Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi nghe câu hỏi của đứa con trai, Minh Huy và Tường Vy như đứng hình, không biết trả lời câu hỏi ấy ra sao, để giảm mức tổn thương của hai con đến mức thấp nhất.
Anh nhìn cô, cô nhìn anh, cả bốn mắt nhìn nhau như hỏi ý đối phương, thì giọng nói buồn bã, đầy tuyệt vọng của Dưa Hấu lại vang lên.
- Câu trả lời bộ rất khó nói lắm à, sao hai người lại không trả lời câu hỏi của con?
- Cha mẹ không thương anh em con nữa sao? Mẹ Vy, con nhớ mẹ lắm....!mẹ đừng bỏ hai anh em con nữa nha,....!con sẽ cố gắng ngoan nghe lời cha mẹ mà......!nha mẹ
Cô bé Dâu Tây vừa khóc vừa nói nhưng bé con vẫn cố nói cho tròn câu để người lớn có thể hiểu cô bé.
Tường Vy nhìn hai đứa con của mình bị tổn thương đến vậy, lòng cô lại đau như cắt, Minh Huy tâm trạng cũng khá hơn tí nào, anh cố gắng bình tĩnh, để xem thử đứa con trai này của anh tài giỏi đến đâu, anh dùng giọng nói lạnh lùng và nghiêm túc nói chuyện với cậu con trai:
- Tại sao con biết chắc cô ấy là mẹ Tường Vy của con, khi cả hai ngoại hình không có điểm gì giống nhau? Nơi ở quê quán, ngày tháng sinh tất cả điều khác nhau chỉ giống nhau một điểm là họ tên, con lấy gì chứng minh cô ấy là mẹ Vy của con?
- Được cha đợi con một chút, con lên phòng lấy bằng chứng cho mọi người xem.
Dưa Hấu cũng nói đầy tự tin nhưng vẫn pha lẫn một nỗi buồn to lớn, cậu bé xoay người chạy vào phòng mình.
Cô bé Dâu Tây giờ đang ngồi trong lòng cô Tường Vy khóc thút tha thút thít, anh vươn tay dài ra ôm cả hai mẹ con vào lòng mình, tay không quên lau nước mắt cho vợ và con gái.
Một lúc sau Dưa Hấu mang ra một túi hồ sơ bên trong có một xấp giấy A4 được in rất chi tiết, cậu đưa cho cha mình xem.
Đó là thông tin dữ liệu trong điện thoại của Minh Huy và Tường Vy, có một bản ghi âm cuộc gọi giữa Dưa Hấu và bà cố của mình.
Bà cố cũng nói tất cả mọi việc cho cậu nghe.
Đã đến lúc này cả hai đã biết phải nói sự thật cho hai con biết, nhưng vẫn muốn xem biểu hiện của cậu nhóc.
Dưa Hấu còn lấy trong túi hồ sơ ra một chiếc que nhỏ giống như que thử thai nhưng nó to hơn một chút đưa ra và nói:
- Đây là que kiểm tra ADN, chỉ cần bỏ hai giọt máu của con và cô Vy vào đợi năm phút là có kết quả rồi, đây là phiên bản mới nhất, độ chính xác rất cao, con muốn thử ngay bây giờ để xem con nói đúng hay sai.
Từ một loạt những bằng chứng do Dưa Hấu đưa ra, Minh Huy và Tường Vy bây giờ cảm nhận vô cùng sâu sắc việc có một đứa con quá thông minh hơn người cũng không phải là chuyện tốt.
E là những tháng ngày sau của cả hai vợ chồng cũng khá là đau đầu đây.
Minh Huy sau một lúc suy nghĩ anh quyết định nói ra tất cả sự thật cho hai con của mình, sau khi nói xong anh nghiêm túc dặn dò:
- Từ giờ các con phải luôn cẩn thận trong mọi việc, không tiếp xúc với người lạ nghe không
- Dạ
Cả hai anh em đồng thanh trả lời, giờ cả hai anh em đều rất vui vì đã có thể được ở bên cạnh mẹ Vy của mình rồi và mẹ ấy vẫn luôn yêu thương, quan tâm chúng như ngày nào.
Những giọt nước mắt của ba mẹ con nãy giờ đã được thay bằng những nụ cười của hạnh phúc.
