Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bạo Chúa
  3. Chương 21: Trả nợ!
Trước /309 Sau

Bạo Chúa

Chương 21: Trả nợ!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Johny huýt sáo vui vẻ. Không phải vì hắn thấy Alice vẫn an toàn, mà vì hắn thấy cả bé gái lần trước, cũng đang lén lút nhìn hắn ở chân cầu thang. Có thể là Già Bo thích trẻ con, và khi chúng lớn, hắn bán trao tay chúng cho các chủ nô khác. Chỉ đơn giản là vậy thôi! Hẳn là vậy! Nói chung con bé an toàn, và hắn chỉ cần như vậy.

Johny vỗ vỗ túi quần. Tiền nằm đó, dày cộp, nhắc nhở hắn rằng hắn cũng là một kẻ tương đối giàu có rồi. Alice đem lại cho hắn một khoản tiền cực kì hậu hĩnh. Để hình dung đại khái về một nô lệ hạng C+, thì nó tương đương với một quản gia có mười năm kinh nghiệm, hoặc một nghệ sĩ có thâm niên mười năm trình diễn. Quá kinh khủng luôn phải không! Kinh khủng, cho nên Johny mới được trả tới một nghìn tám trăm đồng vàng, vì thành tích vượt trội về thời gian cũng như chất lượng. Nếu như hắn biết liên minh bán trao tay ngay lập tức đã kiếm được năm nghìn thì...

Johny bắt xe điện đi ra ngoài thành. Hắn cần phải trả nợ Bara trong hôm nay, nếu không đến chín giờ sáng mai, linh hồn hắn sẽ thuộc về Bara. Khi Johny bước lên toa tàu, mọi người nháo nhào nhường chỗ cho hắn, không chỉ bởi khí thế của hắn, mà còn bởi biểu tượng hai cây roi trên ngực. Hai cây roi tượng trưng cho chủ nô hạng C, và mỗi chủ nô hạng C đều có thể gọi là có chút nổi tiếng, hoặc là bởi họ có người chống lưng, hoặc là nô lệ họ xuất hiện ở gần như khắp tòa thành. Như đã nói, một chủ nô thông thường chỉ có thể kiếm được nửa điểm mỗi nhiệm vụ, cho nên để lên hạng C, tức là mười điểm, người này cần huấn luyện thành công khoảng... hai mươi nô lệ. Có những chủ nô cả đời mới lên được hạng C là vì vậy.

Nếu như chủ nô dùng tiền để xây nên thứ hạng thì họ sẽ kém nổi tiếng hơn, nhưng cũng không quá quan trọng, vì mục tiêu của họ là hạng B. Hạng C chỉ là một giai đoạn quá độ ngắn ngủi mà thôi.

Johny còn trẻ như vậy mà đã là hạng C, gần như chín phần mười hắn có một vị đại quý tộc chống lưng, cho nên không ai dám gây hấn với hắn. Johny hài lòng tìm một chỗ trống ngồi xuống. Hắn ngoái ra phía sau quan sát khung cảnh bên dưới. Ánh mặt trời ấm áp vắt qua khung cửa kính, tựa như những giọt mật vàng óng thoa đều trên bàn tay hắn. Thật kì lạ là hắn không hề thấy nóng một chút nào. Mà nhắc mới nhớ, kể từ khi Johny "cũ" xuất hiện ở thế giới này đến giờ, hắn chưa từng thấy một cơn mưa nào. Thời tiết hoặc là nắng ấm, hoặc là dịu mát nhiều mây, chứ không bao giờ lạnh lẽo, khô cằn hay xám xịt.

Con tàu lao vun vút đi trong gió, dừng lại trả khách ở mỗi trạm, rồi tiếp tục thực hiện sứ mệnh thần thánh mà những nhà đầu tư béo mập giàu chảy mỡ đã giao cho nó. Cuối cùng thì con tàu cũng đã đi tới gần cổng thành phía Tây. Tòa Thành Trắng có cả thảy bốn cổng, ứng với bốn hướng Đông Tây Nam Bắc. Trụ sở chính của Bara nằm gần cổng phía Tây, cho nên hắn mới bắt chuyến tàu này.

- Hình như mình còn quên cái gì thì phải?!

Johny bất an lo nghĩ, nhưng hắn không tài nào nhớ ra. Hắn chỉ biết rằng có một mối nguy hiểm mờ nhạt nào đó lẩn khuất đâu đây. Hắn tặc lưỡi, quyết định đi nhanh về nhanh để tránh đêm dài lắm mộng.

- Xin chào chủ nô tôn kính! Mời ngài đặt huy hiệu của mình lên đây.

Thái độ của đám lính cũng trở nên nồng nhiệt hơn nhiều so với lần đầu Johny vào thành cùng Isa. Đúng là mắt chó không nhìn được người cao! Johny lắc nhẹ đầu, đặt huy chương lên máy quét, xác nhận muốn rời khỏi thành, sau đó bước đi, để lại lũ lính rối rít chào tạm biệt hắn.

Sau khi Johny ra khỏi thành vài phút, không khí lạnh chợt ùa tới. Từ giữa không trung, một bàn tay trắng nõn, thon dài, nhưng hơi xương xẩu, cầm huy chương đặt lên máy quét.

***

- Một nghìn! Một nghìn một trăm! Một nghìn hai trăm! Và năm mươi! Đếm lại nếu lão thích!

- Khặc khặc khặc! Không cần! Đặt chỗ tiền đó lên trên khế ước là được!

Bara hài lòng nhìn tờ giấy tan thành tro bụi. Hắn vui vẻ rót cho Johny một ly rượu, nhưng Johny nhã nhặn từ chối. So với thứ rượu hảo hạng hắn uống với Angel thì cái chất lỏng trắng đục này trông kinh quá!

Bara tự thưởng cho mình một ly đầy có ngọn, khà một hơi khoan khoái. Hắn dùng giọng thân mật như thể họ đã là anh em ra sống vào chết nhiều năm, hỏi Johny.

- Johny bạn tôi! Chẳng lẽ cậu thật sự không có nhu cầu vay thêm sao? Lần này tôi có thể cho cậu vay tới hai nghìn, lãi chỉ 0,33%/ngày thôi. Trả trong bảy mươi lăm ngày. Thế nào? Quá hời phải không? Tôi chỉ dành mức này cho khách VIP trở lên thôi đấy!

- Cảm ơn ông bạn! Nhưng hiện tại tôi tạm thời không có nhu cầu tiền bạc. Có điều nếu như tôi cần vay, tôi chắc chắn sẽ đến thăm ông bạn, lúc đó đừng có ném tôi ra ngoài là được!

Johny cũng thuận thế hùa theo Bara nói chuyện.

- Ha ha ha! Không vấn đề gì! Cứ tìm đến tôi, bất cứ lúc nào!

Bara móc ra một điếu xì gà, châm lửa, sau đó hút phì phèo. Xì gà có mùi rất thơm, giống mùi bạc hà nhưng lại pha oải hương. Hắn bập bập vài hơi.

- Mới có một thời gian ngắn không gặp mà cậu đã trở thành chủ nô hạng C rồi! Tìm được nhà tài trợ rồi hả! Hé hé hé!

Johny cười cười không đáp. Bara rất thức thời dừng lại, không tiếp tục chủ đề này.

- Thực ra tôi đang thiếu một nô lệ, Johny ạ!

- Con bé lần trước đâu?

- Mẹ kiếp!

Bara nhổ một bãi nước bọt xuống sàn.

- Cậu có tin được là nó định bỏ thuốc độc tôi không? Chó chết! Tôi cho nó ăn uống, đối xử tử tế với nó, vậy mà nó nỡ lòng nào?

- Tôi đang có nhu cầu mua một nô lệ, Johny à! Tài năng càng cao, giá tiền càng lớn! Cậu biết đấy, tôi rất giàu có và hào phóng! Chỉ cần con bé đó khéo dùng lưỡi! À mà đừng có dính dáng tới phép thuật nhé, một lần trúng độc là đủ lắm rồi!

- Tôi sẽ cân nhắc vấn đề này.

- Rất tốt! Và đừng lâu quá nhé Johny, kẻo tôi sẽ phải mua của người khác đấy!

***

Johny đếm lại chỗ tiền. Trừ đi các khoản chi phí, thì hắn vẫn còn trong túi khoảng một ngàn rưỡi. "Tạm thời không cần huấn luyện nô lệ vội, luyện tập các kĩ năng cần thiết cái đã!" Johny tự nhủ. Có một điều Johny không nhận ra là hắn đã bắt đầu quen với việc buôn người như hàng hóa này rồi!

Johny thấy có gì đó chắn phía trước. Hắn ngẩng lên, và máu trong người hắn đông lại.

- Thật tình cờ làm sao, khi gặp ngài Johny Ouro ở ngoài này! Ha ha ha!

Phía trước hắn là Alatraz, vẫn mặc bộ đồ trắng, tay chống quyền trượng. Xung quanh họ không có một bóng người. Nhìn thấy một Kamra ngoài Xóm liều mà còn chưa bỏ chạy? Bị ngu à?

Não Johny lập tức vận chuyển với tốc độ cao nhất có thể. Hắn đánh giá chênh lệch giữa hai bên. Alatraz có trình độ võ thuật chỉ hạng D+ thôi, nhưng vẫn hơn đứt một kẻ F- như hắn. Johny ảo não, biết vậy hắn đã nhờ Isa dạy mình vài chiêu tự vệ cơ bản.

Cái lạnh ập tới, cùng với nỗi sợ, nhưng nó càng khiến Johny trở nên tình táo hơn. Hắn tính toán khoảng cách từ đây đến cổng thành. Chỉ cần bước qua cổng thành, hắn an toàn. Tòa Thành Trắng không cho phép bạo lực giữa các công dân diễn ra đằng sau vạch kẻ đỏ, nhưng bên ngoài vạch kẻ, cho dù hai chủ nô chém giết nhau, lũ lính canh cũng tuyệt đối không chớp mắt. Với thể chất hiện tại của Johny, hắn chỉ cần chạy thục mạng khoảng hai phút là tới được cổng thành. Nhưng hiển nhiên Alatraz sẽ không để hắn làm như vậy.

- Ha ha, thật là bất ngờ nha! Không ngờ chúng ta lại có duyên đến vậy, phải không ngài Alatraz!

Johny hơi hơi để lộ huy hiệu hai chiếc roi da cho Alatraz nhìn thấy. Quả nhiên, hắn chần chừ. Một chủ nô hạng C trẻ như vậy? Johny đã tìm được kẻ chống lưng mới rồi sao?

Trong lúc Alatraz đang nghĩ ngợi lung tung, Johny đột ngột lao tới ôm ngang hông hắn đẩy xuống. Hắn ngồi lên bụng Alatraz, vung tay đấm thẳng xuống mặt con quỷ. Nhưng Alatraz tóm được tay hắn.

Tay hắn cứng như gọng kìm vậy! Johny thầm nghĩ, vung nốt tay trái đập về mang tai Alatraz, nhưng chợt hắn thấy nhẹ bẫng. Con quỷ chỉ dùng một tay túm lấy hắn và vứt ra đằng sau như người ta ném một con chó vậy!

Johny thấy vai phải đau buốt, mồ hôi lạnh ứa ra. Lệch khớp rồi!

Alatraz bình tĩnh đứng dậy, phủi phủi bụi trên thân, nở một nụ cười đầy tàn khốc.

- Ngại quá, ta có chút bần thần, để ngài Ouro phải chờ lâu rồi! Giờ đến lượt ta nhé!

Hắn rút một lưỡi kiếm mỏng ra khỏi chiếc quyền trượng, dùng tốc độ khủng khiếp lao tới trước Johny, đâm vào trái tim. Johny cố gắng né, nhưng vẫn bị cắt vào bắp tay trái. Máu đỏ nhuộm ướt một mảng tay áo.

- Đứng lên nào, ngài Johny! Đừng bảo ta ngài đầu hàng sớm vậy nhé!

- Grào! A a a a a!

Johny nhào lên, nhưng ngã chổng vó chỉ với một cú nghiêng người huých nhẹ từ Alatraz. Sườn trái hắn nhói lên, lại trúng một kiếm rồi.

- Ngại quá, ngài Johny đáng kính sao lại nằm như chó chết hoang thế này! Để ta giúp ngài một tay nhé!

Alatraz túm lấy cánh tay phải của Johny, bẻ quạch một cái.

- Um um um...

Miệng hắn bị Alatraz ấn sâu xuống đất vụn, khiến cho tiếng kêu đau bị méo mó đi.

- A ha ha ha! Năm nghìn này! Trêu ngươi ta này! Cứng này!

Mỗi một câu, Alatraz bẻ một ngón tay của hắn.

Đây là hết rồi sao? Mọi thứ trong mắt hắn trở nên mờ dần. Hắn mất máu quá nhiều, nên đầu óc có chút mụ mị.

- Phù! Ta chơi chán rồi, nên thôi, phiền ngươi đi sớm siêu sinh sớm nhé! Vĩnh bi...

Tiếng nói chưa kịp dứt, thì một chiếc vòi nhỏ dài lao vút ra khỏi không khí, cuốn lấy Alatraz, kéo hắn vào làn Sương mù.

Andrenaline tràn ngập cơ thể Johny. Dùng toàn bộ sức bình sinh, Johny bật dậy, mang theo cánh tay phải què quặt, cùng thân thể tàn tạ chạy về phía cánh cổng. Vết thương trên đùi hắn phọt máu mỗi khi chân chạm đất, nhưng Johny không hay biết. Trong đầu hắn chỉ còn một suy nghĩ "Chạy!".

- Khốn kiếp! Rác rưởi! Chết đi cho ta!

Tiếng Alatraz rít lên từ phía xa. Hắn bước ra khỏi màn sương, trên người có chút chật vật. Nhưng một con Cthulu còn non chưa đủ để giết hắn! Alatraz khịt khịt mũi, đuổi theo hướng Johny đang bỏ trốn.

***

- Khà khà, chạy nữa đi Johny! Ngươi có thể chạy, nhưng ngươi không thoát được đâu!

Cái lạnh từ từ đuổi tới sau lưng hắn. Nhưng rất gần rồi!

Johny nhìn thấy hai gã vệ binh trước cổng thành. Chúng cũng nhìn thấy gã, hơi ngạc nhiên.

- Xin chào ngài Johny! Ngài làm sao...

Johny không nói không rằng, giật lấy khẩu pháo trên tay một gã lính, quay người lại bắn một phát.

Cách mặt hắn vài phân là những ngón tay nhọn hoắt của Alatraz, vươn ra hòng chộp lấy hắn. Chỉ vài đốt ngón tay nữa thôi là Johny phải chết, nhưng Alatraz vĩnh viễn không thể hoàn thành công việc đó! Trên người hắn đã bị khẩu pháo đánh thủng một lỗ to tướng. Hắn đổ sụp xuống, mắt mở trợn trừng đầy kinh ngạc và không cam lòng.

Johny cũng ngồi sụp xuống. Người hắn không còn một chút sức lực nào.

- Tôi xin đầu thú vì đã ăn cắp vũ khí của người thi hành công vụ, và xin được nộp phạt!

Quảng cáo
Trước /309 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ảnh Hậu Xuyên Không, Vương Phi Thật Uy Vũ

Copyright © 2022 - MTruyện.net