Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đoan Mộc Ngưng cho dù thế nào cũng chưa từng nghĩ đến “hung khí” cư nhiên chỉ là một hạt dẻ nho nhỏ.
Đưa tay lấy hạt dẻ trên tay Phong Vô Uyên, lại nhìn đôi mắt tò mò của hắn, Đoan Mộc Ngưng chỉ biết, người thế giới này hình như không biết hạt dẻ là cái gì.
“A—Làm ơn, các ngươi…..” Đột nhiên một tiếng cầu xin thất kinh ở không xa truyền đến.
“A? Sao lại thế này?” Đoan Mộc Ngưng được Phong Vô Uyên ôm trong ngực nhìn qua nơi phát ra âm thanh, rất nhanh liền hiểu rõ mọi chuyện.
Tại ngã tư đường cách đó không xa, một người nam tử trẻ tuổi mặc cẩm y, dáng vẻ khí chất đều là một bộ lưu manh dẫn theo vài người mặc đồ gia phó cầm gậy gõ gây phiền toái cho một ông lão.
“Phi, đồ lão già xấu xí, ở Phong Duyên Thành này ai mà chẳng biết Giản thiếu gia ta quản hạch cái ngã tư đường này, bảo ngươi đưa bảo hộ phí cho bản thiếu gia, ngươi cư nhiên dám chi chi oai oai (có thể hình dùng bằng từ kêu oai oái đi~)!!” Giản thiếu gia kia ác liệt nói, thuận thế đá luôn cái sọt chứa thứ gì đó của ông lão.
Cái sọt bị đá ngã, hạt dẻ như cái bánh bao màu rám nắng nháy mắt lăn đầy đất.
“Đại nhân, lão thân xin ngài giơ cao đánh khẽ đừng làm khó tiểu nhân, tiểu nhân trong nhà còn có lão hữu bị nhiễm phong hàn, bất dắc dĩ lão thân mới đi bán trái cây……” Lão nhân gia nhìn đám hạt dẻ rơi đầy đất lập tức quỳ xuống.
“Trái cây? Ngươi nói cái thứ cứng ngắc này là trái cây sao? Lão già ngươi có phải mắt mờ rồi không, thứ này cũng có thể ăn sao?” Nói xong liền bốc lấy nắm hạt dẻ ném lên người ông lão.
Toàn bộ cảnh tượng Đoan Mộc Ngưng đều thu hết vào trong tầm mắt, đôi mày tinh tế khẽ nhăn lại.
“Lão gia gia thật đáng thương, người nọ thực quá phận, cư nhiên lại đi khi dễ ông lão, hạt dẻ nhiều như vậy mới có thể đầy được cái sọt đó, ông lão đi hái cũng thực vất vả quá.” Y nhớ rõ loại hạt dẻ này kết quả ở cái cây rất cao.
Ngay tại cái lúc Đoan Mộc Ngưng vì tình huống bi thảm của ông lão mà cảm thấy ưu thương, Giản thiếu gia hư hỏng kia hiện lại lại cư nhiên sai tùy phó (người theo hầu) đánh ông lão.
“Ngươi tới, đánh lão cho bổn thiếu gia, đánh chết liền đem cho chó ăn!!”
Người lĩnh mệnh lập tức tiến lên, vô nhân tính giơ cây gậy gỗ trong tay lên đánh xuống người ông lão.
“A……. Không cần!!!” Nhìn thấy ông lão sắp bị đánh, Đoan Mộc Ngưng kinh hô lên.
Ba –
“A –”
Nào biết, gậy gỗ vừa mới tiếp xúc lên người ông lão, đột nhiên bốc cháy, hóa thành tro bụi phân bán trên mặt đất.
Mà tay của hai tùy phó cầm gậy kia cũng bị hỏa diễm kỳ dị thiêu cho đen thui, nháy mắt tiếng kêu rên bốn phía nổi lên.
Nhìn thân hình ông lão run rẩy, nhưng không có bị thương, còn có hai tùy phó tay bị thiêu rụi đang lăn lộn trên mặt đất, sợ tới mức kéo lê thân mình đến gần Giản thiếu gia, Đoan Mộc Ngưng sửng sốt, đột nhiên quay sang nhìn Phong Vô Uyên.
Ánh vào đôi mắt đen láy xinh đẹp kia chính là nam tử cho dù mái tóc đỏ đã bị nhuộm thành màu sắc phổ biến nhưng vẫn rất đẹp mắt, hiện tại mái tóc tung bay phần phật lại không hề có một chút gió, hiển nhiên là mới vừa sử dụng thuật pháp.
“Vô Uyên……” Đoan Mộc Ngưng nhẹ nhàng kêu, Phong Vô Uyên tuy rằng đối với người ngoài rất đạm mạc, cũng không thích ở gần người, nhưng không phải là loại người vô tình, tâm hắn kỳ thực nóng hơn, thiện lương hơn so với người khác.
“Chúng ta qua bên đó.” Hôn nhẹ mũi của nhóc con một cái, Phong Vô Uyên nhẹ nhàng nói: “Dám lấy thứ này ném Ngưng Nhi, ta sẽ khiến cho hắn hối hận vì đã sống ở thế giới này.”
“Ân,dạy cho hắn biết cái gì là kính già yêu trẻ!!!” Đoan Mộc Ngưng cười đến sáng lạn.
Người của mình mang đến hai tay đều bị đốt trụi, mà lão già bị đánh kia cư nhiên lại không có lấy một chút thương tổn, Giản thiếu gia hiển nhiên là bị sợ không nhẹ.
“Ngươi đồ lão yêu quái, rối cuộc làm đã làm gì với gia phó của ta, ta giết ngươi, cái đồ yêu quái!!!” Nói xong liền chuẩn bị một trận quyền đấm cước đá với ông lão.
“Đã thương gia phó của ngươi không phải ông lão này, mà là bản quân!” Lời nói phảng phất hàn băng chậm rãi vang lên, hồng mâu chiếu thẳng vào người nam tử.
Đôi mắt đỏ như lửa này, tuy khiếp sợ nhưng không chỉ là kinh sợ, bởi vì đôi hồng mâu này không giống như màu mắt đỏ như máu hung tàn của ma tộc, đôi mắt này giống như hỏa diễm ngưng tụ mà thành, mang theo chính khí nóng cháy.
Đôi con ngươi đỏ đậm chợt lóe lên, giống như là đang xác thực lại lời nói, đem vô số hạt dẻ phân tán trên mặt đất nâng lên không.
“A –”
Toàn bộ hạt dẻ nhắm thẳng Giản thiếu gia không ngừng ném mình lao tới, từng tiếng kêu rên thê lương nháy mắt vang lên.
“Lão gia gia, người không sao chứ, có bị thương không?” Trong lúc Phong Vô Uyên giáo huấn Giản thiếu gia, Đoan Mộc Ngưng đã đến bên người ông lão.
Ông lão nằm trên mặt đất đột nhiên nghe được thanh âm non nớt, ngẩng đầu lên nhìn, nhất thời kinh ngạc mở to đôi mắt đục ngầu.
Đứa nhỏ thật xinh đẹp.
“Không…… Không có việc gì….. Đa tạ tiểu thiếu gia quan tâm…..”