Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngô Phàm phát hiện Nguyễn Tri Khiêm không ở trường dạy học nữa nó cảm thấy một trận thất vọng.
Nó hỏi thăm nhiều nơi rốt cục hỏi thăm được chỗ Nguyễn Tri Khiêm mở lớp dạy thêm. Nó học chuyên khoa lý chạy đi học vẽ tranh ngẫm lại khó mà tin nổi. Nhưng Ngô Phàm lại làm như vậy.
Tối nay lại có thể nhìn thấy thầy Nguyễn, Ngô Phàm nghĩ.
Thầy Nguyễn vóc người vẫn đẹp dù nhìn hơi mập một chút nhưng gương mặt vẫn nhỏ thật là tinh xảo.
Lúc đến gần thầy Nguyễn luôn có một mùi thơm nhàn nhạt…
Giọng nói của thầy Nguyễn cũng thật là dễ nghe a…
Ngô Phàm hồn vía lên mây khi học xong đầy đầu đều là hình ảnh của Nguyễn Tri Khiêm, đến trạm xe buýt mới phát hiện mình để quên điện thoại di động. Nó nhanh chóng chạy về lớp học thêm, phát hiện đèn vẫn còn sáng, xem ra thầy còn chưa về. Nói không chừng hôm nay còn có thể ở lại nói chuyện riêng với thầy…
Ngô Phàm dâng lên một sự vui sướng khó có thể khó nói, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Căn nhà này là Nguyễn Tri Khiêm thuê gồm có hai phòng ngủ một phòng khách, giờ này đèn phòng khách vẫn sáng, Nguyễn Tri Khiêm cũng không ở trong đại sảnh. Nó nghi ngờ đến gần gian phòng cửa đang khép hờ lại nghe được một ít âm thanh làm người tim đập đỏ mặt.
Đó là âm thanh của thầy Nguyễn…
Ngô Phàm không dám đẩy cửa ra, không thể làm gì khác hơn là qua khe cửa lén lút nhìn xem bên trong xảy ra chuyện gì.
Ngô Phàm chỉ liếc mắt nhìn, hạ thể lập tức trở nên cứng rắn.
Hai chân Nguyễn Tri Khiêm mở lớn quay lưng về phía cửa, cái đùi trắng mịn bị người đàn ông ở phía sau trói lại, lưu lại những vết lằn hồng hồng. Mà chỗ hai tinh hoàn tượng trưng cho nam tính bị một nhục phùng ướt nhẹp thay thế, giờ khắc này đang làm bộ đáng thương ngậm lấy tính khí to dài của đối phương. Theo động tác của người đàn ông phía sau hoa huy*t không có biện pháp nào chỉ có thể ngoan ngoãn thừa nhận thao lộng như bão tố.
Ngô Phàm nghe thấy tiếng rên rỉ cao vút của Nguyễn Tri Khiêm vừa dài vừa mềm mại là biết rất thoải mái.
Ngô Phàm không tự chủ được thò tay vào bên trong đũng quần mình, nhìn những chuyện phát sinh bên trong phòng mà vuốt ve tính khí của mình.
Tầm mắt nó nhìn lên phía trên thấy bàn tay của Nguyễn Tri Khiêm thon dài trắng nõn khớp xương rõ ràng đang mạnh mẽ xoa nắn đầu v* sưng to như hai trái nho trước ngực mình, thỉnh thoảng đem hai đầu v* đáng thương ấn vào bên trong sau đó lại dùng sức kéo nó ra bên ngoài, chơi đùa không biết trời đâu đất đâu.
Người đàn ông phía sau Nguyễn Tri Khiêm động tác thoạt nhìn vừa nhanh vừa tàn nhẫn, trước ngực hai vú bị động tác làm cho vung lên từng chặp, nhìn thấy như từng trận nhũ sóng…
“Nha, a a… A! Ông xã … Về nhà, về nhà làm tiếp đi… Nha…”
Nguyễn Tri Khiêm kêu khóc xin tha nhưng người kia lại không hề bị lay động, lại dùng cái tư thế này đem Nguyễn Tri Khiêm đè ngã ở trên giường, lấy tay của Nguyễn Tri Khiêm đang phát run vòng qua cổ của anh, anh lại mút một cái vào đầu v* mềm mại của Nguyễn Tri Khiêm.
Động tác tay của Ngô Phàm tăng nhanh, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. Nó cũng muốn uống sữa của thầy, muốn làm thầy sảng khoái … Tại sao nó lại không được!
“A! A!” Nguyễn Tri Khiêm đột nhiên hét lên một tiếng, trong thanh âm mang theo run rẩy, khiến nó phải suýt chút nữa đẩy cửa mà vào, lại nghe thấy Nguyễn Tri Khiêm mềm mại khóc kêu lên: “Rất thốn… Nha… Làm quá sâu… sẽ có bảo bảo…”
Người đàn ông kia cười ra tiếng, âm thanh trầm thấp mê hoặc: “Có bảo bảo thì nuôi, Nguyễn Nguyễn của anh ăn quá ngon, anh không nhịn được…” Nói xong lại dùng sức thao Nguyễn Tri Khiêm thêm mấy lần, bởi vì Ngô Phàm chỉ có thể nghe thấy tiếng Nguyễn Tri Khiêm đứt quãng xin tha, không thấy rõ động tác của hai người.
Ngô Phàm bắn vào tay của mình nhưng hai người bên trong vẫn dây dưa không ngừng chiến, nó nghe thấy âm thanh Nguyễn Tri Khiêm từ từ lớn lên, câu người cực kì.
Khe cửa nho nhỏ lại mở ra một chút, Ngô Phàm nhìn thấy bây giờ Nguyễn Tri Khiêm quỳ ở trên giường, nửa người trên nằm ở trong chăn mềm mại cái mông lại ngỏng lên cao cao, hiện ra một đường cong dụ người, không hề có một tiếng động mà làm người say mê.
Phía sau người đàn ông kia cũng không khách khí chút nào đè eo Nguyễn Tri Khiêm lại bắt đầu thao lộng. Thân thể va chạm phát ra âm thanh vang vọng ở trong phòng, xen lẫn tiếng rên rỉ mềm mại của Nguyễn Tri Khiêm, Ngô Phàm cảm thấy phân thân mình lại cứng lên.
Cuối cùng Ngô Phàm không có lấy điện thoại di động của mình mà bỏ đi, ngày hôm sau Nguyễn Tri Khiêm tới trường học tự mình đem điện thoại di động trả lại cho nó.
“Ngô Phàm, đêm qua lên lớp em để quên điện thoại di động.” Tuy Nguyễn Tri Khiêm vẫn như cũ không có biểu tình gì, ngũ quan lại trở nên ôn nhu hơn nhiều.
“Cảm ơn thầy Nguyễn.” Trong phút chốc Ngô Phàm nhớ lại hình ảnh tối hôm qua hạ thân liền rục rà rục rịch, không thể làm gì khác là nhận lại điện thoại di động rồi chạy trối chết.
Nó chạy đi rất xa, không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn, phát hiện Nguyễn Tri Khiêm đã đi rồi.