Cả hai con giờ đã đẩy cha mình ra chỗ khác, mỗi bé ngồi một bên ôm chặt lấy cô, Tường Vy dang rộng vòng tay ôm hết cả hai vào lòng.
Minh Huy hôm nay dù bị cho ra rìa nhưng lòng anh cảm thấy rất vui, anh ngồi đối diện nhìn ba mẹ con anh chỉ cười hạnh phúc, gia đình nhỏ mà anh bao ngày chờ đợi cuối cùng đã trở thành hiện thực, anh nhìn đồng thấy đã trễ nên phải cắt ngang dòng cảm xúc của ba mẹ con kia, anh nói:
- Được rồi, mau ăn cơm chiều thôi ba cục cưng, trễ lắm rồi.
Anh lấy từng cái chén xúc cơm vào, rồi đưa cho từng thành viên trong nhà.
Khi ai cũng có phần anh nhìn mọi người:
- Mời cả nhà ăn cơm
Anh nói xong cầm đũa gắp thức ăn cho mọi người, Tường Vy cười cầm đũa.
- Mời cha Huy và hai cục cưng của mẹ ăn cơm.
Dưa Hấu nói:
- Con mời cha mẹ ăn cơm, Dâu Tây ăn cơm.
Dâu Tây cười tươi đưa khuôn mặt đáng yêu ra nũng nịu:
- Mẹ đút con ăn nha, mẹ yêu!
- Cục cưng đã lớn rồi con phải tự ăn như vậy mới là bé ngoan
Cô bé ôm tay mẹ Vy trả lời:
- Hôm nay thi con viết bài bị đau tay ạ, mẹ giúp con nha
Minh Huy và Dâu Tây nhìn nhau lắc đầu vì biết cô nhóc này đang làm trò, chứ tay không đau gì hết nên anh trả lời thay cho cô:
- Nếu con tự ăn ngoan ngày mai cha cho con đi trung tâm thương mại mua những gì con thích, còn không ngoan không có quà lại còn bị ăn đòn nữa nha.
Dâu Tây bị cha la nên mặt không vui lắm, nhưng cũng nghe lời tự mình ăn cơm.
Sau khi ăn xong Tường Vy dọn dẹp, Minh Huy cũng phụ cô, hai bé con thì đã về phòng của mình để học bài.
- Vợ, cuối cùng gia đình nhỏ của chúng ta đã trở về vui vẻ như xưa rồi, anh vui quá.
Tối nay anh được ôm em ngủ rồi.
Tường Vy liền chề môi nói:
- Anh sai rồi, em và anh chưa cưới xin, chưa đăng ký kết hôn mà anh nói em là vợ anh, anh bá đạo thật
Anh đứng phía sau đưa tay ôm cô thật chặt và khẽ thì thầm vào tai cô:
- Được mai mình đi đăng ký kết hôn, cuối tuần làm đám cưới luôn.
- Để em suy nghĩ xem mình có nên gả cho anh không đây
- Em không gả cho anh thì cũng mong được gả cho người khác, em nhớ cho kỹ em chỉ có duy nhất một người chồng là anh thôi.
- Xem ra ý định tìm cha mới cho con em là không thể thực hiện rồi, chán thật
- Tối nay em gan cũng lớn lắm dám đòi tìm cha mới cho con anh, tối nay em chết chắc rồi Vy ơi
Anh đã nhấc bổng cô lên, đưa về phòng ngủ của cả hai, khi hai người đang hôn nhau thắm thiết thì cửa phòng bị mở tung ra, Minh Huy và Tường Vy như bị đứng hình, vẫn chưa hiểu lý do vì sao Dâu Tây và Dưa Hấu có thể vào đây khi anh đã đóng bấm cửa? Hai cái bóng nhỏ nhắn chạy đến và trèo lên giường, Dâu Tây nói:
- Tối nay hai anh em con ngủ với cha mẹ nha.
- À, khoan tại hai con vào đây được? Cha bấm cửa rồi mà?
- Dạ anh hai biết mật khẩu cửa phòng của cha mẹ mà hi hi Anh hai xê qua một bên Dâu Tây muốn nằm chỗ này.
