Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Ngươi tỉnh lại đi, bổn tiểu thư mới không lạ gì kiểu thương xót của ngươi, đem cái trò này đưa cho Cẩm quý phi của ngươi đi!" Hân Vũ ở trong lòng hắn giãy dụa muốn rời đi, không thể tin tưởng lời ngon tiếng ngọt của nam nhân, nhất là loại nam nhân giống như hắn.
Hình Ngạo Thiên nghi hoặc cau chặt mày, nàng rốt cuộc là dạng nữ nhân gì, hắn đường đường là một quân vương ưng thuận hứu hẹn với nàng, vậy mà nàng lại coi như cặn bã, thử hỏi trời xem có bao nhiêu nữ tử muốn được một câu quan tâm của hắn, mà nàng lại không để ý, không yêu thích như vậy, nàng rốt cuộc để ý cái gì đây?
Đem nàng nhìn thẳng vào mình, Hình Ngạo Thiên muốn xem xem trong lòng nàng rốt cuộc suy nghĩ cái gì, nhưng nước mắt tràn ra trên hai má nàng làm tim của hắn liền thắt lại.
"Ta ra lệnh cho ngươi không được phép khóc nữa, nếu khóc, ta sẽ đem ngươi... đem ngươi..." Câu nói kế tiếp kéo dài cả ngày không nói ra nổi, hắn do dự nên phạt nàng thế có là tốt hay không nữa đây?
"Ngươi lại muốn đem ta đi đâu đây? Ném vào đế lăng cho xác chết ăn? Hai là muốn phạt ta ba ngày ba đêm không xuống giường được?" Khẽ nức nở, thấy hắn nửa ngày không nói được vế sau, nàng mở miệng trước đánh đòn phủ đầu.
"Cột ngươi vào, đồng thời không xuống giường được!" Hơi hơi cong môi, xem xem nàng còn dám tranh luận với hắn, hình Ngạo Thiên hắn nói được thì làm được, thực sự trói buộc cả cuộc đời nàng, cũng không phải không thể được.
"Ngươi... Cầm thú. Bạo chúa... Ngươi buông ra, ngươi đi tìm ái phi của ngươi đi, ta đât không chào đón ngươi!" Nếu thạt bị hắn trói buộc cả đời, không bằng ngay lập tức đâm chết nàng đi.
"Vật cưng nhỏ, xem ra ngươi thực sự là một lòng muốn đi tìm cái chết phải không, vậy ta sẽ thanh toàn cho ngươi —-!" Dứt lời một tiếng, Hình Ngạo Thiên áp đảo nàng, mạnh mẽ hạ xuống, nhưng mức độ quá mạnh, làm Hân Vũ đau, má bị đụng phải cũng ma xát tới chỗ bị thương trên má Hân Vũ, khiến nàng kêu đau ra tiếng.
"Đau quá, ngươi buông ra, vì sao ngươi luôn khi dễ ta như vậy?" Hình Ngạo Thiên nghe thấy nàng kêu gào, lập tức dừng toàn bộ động tác.
Nhìn thấy cổ tay bị hắn nắm đến sưng đỏ, còn cả vết sưng đỏ chói mắt trên má, Hình Ngạo Thiên đứng dậy cầm lấy khăn mặt Hòa Thái đặt ở bên giường, cho vào trong nước nóng thấm ướt vắt khô rồi nhẹ nhàng đắp lên khuôn mặt nàng nói: "Bình thường nhìn ngươi kiên cường thông minh như vậy, sao ngươi không tránh đi?"
Hân Vũ hít hít cái mũi, rất ủy khuất phản bác nói: "Ái phi của ngươi vừa vào cửa, không nói gì hết, liền trực tiếp đánh người, ta không phải tiên tri, cũng không phải nữ hiệp võ công cao cường, ngươi muốn ta tránh thế nào?"
Nhìn thấy gương mặt tức giận của nàng, cả đôi môi đỏ mọng mở ra, hắn cảm thấy khát nước, nuốt một ngụm nước bọt, cực kỳ ôn như giống như an ủi nàng: "Một bạt tai này của ngươi, lại đổi lấy ta tự tay đắp khăn nóng cho ngươi, chẳng lẽ còn không đáng sao?"
Trời à! Hắn đang nói cái gì đây, Hân Vũ đẩy hắn ra ngồi dậy, vẻ mặt tức giận bất bình nói với hắn: "Ta không thích, ai lại thích bị tát chứ, tóm lại ta chính là không thích, ta ước gì ngươi vĩnh viễn không xuất hiện ở trước mắt ta, tốt nhất ngươi nên làm như lời ái phi kia của ngươi, đuổi ta đi, ta còn cám ơn trời đất đấy!
‘Vì sao ngươi muốn rời đi như vậy, chẳng lẽ ta đối với ngươi không tốt sao?" Hình Ngạo Thiên đột nhiên trở nên rất kiên nhẫn, hắn thạt sự rất muốn hiểu nội tâm của nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì