Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Mô mô
Từ ngày Tiểu Minh Tử tiếp nhận điều trị của đại phu liền rơi vào trạng thái hôn mê, đại phu giờ phút này cũng đã lui xuống sắc thuốc cho hắn. Lạc Tử Dạ mang theo một khuôn mặt lạnh lùng đứng ở sát giường của hắn chờ hắn tỉnh lại. Ở trong lòng cũng bắt đầu tính toán một chút quan hệ của triều đình hiện tại, nghiêm túc suy tư một chút rốt cuộc là đồ con lợn nào định làm thịt nàng.
Mẹ nó, ám sát đều không thèm chơi, trực tiếp ném thuốc nổ! Đã vậy còn dùng không chỉ một chút mà là trực tiếp sử dụng phân lượng thật lớn, đem tẩm cung của nàng phá thành tro! Nổ thì không tính lại còn dẫn đến thêm một trận lửa lớn! Nếu mà nàng bắt được trên hỗn đảm thối tha đấy thì nhất định sẽ tát cho hắn sưng đầu heo, cha mẹ cũng không nhận ra cũng như cho hắn sâu sắc mà cảnh tỉnh được bản thân rằng chính hắn chơi ném thuốc nổ là đang phá hủy sự hài hoà của xã hội, phá tan kiến trúc phòng ốc, tạo nên hành vi tổn thất kinh tế sai lầm!
Tuy rằng mấy ngày trước, Lạc Tử Dạ vừa ném thuốc nổ vào Nhiếp Chính Vương Phủ.
Trong lúc nàng đang bực bội không yên thì Tiểu Minh Tử mới tỉnh lại. Lạc Tử Dạ tinh tế nhìn Tiểu Minh Tử vài lần, nghiêm khắc mà nói thì Tiểu Minh Tử cũng coi như là một soái ca không tồi, khuôn mặt thanh tú, cũng có chút hương vị của mỹ nam, điều tiếc nuối duy nhất là y giống như nàng đều thiếu đi " con chim nhỏ"! Trong lúc nàng đang suy nghĩ miên man thì Tiểu Minh Tử mở to mắt ho khan, Lạc Tử Dạ lập tức dừng lại suy nghĩ bất chính của mình, đánh giá y trong chốc lát, nhìn sắc mặt của hắn, mở miệng dò hỏi: " Cảm giác như thế nào?"
Tiểu Minh Tử đang định mở miệng lại chuyện nhưng bởi vì bị khói hun đến khản họng nên che cổ gọn ghi khan vào tiếng. Lạc Tử Dạ nhanh chóng đứng dậy, đi lấy cho hắn một chém nước, sau khi uy hắn uống xong thì xem như mới ngừng ho khan lại! Sau đó, Tiểu Minh Tử mở miệng nói chuyện, âm thanh của hắn mang theo tia nghẹn ngào. Nhìn Lạc Tử Dạ, gian nan nói: " Nói tài đã không có việc gì! Đa tạ... đa tạ thái tử!"
Lạc Tử Dạ thở dài một hơi, đem chén trà đặt ở trên bàn, sau đó lại ngưng mắt nhìn chằm chằm cánh tay của hắn, ánh mắt thập phần phức tạp, không biết có nên nói về cánh tay của hắn hay là không, nàng sợ nếu nói ra thì hắn sẽ không thể tiếp thu được!
Tiểu Minh Tử tự nhiên là có thể cảm nhận được ánh mắt chăm chú của nàng, hắn cười cười, mở miệng nói: " Thái tử, cánh tay này lúc trước được đại phu chữa thì nô tài cũng đã biết được! Ngài cũng không cần lo lắng quá mức, có thể trị được là do may mắn của nô tài, còn trị không hết thì nô tài cũng không oán không trách. Nô tài biết thái tử cũng đã làm hết sức rồi, mong rằng thái tử không tiếp tục để chuyện này lẻ trong lòng! Phải biết rằng nô tài có thể nhặt được một cái mạng từ trong biển lửa đã là rất may mắn rồi, nô tài cũng không phải người không biết cám ơn, là người không biết đủ!"
Hắn vừa nói như vậy, Lạc Tử Dạ tuy rằng biết đối phương nói như vậy chẳng qua cũng chỉ là để an ủi nàng cho nên tâm tình cũng nhẹ nhàng hơn không ít.
Nàng nhìn Tiểu Minh Tử trong chốc lát mới mở miệng dò hỏi: " Ngươi còn nhớ chuyện lúc ấy xảy ra như thế nào hay không? Lúc có người ném thuốc nổ vào tẩm cung người có nhìn thấy hoặc nghe thấy cái gì không?" Nàng muốn biết Tiểu Minh Tử có phát hiện ra được dấu vết để lại nào hay không, để nàng có thể nhanh chóng tra ra được là ai đang giở trò quỷ!
Tiểu Minh Tử nhíu mi, lắc lắc đầu tỏ vẻ bản thân chưa phát hiện ra bất kì sáu vết gì. Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn Lạc Tử Dạ, ánh mắt phi thường phức tạp, mở miệng nói: " Thái tử, nô tài cảm đoan, cái gì nô tài cũng không nghe thấy cũng như nhìn thấy. Mà cho dù nghe được cũng khó có thể chắc chắn rằng không phải là bọn họ cố tình để cho nói tài nghe được, hãm hại người khác! Ngài thân là người ngồi ở ngôi vị cao, lại là người thừa kế ngôi bị hoàng đế danh chính ngôn thuận. Thiên Diệu hiện tại đã là đệ nhất đế quốc, người muốn mạng của ngài trong thiên hạ rất nhiều, ai cũng có thể mang hiềm nghi..."
Lời này của hắn khiến cho Lạc Tử Dạ lập tức tán đồng, nhưng trong lòng lại không tự giác mà bài trừ Phượng Vô Trù ra khỏi danh sách. Người khác có lẽ là bởi vì thân phận của nàng mà muốn diệt trừ nàng nhưng tên Phượng Vô Trù này căn bản là xem thường nàng cho nên hắn cũng không buồn giết nàng. Đặc biệt là hắn còn vừa mới xông vào biển lửa cứu hai người bọn họ!
Tiểu Minh Tử sau khi nói xong lời này thì thấy Lạc Tử Dạ không nói lời nào, hắn lại tiếp tục mở miệng nói: " Thái tử, kế tiếp ngài tính toán làm gì?"
Lạc Tử Dạ cúi đầu nhìn quần áo đang mặc trên người, bị lửa thiêu rách nát, không cần soi gương nàng cũng biết được bộ dạng hiện tại của mình ra sao. Tình toán làm gì? Đương nhiên là tức giận phấn đấu, nắm lấy quyền lực ở trên tay miễn bị người khác chỉnh cho thành bộ dạng như này, bị thành như vật còn đã đành lại còn bị mất mặt trước các vị soái ca. Tuy rằng các soái ca không ai là người tốt, nhưng cả người nàng rất không dễ chịu!
Phun tào trong lòng một hồi, Lạc Tử Dạ cắn răng nhìn về phía Tiểu Minh Tử mở miệng đáp lời: " Tímh toán ngày mai thượng triều sẽ làm cho Thiên Diệu trở nên sôi động hơn, sáng chói như bóng đèn neon! Còn có nếu như ta nhớ không lầm thì làm thái tử cũng có thể nuôi dưỡng một chút tư binh đúng không?"
Sau khi thượng triều nắm được quyền thì nó liền sẽ trở thành bảo mệnh của nàng thậm chí là lợi thế! Mà tư binh chính là bước làm giàu đầu tiên của nàng!
Tiểu Minh Tử mặc dù không hiểu bóng đèn neon trong lời nói của thái tử có nghĩa là gì nhưng hai mắt vẫn lập tức sáng lên mở miệng nói: " Thái tử, rốt cuộc ngài cũng đã nghĩ thông suốt. Đúng vậy, với địa vị của ngài có thể nuôi dưỡng tư binh nhưng dựa theo điều luật của Thiên Diệu ta thì bất luận ai cũng không được nuôi quân quá một vạn, nếu không sẽ bị luận tội mưu phản! Duy nhất chỉ có Nhiếp Chính Vương điện hạ là ngoại lệ. Dựa theo biên chế của thái tử thì ngài có thể nuôi được ba ngàn quân, cũng có thể trình lên quốc khố xin bổng lộc. Mà việc này thì chỉ cần ngài xin lên hoàng thượng một phen là có thể bắt đầu được!"
Lời này của hắn vừa ra, Lạc Tử Dạ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu! Sau khi dưỡng tư binh thì trước tiên phải đem bọn họ huấn luyện thật tốt, bạn bè tốt Yêu Nghiệt cũng đã từng dạy qua cho nàng phương pháp huấn luyện sát thủ. Nếu như dựa theo phương pháp đó mà huấn luyện thì tin tưởng chỉ trong một thời gian, binh lính của nàng sẽ có thể so sánh với Vương Kỵ Hộ Vệ của Phượng Vô Trù lấy một địch trăm. Hơn nữa lại cộng thêm trình độ chế tạo vũ khí tiên tiến của nàng...
Sau khi nàng gật đầu thì biểu cảm của Tiểu Minh Tử bỗng trở nên thương cảm hơn. Mở miệng nói: " Thái tử, ngài rốt cuộc đã nghĩ được thông suốt, nhiên hiện tại nô tài cũng đã trở thành cái dạng này, xem như đã trở thành phế nhân, về sau không thể giúp được thái tử..."
Khuôn mặt Lạc Tử Dạ trầm lại, cúi đầu nhìn Tiểu Minh Tử, ngay sau đó liền mở miệng nói: " Ngươi chỉ cần dưỡng thân thể cho thật tốt là được, vị trí phí tư lệnh tư binh luôn luôn lưu giữ vì ngươi!"
Lời này của nàng vừa ra Tiểu Minh Tử liền sửng sốt, sau đó liền nở nụ cười.
Lạc Tử Dạ nói xong lời này liền muốn nghỉ ngơi một chút sau đó ra ngoài chuẩn bị cho việc khác, Tiểu Minh Tử mở miệng nói: " Thái tử, nói tài quên nhắc nhở ngài, sau khi ra ngoài ngài có thể suy xét đến việc tìm Thất hoàng tử điện hạ hợp tác một chút!"
Khi Tiểu Minh Tử nói lời này biểu tình phi thường nghiêm túc.
Thất hoàng tử? Bước chân của Lạc Tử Dạ cứng lại, quay đầu nhìn hắn. Thất hoàng tử thì nàng cũng có một chút ấn tượng, chính là người có lời đồn giống như của tiểu hoàng tử Đế Thác, bị tính ra mệnh cách bi thảm, là tiểu hoàng tử bị chính phụ hoàng giam lỏng ở lãnh cung? Lạc Tử Dạ liếc mắt nhìn Tiểu Minh Tử, mở miệng dò hỏi: " Lý do?"
Tiểu Minh Tử khẩn trương nhìn khắp nơi một lượt, sau đó mới mở miệng nói với Lạc Tử Dạ: " Nô từ cũng không biết mình có nhìn đúng hay không, nói tài đã vài lần đến lãnh cung cũng như đã nhìn thấy thất hoàn thử được vài lần. Nói tài cảm thấy hắn không hề đơn giản, còn có thứ quan trọng hơn một chút... thất hoàng tử hiện giờ đang bị vây hãm ở lãnh cung, những thứ cần thiết đều thiếu thốn, nếu bây giờ thái tử giúp hắn thoát khỏi đấy thì hắn nhất định sẽ mang ơn đối với thái tử, còn vì ngài mà nguyện bị lợi dụng..."
Lời này của hắn vừa ra, Lạc Tử Dạ cười cười không chấp nhận vội. Nhàn nhạt nói: " Tâm thái cảm tạ của người khác là rất quý, ta có thể cùng hợp tác với bất cứ ai nhưng tuyệt đối sẽ không lợi dụng tâm tư của người khác, bức hiệp đối phương làm việc cho ta. Việc này chỉ sợ ta làm cho ngươi thất vọng rồi!"
Nói xong lời này, Lạc Tử Dạ liền nghiêng người một chút, nói: " Ngưoi cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, nên làm thế nào, nên hợp tác cùng ai thì trong lòng bổn thái tử cũng đã có dự định, ngươi không cần quản nhiều, chỉ cần chăm sóc bản thân thật tốt là được rồi!"
Nàng nói xong lời này thì định rời đi, Tiểu Minh Tử nhanh chóng nói: " Thía tử!"
Bước chân đang nâng lên của Lạc Tử Dạ dừng lại, quay đầu nhìn hắn, không biết hôm nay tên tiểu tử này tại sao lại hoá thành gà mẹ rồi! Thấy nàng nhìn mình, khuôn mặt Tiểu Minh Tử lập tức khẽ biến, ậm ừ mở miệng: " Thái tử, thật ra thất hoàng tử là người rất tốt, rất thiện lương, hắn đã từng trợ giúp qua nô tài, những ai từng hầu hạ hắn đều nói tâm của hắn mềm mại trong sáng giống như bồ tát, cho nên... cho nên...."
Hắn nói đến đây liền có chút xấu hổ.
Nói đến đây, Lạc Tử Dạ liền hiểu hết mọi chuyện, trừng mắt nhìn hắn, phun tào nói: " Cho nên những việc mà ngưoi nói ban nãy hoàn toàn là nói nhảm? Ngươi hi vọng ta có thể giúp hắn, nếu có thể thì tốt nhất là đem hắn từ trong lãnh cung ra, như vậy coi như là người thiếu ân tình của hắn?"