Chưa đợi câu trả lời của hai người lớn có cho anh em chúng ngủ cùng không thì Dâu Tây và Dưa Hấu đã chia xong lãnh thổ của mình ở trên giường của cha mẹ mình, cả hai bây giờ mỗi đứa nằm một tay của Tường Vy.
Lúc này điện thoại của anh reo lên, anh nghe xong và nói:
- Anh cần đi công tác gấp, trưa ngày mốt ang mới về, ba mẹ con ở nhà ngủ ngon nhé, hai con phải nghe lời mẹ nha.
Thật ra cuộc gọi đó là do Phi Phàm gọi đến thông báo cho anh biết đối thủ của anh ở Việt Nam đang chuẩn bị ra tay cướp số kim cương anh mới lấy từ nước N về.
Minh Huy vừa đi ra xe thì thư ký Minh Tâm cũng vừa thông báo lô kim cương kia đã bị người khác cướp đi, nếu thật sự mất lô kim cương này thì công ty anh sẽ rơi vào cảnh lao đao, dù phải bồi thường gấp mười lần số tiền khách hàng bỏ ra cũng không thể khiến họ hài lòng vì đây là làm trang sức cưới cho công chúa và các vị mệnh phụ phu nhân khác của nước S đối với họ tiền chỉ là một con số, cái họ cần là sự độc nhất của trang sức.
Lần dù cho bên gia Tộc Kiều Ngọc có ra mặt giúp cũng không thể trong bảy ngày cho Minh Huy mượn kim cương xanh quý hiếm với số lượng nhiều như vậy.
Khi tiếng xe của anh vừa chạy ra khỏi cửa, Tường Vy liền bị hai bé con quấn lấy, cô đành lên giường ru kể chuyện cho hai con, một lúc cả ba mẹ con đã ôm nhau ngủ say.
Khi trời gần sáng, cô đang ngủ ngon lành thì....!Bỗng điện thoại reo.
Tường Vy sau khi chết đi sống lại cô có thói quen rất ghét ai làm phiền khi cô đang ngủ lắm hôm nay lại bị cuộc điện này reo in ỏi cô rất bực mình.
Nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy mặt trời chưa thay thế mặt trăng.
Cô ngáp ngắn ngáp dài trong lòng đang càm ràm người nào mà gọi đến lúc oái oăm thế này, cô mắt nhắm mắt mở ấn vào nút nghe.
- Alô
- Anh đây
- Anh nào, chị đây không biết đừng phá giấc ngủ của chị nha nhóc.
- Nguyễn! Thị! Tường! Vy! Em mau xuống đây mở cửa cho anh.
Anh lạnh lùng hét lên rồi cúp máy.
Tường Vy sau nghe tiếng hét của anh, cô liền tỉnh ngủ hẳn, tức tốc chạy xuống nhà ra cổng chính mở nhanh cái cửa.
Chiếc xe Maybach đen tiến nhanh vào khuôn viên nhà, cô lủi thủi phía sau miệng lẩm bẩm " Có chồng chi mà khổ vậy nè, ai đời lại về lúc này mặt trời còn chưa mọc nữa cơ chứ? Sau không đi luôn đến sáng hả về cho khỏe, còn về giờ này sau không tự mở cửa đi, nhà toàn sai tự động không mà? Đúng là biết hành người khác ghê.
"
Cô vừa bước vào trong phòng khách thì anh đã nằm dài trên sofa, thấy cô vào anh nói:
- Lấy cho anh ly nước
Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của anh cô cũng không nói gì, đi thẳng vào phòng bếp lấy nước.
Anh nhìn theo bóng cô nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, khi cô đi ra thì anh đã ngủ, cô đã cố gắng kêu anh thức dậy về phòng ngủ nhưng anh vẫn không thức, cô đành lên phòng lấy tấm chăn xuống đắp cho anh, trong lòng cảm thấy rất xót xa, mới đi công tác một tuần về, ở nhà được một chút lại phải đi đến tận giờ này mới về, chắc chắn công ty đã có chuyện lớn, nhất định cô phải nghỉ cách giúp anh.
Nhìn anh một lúc cô lại trở về phòng ngủ cùng tụi nhỏ.
Nhìn Dâu Tây và Dưa Hấu đang ngủ ngoan trên giường mà cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc..