Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: phongsunuong.
Phong Trần Chu co được giãn được, như một cái sọt không cần tiền mà xin khoan dung liều mạng nhảy ra bên ngoài, có thể nói là rất không có cốt khí.
Kinh Hàn Chương liếc hắn một cái, đang không muốn so đo, thì phát hiện ánh mắt của Phong Trần Chu lại đặt trên người Yến Hành Dục.
Kinh Hàn Chương: "..."
Thất điện hạ lạnh lùng nói: "Ngươi đã muốn ở trong cái chỗ quỷ quái này, vậy bản điện hạ sẽ thanh toàn cho ngươi, cho ngươi ở đây đến chết mới thôi!"
Phong Trần Chu lại bắt đầu "một thân ngạo cốt": "Điện hạ bớt giận!"
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục thấy hai người bọn họ như là hài tử vậy, không biết khi nào mới vấn tội xong, y không muốn đợi ở chỗ âm trầm như này, nhẹ nhàng đưa tay kéo kéo một bên tay áo đang rũ xuống của Kinh Hàn Chương.
Tuy lực đạo kia rất nhẹ, nhưng Kinh Hàn Chương trong cơn tức giận vẫn có thể nhận ra trong nháy mắt, hắn cúi đầu nhìn về phía Yến Hành Dục.
Yến Hành Dục nhỏ giọng nói: "Điện hạ bớt giận, chính sự quan trọng."
Phong Trần Chu bao nhiêu câu "Điện hạ bớt giận" cũng không khiến Kinh Hàn Chương nguôi giận, nhưng lời này từ Yến Hành Dục nói ra, Kinh Hàn Chương kỳ dị mà không còn tức giận nữa.
Thất điện hạ hít sâu một hơi, khó hiểu mà có chút phiền toái, ở trước mặt Yến Hành Dục, hắn giống như ngày càng không khống chế được cảm xúc của mình-- tuy rằng trước kia hắn cũng không khống chế, mọi việc tùy tâm.
Kinh Hàn Chương đưa tay đẩy bàn tay đang kéo tay áo hắn của Yến Hành Dục ra, nhíu mày nói: "Đừng tùy tiện động tay động chân."
Yến Hành Dục gật đầu, nói được.
Y thuận theo như vậy, Kinh Hàn Chương ngược lại có chút ngại ngùng, hắn vội ho khan một tiếng, nói: "Nơi này âm hàn, tay ngươi chỉ cần ôm tốt lò sưởi là được, đừng tùy tiện mò ra để bị lạnh."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Hành Dục vốn có chút tái nhợt, nghe vậy y nhếch môi gật đầu, thanh âm càng nhẹ càng nhu.
"Vâng."
Phong Trần Chu ở một bên tiếp lời: "Đúng vậy đúng vậy, công tử kiều quý, cẩn thận không bị cảm lạnh."
Ngục thừa đều muốn quỳ xuống cho Thiếu khanh đại nhân, liều mạng nháy mắt với hắn, mặt đều viết "Ngài mau im miệng đi!"
Kinh Hàn Chương lười không muốn chấp nhặt với hắn nữa, nói: "Đêm phủ Nhiếp Chính Vương bị mất bảo vật, ngươi ở chỗ nào?"
Phong Trần Chu lưu luyến không rời mà kéo tầm mắt từ trên người Yến Hành Dục xuống, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói: "Ta từ ngày mười lăm tháng này vẫn luôn ở trong nhà giam, chưa bao giờ đi ra ngoài một lần."
Ngực thừa cũng vội nói: "Thần có thể làm chứng cho Thiếu khanh đại nhân."
Kinh Hàn Chương liếc hắn ta: "Ngày đó ngươi ở đây nhìn hắn nguyên một đêm sao?"
Ngục thừa nghẹn lời.
Cái chỗ quỷ quái này, trừ phi là phạm trọng tội, thì làm gì có người dám ở đây lâu như vậy.
A đúng, ngoại trừ Phong Trần Chu.
Đầu óc của hắn không tốt lắm.
Phong Trần Chu có chút vô tội: "Thần đã sớm đưa chìa khóa cho phía trên rồi, lại bị khóa ở chỗ này, làm sao có thể tùy ý chạy đi được? Nếu phạm nhân trọng tội có thể dễ dàng đào thoát khỏi nhà giam Đại Lý tự như vậy, cũng sẽ không nhận được sự tín nhiệm của Thánh Thượng. Điện hạ minh giám a."
Kinh Hàn Chương hừ cười: "Bản điện hạ không minh giám, ta cảm thấy chính là ngươi."
Phong Trần Chu: "..."
Phong Trần Chu vẫn luôn biết Thất điện hạ tính tình cuồng vọng trương dương, nhưng lại chưa bao giờ biết hắn thế nhưng lại phán quyết không theo quy củ như thế, chỉ dựa theo tư tâm của mình để đưa ra kết luận phạm tội.
Cũng không trách được Thánh Thượng cưng chiều hắn như vậy, nhưng lại không có ý định cho hắn tước vị, cho dù hắn làm hoàng đế, thì cũng là tên hôn quân.
Mắt thấy Kinh Hàn Chương lại chuẩn bị nổi cơn thịnh nộ, Yến Hành Dục ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Xin hỏi, Phong đại nhân vì sao lại nhốt chính mình trong nhà giam để chịu khổ vậy?"
Vừa nghe thấy y đang nói với mình, ánh mắt Phong Trần Chu sáng lên, vội vàng đảo như cây đậu.
"Thời gian trước có uống trà cùng với quốc sư, ta thỉnh quốc sư bói một quẻ cho ta, quẻ bói ra đại hung. Quốc sư còn nói tháng này ta sẽ có lao ngục tai ương, huyết quang tai ương, bất trắc tai ương, đủ các loại tai ương. Thuận tiện thì cho ta hỏi một câu, công tử tên gì a? Ta ở kinh đô hình như chưa bao giờ gặp qua ngươi."
Yến Hành Dục tự động không nghe thấy nửa sau kia, nói: "Cho nên do quốc sư nói đại nhân sẽ có lao ngục tai ương, nên ngài chủ động đến ngồi trong nhà giam sao?"
Phong Trần Chu gật đầu, vẫn còn hỏi: "Công tử? Công tử ơi, ngươi từ nhà nào a?"
Ánh mắt của Kinh Hàn Chương ngày càng sâm hàn.
Ngục thừa thoáng nhìn, sợ tới mức mồ hôi lạnh lại toát ra một tầng, hận không thể lấy thứ gì đó nhét vào miệng Thiếu khanh đại nhân, hắn nhịn không được, hạ giọng cầu xin nói: "Đại nhân, đây là Thừa Tướng công tử, ngài..."
Ngài ít nói hai câu đi.
Phong Trần Chu gãi đầu, nghi hoặc hỏi: "Thừa Tướng công tử? Không phải là Yến Vi Minh cứ luôn mồm gào thét kia sao? Ta đã thấy qua tên tiểu tử kia rồi, ngươi đừng hòng lừa ta."
Ngục thừa: "..."
Ngục thừa đều phải khóc ra tiếng.
Yến Hành Dục cũng không tức giận, hơi hơi gật đầu, nói: "Hành Dục thuở nhỏ dưỡng bệnh ở Hàn Nhược Tự, đại nhân không biết cũng là bình thường. Trước đó ta nghe Ngư Tức nhắc tới ngài, khen ngợi ngài là một diệu nhân, lần này gặp mặt, quả nhiên là thật."
Phong Trần Chu sửng sốt một chút, mới hít hà một hơi: "Ngươi là Tiểu Ngọc Nhi mà tên Ngư Tức hay nhắc tới hả?"
Chỉ có quốc sư và Ngư Tức mới gọi y với cái tên này, Yến Hành Dục lần đầu tiên nghe người ngoài gọi y bằng tên này, có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn gật đầu: "Đúng."
Phong Trần Chu nhìn y nửa ngày, lẩm bẩm nói: "Vậy thì thân càng thêm thân rồi."
Kinh Hàn Chương: "..."
Yến Hành Dục: "..."
Ngục thừa ngay cả quỳ cũng không nghĩ tới nữa, hôm nay Thiếu khanh đại nhân nhà hắn có bị Thất điện hạ nổi giận chém bay đầu chó phong lưu, thì cũng vì hắn xứng đáng cả.
Yến Hành Dục bị tầm mắt của Phong Trần Chu nhìn cho không được tự nhiên, ngửa đầu nhỏ giọng nói với Kinh Hàn Chương đang cả người tỏa ra khí lạnh: "Điện hạ, ta có thể cầm tay áo của ngài không?"
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương đang trong cơn thịnh nộ thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Vừa rồi bảo y không được tùy tiện động tay động chân, cho nên hiện tại báo trước một tiếng sao?
Kinh Hàn Chương mạnh mẽ nhịn cười, làm bộ như không kiên nhẫn mà ném tay áo đến trước mặt Yến Hành Dục, cả mặt đều là biểu tình, "Ngươi thật phiền a, ngươi đã muốn cầm như thế bản điện hạ đành đại phát từ bi cho ngươi cầm vậy".
Yến Hành Dục vươn tay kéo góc tay áo của hắn, quơ quơ, nói: "Phong đại nhân hẳn là vô tội, chúng ta đi điều tra những thứ khác đi."
Phong Trần Chu thấy y nói chuyện vì hắn, vội nói: "Công tử minh giám."
Vừa rồi còn "minh giám" Kinh Hàn Chương hừ lạnh một tiếng, lười so đo với hắn ta, xoay người bước đi.
Ngục thừa lau mồ hôi lạnh trên đầu, cũng đứng dậy theo.
Kinh Hàn Chương đi được hai bước, đột nhiên nói với ngục thừa: "Nếu hắn ta muốn ở trong này, vậy thì để hắn ở trong đây tới Tế Thiên đại điển đi."
Ngục thừa: "Này..."
Phong Trần Chu: "..."
Hắn chỉ muốn phá vỡ vô số quẻ tai họa này thôi, không muốn ở lâu như vây a.
Kinh Hàn Chương thấy khuôn mặt thiếu đòn của Phong Trần Chu rốt cuộc cũng thay đổi, lúc này tâm tình mới tốt lên một chút, hừ một tiếng, nghênh ngang rời đi.
Yến Hành Dục bất đắc dĩ, cũng đành phải đi theo.
Phong Trần Chu ở phía sau kêu: "Công tử! Chờ ta ra ngoài, ta tới phủ Thừa Tướng tìm ngươi a!"
Yến Hành Dục có chút phiền, y làm A Mãn dừng lại, nghiêng đầu cười chút với Phong Trần Chu.
Nụ cười kia cơ hồ làm lung lay ánh mắt Phong Trần Chu, hắn ta vui vẻ, còn tưởng rằng Yến Hành Dục định đồng ý.
Ngay sau đó, ánh mắt thuần khiết như nai con của thiếu niên nhìn chăm chú vào hắn, ôn thanh nói: "Nhưng phụ thân không cho ta kết bạn với người từng ở trong nhà giam."
Phong Trần Chu: "..."
Phong Trần Chu lập tức giải thích: "Ta chỉ là tránh tai thôi công tử!"
Công tử không nghe, dù sao ngồi trong nhà giam chính là không được.
Phong Trần Chu mắt mở trùng trừng nhìn Yến Hành Dục đi ngày càng xa, trái tim mới rung động lập tức muốn tan nát.
Kinh Hàn Chương đi phía trước tai thính mà nghe được lời nói của Yến Hành Dục, khóe môi nhẹ nhàng gợi lên một chút.
Hai người lăn lộn một chuyến tới Đại Lý tự, cũng chẳng điều tra được thứ gì hữu dụng, ngược lại Yến Hành Dục còn gặp một trận quấy rối.
Mắt thấy sắp tới trưa, Kinh Hàn Chương nhìn Yến Hành Dục đang xoay chuyển Phật châu, nói: "Đói không?"
Yến Hành Dục lắc đầu: "Điện hạ còn muốn đi tra gì nữa?"
Kinh Hàn Chương lại ôm y lên xe ngựa, thuận miệng nói: "Không tra, dù sao ta cũng tra không được gì."
Yến Hành Dục chỉnh lại vạt áo, hồ nghi nhìn hắn.
Không muốn tra thì sao lại muốn nhận vụ án này?
"Không phải ngươi muốn tra sao, nếu mấy ngày nữa chúng ta lại đổi hồn với nhau, thì ngươi lấy thân phận của ta đi thăm dò, sẽ thuận tiện hơn."
Kinh Hàn Chương vốn đang chán muốn chết mà nghĩ xem nên đi tới tửu lâu nào để dùng bữa, sau khi vô ý thức nói ra những lời này chợt rũ mắt, lập tức đối diện với ánh mắt hơi tỏa sáng của Yến Hành Dục.
Kinh Hàn Chương sửng sốt, mới ý thức được chính mình vừa rồi nói những gì, mặt hắn đỏ lên, trực tiếp vội vàng vắt chân, làm bộ làm tịch bộ dáng vân đạm phong khinh nghiêng đầu nhìn người đến người đi bên ngoài cửa sổ, ồm ồm nói: "Ngươi, ngươi đừng hiểu lầm! Ta chỉ là không muốn ngươi vì tra sự việc này mà phải vào nhà giam, đến lúc đó ta đổi qua, người chịu tội vẫn là ta!"
Hai người thường xuyên trao đổi hồn phách với nhau, giống như là chôn một quả bom hẹn giờ vậy, đôi khi sẽ phát nổ.
Một người xảy ra chuyện, người kia cũng không biết có gặp phải phiền toái không, Kinh Hàn Chương không dám đánh cược, Yến Hành Dục cũng không dám.
Kinh Hàn Chương ra vẻ không kiên nhẫn mà bồi thêm một câu: "Rốt cuộc khi nào quốc sư mới có thể nghiên cứu xong, đã nhiều ngày như vậy rồi, một chút tiến triển cũng không có sao?"
Yến Hành Dục gật đầu: "Hành Dục hiểu được."
Y săn sóc mà nói hiểu, ngược lại làm Kinh Hàn Chương liều mạng muốn vứt bỏ quan hệ có chút không vui.
Hắn trừng mắt nhìn Yến Hành Dục một cái, đưa tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không kiên nhẫn nói với xa phu: "Đi Văn Tu lâu!"
Xa phu lên tiếng, giơ roi thúc giục xe ngựa.
Yến Hành Dục vội nói: "Điện hạ cho ta dừng ở đầu phố Hiêm Hành là được."
Kinh Hàn Chương hai tay khoác lên nhau, không biết như thế nào, đột nhiên âm dương quái khí nói: "Làm sao, không muốn ăn cơm với điện hạ của ngươi à?"
Yến Hành Dục lắc đầu: "Không phải, Hành Dục hàng năm ăn chay, sợ làm mất nhã hứng của điện hạ."
Kinh Hàn Chương cười lạnh một tiếng: "Ngươi cho rằng mấy ngày ta ở trong thân thể của ngươi, ngày ngày đều ăn mặn hả?"
Yến Hành Dục ngẩn ra.
"Đi." Kinh Hàn Chương thập phần bá đạo, "Cùng lắm thì gọi ra một bàn thức ăn chay, bản điện hạ ăn cùng ngươi."
Yến Hành Dục ngơ ngác nhìn hắn nửa ngày, không biết vì sao đầu trái tim đột nhiên nhảy mạnh một chút, cảm giác này chưa từng xuất hiện trong lòng, khiến y theo bản năng che lại ngực, mày nhăn nhẹ lại.
Kinh Hàn Chương vừa thấy y sờ ngực, ngược lại còn hoảng sợ: "Làm sao vậy? Lại đau à?"
Yến Hành Dục lắc đầu, mờ mịt nhìn hắn: "Không phải, nhưng tim đột nhiên đập rất nhanh."
Kinh Hàn Chương nhíu mày, lại gần duỗi tay đặt tại ngực y, nhưng Yến Hành Dục mặc đồ quá dày, đặt tay trên đấy căn bản không phát hiện được gì, Kinh Hàn Chương đành phải không kiên nhẫn mà kéo áo khoác y ra, đưa tay theo vạt áo cách lớp áo lót xem nhịp đập.
Trái tim của Yến Hành Dục đập càng nhanh hơn.
Kinh Hàn Chương "Ồ" một tiếng, nói: "Đúng thế rồi, bệnh tim của ngươi có nghiêm trọng hơn không?"
Yến Hành Dục vội vươn tay tự tham mạch cho chính mình: "Hình như là không có?"
"Vậy có khó chịu không?"
"Không khó chịu."
Kinh Hàn Chương giống như là đại phu mà hỏi vài câu, thấy sắc mặt y xác thật không có chút bệnh sắc nào, mới thu lại tay, "Chậc" một tiếng, nói: "Trở về bảo tên thần y kia nhìn giúp ngươi một lần, đừng có mà xuất hiện loại bệnh kỳ quái nào đấy."
Yến Hành Dục gom lại vạt áo, nghe lời mà gật đầu.
Kinh Hàn Chương quả nhiên nói là giữ lời, hai người tới Văn Tu lâu muốn một gian nhã gian, gọi một bàn thức ăn chay.
Thất điện hạ rất thích ăn uống, toàn bộ tửu lâu ăn ngon trong kinh thành hắn đều ăn được không sai biệt lắm, gã sai vặt trong Văn Tu lâu đều nhận thức hắn, kinh sợ mà hầu hạ.
Nhưng trước kia Kinh Hàn Chương đến Văn Tu lâu, toàn gọi thịt cá, chứ chưa bao giờ gọi qua thức ăn chay như này.
Gã sai vặt đưa thức ăn lên vẻ mặt đều là kinh ngạc, nhưng không dám hỏi ra, cúi đầu đặt thức ăn lên bàn, nín thở bước nhanh đi ra ngoài.
Nhìn một bàn thức ăn chay Yến Hành Dục kinh ngạc, sửng sốt hơn nửa ngày, mới cạn lời nói: "Điện hạ, kỳ thật... Không nhất thiết phải như thế."
Kinh Hàn Chương cầm chiếc đũa gõ đĩa, hừ cười nói: "Nếu có người dùng bữa cùng ta, ta ăn chay còn hắn ăn thịt, ta nhất định sẽ đánh hắn thành một bàn đồ ăn. Nói nhảm ít thôi, mau ăn, ăn xong ta đưa ngươi về."
Yến Hành Dục có chút vui vẻ, cầm đũa ngọc chậm rãi dùng bữa.
Y ăn rất chậm rãi, một miếng cơm nhỏ cũng phải nhai kỹ nuốt chậm, cực kỳ tao nhã.
Kinh Hàn Chương ăn một lát, nghiêng đầu liếc y một cái, đột nhiên cảm thấy bộ dạng ăn cơm của y như là nai ăn cỏ vậy, toàn thân đều tỏa ra sự vô hại.
Người này thật sự giống như chạm ngọc vậy, trên dưới toàn thân không có nửa phần tỳ vết, nếu Thất điện hạ yêu ngọc dám cả gan làm loạn một chút, không chừng cũng sẽ có suy nghĩ muốn đoạt người này để giấu trong hộp cất bảo vật của hắn không chừng.
Đúng lúc này, "nai con chạm ngọc" kia đột nhiên con ngươi phát lạnh, ngón trỏ bắn ra khiến một chiếc đũa ngọc bắn đi, còn chiếc còn lại được niết giữa hai ngón tay y, mắt cũng không chớp mà tùy tay vứt đi trong nháy mắt.
Tay áo buông xuống, Kinh Hàn Chương chỉ nghe thấy âm thanh hư không bên tai, theo bản năng quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy một chiếc đũa ngọc đang cắm trên cửa gỗ khắc hoa, xuyên gỗ hai tấc, thẳng tắp mà xuyên qua cửa gỗ.
Kinh Hàn Chương: "..."
Đũa ngọc kia cực kỳ yếu ớt, rơi xuống mặt đất cũng sẽ vỡ thành bột phấn, Kinh Hàn Chương không bao giờ nghĩ tới sẽ có người thậm chí dùng nó làm ám khí, xuyên qua cửa gỗ mà còn không vỡ.
Kinh Hàn Chương mặt không đổi sắc mà thu lại tầm mắt, đang muốn xem Yến Hành Dục, lại phát hiện người không còn trên chỗ ngồi nữa.
Kinh Hàn Chương đã sớm dự liệu được, không chút nghĩ ngợi xốc lên khăn trải bàn.
Yến Hành Dục đang ôm đầu gối tránh dưới gầm bàn, tựa đầu chôn giữa hai tay.
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương không kiên nhẫn nói: "Ra ngoài."
Yến Hành Dục bị bản năng quấy phá, sau khi lấy đồ trên tay làm ám khí lập tức hối hận, phản ứng đầu tiên khi y muốn trốn tránh vấn đề là tìm một chỗ để trốn đi, bị Kinh Hàn Chương quát như vậy, đành phải chui ra từ dưới bàn.
Kinh Hàn Chương nhướng mày nói: "Có thân thủ như vậy, sợ cái gì?"
Yến Hành Dục cẩn thận nhìn hắn, nói: "Sợ đền tiền."
Kinh Hàn Chương: "???"
Yến Hành Dục: "Chiếc đũa ngọc kia, rất đắt đi."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương cổ quái nhìn y, buồn bã nói: "Đợi lát nữa về, điện hạ của ngươi cho ngươi tá đũa làm ám khí chơi."
