Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Mọi người tùy tiện ngồi đi.”
Trong phòng trà chật hẹp, Tạ Phỉ rất có dáng điệu ông chủ chào hỏi.
Hắn chọn một chỗ ngồi, Tương Phi và A Phúc cũng xếp hàng ngồi ở bên kia, ở giữa là Ngân Túc.
Ngân Túc được ủy thác trách nhiệm nặng nề, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm ông chủ Tạ, một cái móng vuốt đè lên trên ipad, bày trận mà đợi.
“Nếu mọi người đều đã đến đông đủ, vậy chúng ta liền trực tiếp vào vấn đề chính nhé.” Đi đôi với tiếng móng vuốt gõ màn hình, Tạ Phỉ từ lúc bắt đầu nhậm chức tới bắt đầu hội nghị lần thứ nhất, hắn hắng giọng một cái nói: “Vừa rồi anh A Phúc dẫn tôi đi quanh khách sạn, tôi chú ý tới rất nhiều vấn đề.”
Tương Phi và A Phúc đang ngồi ngay thẳng, vốn có cảm giác mới lạ, lại bị câu mở đầu này tiêu diệt bằng tốc độ ánh sáng, chỉ còn lại khủng hoảng.
“Đầu tiên, khách sạn cần tu sửa không ít chỗ, ví dụ như hàng rào tre hôm qua, còn có nóc nhà và vách tường lọt mưa gió, thậm chí tôi còn phát hiện một cái chuồng chó trong đình viện, thứ hai, bố trí của khách sạn quá đơn sơ, đồ xài trong nhà cũng rất cũ kỹ, cần bổ sung thêm hoặc là thay đổi; một điểm cuối cùng, tình trạng vệ sinh của khách sạn rất kém, lấy phòng tôi ở ngày đầu tiên làm ví dụ, chẳng những trên tường có vết bẩn và dấu giày, trên TV còn phủ bụi… À đúng rồi, tôi còn tìm được tóc trên gối nữa.”
Tạ Phỉ chìa tay đếm từng vấn đề, chỉ thấy các nhân viên cũng sắp run thành cái sàng, không thể làm gì khác hơn là cho viên táo ngọt: “Nhưng khách sạn rất thân thiện với môi trường, vất vả cho mọi người rồi.”
A Phúc và Tương Phi lập tức gật đầu như giã tỏi, lại nghe Tạ Phỉ phân tích: “Nhưng nếu muốn hấp dẫn khách chỉ dựa vào thân thiện với môi trường là không được, cho nên những vấn đề này đều cần chỉnh sửa.”
“Vậy phải tốn rất nhiều tiền nhỉ?” Tương Phi móc móng tay, chột dạ nói: “Quỹ của chúng ta khá có hạn.”
Tạ Phỉ cũng không ngoài dự đoán về việc này, cho dù ai cũng có thể nhìn ra khách sạn buôn bán không khấm khá lắm, nhưng hắn rất có lòng tin đối với năng lực nghiệp vụ của mình, chỉ cần mấy chục ngàn cũng đủ để cho khách sạn thay hình đổi dạng, vì vậy trấn định hỏi: “Có bao nhiêu?”
Tương Phi ngượng ngập đồng thời len lén đạp A Phúc một cước, người sau ánh mắt tránh né, run rẩy giơ ra “tám”.
“Tám chục ngàn?”
(1 Nhân dân tệ của TQ = 3.3k VNĐ, tôi chú thích luôn ở đây, về sau sẽ không đổi nữa, các bạn tự tính nhé)
A Phúc xấu hổ cúi đầu.
Tạ Phỉ vặn mi: “Tám ngàn thì hơi ít…”
A Phúc không dám giấu giếm nữa, tiếng như ruồi muỗi: “Tám, tám trăm.”
“…”
Sợ nhất là đột nhiên yên tĩnh.
Tương Phi và A Phúc tay trong tay, tâm liền tâm, hấp thu dũng khí từ trên người đối phương, hồi lâu, bọn họ rốt cuộc chờ được một câu nói của ông chủ Tạ: “Tôi nhớ lúc phỏng vấn, hai người cam kết một tháng tám ngàn, sáu bảo hiểm một năm, đều là đang lừa tôi?”
Gần như trong một giây đó, Tạ Phỉ đã nhìn thấy vẻ đỏ ửng trên mặt Tương Phi biến mất hầu như không còn, trong tái nhợt lộ ra xanh mét, cả người run run giống như lá tàn trong bão táp.
Vấn đề rất nghiêm trọng mà…
Không phải là muốn gạt hắn làm không công sao? Chẳng lẽ còn có ẩn tình gì?
Tạ Phỉ chống cằm, nhớ lại lúc đầu Tương Phi khiêu khích, chẳng lẽ là muốn hắn ở rể khách sạn, từ nay về sau cam tâm tình nguyện vì làm không công vì yêu?
Mắt thấy Tương Phi sợ đến độ sắp không thở nổi, Tạ Phỉ quyết định làm như không biết, bất kể đối phương đã từng ôm ý định gì, dù sao bây giờ vẫn là do hắn làm chủ.
“Ngọn núi sau hậu viện có ai quản không?”
Tạ Phỉ đột nhiên chuyển đề tài, ngược lại khiến hai vị nhân viên đều ngây ra, Tương Phi thấy hắn cười, dần dần ý thức được là ông chủ mới định cho cô một đường sống.
Tương Phi vừa mừng vừa sợ, thiếu chút nữa ôm đầu khóc lóc, cô hít một hơi thật sâu, điều chỉnh xong hô hấp mới nói: “Ngọn núi kia là của tập thể cả thôn, không có ai quản.”
“Kia trên núi có trúc không?”
“Có thì có…” Tương Phi không hiểu: “Ngài hỏi cái này làm gì?”
“Nếu có trúc, chúng ta ít nhất có thể sửa hàng rào tre trước, cũng có thể làm chút đồ xài trong nhà.” Lúc Tạ Phỉ nói chuyện, ánh mắt sáng như giấu cả trời sao, khiến Tương Phi phải thất thần, kinh ngạc nghe kín đáo khoe khoang: “Tôi làm đồ thủ công cũng không tệ lắm.”
“Ông chủ, lát nữa tôi sẽ lên núi chặt trúc!” A Phúc nhận ra được Tương Phi không bình tĩnh, lập tức nắm lấy cơ hội biểu hiện, “Sức lực của tôi rất lớn.”
“Cũng được…” Tạ Phỉ vốn cũng muốn lên núi, đột nhiên kịp phản ứng A Phúc không phải là con người, bỗng nhiên kích động, “Hai người có phép thuật không? Cái loại phép thuật mà vung tay áo là trúc đổ rạp đầy đất đó?”
“Biết thì biết.” A Phúc thành thật khai báo: “Nhưng muốn thi triển pháp thuật cần đầy đủ linh khí, chúng tôi chỉ là tiểu yêu cấp thấp, trước mắt còn không được.”
Tạ Phỉ rất tiếc nuối, quay lại hỏi: “Khách sạn có công cụ sửa chữa không?”
Sau khi lấy được câu trả lời phủ định, hắn khẽ than thở: “Lát nữa tôi đi dạo trấn trên một chút.”
Mặc dù chỉ có tám trăm đồng, nhưng hẳn cũng đủ mua dụng cụ.
Tương Phi vội vàng bày tỏ muốn đi cùng, Tạ Phỉ khoát khoát tay: “Không cần, tôi chỉ tùy tiện đi một vòng, nếu chị Tương có thời gian thì dọn vệ sinh một chút đi.” Hắn liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, kim giờ đã chỉ đến số 10, nói: “Vậy hôm nay đến đây đã, có thời gian rảnh tôi sẽ làm một bản kế hoạch cải cách khách sạn sau, dựa theo hạng mục phân phối công việc, sau này biểu hiện của hai người cũng sẽ được tính vào đánh giá thành tích, tan họp!”
Tiếng nói vừa dứt, Tạ Phỉ liền nghe thấy Ngân Túc kêu “cúc cu”, vì vậy cười hỏi: “Làm xong biên bản hội nghị chưa?”
Ngân Túc là chỉ cú tuyết, chỉ có thể làm vẻ mặt của cú tuyết, nó nghiêm túc gật đầu một cái, dùng móng vuốt đẩy ipad qua.
Tạ Phỉ đầy sự tò mò đi tới, liếc mắt một cái liền thấy hàng chữ cuối cùng trên trang word — sau này biểu hiện của hai người cũng sẽ được t-ính-vào-đánh-giá-thành-t-ích. (Chỗ này hơi khó diễn đạt một chút, mọi người cứ hiểu là em cú đang đánh vần từng chữ để gõ vào ipad là được.)
“…”
Được rồi, ít nhất biết ghép vần phải không? Lần sau sẽ đổi cho một cách có thể tự động chuyển đổi cách nhập vào đi.
Người trong phòng trà lần lượt tản đi, cùng lúc đó, khách trọ duy nhất trong khách sạn Đại Hoang cũng đã đi xe công ty giải trí M ở thành phố Nam Sơn.
Úc Ly đi thang máy từ bãi đậu xe lên tầng cao nhất, người đại diện lúc chờ thang máy chờ lập tức chào đón “Vất vả rồi, tôi còn nghĩ ngày mai khai máy cậu mới trực tiếp đến đài truyền hình cơ, ai ngờ Trương tổng đột nhiên muốn tìm cậu.”
Úc Ly tháo mũ xuống, tiện tay ném cho người đại diện, “Chuyện gì? Trong điện thoại cứ ấp úng mãi.”
Người đại diện hạ thấp giọng: “Công ty mới kí một người mới, nói là con trai của một người góp vốn, đã được quyết định sẽ diễn nam 3 của phim “Vương triều”. Không phải cậu là nam chính sao, chắc là Trương tổng muốn cậu dẫn theo cậu ta ấy mà.”
Úc Ly trầm mặt xuống, “Chỉ có mỗi vậy?”
Người đại diện cứng đờ, mặc dù hợp tác cùng Úc Ly đã hơn bốn năm, hắn vẫn rất sợ đối phương tức giận, vội vàng cười theo: “Dù sao cũng là lão tổng mới nhận chức, vẫn nên cho chút thể diện đi.”
Úc Ly cười lạnh một tiếng, xoay người ấn nút thang máy.
Mắt thấy thang máy chậm rãi lên cao, người đại diện gấp đến độ không được, khuyên can mãi cũng không đổi được một ánh mắt của Úc Ly.
Ngay lúc hắn không biết làm thế nào, thang máy đã lên đến tầng cao nhất, chỉ nghe “tinh” một tiếng, cửa mở ra.
Sau cửa có hai người đang đứng, một người là tổng giám đốc, một thiếu niên khác có vóc dáng không cao, ngược lại có dáng vẻ mi thanh mục tú.
Bốn người đối mặt, thiếu niên kia sau khi ngây ra một lúc ngắn ngủi, lập tức bước ra khỏi thang máy, cúi đầu thật sâu với Úc Ly: “Anh Úc Ly!”
“Ai là anh cậu?” Cho dù đối mặt với lãnh đạo, Úc Ly cũng không che giấu sự chán ghét của mình, nhưng y đột nhiên ngừng một lát, giọng hơi hòa hoãn: “Cậu tên gì?”
Thiếu niên bị câu nói sau làm cho lúng túng, không ngờ thái độ của Úc Ly nói thay đổi liền thay đổi ngay, khiến hắn ta khẩn trương không biết làm sao, ngay cả giọng nói cũng thay đổi: “Em, em tên là Tạ Nghiêu.”
“… Tả cái gì?” Úc Ly nghi ngờ lỗ tai của mình.
(Chỗ này anh Ly nghe nhầm là Tả Dược (xièyào) nghĩa là thuốc tiêu chảy =)))) Chứ tên của bạn kia là Tạ Nghiêu (xièyáo).)
“Tạ Nghiêu.” Thiếu niên chỉ nghĩ là y không nghe rõ, vội vàng giải thích: “Nghiêu trong Nghiêu Thuấn Vũ(*).”
(*) Ba vị minh quân nổi tiếng trong truyền thuyết.
Lúc này đã đọc đúng âm tiết, nhưng Úc Ly lại thay đổi vẻ mặt một lần nữa, thậm chí sắc mặt còn khó nhìn hơn lúc trước.
