Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Âm thanh cứng nhắc của máy móc vang lên, con robot bồ câu của Đoan Mộc Ngưng từ trong ngọn hỏa diễm kia bay ra ngoài.
Robot bồ câu vỗ vỗ cánh thấy Đoan Mộc Ngưng liền bay tới đậu lên bả vai y.
“Gì vậy, sao nhanh như vậy đã quay về rồi?” Nhìn bồ câu máy đang làm nũng ở trên vai, Đoan Mộc Ngưng lại nhìn về phía đám lửa kia, cư nhiên còn có thêm…. Hỏa linh A Tát Tư: “A, sao lại là ngươi a?”
Đối với sự xuất hiện của A Tát Tư, Đoan Mộc Ngưng rõ ràng là kinh hãi.
“Hừ, thật không thể tưởng tượng được tiểu quỷ ngươi lại lớn mau đến vậy.” A Tát Tư hừ lạnh một tiếng, giọng điệu có phần châm chọc, sau đó lôi một người từ cái đồ đằng dưới chân ra: “Sao mỗi lần gọi ta ra đều là vì vận chuyển người thôi a, ta là Hỏa chi linh, là Hỏa chi linh đó….”
Ném nam nhân kia qua một bên, A Tát Tư lại bước trở vào pháp trận không ngừng làu bàu.
Đoan Mộc Ngưng nhìn Hỏa chi linh rời đi, sau đó ánh mắt lại dừng lại trên người nam nhân bị A Tát Tư ném qua một bên trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn tươi như hoa.
“Dược sư.” Thật là một cái chuyển phát nhanh đặc biệt nha…..
“Tiểu công tử khỏe.” Lục Lân Phi thản nhiên cười với Đoan Mộc Ngưng, sau đó xuất ra một quyển tín hàm giao cho Đoan Mộc Ngưng: “Đây là thứ Phượng Quân giao cho ta trước khi đi.”
“Thư của Vô Uyên.” Tiếp nhận lấy tín hàm, hai mắt Đoan Mộc Ngưng sáng rỡ, lập tức gỡ bỏ dây thừng cột quyển trục ra đọc, trên mặt lộ ra ý cười ngọt ngào.
Nhìn Đoan Mộc Ngưng lộ ra nụ cười ngọt ngào, khóe miệng Lục Lân Phi cũng gợi lên một tia đạm cười, bước đến bên cạnh Đoan Mộc Ngưng xoa xoa tóc y.
“Ở đây nhiều ngày như vậy, lại phải đối mặt với dịch bệnh, có chỗ nào không thoải mái không?” Lần trước không đi theo là bởi vì không nghĩ tới vấn đề lại nghiêm trọng như vậy.
“Không có, hết thảy đều bình thường.” Đoan Mộc Ngưng lắc lắc đầu.
“Không có việc gì là tốt rồi.” Nghe Đoan Mộc Ngưng nói không sao, Lục Lân Phi mới yên tâm: “Bệnh nhân mắc phải dịch bệnh này có triệu chứng khác sao? Phượng Quân nhận được thư của ngươi, nói có khả năng không phải là dịch bệnh, mà là trúng độc. Chuyện này là sao?”
“Ta cũng không rõ.” Đối với việc chẩn bệnh, Đoan Mộc Ngưng không hề biết chút gì, nhưng đã ở đây được một thời gian rồi nhưng y vẫn không thể tìm thêm được manh mối nào: “Bất quá ở đây ta lại phát hiện ra một chuyện kỳ quái.”
“Chuyện kỳ quái?” Lục Lân Phi chọn mi.
“Ân.” Đoan Mộc Ngưng gật gật đầu, dẫn Lục Lân Phi vào khách điếm: “Dịch bệnh nói chung đều có triệu chứng lây nhiễm theo quần thể, nhưng ở đây lại không giống, dịch bệnh ở đây lại xảy ra rải rác khắp thôn, có nhà lại không có một ai bị bệnh….”
Nghe Đoan Mộc Ngưng nói, Lục Lân Phi nhẹ nhàng gật gật đầu.
“Nếu sự thật đúng như ngươi nói, vậy dịch bệnh này khá đặc biệt!!” Nói về triệu chứng của dịch bệnh, Lục Lân Phi so với ai đều rõ ràng hơn hết.
“Dược sư ngươi trước nghỉ ngơi một chút đi, sau đó ta sẽ dẫn ngươi đi thăm bệnh nhân.” Ngồi xuống bàn, Đoan Mộc Ngưng gọi tiểu nhị.
“Không cần nghỉ ngơi, được Hỏa chi linh tha đi một đường tới đây, cũng không mệt như các ngươi, dùng bữa trước, sau đó chúng ta lập tức đến đó.”
Mới từ tờ mờ sáng, y còn đang vù vù ngủ trong cái ổ chăn ấm áp của mình thì đã bị Phong Vô Uyên hộc tốc chạy tới dược cư dựng y dậy, bắt y thu thập hành trang xong, liền triệu hồi A Tát Tư đem y tới đây.
Dược sư đến, Đoan Mộc Ngưng liền gọi thức ăn nhiều hơn bình thường, bởi vì bọn người Mộ Niệm Hựu đã rời khỏi khách điếm từ sớm, cho nên không cần chờ bọn họ.
Lục Lân Phi nhìn đồ ăn trên bàn, lấy ra một cây ngân châm châm vào.
“Không có độc.”
“Ân, cho nên không thể là bị ngộ độc thức ăn được, vì chúng ta mấy ngày ở đây đều dùng những món này.” Đoan Mộc Ngưng lắc lắc tay bắt đầu dùng cơm.
Lục Lân Phi nhìn Đoan Mộc Ngưng gặp một miếng thịt cho vào miệng, mày kiếm khẽ nhướn lên.
“Công tử như thể nào lại thay đổi khẩu vị rồi, ngươi rất thích ăn thịt bò hải sản rau xanh, rất ít khi ăn thịt khác nha.” Kiểu thay đổi khẩu vị này cũng thật đặc biệt.
“Ân, ta cũng không biết, lúc trước rõ ràng là không thích ăn thịt, nhưng đến đây mới phát hiện mình thích ăn thịt, nhưng lại không ăn nổi thịt bò nữa.” Nói xong, lại cho thêm một miếng thịt vào miệng.
“Chẳng lẽ ở đây không có hải sản?”
“Không thể nào, hải sản có nhiều nha, lần trước bảo đầu bếp khách điếm hấp một dĩa tôm, rõ ràng nhìn qua thấy rất ngon, nhưng lúc ngửi thấy mùi có điểm…..” Đoan Mộc Ngưng nhíu nhíu mày, tiếp tục dùng cơm.
Hai người sau khi dùng cơm xong, lập tức đi đến căn phòng cách ly người bệnh.
Thấy Đoan Mộc Ngưng và Lục Lân Phi bước vào cửa, Mộ Niệm Hựu đang bưng sọt đựng dược liệu ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười khẽ.
“Tiểu Ngưng, dược sư cũng đến sao!!”
“Phải, Phượng Quân nhận được thư của vật nhỏ liền lập tức ném ta cho Hỏa chi linh đóng gói đưa lại đây.” Dược sư lộ vẻ mặt bất đắc dĩ.
Vẻ mặt bất đắc dĩ của Lục Lân Phi khiến Mộ Niệm Hựu phá ra cười.
……
Lục Lân Phi đến, danh xưng đệ nhất quỷ dược sư đại lục Thiên Vực quả nhiên không giống bình thường, chỉ dùng có nửa ngày đã đoán ra được chứng bệnh chính xác.
Giống như Đoan Mộc Ngưng nghĩ, họa ở thôn trấn này không phải là dịch bệnh, mà là trúng độc, nhưng là độc gì thì ngay cả Lục Lân Phi cũng không biết.
Ngay lúc Đoan Mộc Ngưng và Lục Lân Phi khó khăn tìm đối sách, vài thôn dân vội vàng chạy vào y quán.
“Phượng Tử đại nhân, không tốt không tốt ……”
“Phát sinh chuyện gì?” Buông sọt trong tay, Đoan Mộc Ngưng nhìn hai người.
“Cái kia…. Ma tộc đến đây….” Một thôn dân chĩa ngón tay ra ngoài, mặt lộ vẻ sốt ruột.