Yến Hành Dục không biết hắn đang nói giỡn hay là nói thật, chỉ biết là hắn không giống như đang trách tội y, liền dịu ngoan cười một chút.
Kinh Hàn Chương lúc này mới đem tầm mắt nhìn về phía bên ngoài cửa, nói: "Trốn tránh ở bên ngoài làm cái gì?"
Rất nhanh, cánh cửa bị người nhẹ nhàng đẩy ra, một gã sai vặt hai chân như nhũn ra bưng một đĩa cá cay tỏa hương đi vào, thanh âm đều mang chút nức nở: "Đây là... Chưởng quầy muốn, muốn tiểu nhân đưa tới."
Kinh Hàn Chương mỗi lần tới đây nhất định sẽ gọi món cá cay, lần này không gọi, chưởng quầy e sợ điện hạ ăn không được tận ý, nên tự chủ trương đưa một đĩa tới.
Kinh Hàn Chương cũng không tức giận, ý bảo hắn để xuống.
Gã sai vặt như được đại xá, sau khi đặt đĩa cá cay xuống, lại sợ hãi liếc mắt nhìn Yến Hành Dục một cái, té ngã lộn nhào mà chạy.
Kinh Hàn Chương cười như không cười mà trêu chọc y: "Công tử, người ta bị ngươi dọa chạy rồi."
Yến Hành Dục nhỏ giọng nói: "Ta... Ta không muốn dọa hắn."
Y chỉ là sợ bên ngoài có người không có ý tốt nghe lén, may là lần này không dùng nỏ.
Kinh Hàn Chương nói sẽ cùng Yến Hành Dục ăn chay nên một chút thức ăn mặn cũng không chạm vào, cho dù là món cá cay yêu thích cũng không ăn nửa miếng, sau khi hai người dùng xong bữa, hắn còn bảo gã sai vặt chuẩn bị cho hắn một tá đũa ngọc, cầm hộp gỗ đựng đũa đưa cho Yến Hành Dục.
Yến Hành Dục nhận lấy, có chút vui mừng mà đếm.
Kinh Hàn Chương: "Ngươi đang đếm gì vậy?"
Yến Hành Dục nói: "Đang đếm có bao nhiêu đũa, có thể bán được bao nhiêu bạc."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương trừng mắt liếc quỷ nghèo này một cái, lại nhịn không được mà cười một chút.
Dùng xong cơm, Kinh Hàn Chương cho xe ngựa dừng ở phố Hiêm Hành mà Yến Hành Dục đã nói.
"Ngươi tới đây làm gì?"
Yến Hành Dục phân phó A Mãn đi mua chút rượu, nói: "Đi nhìn thúc phụ một chút."
"Yến Tu Tri?"
Yến Hành Dục gật đầu.
Yến Kích và Yến Tu Tri là song sinh, nói đến cũng lạ, Yến Kích là tên của quân nhân lại đi làm Thừa Tướng, còn Yến Tu Tri rõ là có tên phong nhã như vậy lại cố tình làm Đại tướng quân sát phạt quả quyết.
Kinh Hàn Chương nhíu mày: "Ta nghe nói Yến Tu Tri cực kỳ ghét quan văn, văn võ bá quan nếu không biết võ, tất cả đều bị ông ấy mắng một lần, ngươi sau khi về kinh ông ta cũng chưa bao giờ hỏi qua chuyện liên quan tới ngươi, nghĩ chắc không thích ngươi, ngươi xác định tới phủ Tướng Quân sẽ không bị ông ấy mắng thẳng mặt một trận chứ?"
Yến Hành Dục bật cười: "Thúc phụ sẽ không mắng ta."
Kinh Hàn Chương: "Ngươi đã bao lâu không gặp ông ấy rồi?"
"Mười năm."
"Mười năm?" Kinh Hàn Chương cao giọng, bất mãn nói, "Trong mười năm, chó cũng học được cách viết chữ rồi. Yến Tu Tri mấy năm nay vẫn luôn chinh chiến bên ngoài, tính tình đã sớm trở nên thô bạo máu lạnh, ngươi còn nghĩ ông ta vẫn là tướng quân vô tri chỉ biết được Nhiếp Chính Vương che chở mười năm trước sao?"
Yến Hành Dục có chút do dự, nói: "Nhưng mà ca ca nói là thúc phụ muốn gặp ta."
"Ca ca nào? Ngươi gọi ai là ca ca mà thân mật vậy?"
"Yến Trầm Tích."
Kinh Hàn Chương: "Hừ, ngươi đừng nghe hắn nói bừa, bọn hắn có lẽ muốn nhốt ngươi trong phủ Tướng Quân để tra tấn không chừng, trả thù Yến Kích."
Yến Hành Dục bất đắc dĩ cười nói: "Điện hạ, không có nghiêm trọng như vậy đâu."
Kinh Hàn Chương khuyên tới khuyên lui mà y vẫn không nghe, kiên nhẫn cũng đã cạn kiệt, nổi giận đùng đùng mà xốc rèm xe, hung hăng nói: "Được, ta không quản ngươi nữa, vậy ngươi đi luôn đi."
Yến Hành Dục thấy hắn như đang nổi giận, hỏi hắn: "Điện hạ tức giận sao?"
Kinh Hàn Chương cười lạnh: "Ta không có. Ta là gì của ngươi a, ngươi sốt ruột đi chịu chết, ta làm sao phải tức giận?"
Yến Hành Dục không biết hắn vì sao lại khẩu thị tâm phi*, đành phải nói: "Vậy làm phiền điện hạ ôm ta xuống xe ngựa."
*Khẩu thị tâm phi: là miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo, miệng và tâm hoàn toàn trái ngược.
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương cả giận nói: "Ngươi đừng có mà được một tấc lại muốn một thước!"
Hắn đúng là đang tức giận, nhưng tiểu mỹ nhân này còn không dỗ hắn, còn muốn hắn làm cu li?!
Thất điện hạ trực tiếp viết rõ "Ta, rất, tức, giận" trên mặt.
Yến Hành Dục chưa từng dỗ qua ai, vắt óc suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc lấy hộp mứt hoa quả Kinh Hàn Chương mới đưa cho y, nói với Kinh Hàn Chương: "Điện hạ, ăn mứt hoa quả."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương trực tiếp bị nghẹn lại, "hì hì" một tiếng bật cười.
Yến Hành Dục thấy người đã cười, chính mình cũng cười theo.
Kinh Hàn Chương bớt giận, tức giận mà nói thầm có còn hơn không, tới gần bế Yến Hành Dục lên, đưa y xuống xe ngựa.
A Mãn rất mau liền mang rượu về, Kinh Hàn Chương cứ dặn dò mãi với hắn: "Bảo vệ tốt công tử nhà ngươi."
A Mãn gật đầu như giã tỏi: "Vâng."
Kinh Hàn Chương lúc này mới lên xe ngựa.
Yến Hành Dục bỏ lò sưởi tay sang một bên, hai tay ôm vò rượu, ngoan ngoãn cúi đầu hành lễ với Kinh Hàn Chương.
Kinh Hàn Chương vén rèm lên liếc y một cái, hừ một tiếng, xe ngựa lúc này mới chậm rãi rời đi.
Phủ Tướng Quân ở trung tâm phố Hiêm Hành, cổng lớn của phủ khí thế ngút trời, khi Yến Hành Dục đi qua, Yến Trầm Tích vừa vặn đi về từ Kinh Chập Xử, vừa thấy y lập tức tiến lên đón.
"Hành Dục?"
Yến Hành Dục nói: "Ca ca."
Yến Trầm Tích không nghĩ tới nhanh vậy y đã tới rồi, ngây người một hồi, mới hỏi: "Ngươi không phải theo Thất điện hạ cùng tra án sao?"
"Điện hạ nói mấy ngày nữa tra tiếp, hồi cung trước rồi."
Yến Trầm Tích nghĩ thầm quả nhiên là vậy.
Tính tình của Kinh Hàn Chương như một đứa trẻ, căn bản không quá kiên nhẫn, cũng không biết vì sao Thánh Thượng lại dung túng hắn như vậy, để hắn tùy ý hồ nháo.
Yến Trầm Tích đưa mọi thứ giao cho Kinh Hàn Chương, căn bản không biết được Yến Hành Dục đi theo Thất điện hạ có tra án không hay là cùng đi hồ nháo, hắn đẩy A Mãn ra, đẩy xe lăn vào phủ Tướng Quân.
Phủ Tướng Quân bố trí thập phần không được quy củ, vừa vào cửa lớn là võ trường thật lớn, một bên bày biện một loạt binh khí, trung tâm có một nam nhân mặc hắc y khí thế nghiêm nghị cầm múa trường thương.