Người ở đây cũng đều bối rối, thiếu niên siết chặt ống quần, hoang mang bất an nhìn về phía tổng giám đốc bên cạnh. Người sau nhận được tín hiệu cầu cứu của hắn ta, nhưng Úc Ly là cây rụng tiền lớn nhất của công ty, ông ta cũng không tiếp dám quơ tay múa chân, chỉ có thể nhắm mắt giảng hòa: “Đúng là như vậy, Tạ Nghiêu mới vừa ký vào công ty chúng ta, tương lai chính là sư đệ của cậu đấy, cậu ta sẽ đóng Vương…”
Tổng giám đốc không nói hết được, bởi vì Úc Ly đã vượt qua bọn họ, đi thẳng vào thang máy.
Trong nháy mắt lúc cửa thang máy khép lại, người đại diện của Úc Ly rốt cuộc nhớ tới thân phận của mình, nhảy một phát vào trong.
Vì vậy, trong phòng thang máy cũng chỉ còn lại hai người.
Vẻ mặt Tạ Nghiêu vừa khó chịu lại mất mát, tổng giám đốc trấn an vỗ hắn ta, “Không sao, tính tình của Úc Ly chính là vậy, cậu chỉ cần đi theo y nhiều, y sẽ để ý đến cậu.”
Tạ Nghiêu miễn cưỡng cười một tiếng, “Tôi chỉ sợ anh Úc Ly không chịu để ý đến tôi.”
“Sao biết được. Đưa tay không đánh người mặt cười, mặc dù tính tình Úc Ly không tốt, nhưng cũng không phải tính cách không thân cận ai như bên ngoài đồn đãi.” Tổng giám đốc cũng có mấy phần thật lòng với thiếu niên có hậu trường vững chắc này, tỉ mỉ phân tích, “Cậu nhìn người đại diện của y xem, không có nhân mạch và tài nguyên, cũng bởi vì đã sớm đi theo Úc Ly, bây giờ không phải đã tiền đồ rộng mở rồi sao? Nói cho cùng, còn không phải là Úc Ly coi trọng phần tình nghĩa quen biết đó? NGười như y, thật ra thì thật dễ mềm lòng.”
Tạ Nghiêu được an ủi như vậy, trong lòng dễ chịu hơn một chút. Hắn ta nghĩ đến chỗ đặc biệt của mình, không khỏi có thêm mấy phần tự tin, nụ cười cũng dần dần buông lỏng.
Mà người được hai người bàn luận, giờ phút này cũng đang bàn luận về bọn họ.
Trong bãi đậu xe, người đại diện còn muốn giãy giụa.
Mặc dù hắn không dám không dám nói chuyện đi gặp Trương tổng nữa, nhưng cũng sợ Úc Ly đắc tội thế lực sau lưng Tạ Nghiêu, vì vậy thay đổi cách thuyết phục: “Tôi thấy gương mặt mới đỏ hẳn rất có duyên với người xem?”
Úc Ly lấy lại cái mũ từ trong tay hắn, đội lên trên đầu, mở cửa xe ngồi xuống.
Người đại diện không hề rút lui, không ngừng kiên trì sắp xếp từ ngữ: “Đừng thấy cậu ta vẫn là người mới, nhưng nhân khí trên mạng rất cao, tôi nghe nói lần trước cậu ta trúng giải cá chép trong ngày độc thân, chỉ là livestream trao giải thôi cũng đã tăng lên hơn một triệu fans. Bây giờ mỗi ngày đều có người lên weibo của cậu ta cầu nguyện ủng hộ đấy, bài đăng kia cũng được hơn nghìn lượt chia sẻ.”
“Vậy thì sao?” Rốt cuộc Úc Ly cũng bố thí cho một chút phản ứng, ngay sau đó “uỳnh” một cái đóng cửa xe. Hắn đeo kính mác lên, che đi sự mỉa mai trong giọng, “Cũng chỉ là con cá thôi.”
Hơn một giờ sau, Úc Ly lái xe SUV vào thôn Tịch Ninh.
Trong thôn có một mảng ruộng xanh rất lớn, xe hơi không tiện ra vào, nhưng mấy năm nay cuộc sống của người trong thôn cũng dần lên cao, không ít người đã mua được xe, vì vậy ủy ban thôn mới xây một cái gara công cộng để xe ở một nơi khá rộng rãi.
Chẳng qua là từ gara đến khách sạn còn cách một đoạn, sau khi Úc Ly đỗ xe xong lại phải đi bảy tám phút, mới đi tới cửa chính khách sạn.
