫn rất bực bội!
Huynh biết mà vẫn có vẻ mặt ấy ư, thái độ này… Hứa Tiên bất lực chống tay lên trán. Giống con nít quá đi!
Có điều cô rất thích một Bạch Tố Trinh như thế. Hứa Tiên mỉm cười, đầu tựa vào vai y. “Tiểu Bạch, đã có ai nói là huynh rất dễ thương chưa?”
Bạch Tố Trinh nghẹn lời, không biết nói gì.
“Hai vị thí chủ, chúng ta thật có duyên. Từ xa, tiểu tăng đã thấy trên đầu hai vị có mây đen che phủ. Xin thứ cho tiểu tăng nói thẳng, e là sắp tới hai vị sẽ gặp phải những chuyện không như ý. Nếu hai vị thí chủ chịu quyên 100 lượng bạc để mua nhang đèn thì tiểu tăng chắc chắn…” Giọng nói quen thuộc và đáng đánh bỗng vang lên.
“Pháp Hải.” Hứa Tiên thoáng nghiêng đầu qua liền nhìn thấy Pháp Hải ăn mặc rất chỉn chu, đang nhìn họ với vẻ cao thâm thần bí. Áo cà sa có vẻ còn lấp lánh hơn trước, bình bát vàng trên tay cũng to hơn, xem ra dạo này Pháp Hải sống rất tốt.
“Chẳng phải ngươi thành Phật rồi ư? Sao còn làm ba cái chuyện này?” Hứa Tiên nói chuyện rất độc miệng.
Pháp Hải không hề bị ảnh hưởng, chỉ thở dài: “Trên trời toàn là thần phật, ở trển cũng không dễ làm ăn. Thế nên làm trụ trì Kim Sơn Tự vẫn tốt hơn, nhưng gần đây kinh phí eo hẹp quá…”
“Được rồi, khỏi nói nữa.” Hứa Tiên làm ra vẻ ta biết hết rồi. Thật ra ngẫm lại thì Pháp Hải cũng rất vô tội, trước kia gã giúp cô và Tiểu Bạch hết lần này đến lần khác, sau này vì bị Như Lai ép nên mới ra tay với Tiểu Bạch.
Pháp Hải thở dài một hơi. Hứa Tiên lục lọi trong người rồi móc ra một tấm ngân phiếu, đưa đến trước mặt Pháp Hải.
“Đa tạ thí chủ.” Hai mắt Pháp Hải sáng rực lên, lật đật nhận lấy rồi cất nó với tốc độ ánh sáng. Xong đâu đó, gã mới hành lễ với Hứa Tiên: “A di đà Phật…”
“Biến đi chỗ khác, đừng quấy rầy bọn ta.” Hứa Tiên xua tay, đuổi Pháp Hải đi.
Pháp Hải cười hì hì, gật đầu, sung sướng đi chỗ khác.
Đến khi Pháp Hải đi xa, Bạch Tố Trinh mới nói: “Hắn làm hòa thượng đúng là đáng tiếc.”
“Đúng vậy.” Hứa Tiên gật đầu. “Hắn chưa rũ sạch lòng trần, muội muốn xem xem một ngày nào đó, phải chăng gã sẽ gặp được người trong lòng.”
Bạch Tố Trinh ngửa đầu nhìn trời, trong đầu hiện lên hình ảnh Pháp Hải ôm cái đầu trọc bóng lưỡng hẹn hò với người ta dưới ánh trăng. Y bất giác rùng mình một cái, sao tự nhiên thấy lạnh dữ vậy trời?
“Kẹo hồ lô bị huynh bẻ gãy rồi.” Hứa Tiên nhỏ giọng chỉ trích.
“Thôi đi, Tiểu Thanh sẽ mua cho cua con.” Bạch Tố Trinh thản nhiên đáp. “Chúng ta đi thôi, không phải muội muốn được thưởng thức tất cả các món ngon trên đời này sao?”
“Ừ.” Hứa Tiên gật đầu. “Chúng ta đi thôi.”
Từ nay, dù là chân trời hay góc biển, mãi mãi cũng không rời xa nhau…
———
[1] Những vị tiên nhàn tản, chỉ thích ngao du khắp nơi, không ở trên thiên đình