Tuyết trong võ trường cố ý không quét đi, khi trường thương quét ngang qua khiến mảng tuyết chưa tan trực tiếp bay múa trên không, rõ ràng tiết trời trong sáng, nhưng trong võ trường lại bay đầy tuyết, hàn khí bức người.
Đó là Yến Tu Tri, võ nghệ tuyệt đỉnh Đại tướng quân.
Yến Tu Tri lớn lên rất giống Yến Kích, một người không giận tự uy cực kỳ uy nghiêm, một người toàn thân sát khí, trong ngày thường cũng phảng phất như muốn rút đao chém người.
Yến Hành Dục ngồi ở kia, Yến Tu Tri trong lúc vô ý quét mắt ngang lại đây đôi mắt ấy lập tức khiến y cả người cương lại.
Người chân chính lên chiến trường, cùng với người lén lút giết qua mấy "con sâu", không thể so sánh được.
Yến Tu Tri thấy y, con ngươi run lên, trường thương trong tay ông quăng mấy cái hoa thương, sau khi dừng lại đưa tay tùy ý ném đi, trường thương chuẩn xác mà rơi vào giá đựng binh khí.
"Leng keng cạch" một tiếng vang lên.
Trời lạnh như vậy, Yến Tu Tri một thân áo đơn, hờ hững nâng bước chạy bộ tới.
Yến Trầm Tích chắp tay hành lễ: "Phụ thân, Hành Dục đến."
Yến Tu Tri một đôi mắt ưng quét qua liếc mắt nhìn nhi tử nhà mình một cái, không chút khách khí nói: "Mắt lão tử không mù, người to như vậy còn cần ngươi nhắc nhở?"
Yến Trầm Tích: "..."
Yến Tu Tri tính tình thập phần không tốt, bắt được ai là mắng người đó, có khi ngay cả mặt mũi của hoàng đế cũng không giữ, mắng nhi tử càng không khách khí mà mắng.
Yến Hành Dục nhìn ra được tính tình bạo nộ hiện tại của thúc phụ, ngồi trên xe lăn hơi hơi cúi đầu, cấp bậc lễ nghi chu toàn nói: "Hành Dục bái kiến thúc phụ."
Yến Tu Tri nhìn y từ trên xuống dưới một lần, cau mày, giống như không tìm ra được chỗ để mắng người, đành phải tìm cái khác để nói: "Trở về lâu như vậy, sao bây giờ mới tới phủ Tướng Quân?"
Yến Hành Dục chớp chớp đôi mắt, nói: "Hành Dục bị bệnh lâu khỏi, nhiều ngày như vậy mới đỡ chút. Là lỗi của ta, hy vọng thúc phụ không trách tội."
Yến Tu Tri nhướng mày, đang muốn trách y, Yến Trầm Tích ở một bên ho mạnh một tiếng, ý bảo Yến Hành Dục có thể tới là tốt rồi, khiến ông một vừa hai phải thôi.
Yến Tu Tri đành phải nuốt lại lời, nhìn rượu trong lòng Yến Hành Dục: "Cho lão... Cho ta?"
Yến Hành Dục thuận theo gật đầu.
Không đợi y đưa, Yến Tu Tri trực tiếp đoạt tới, gỡ ra giấy dán uống luôn nửa vò.
Yến Hành Dục: "..."
Ngay lúc Yến Hành Dục đang ngây người, Yến Tu Tri ném vò rượu dư lại cho Yến Trầm Tích, đại chưởng vung lên, nói: "Ta nghe nói Yến Kích hỗn đản kia đối đãi thập phần khắt khe với ngươi, loại phụ thân như vậy không cần cũng được, ngày khác thúc phụ thay ngươi giết hắn. Ngươi cũng đã tới phủ Tướng Quân của ta rồi, ở lại đây đi."
Yến Hành Dục: "???"
Yến Hành Dục vội đỡ tay vịn xe lăn: "Thúc phụ!"
Thúc phụ lộng quyền độc hành, căn bản không nghe lời cự tuyệt của y, bước tới bên cạnh giá đựng binh khí, dùng sức tung một quyền, binh khí leng keng rung động một trận.
Tướng quân nhướng mày nói: "Ngươi nếu muốn chạy, thắng ta rồi hãng nói."
Yến Hành Dục: "..."
⭐⭐⭐