Cách một cái hàng rào cao cỡ nửa người, y đã nghe được tiếng nhạc. Tâm trạng Úc Ly vốn đang không tốt, sau khi đẩy cửa phát hiện ra A Phúc đang ngồi xổm dưới đất chuyên chú bắt cá, vì vậy đạp một cước về phía mông đối phương!
A Phúc “phịch” một tiếng quỳ xuống đất, che mông tức giận quay đầu, sau khi thấy rõ hung thủ, chỉ có thể nhét tức giận vào trong bụng, “Lão đại.”
“Người khác đâu?”
“Ai?”
“Ông chủ ngươi.”
“Ông chủ lên trấn rồi, mới vừa đi.”
Úc Ly nhíu mày một cái, nhìn xung quanh một vòng, “Ngân Túc chạy đi đâu rồi?”
“Ngân Túc?!”
Trên đường, Tạ Phỉ cùng trừng mắt nhìn cú tuyết trên xe kéo, có trời mới biết khi lúc hắn phát hiện bị một con cú mèo theo dõi, tâm trạng có bao nhiêu phức tạp.
Hắn híp mắt lại, hoài nghi hỏi: “Chẳng lẽ là Úc Ly bảo mày giám sát tao?”
Ngân Túc nghiêng đầu, làm bộ nghe không hiểu.
Tạ Phỉ: “…”
Giỏi giỏi, lúc khoe khoang biết gõ chữ bàn phím, lúc chột dạ thì từ chối giao tiếp, còn có cú tuyết nào thông minh hơn nó không?
Tạ Phỉ vỗ vỗ đầu Ngân Túc, xoay người tiếp tục đi cái xe ba gác của hắn — đó là phương tiện giao thông duy nhất của khách sạn, kiểu dáng “thon nhỏ”, rất thích hợp đi trên đường mòn và ngõ nhỏ.
Hắn đi qua thôn nhỏ, đi qua đường cái, rốt cuộc đã tới trấn Thiệu Dương.
Trấn Thiệu Dương là một trấn cổ, trên trấn có không ít những kiến trúc hàng trăm năm, được quốc gia liệt vào danh sách cần bảo hộ. Bây giờ lại phát triển dựa vào đài truyền hình, trấn cũng càng ngày càng sầm uất.
Tạ Phỉ đạp xe ba gác đi qua đường mòn, mặt đường đầy đá vụn lồi lõm, lúc đạp xe rung lắc cực kì, làm lông của Ngân Túc cũng phải rụng xuống mấy cái. Nhưng Tạ Phỉ lại không cảm thấy khó chịu, hắn thưởng thức cảnh sông núi dọc theo đường, ngói xanh tường trắng, đón gió nhẹ và ánh mặt trời, tâm tình rất tốt mà ca hát.
Đột nhiên, Tạ Phỉ đạp phanh một cái, thiếu chút nữa hất bay Ngân Túc sau lưng.
Phía trước tầm mắt có năm sáu tên côn đồ ngăn chặn đầu hẻm, gã đàn ông cầm đầu trông rất quen mắt, chính là tên đầu trọc hôm qua tới khách sạn ép chuyển đi, kết quả gặp thảm bị Tương Phi đánh chạy mất dép.
So sánh với vẻ hiên ngang lên sân khấu hôm qua, hôm nay đầu trọc tiều tụy hơn rất nhiều. Gã quấn một vòng vải trắng trên trán, trên mặt còn dán thuốc cao da chó, gằn đi về phía Tạ Phỉ: “Đúng dịp ha? Còn tưởng rằng lá gan con nít của mày sợ vỡ mật, kết quả còn cắm lông gà trên cột điện — lá gan thật lớn mà, dám đến địa bàn của ông đây!”
“Cố ý ở đây chặn tôi à?” Tạ Phỉ tùy ý dừng xe, thờ ơ hỏi: “Không sợ tôi báo cảnh sát?”
“Báo cảnh sát? Ha ha ha!” Gã đầu trọc cười to: “Ở trấn Thiệu Dương, có ai dám quản chuyện của mấy ông đây?”
“Đại ca cũng quá kiêu ngạo rồi, ngược lại khiến tôi nghĩ đến một thành ngữ.” Tạ Phỉ nhe răng cười một tiếng, nụ cười mang theo vẻ tươi tắn của thiếu niên: “Vô, pháp, vô, thiên.”