Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bảo Bối Nhút Nhát Của Tổng Tài Lập Dị
  3. Chương 32: Trông chừng
Trước /61 Sau

Bảo Bối Nhút Nhát Của Tổng Tài Lập Dị

Chương 32: Trông chừng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nhưng trước tiên tôi phải đi tắm cái đã.

Anh không thể chịu được khi mà cả một ngày trời lăn lộn bên ngoài đến bây giờ cơ thể vẫn còn rất bẩn, không thoải mái chút nào. Bắt buộc phải đi tắm mới chịu được.

Bạch Cửu Ngôn cúi đầu xuống, cô khẽ "Ừm".

Nhưng mà bây giờ nếu Dạ Minh Hàn đi tắm thì cô vẫn sẽ phải ở đây một mình mà phải không? Nghĩ đến cảnh xung quanh bao trùm một mảng đen sâu thẳm, Bạch Cửu Ngôn toát mồ hôi.

Eh?

Dạ Minh Hàn bất ngờ bước đi, anh vẫn không buông tay Bạch Cửu Ngôn ra, vẫn kéo theo cô đi cùng.

- Anh...chẳng phải anh nói là đi tắm sao?

- Ừm.

Dạ Minh Hàn trả lời một cách trống rỗng. Anh biết cô gái này sợ tối nếu để cô ở một mình thì cô sẽ khóc mất thôi. Đột nhiên anh lại muốn...chở che cho cái cô gái nhút nhát ngốc nghếch này...

Nhìn thấy hướng đi là về phòng anh, Bạch Cửu Ngôn có phần hoang mang và khó hiểu, vừa định hỏi thì Dạ Minh Hàn đã nói, giọng anh trầm thấp vang lên:

- Em đợi một chút, tôi sẽ tắm nhanh thôi.

- Hả?

Dạ Minh Hàn mở cửa phòng, anh bước vào trong kéo theo cả Bạch Cửu Ngôn.

- Tôi không bỏ em một mình đâu, không phải em sợ tối sao?

Đứng trước tủ quần áo, anh chỉ dùng một tay để mở tủ, lấy đồ rồi sau đó đi về hướng phòng tắm.

Bạch Cửu Ngôn đúng là rất sợ bóng tối nhưng mà...ý của anh là sao? Dạ Minh Hàn định kéo theo cô vào trong sao? Nghĩ đến đó, hai má cô đỏ ửng lên. Bạch Cửu Ngôn vội vàng nói:

- Dạ Minh Hàn, tôi...tôi ở đây là được rồi.

- Không được.

Dạ Minh Hàn lạnh lùng nói, anh vẫn một mực kéo cô đi.

- Nhưng...nhưng không cần đến mức tôi phải vào đó đâu!

Bạch Cửu Ngôn buộc miệng nói ra, gương mặt cô đỏ như quả cà chua, may mà mất điện nên Dạ Minh Hàn không thể thấy được vẻ mặt của mình bây giờ. Anh nghĩ cái gì vậy? Sao lại...

- Nghĩ đi đâu vậy? Tôi muốn em đứng gần cửa phòng tắm nếu nghe giọng tôi có lẽ em sẽ cảm thấy đỡ sợ hơn khi ở một mình.

Dạ Minh Hàn quay lại nhìn Bạch Cửu Ngôn. Ôi trời ơi! Thật muốn đào một cái lỗ chui xuống quá! Bạch Cửu Ngôn ơi Bạch Cửu Ngôn! Mày suy nghĩ cái gì vậy?!!!

- Chả lẽ em muốn vào trong phòng tắm với tôi à? Cái đó tôi cũng không ngại.

Dạ Minh Hàn đê tiện nói, khóe môi anh hơi nhếch lên. Cô nghe được giọng nói như thể dụ dỗ kia thì đầu óc muốn nổ tung, cũng chẳng thể thấy được anh đang cười mình.

- Không...không phải!

Cô lúng túng nói.