Từ sau khi ‘người phát ngôn của Thần’ bị Đoan Mộc Ngưng dọa chạy, đã qua nửa tháng, Ma tộc vẫn án binh bất động, lại không thể tưởng tượng được hôm nay cư nhiên lại tiến vào thôn trấn.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của thôn dân, Đoan Mộc Ngưng khẽ nhăn mày.
“Ta cùng đi với các ngươi.” Nói xong liền cất bước ra ngoài.
Mộc Thương Lãng và Lôi Khiêm Chi ở trong y quán thấy thế cũng buông đồ vật trong tay đi theo Đoan Mộc Ngưng.
Đến lúc đám người Đoan Mộc Ngưng đi theo hai gã thôn dân đến bên ngoài thôn, quả thực đã thấy đám Ma tộc kia xuất đầu lộ diện một lần nữa, mà thủ lĩnh Ma tộc lại là nam nhân che mặt được đám yêu ma bảo hộ.
Ma tộc đến thôn, mọi người đều khẩn trương, không khỏi nắm chặt lấy đủ loại gia cụ bày ra đủ loại tư thế phòng vệ.
Thấy bọn người Đoan Mộc Ngưng đến, mọi người cảm thấy an tâm được phần nào.
“Phượng Tử đại nhân!!”
Trải qua nửa tháng ở chung, thôn dân từ hoài nghi Đoan Mộc Ngưng đã chuyển sang thái độ tôn kính.
“Không cần lo lắng, giao cho ta là được rồi.” Âm thanh ấm áp trấn ản cảm xúc của mọi người, Đoan Mộc Ngưng xoay người nhìn về phía đám Ma tộc kia, chậm rãi bước đến.
“Các chủ.” Thấy Đoan Mộc Ngưng tiến về phía trước, Mộc Thương Lãng khinh hô một tiếng, chuẩn bị bước theo.
“Tiểu Lãng Lãng, không sao, ngươi đứng đó được rồi, ta qua nhìn xem chút.” Đoan Mộc Ngưng lắc tay, cước bộ chưa từng dừng lại.
Đám Ma tộc thấy Đoan Mộc Ngưng chậm rãi bước tới gần đều lâm vào một trận kinh ngạc, cúi đầu ô hô phát ra tiếng, giống như là đang nói chuyện với nhau.
Mà nam nhân che mặt kia chậm rĩ vươn tay ra sau, đám yêu ma nguyên bản ‘cúi đầu nói nhỏ’ lập tức im lặng.
Còn ba bước nữa là đến trước mặt nam nhân kia, Đoan Mộc Ngưng liền dừng lại, đôi mắt đen tinh tế đánh giá.
Nửa gương mặt trên không bị chiếc khăn che phủ, là một đôi mắt màu đỏ yêu mị, nhưng làm cho Đoan Mộc Ngưng lâm vào kinh ngạc chính là đôi mắt kia cư nhiên không có lấy một chút tia sáng, lại thêm hành động nghiêng đầu lắng nghe của nam nhân kia, Đoan Mộc Ngưng liền khẳng định.
Ma tộc này…. Cư nhiên lại bị mù.
Nam nhân Ma tộc kia rõ ràng cảm giác được Đoan Mộc Ngưng đang đứng trước mặt mình, cư nhiên chậm rãi khom người chào, không có lấy một tia ác ý.
Đoan Mộc Ngưng nhìn y, nhíu mày, chậm rãi mở miệng: “Người nhiều lần đến ngoài thôn, lại chưa hề làm bất cứ chuyện gì khác, có phải là đang gặp nạn cần chúng ta hỗ trợ hay không?”
Nghe Đoan Mộc Ngưng hỏi, nam nhân ma tộc cong cong mắt, sau đó khẽ gật đầu.
“Ngươi đã không có ác ý, vậy có thể nói cho ta biết có chuyện gì khó khăn không?” Đối với người khác, Đoan Mộc Ngưng cũng không tỏ vẻ ác ý, tuy người trước mắt này là Ma tộc hung tàn nhất đại lục Thiên Vực, nhưng Đoan Mộc Ngưng chưa từng có nửa điểm bài xích.
Ma tộc nhẹ nhàng gật đầu, chậm rãi đưa tay chỉ về một hướng.