- Được rồi, đứng đây đợi tôi chút nhé.

Dạ Minh Hàn nói, anh buông tay Bạch Cửu Ngôn ra.

- Ừm.

Cô ngẩn đầu nhìn anh, trong ánh sáng mập mờ ít ỏi, Bạch Cửu Ngôn đứng so với chiều cao của anh vô cùng chênh lệch. Người đàn ông trước mắt là "chồng" của mình đó sao? Ngoại trừ cái tính sáng nắng chiều mưa kia thì mọi thứ của anh đều hoàn hảo cả.

Đợi Dạ Minh Hàn bước vào trong phòng tắm, Bạch Cửu Ngôn quay người ngồi tựa lưng vào cửa. Nhìn một mảng không gian mù mịt trước mắt, bỗng dưng lại cảm thấy lạnh người. Tiếng nước bên trong phòng tắm trở thành âm thanh vang vọng nhất trong lúc yên tĩnh như thế này, Bạch Cửu Ngôn đột nhiên đỏ mặt.

- Bạch Cửu Ngôn.

Dạ Minh Hàn từ bên trong nói vọng ra.

- Hửm?

Cô đáp.

- Nói gì đó đi, ngồi im như vậy em sẽ thấy sợ đó.

- Anh nói như vậy mới khiến tôi sợ thêm ấy!

- Ồ?

Dạ Minh Hàn cà lơ phất phơ đáp.

Nước từ trên vòi hoa sen tuôn xuống người anh, cũng may là mất điện chứ không mất nước.

- Bạch Cửu Ngôn...em ngoài sợ tối còn sợ gì nữa không?

Dạ Minh Hàn lại hỏi.

- Tôi rất nhát gan nên rất hay lo sợ linh tinh.

- Vậy thì đừng lo linh tinh nữa, cái sợ nhất là gì?

- ...Lửa. Tôi rất sợ các ngọn lửa lớn kiểu như trong các buổi tiệc đốt lửa trại hay đại loại như thế.

Bạch Cửu Ngôn ngồi rúc người, cô gục đầu xuống dưới. Những ngọn lửa lớn đều sẽ khiến Bạch Cửu Ngôn nhớ đến cơn ác mộng khủng khiếp kia.

Dạ Minh Hàn im lặng. Anh biết gia đình cô mất do bị hỏa hoạn, cũng dễ hiểu khi Bạch Cửu Ngôn sợ lửa thôi. Hình như càng ngày Dạ Minh Hàn anh càng muốn bước vào cuộc đời của cô gái này hơn rồi.

Vài phút sau, cánh cửa sau lưng Bạch Cửu Ngôn mở ra. Cô giật mình vội đứng dậy.

- Ngồi dưới đất như thế nhỡ bệnh thì sao?

Dạ Minh Hàn lại nắm lấy tay cô, anh bước đi vài bước rồi nói:

- Giúp tôi lau tóc đi.

Cái người đàn ông này cũng thiệt là...

Bạch Cửu Ngôn gật đầu. Cô nhận lấy khăn từ anh. Lau tóc á? Cô đứng phía sau nhìn lên đầu anh, trong ánh sáng mù mịt chả thấy được gì cả. Dạ Minh Hàn lúc thì thế này lúc thì thế nọ, chả ai hiểu anh cho nổi luôn ấy.

Dạ Minh Hàn ngồi xuống giường của anh, anh cầm lấy điện thoại đã mở flash đặt lên trên bàn.

- Đứng đó làm gì? Qua đây.

Nhìn thấy Bạch Cửu Ngôn cứ đứng đờ ra một chỗ, anh nói, giọng điệu trầm thấp nhưng lại không chứa một chút sự xa cách lạnh lẽo nào.

Bạch Cửu Ngôn bước đến, cô hơi luống cuống rồi sau đó trèo lên giường của anh, vì Dạ Minh Hàn khá là cao nên cô phải quỳ gối lên mới có thể đủ tầm tay mà lau tóc cho anh.

Ngay giây vừa chạm vào tóc Dạ Minh Hàn, Bạch Cửu Ngôn hơi ngượng ngùng một chút. Đây là một trong những lần hiếm hoi cô chạm vào người Dạ Minh Hàn. Tóc anh rất mềm còn vương mùi thơm dầu gội nữa. Động tác tay của Bạch Cửu Ngôn rất nhẹ nhàng, cô sợ sẽ khiến anh đau nên vô cùng cẩn thận.

- Xong rồi.

Bạch Cửu Ngôn nói.

Dạ Minh Hàn vuốt ngược mái tóc về phía sau, anh quay lại nhìn cô.

- Trễ rồi, em ngủ đi, tôi sẽ canh em.

Cô tròn mắt nhìn anh, gì cơ chứ? Canh chừng cho mình ngủ á?! Có nghe nhầm không vậy???

- Cái đó...không cần đâu...

Bạch Cửu Ngôn bối rối, cô xua tay.

- Em dám ngủ trong bóng tối thế này?

Nghe những lời này, Bạch Cửu Ngôn lắc đầu. Cô nói:

- Không sao đâu, mỗi khi ở Tần gia mất điện, tôi đều có thể xoay xở mà.

- Vậy em ngủ kiểu gì?

- Không ngủ, chỉ ngồi trước ngọn nến rồi chờ đến khi có điện lại thôi.

Dạ Minh Hàn im lặng. Rốt cuộc khoảng thời gian đó cô gái này đã vất vả để an ủi bản thân mình như thế nào vậy. Anh không nói gì bất ngờ túm lấy tay cô kéo Bạch Cửu Ngôn một nước đi về bên phòng của cô.

- Dạ Minh Hàn, anh làm gì vậy?

Bạch Cửu Ngôn có phần bất ngờ hỏi.

- Ngủ đi.

Anh để cô ngồi xuống giường rồi một tay đẩy ngã cô, sau đó kéo chăn trùm lên người Bạch Cửu Ngôn.

Đến bây giờ cô vẫn chưa thể hiểu được hành động của anh, thô bạo ép người ta phải đi ngủ? Đúng là con người kì cục.

Tưởng chừng ép Bạch Cửu Ngôn ngủ rồi Dạ Minh Hàn sẽ rời đi nhưng không, anh ngồi xuống giường cô rồi bảo:

- Tôi sẽ ở đây, đến khi nào có điện trở lại.

Mất điện là do sửa chữa lại một số thứ, anh đã gọi điện thoại hỏi rồi, sớm thôi sẽ có điện trở lại.

- Nhưng như thế sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh.

Bạch Cửu Ngôn kéo chăn che phủ gần hết người, cô lí nhí nói.

- Không sao. Ngủ đi.

Dạ Minh Hàn đáp.

Người đàn ông này...đối xử với cô lúc này lúc nọ nhưng đa phần đều là rất tốt, anh không bao giờ động tay động chân với cô, càng không ghét bỏ cô. Người đàn ông kia cứ hết lần này đến lần nọ làm cho Bạch Cửu Ngôn cô phải suy nghĩ đến những thứ kì lạ.

Tim cô thỉnh thoảng đập rất nhanh khi ở cạnh Dạ Minh Hàn. Đừng có nói là...bản thân có ý gì với anh đó nhé!

Bạch Cửu Ngôn đỏ mặt, cô rúc đầu vào trong chăn, tim lại đập nhanh nữa rồi!

- Ngộp thở bây giờ.

Dạ Minh Hàn vươn tay kéo chăn ra khỏi đầu cô.

Nhìn ở khoảng cách này, người đàn ông kia quả thật là đẹp không góc chết luôn đấy. Gương mặt khiến người khác dễ dàng đổ gục.

Quảng cáo
Trước /61 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch] Trùng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần

Copyright © 2022 - MTruyện.net